Lâm Linh ném chiếc áo len của anh qua, nói: "Mau mặc lại quần áo đi, không được lại động tay động chân nữa, em phải lái xe rồi."
Lộ Hàn Xuyên cũng biết không thể tiếp tục, không thì ở trên xe anh sẽ làm điều mà Lâm Linh không thể chấp nhận. Cuối cùng anh chỉ là một con người, không phải thần tiên, làm sao có thể không phản ứng trong tình huống này được.
Anh không dám cử động lung tung, nghe theo yêu cầu của Lâm Linh, cài nút áo sơ mi lại, nhưng không mặc chiếc áo len lại.
Sau khi Lâm Linh lái xe đưa anh về nhà, hôm đó cô không đến nhà giáo sư Quách, cả hai cần phải nghỉ ngơi một chút. Nhưng Lộ Hàn Xuyên không vội, vì anh và Lâm Linh đều được nghỉ ba ngày, ngày mai bọn họ đã hẹn nhau cùng đi chơi.
Về đến nhà, giáo sư Quách như mọi khi đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe thấy tiếng anh vào, ông chỉ nhìn nhanh mặt anh một lần rồi hỏi: "Chuyện với Tiểu Lâm có chút tiền triển?"
Lộ Hàn Xuyên khoác áo lông lên cánh tay, nghi ngờ hỏi: "Sao ông lại nói vậy?"
Giáo sư Quách đẩy đẩy kính: "Con tự soi gương mà xem, có gì mà không hiểu, coi thường trí thông minh của người khác à?"
Lộ Hàn Xuyên: "..."
Lúc này, ông cụ lại nói: "Hai đứa đều bận rộn, muốn nói chuyện với nhau giống như những người trẻ tuổi khác thì chắc cũng không có nhiều thời gian, nếu cảm thấy ổn rồi thì có thể đính hôn trước. Nhà cửa bên này đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày nào con nói với Tiểu Lâm một tiếng, hỏi xem con bé có ý định đính hôn không, cũng có thể đưa con bé đi xem nhà, xem con bé muốn ở đâu?"
"Ý mẹ con là, hai căn nhà lúc trước xem đều đã mua rồi, muốn ở đâu thì ở đó."
Lộ Hàn Xuyên mơ hồ biết chuyện này, nhưng Quách Văn Nhã chưa trực tiếp nói với anh. Anh suy nghĩ một chút: "Chuyện này cứ từ từ đã, khi cơ hội thích hợp thì con sẽ nói."
Giáo sư Quách không thèm để ý đến anh nữa, Lộ Hàn Xuyên liền trở về phòng mình, soi gương nhìn một lúc, sau đó anh kéo áo sơ mi lên, nhìn bụng dưới và eo của mình, trên mặt nở nụ cười.
Sau khi rửa mặt, anh trở về phòng, không vội nghỉ ngơi, tập tạ một lúc, lại tập chống đẩy, rồi mới đi ngủ.
Hôm sau, Lộ Hàn Xuyên dậy sớm, gần đến giờ hẹn với Lâm Linh, Lâm Linh đột nhiên nhắn tin cho anh: "Hôm nay không thể đi chơi được, Lâm Giảo đi tàu hỏa về sớm, khoảng 10 giờ sáng, em phải ra trạm đón chị ấy, xin lỗi."
Lộ Hàn Xuyên hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn lập tức trả lời: "Để anh đi cùng em ra trạm nhé?"
"Được, vậy anh lái xe đưa em đi đi." Lâm Linh nhanh chóng trả lời.
- -------------------
Tám giờ rưỡi, Lâm Linh thu dọn đồ đạc, lên xe của Lộ Hàn Xuyên.
"Ba em đâu? Ông ấy không đi à?" Lộ Hàn Xuyên hỏi. Trước đó, Lâm Linh đã nói với Lộ Hàn Xuyên Lâm Khánh Đông sẽ đi cùng cô đón người.
"Ông ấy định đi, nghe nói anh đi cùng em, nên ông ấy quyết định ở nhà đợi, tiện thể dạy dỗ chú ba."
"Dạy cái gì?" Lộ Hàn Xuyên cảm thấy chú ba của Lâm Linh chắc cũng phải gần bốn mươi tuổi rồi, ở cái tuổi này còn cần Lâm Khánh Đông dạy dỗ gì nữa?
Nói đến chú ba, Lâm Linh bật cười: "Chú ba em là con út, năm nay 34 tuổi, chỉ hơn em và Lâm Giảo một con giáp. Ba em đã giới thiệu cho chú ấy rất nhiều đối tượng nhưng đều không thành, vốn dĩ ba em định mặc kệ chú ấy, lần này Lâm Giảo dẫn bạn trai về, ba em lại nhớ đến chuyện của chú ba, muốn nói chuyện với chú ấy."
Lộ Hàn Xuyên cười khẽ: "Đúng là không nhỏ tuổi nữa, nhưng chuyện này phải xem duyên phận, không gặp được người phù hợp thì ép cũng không có ý nghĩa gì."
Lúc này trên đường lớn xe cộ đông đúc, Lộ Hàn Xuyên tập trung lái xe, Lâm Linh cũng không làm phiền anh. Nửa tiếng sau, xe đã sắp đến trạm xe lửa.
Bệnh viện nhân dân số 7 gần trạm xe lửa, lúc nãy xe của Lộ Hàn Xuyên đã đi qua đó. Nhìn thấy bệnh viện, Lộ Hàn Xuyên liền nhớ đến bạn học của Lâm Linh, mấy ngày trước người bạn học này cùng với mẹ của Ngô Thành đều nằm viện ở bệnh viện số 7.
Anh liền nói: "Mấy ngày trước mẹ Ngô Thành bị bệnh giời, nằm viện truyền thuốc Acyclovir mấy ngày, bây giờ đã khỏi bệnh xuất viện rồi. Bạn học của em thì sao? Hồi phục thế nào rồi?"
"Cô ấy không sao, chủ yếu là bị sợ hãi, đã được gia đình đón về dưỡng bệnh. Bạn trai của cô ấy cũng được đưa về nhà dưỡng thương, vì bị chấn động não, cũng không rõ có để lại di chứng không, có lẽ phải đi khám lại vài lần."
Nếu đã nói đến chuyện của Trương Duy Á, tất nhiên Lộ Hàn Xuyên cũng nhớ đến chuyện gần đây đám người La Chiêu và Lâm Linh xử ly vụ án bắt cóc buôn người, anh lập tức hỏi tiến triển của vụ án này.
Lúc này xe đã dừng ở bãi đậu xe gần trạm xe lửa, dù sao cũng không có việc gì, Lâm Linh liền nói với anh: "Phần lớn bọn tội phạm này đều bị bắt rồi, có hai người không ở trong đại viện đó, nhưng hiện tại bọn em cũng đã nắm được thông tin về hai người này, Chi đội trưởng La đã đưa hai người này vào danh sách truy nã."
"Bốn trẻ sơ sinh được đưa về từ đại viện, có hai bé đã tìm được người thân, gia đình của bọn họ đều ở tỉnh khác, dự kiến sau Tết Dương Lịch sẽ lần lượt đến Giang Ninh gặp con. Những bé còn lại tạm thời vẫn chưa biết gia đình là ai."
"Những tên tội phạm đã khai hết chưa?" Lộ Hàn Xuyên hỏi.
Lộ Hàn Xuyên cũng là người của Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh, vụ án này đã được điều tra đến mức này, rất nhiều cảnh sát trong toàn thành phố đều biết, không còn vấn đề gì bảo mật, nên nói với Lộ Hàn Xuyên cũng không sao.
Lâm Linh nói: "Kẻ chủ mưu không chịu khai, những tên khác đều khai một số ít. Bọn em còn tìm thấy một chiếc máy tính và một số tài liệu giấy, thông qua lời khai của nghi phạm và những tài liệu này, bọn em không chỉ nắm được nhiều tội phạm, mà còn nắm được thông tin của một số người mua."
Lộ Hàn Xuyên cũng biết không thể tiếp tục, không thì ở trên xe anh sẽ làm điều mà Lâm Linh không thể chấp nhận. Cuối cùng anh chỉ là một con người, không phải thần tiên, làm sao có thể không phản ứng trong tình huống này được.
Anh không dám cử động lung tung, nghe theo yêu cầu của Lâm Linh, cài nút áo sơ mi lại, nhưng không mặc chiếc áo len lại.
Sau khi Lâm Linh lái xe đưa anh về nhà, hôm đó cô không đến nhà giáo sư Quách, cả hai cần phải nghỉ ngơi một chút. Nhưng Lộ Hàn Xuyên không vội, vì anh và Lâm Linh đều được nghỉ ba ngày, ngày mai bọn họ đã hẹn nhau cùng đi chơi.
Về đến nhà, giáo sư Quách như mọi khi đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe thấy tiếng anh vào, ông chỉ nhìn nhanh mặt anh một lần rồi hỏi: "Chuyện với Tiểu Lâm có chút tiền triển?"
Lộ Hàn Xuyên khoác áo lông lên cánh tay, nghi ngờ hỏi: "Sao ông lại nói vậy?"
Giáo sư Quách đẩy đẩy kính: "Con tự soi gương mà xem, có gì mà không hiểu, coi thường trí thông minh của người khác à?"
Lộ Hàn Xuyên: "..."
Lúc này, ông cụ lại nói: "Hai đứa đều bận rộn, muốn nói chuyện với nhau giống như những người trẻ tuổi khác thì chắc cũng không có nhiều thời gian, nếu cảm thấy ổn rồi thì có thể đính hôn trước. Nhà cửa bên này đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày nào con nói với Tiểu Lâm một tiếng, hỏi xem con bé có ý định đính hôn không, cũng có thể đưa con bé đi xem nhà, xem con bé muốn ở đâu?"
"Ý mẹ con là, hai căn nhà lúc trước xem đều đã mua rồi, muốn ở đâu thì ở đó."
Lộ Hàn Xuyên mơ hồ biết chuyện này, nhưng Quách Văn Nhã chưa trực tiếp nói với anh. Anh suy nghĩ một chút: "Chuyện này cứ từ từ đã, khi cơ hội thích hợp thì con sẽ nói."
Giáo sư Quách không thèm để ý đến anh nữa, Lộ Hàn Xuyên liền trở về phòng mình, soi gương nhìn một lúc, sau đó anh kéo áo sơ mi lên, nhìn bụng dưới và eo của mình, trên mặt nở nụ cười.
Sau khi rửa mặt, anh trở về phòng, không vội nghỉ ngơi, tập tạ một lúc, lại tập chống đẩy, rồi mới đi ngủ.
Hôm sau, Lộ Hàn Xuyên dậy sớm, gần đến giờ hẹn với Lâm Linh, Lâm Linh đột nhiên nhắn tin cho anh: "Hôm nay không thể đi chơi được, Lâm Giảo đi tàu hỏa về sớm, khoảng 10 giờ sáng, em phải ra trạm đón chị ấy, xin lỗi."
Lộ Hàn Xuyên hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn lập tức trả lời: "Để anh đi cùng em ra trạm nhé?"
"Được, vậy anh lái xe đưa em đi đi." Lâm Linh nhanh chóng trả lời.
- -------------------
Tám giờ rưỡi, Lâm Linh thu dọn đồ đạc, lên xe của Lộ Hàn Xuyên.
"Ba em đâu? Ông ấy không đi à?" Lộ Hàn Xuyên hỏi. Trước đó, Lâm Linh đã nói với Lộ Hàn Xuyên Lâm Khánh Đông sẽ đi cùng cô đón người.
"Ông ấy định đi, nghe nói anh đi cùng em, nên ông ấy quyết định ở nhà đợi, tiện thể dạy dỗ chú ba."
"Dạy cái gì?" Lộ Hàn Xuyên cảm thấy chú ba của Lâm Linh chắc cũng phải gần bốn mươi tuổi rồi, ở cái tuổi này còn cần Lâm Khánh Đông dạy dỗ gì nữa?
Nói đến chú ba, Lâm Linh bật cười: "Chú ba em là con út, năm nay 34 tuổi, chỉ hơn em và Lâm Giảo một con giáp. Ba em đã giới thiệu cho chú ấy rất nhiều đối tượng nhưng đều không thành, vốn dĩ ba em định mặc kệ chú ấy, lần này Lâm Giảo dẫn bạn trai về, ba em lại nhớ đến chuyện của chú ba, muốn nói chuyện với chú ấy."
Lộ Hàn Xuyên cười khẽ: "Đúng là không nhỏ tuổi nữa, nhưng chuyện này phải xem duyên phận, không gặp được người phù hợp thì ép cũng không có ý nghĩa gì."
Lúc này trên đường lớn xe cộ đông đúc, Lộ Hàn Xuyên tập trung lái xe, Lâm Linh cũng không làm phiền anh. Nửa tiếng sau, xe đã sắp đến trạm xe lửa.
Bệnh viện nhân dân số 7 gần trạm xe lửa, lúc nãy xe của Lộ Hàn Xuyên đã đi qua đó. Nhìn thấy bệnh viện, Lộ Hàn Xuyên liền nhớ đến bạn học của Lâm Linh, mấy ngày trước người bạn học này cùng với mẹ của Ngô Thành đều nằm viện ở bệnh viện số 7.
Anh liền nói: "Mấy ngày trước mẹ Ngô Thành bị bệnh giời, nằm viện truyền thuốc Acyclovir mấy ngày, bây giờ đã khỏi bệnh xuất viện rồi. Bạn học của em thì sao? Hồi phục thế nào rồi?"
"Cô ấy không sao, chủ yếu là bị sợ hãi, đã được gia đình đón về dưỡng bệnh. Bạn trai của cô ấy cũng được đưa về nhà dưỡng thương, vì bị chấn động não, cũng không rõ có để lại di chứng không, có lẽ phải đi khám lại vài lần."
Nếu đã nói đến chuyện của Trương Duy Á, tất nhiên Lộ Hàn Xuyên cũng nhớ đến chuyện gần đây đám người La Chiêu và Lâm Linh xử ly vụ án bắt cóc buôn người, anh lập tức hỏi tiến triển của vụ án này.
Lúc này xe đã dừng ở bãi đậu xe gần trạm xe lửa, dù sao cũng không có việc gì, Lâm Linh liền nói với anh: "Phần lớn bọn tội phạm này đều bị bắt rồi, có hai người không ở trong đại viện đó, nhưng hiện tại bọn em cũng đã nắm được thông tin về hai người này, Chi đội trưởng La đã đưa hai người này vào danh sách truy nã."
"Bốn trẻ sơ sinh được đưa về từ đại viện, có hai bé đã tìm được người thân, gia đình của bọn họ đều ở tỉnh khác, dự kiến sau Tết Dương Lịch sẽ lần lượt đến Giang Ninh gặp con. Những bé còn lại tạm thời vẫn chưa biết gia đình là ai."
"Những tên tội phạm đã khai hết chưa?" Lộ Hàn Xuyên hỏi.
Lộ Hàn Xuyên cũng là người của Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh, vụ án này đã được điều tra đến mức này, rất nhiều cảnh sát trong toàn thành phố đều biết, không còn vấn đề gì bảo mật, nên nói với Lộ Hàn Xuyên cũng không sao.
Lâm Linh nói: "Kẻ chủ mưu không chịu khai, những tên khác đều khai một số ít. Bọn em còn tìm thấy một chiếc máy tính và một số tài liệu giấy, thông qua lời khai của nghi phạm và những tài liệu này, bọn em không chỉ nắm được nhiều tội phạm, mà còn nắm được thông tin của một số người mua."
Danh sách chương