Nhưng cô cũng hiểu rõ, giá trị của thứ này không đơn giản như Lộ Hàn Xuyên nói.

Hai ngày sau, cuối cùng Lâm Linh cũng xuất viện. Còn Lộ Hàn Xuyên thì sớm bị cô đuổi về đơn vị làm việc, hai ngày cuối cùng ở bệnh viện chăm sóc cô là vợ chồng Lâm Khánh Đông.

Sau khi cô hồi phục, đã là giữa tháng mười hai, thời tiết lại lạnh hơn vài phần.

Sáng sớm hôm đó, La Chiêu đến gặp cô, nói: “Tiểu Lâm, lệnh bổ nhiệm của anh sẽ xuống, trước khi bàn giao, cứ quyết định công việc của em trước, lát nữa có một vụ án, giải quyết xong vụ án này, em đi cùng anh đến Cục cảnh sát thành phố nhé.”

Lâm Linh đã chuẩn bị tâm lý, nên đồng ý: “Cần mang theo giấy tờ gì không ạ?”

“Bây giờ chưa cần, trước tiên đi gặp mọi người trong tổ, không có vấn đề gì, sau đó làm thủ tục, cần gì anh sẽ nói với em sau.”

Lâm Linh gật đầu, “Hôm nay có vụ án gì?”

“Không có vụ án mới nào cần em ra tay, nhưng Giang Sơn đã tìm được nơi ở của Mã Quốc Bình ở Giang Ninh, mấy tháng gần đây căn nhà đó không có người ở, hiện tại có cảnh sát hình sự đang đợi ở đó.”

“Em cùng Lý Nhuệ đi xe của Giang Sơn đến đó, anh còn việc khác phải làm.”

Nói đến đây, anh ấy lại giải thích với Lâm Linh: “Vụ án người c.h.ế.t ở đường Điền Viên còn nhớ không?”

“Dĩ nhiên nhớ, mới xảy ra cách đây vài ngày, trí nhớ của em vẫn ổn, sao có thể quên được. Nạn nhân Vạn Nhạn, bây giờ chắc đã hỏa táng rồi? Anh trai cô ấy, có nói gì với anh không?”

“Anh muốn nói với em chính là chuyện này, Vạn Hồng, anh trai của Vạn Nhạn, đã chỉ đích danh Ô Đạt Chí, thừa nhận Ô Đạt Chí từng bán cho anh ta hàng chục món đồ trang sức bằng vàng bạc.”

“Anh ta cung cấp cho chúng ta một danh sách, trong đó có tài sản bị mất trong vụ án trộm cắp nhà ở ở khu Đông Minh. Ước chừng không lâu nữa, bằng chứng để kháng cáo sẽ được tìm thấy, Kiểm sát trưởng Hạ rất vui.”

Điều này phù hợp với suy đoán của Lâm Linh, cô nghĩ phải tìm cơ hội cảm ơn Trương Bưu, nếu không có Trương Bưu hợp tác, việc kháng cáo của bọn họ lần này có thể sẽ không suôn sẻ như vậy.

Lúc này Giang Sơn đến, Lý Nhuệ cũng xách theo hộp khám nghiệm cùng anh ta đến phòng pháp y. Lâm Linh thu dọn đồ đạc, liền cùng Lý Nhuệ lên xe của Giang Sơn.

Lên xe, Lý Nhuệ liền hỏi Giang Sơn: “Anh Sơn, nhà của Mã Quốc Bình đã lâu như vậy cũng không tìm thấy, sao lại đột nhiên tìm được?”

Giang Sơn thở dài nói: “Đó là một tầng hầm, thực sự rất khó tìm. Lần này nếu không phải ông ta tự xuất hiện rồi bị bắt, e là còn phải một thời gian nữa mới tìm ra.”

Lâm Linh cũng biết, vào những năm này rất nhiều địa điểm đều không có chế độ đăng ký tên tuổi, điện thoại cũng vậy, muốn tìm một người bình thường trong một thành phố gần 10 triệu dân thực sự rất khó.

“Sao ông ta lại xuất hiện? Không sợ à?” Lâm Linh cũng tò mò.

“Không có gì lạ, ông ta trả thù xong rồi, không còn tâm sự gì, có lẽ ông ta cũng không quan tâm liệu có bị bắt hay không.”

Lâm Linh kinh ngạc nói: “Anh nói là, lại có một người bị Mã Quốc Bình giết?”

Lý Nhuệ cũng biết, trong vụ án tòa nhà bỏ hoang, La Song Hỷ cùng với hai bạn cùng lớp khác khi học lớp 9 từng bắt nạt con trai của Mã Quốc Bình, vu khống con trai của Mã Quốc Bình nhìn trộm nữ sinh đi vệ sinh, dẫn đến con trai của Mã Quốc Bình nhảy sông tự tử, c.h.ế.t để minh oan.

Trước đây, Mã Quốc Bình đã g.i.ế.c hai người, đều dùng thạch tín, theo Giang Sơn nói, một người cuối cùng làm việc ở trạm thủy lợi cũng bị Mã Quốc Bình giết?

Giang Sơn nói: "Đúng mà cũng không đúng, người đó không chết. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Chuyện đã đến mức này, chắc là Mã Quốc Bình cũng đã thỏa mãn."

"Thôi nói với hai người cũng được, Mã Quốc Bình đ.â.m hỏng đường con cháu của tên ở trạm thủy lợi, hiểu chưa?"

Lâm Linh:... Thực sự, không khá hơn bao nhiêu so với chết.

Thời đại này, có người đàn ông bình thường nào muốn làm thái giám? Nói sống không bằng c.h.ế.t cũng không quá đáng.

Lâm Linh không biết phải nói gì, thực ra vụ việc này rất đơn giản, chỉ là câu chuyện báo thù của một người ba tức giận.

Nửa giờ sau, một số người đến căn hầm mà Mã Quốc Bình từng ở. Căn nhà nhỏ này khá tối tăm, sau khi bật đèn lên, ánh sáng trong nhà cũng không đủ sáng vì thiếu ánh nắng mặt trời, trong nhà còn có một mùi ẩm mốc.

Lâm Linh và Lý Nhuệ vào phòng tắm, xịt luminal, không lâu sau, ánh sáng xanh từ từ xuất hiện, đầu tiên là trên sàn gần bồn rửa, sau đó lan sang các bức tường xung quanh, và một số điểm sáng xanh trên những chỗ cao hơn trên tường. Điều này cho thấy, đây chính là hiện trường phân xác. Cuối cùng bọn họ cũng thu được một số mảnh vụn của tổ chức cơ thể từ khe gạch và khe tường, những mảnh vụn này có thể được xác định DNA để chứng minh là của La Song Hỷ.

Nếu đúng, đây chính là hiện trường ban đầu, cũng là nơi Mã Quốc Bình đã p.h.â.n x.á.c La Song Hỷ.

Toàn bộ quá trình khám nghiệm không phức tạp, đối với Lâm Linh và Lý Nhuệ đều là những thao tác cơ bản.

Nhưng vụ án này vừa bắt đầu thì đã do bọn họ phụ trách, bây giờ cũng phải kết thúc ở trong tay bọn họ.

Sau khi các thành viên lấy các mẫu vật về đại đọi cảnh sát, La Chiêu lập tức sắp xếp việc gửi mẫu DNA đi kiểm định, còn Lâm Linh và Lý Nhuệ thì ở lại đội, xử lý dấu vân tay và dấu chân được tìm thấy tại hiện trường.

Trong vòng ba ngày, kết quả kiểm tra liên quan đến vụ án cơ bản được hoàn thành. La Chiêu sắp xếp để người trong phòng văn thư khẩn trương soạn thảo ý kiến truy tố, khi ý kiến truy tố được hoàn thành, công việc của anh ấy và Lâm Linh tại khu vực Nam Tháp coi như kết thúc.

Vào thứ hai, La Chiêu lái xe đưa Lâm Linh đến Cục cảnh sát thành phố, trên đường chờ đèn đỏ, La Chiêu nói với Lâm Linh: "Thật ra, công việc ở Cục cảnh sát không nhàn rỗi như đội của chúng ta, môi trường làm việc cũng khác."

"Bởi vì quan hệ nhân sự ở Cục phức tạp hơn so với đội của chúng ta, không nói đến những người lớn tuổi. Thậm chí cả một số cán bộ trẻ trong Cục cũng không nhất định phục tùng, có người có năng lực, có người hoàn cảnh gia đình đặc biệt. Điều này em nên hiểu, trong mọi ngành nghề đều không tránh khỏi."

Lâm Linh gật đầu, biểu thị đã hiểu.

La Chiêu lại nói: "Nói thẳng ra, cơ hội thăng tiến trong nghề của chúng ta quá ít, cũng không kiếm được nhiều tiền. Những cán bộ trẻ có năng lực và quan hệ đến đây, cũng là vì lý tưởng, có thể coi là vì danh dự."

"Thực ra đây là một con d.a.o hai lưỡi, nếu biết quản lý tốt, khiến bọn họ phục tùng, sau này bọn họ cũng sẽ là một nguồn hỗ trợ. Phải không? Trong chuyện nào cũng có hai mặt của nó."

Lâm Linh cười. "Lộ đội, anh cứ yên tâm, em đã có sự chuẩn bị tư tưởng. Em chỉ là một người chuyên về kỹ thuật, chỉ cần làm tốt công việc của mình, không phải của em thì em sẽ không tranh."

La Chiêu lại nói: "Cái đáng tranh, vẫn nên tranh một chút."

Hai người vừa trò chuyện vừa đến Cục cảnh sát thành phố.

Hai ngày trước Cục trưởng Lộ chuyển đến đây làm việc, La Chiêu đưa Lâm Linh đến phòng làm việc của Cục, khi bọn họ vào, trong văn phòng có một thanh niên đang nói chuyện với Cục trưởng.

Anh ta không có vẻ gì là lười biếng, nhưng Lâm Linh có thể cảm nhận được sự nhàn nhã toát ra từ con người này.

Cục trưởng Lộ nhìn thấy La Chiêu và Lâm Linh đến, lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, đích thân dẫn bọn họ vào văn phòng.

Khi cả hai ngồi xuống, Cục trưởng Lộ định giới thiệu bọn họ với mọi người.

Lúc này, người thanh niên gầy gò kia chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay La Chiêu và Lâm Linh, rồi nói: "Xin tự giới thiệu, tôi tên là Từ Diệc Dương, tân binh của Chi đội hình sự só 8, Cục cảnh sát thành phố."

Chi đội số 8 chính là đội mà Lâm Linh sẽ gia nhập, cũng là đội trọng án đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Người giống như Lý Nhuệ, dù đã nắm vững kỹ thuật tăng cường hình ảnh, ở mặt này chỉ kém Lâm Linh một bậc, nhưng hiện tại vẫn chưa đủ tư cách gia nhập đội trọng án.

Vì vậy, Lâm Linh hơi tò mò, không biết Từ Diệc Dương nổi bật ở điểm nào.

La Chiêu bình tĩnh đánh giá đối phương, chờ Từ Diệc Dương tự giới thiệu xong, mới nói: "Tôi là La Chiêu, Chi đội trưởng mới."

Anh ấy lại chỉ vào Lâm Linh: "Cô ấy là Lâm Linh, cũng là tân binh của đội 8, sau này công việc pháp y và khám nghiệm hiện trường của đội 8, cô ấy sẽ đảm nhiệm vai trò chủ đạo."

"Còn cậu? Anh phụ trách lĩnh vực nào?"

Từ Diệc Dương nghe xong lời của La Chiêu, cười nhạt, mới nói: "Trước đây tôi là lính đặc công, lần này vào đội, chủ yếu là đảm nhiệm công tác bảo vệ an ninh cho các thành viên trong đội. Dần dần, Chi đội trưởng La sẽ hiểu rõ tôi."

Lâm Linh cảm thấy người này dù cười nhưng trong mắt lại không có ý cười. Không biết người này có đối xử với ai cũng như vậy hay không.

Nhưng cô vẫn cảm thấy, khả năng của người này có thể không đơn giản như lời anh ta nói.

- ------------

*Từ chương sau Cục trưởng Lộ (cục trưởng phân cục Nam Tháp) = Phó cục trưởng Lộ (đã thăng chức thành Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Giang Ninh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện