Thấy Vệ Thừa Đông còn định nói gì đó, Lâm Linh liền nói: "Luật sư Vệ, nếu anh không bận, anh cũng có thể đi hỗ trợ tìm người."

Vệ Thừa Đông bất lực nhìn Lâm Linh, một lúc lâu không nói nên lời.

Anh ta cười khổ, đóng sập cửa xe, nói: "Được rồi, nếu là yêu cầu của em, tôi sẽ thử xem. Nhưng kỹ năng lái xe của tôi bình thường, rất có thể sẽ không giúp được gì."

Lâm Linh nhìn chiếc xe của anh ta từ từ rời đi, vừa vẫy tay vừa nói: "Nhanh lên đi, có thể sẽ giúp được đấy."

Nhìn chiếc xe của Vệ Thừa Đông rời đi, pháp y Kỳ tò mò hỏi: "Cậu thanh niên này là ai vậy?"

Lâm Linh đơn giản nói: "Là một luật sư, cũng nhận các vụ án hình sự, gần đây anh ta có một vụ án liên quan đến phân cục Nam Tháp, đã tìm đến cháu. Tất nhiên là cháu không thể tiếp xúc quá thân thiết với anh ta được."

Cô nói không chi tiết, nhưng đã đủ để pháp y Kỳ ghép nối câu chuyện một cách sơ lược. Ông ta gật đầu nói: "Đúng là không thể nhận lợi ích từ cậu ta, giữ khoảng cách với cậu ta là một lựa chọn rất thông minh."

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, hai người lại đợi thêm một lúc, mới bắt được xe đi đến nhà tang lễ ở ngoại ô.

Bọn họ lên xe, tài xế hỏi: "Đi đâu?"

"Đi nhà tang lễ Long Ngọa."

Nghe lời pháp y Kỳ, tài xế ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Đi đó làm gì? Nhà có người mất?"

Cũng không giống lắm, hai người này đều không mặc đồ tang, tay còn cầm theo vali nhỏ, tài xế âm thầm nghĩ.

"Không có ai mất, đi mổ tử thi, tôi là pháp y." Pháp y Kỳ không muốn nói nhiều với anh ta, thẳng thừng nói.

Tài xế trợn tròn mắt, ngồi thẳng lưng, tò mò nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ một lúc, mới nói: "Tôi đã chở rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chở pháp y."

Pháp y Kỳ lại nói: "Không chỉ là pháp y, mà còn là pháp y còn sống."

Tài xế lập tức cười: "Ông thật biết nói đùa, làm sao có thể không phải là người sống? Nếu không phải người sống, tôi cũng không dám chở đâu."

"Được rồi, mau ngồi yên đi, tôi sẽ đưa hai vị đến đó."

Biết được thân phận của hai người, tài xế tỏ ra rất nhiệt tình, còn nói sau này nếu cần dùng xe cứ liên lạc với anh ta.

Pháp y Kỳ lại nói: "Hôm nay tình huống đặc biệt, xe chở chúng tôi đi bắt kẻ tên bắt cóc, bình thường không cần gọi xe đâu."

"Ồ, thế à, đúng là trùng hợp thật, nãy giờ tôi cũng đi bắt người. Ngài không biết đi ở ngã tư đường Trung Nam và đường Khánh Huệ, xe của tên bắt trẻ con bị hai chiếc xe chặn lại, tên bắt có bị kéo ra khỏi xe, suýt nữa bị đám đông xung quanh đánh chết."

"Cảnh tượng đó! Thật tiếc là tôi không tận mắt chứng kiến. Nếu nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ chen vào đá vài cú." Lâm Linh cảm thấy, nếu có cơ hội, cô cũng rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đánh kẻ bắt có, nếu có cơ hội tham gia thì càng tốt.

Pháp y Kỳ luôn muốn biết kết quả của đứa bé bị bắt có, liền hỏi tài xế: "Theo lời cậu, đứa trẻ bị bắt không sao đúng không? Cứu được rồi à?"

Tài xế lắc đầu: "Cứu được rồi, nhưng tình hình thế nào thì không thể nói trước. Nghe nói đứa trẻ bị tiêm thuốc mê, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, không biết giờ thế nào?"

"Bọn bắt cóc đó thật là vô lương tâm, tôi nghe nói thuốc mê dùng cho trẻ em hình như là thuốc dùng cho động vật, tác dụng phụ rất lớn!"

"Hai người nói xem, phải là loại người gì mới có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy?"

Thuốc mê dùng cho động vật?!

Nghe thấy mấy chữ này, trong đầu Lâm Linh lóe lên khuôn mặt của một thiếu niên phạm tội.

Đó là chuyện của bốn năm trước, thời gian quá lâu, cô thậm chí còn không nhớ tên của thiếu niên đó.

Có lẽ là vì những năm gần đây cô xử lý quá nhiều tội phạm, lên đến hàng trăm người, một lúc không nhớ nổi thông tin chi tiết của người đó. Nhưng khuôn mặt tròn trịa của cậu ta cô vẫn còn ấn tượng, nếu gặp lại, cô có thể nhận ra.

Cô nhớ rõ, lúc đó cô đi cùng giáo sư Phương đến bệnh viện để làm kiểm tra tuổi xương cho một đội thanh thiếu niên. Lúc đó, sau khi kiểm tra, cậu thiếu niên đó được xác định là 19 tuổi, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nhưng sau đó cậu ta tố cáo hành vi của ba ruột, trong phiên tòa được giảm án, lúc này chắc đã được thả. Không biết vụ án sử dụng thuốc mê dùng cho động vật lần này có liên quan đến cậu ta không.

Cô còn phải đến nhà tang lễ, tạm thời không thể quay về chi đội để tìm hiểu chi tiết. Nhưng chuyện này cô sẽ ghi nhớ trong lòng.

Trước khi xuống xe, Lâm Linh muốn có danh thiếp của tài xế này. Chỉ nói sau này nếu cần dùng xe, có thể sẽ liên lạc với anh ta.

Tài xế khá vui, lịch sự đưa cho Lâm Linh một tấm danh thiếp.

Pháp y Kỳ không nói thêm gì, lúc hai người đến nhà tang lễ, mới biết Diêu Tinh và Cố Từ cũng đi bắt người...

Lâm Linh và pháp y Kỳ ở nhà tang lễ làm việc hơn một tiếng rưỡi, các mẫu vật cần lấy đã lấy đủ, pháp y Kỳ liền nói: "Cháu nghỉ một lát, công việc còn lại để tôi làm."

"Xe của chi đội cũng sắp đến rồi, người đến rồi cháu đi xe trước đi."

Không lâu sau, Từ Diệc Dương gửi tin nhắn cho Lâm Linh: "Tôi đợi ở cửa tây nhà tang lễ."

Ngoài những điều đó, không thêm một chữ nào nữa.

Lâm Linh cũng trả lời ngắn gọn, bảo anh ta đợi một lát, cô thay bộ đồ phẫu thuật, rửa tay xong, liền đi ra khỏi phòng mổ, đi thẳng về hướng cửa tây.

Lâm Linh vừa bước ra khỏi cửa tây, liền nhìn thấy chiếc xe jeep mà bọn họ đi vào buổi sáng. Chiếc xe có một vết xước ở cửa trước bên phải, có lẽ là do Từ Diệc Dương đuổi theo người mà vô tình tạo ra.

Cô mở cửa phía sau xe ngồi vào, nói với Từ Diệc Dương: "Phiền anh chạy xa thế để đón tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện