"Được, bây giờ em đã làm xong một cái, đang đo đạc khuôn mẫu hộp sọ thứ hai, đồ cần mang không nhiều. Em về lấy, anh có thể về nhà chờ em."

Lâm Linh định đứng dậy, nhưng bị Lộ Hàn Xuyên kéo lại, lúc ngồi xuống người nghiêng một cái, liền dựa vào người Lộ Hàn Xuyên.

Vai anh rộng, tay vươn ra liền ôm Lâm Linh vào lòng, một bàn tay luồn vào sau gáy Lâm Linh, kéo cô vào lòng mình.

Không kịp phòng ngừa, tay Lâm Linh đặt lên cổ anh, mặt hai người chỉ cách nhau mười centimet. Lâm Linh mơ hồ ngửi thấy mùi hương khó tả trên người Lộ Hàn Xuyên, hơi thở nóng ấm của anh phả vào cổ, khiến trái tim Lâm Linh cũng nóng lên vài phần.

“Đừng đi, để anh ôm một lát.” Giọng nói của Lộ Hàn Xuyên khàn khàn, một tay ôm lấy eo Lâm Linh, tay kia nâng nhẹ khuôn mặt cô. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, hô hấp có chút rối loạn.

Từ tiếng thở của Lâm Linh, Lộ Hàn Xuyên cảm nhận được cô cũng không hoàn toàn vô cảm với mình, điều này khiến trái tim anh vui mừng khôn xiết. Trong lúc xúc động, anh đưa tay ấn vào gáy Lâm Linh, môi anh chạm vào môi cô. Khoảnh khắc chạm môi, anh cảm thấy như có những bông pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu.

Chờ một lát, Lộ Hàn Xuyên theo bản năng di chuyển môi mình trên môi Lâm Linh, vuốt ve nhẹ nhàng, trái tim anh đập thình thịch, ngay cả khi cách một lớp áo khoác lông vũ, Lâm Linh cũng có thể cảm nhận được sự kích động của anh.

Lâm Linh không từ chối nụ hôn này, bởi vì cảm giác của cô cũng rất tốt, mùi hương từ miệng Lộ Hàn Xuyên rất dễ chịu, đôi môi anh lúc nhẹ lúc nặng lướt qua, khuôn mặt Lâm Linh cũng bắt đầu nóng lên.

Có lẽ tiềm thức của cô cũng thích Lộ Hàn Xuyên, có lẽ lúc trước cũng có chút thích, chỉ là cô chưa nhận ra mà thôi, nếu không nụ hôn này sẽ chỉ khiến cô cảm thấy bị xúc phạm.

Mười phút sau, Lộ Hàn Xuyên mới luyến tiếc buông Lâm Linh, anh đưa tay lên sờ môi mình, đỏ mặt cười với Lâm Linh.

“Anh cười gì vậy?” Lâm Linh bị anh cười đến không thoải mái, cảm thấy vừa rồi mình bị anh cuốn theo cảm xúc, thậm chí còn chủ động đáp lại nụ hôn, chắc chắn anh đang rất đắc ý trong lòng.

Cô không khỏi thừa nhận trong lòng, Lộ Hàn Xuyên thật sự có vốn liên, khuôn mặt làm cho người nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cảm giác hôn cũng không tệ.

Lộ Hàn Xuyên đưa tay chỉnh lại cổ áo của cô lại, cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy em cũng có tình cảm với anh, rất vui thôi.”

Thấy Lâm Linh đang trừng mắt nhìn mình, anh không dám nói nữa, liền ôm chặt cô vào lòng, “Anh không nói bậy nữa, đừng giận, hôm nay là một ngày vui, chúng ta đều phải vui vẻ. Để anh ôm thêm một chút nữa, lần này chắc chắn sẽ không làm loạn nữa."

"Đừng suốt ngày táy máy tay chân." Lâm Linh đá anh một cái.

Lộ Hàn Xuyên cười, để mặc cô đá, cũng không phủ nhận, ngược lại còn nói: "Từ lúc anh muốn ở bên em, anh đã muốn táy máy tay chân với em. Bởi vì không chỉ trái tim anh thích em, về mặt sinh lý anh cũng thích em.” “Khi một người đàn ông nói thích em, nhưng không muốn chạm vào em, thì có nghĩa là anh ta có vấn đề gì đó, hoặc là không đủ thích em. Tất nhiên, cũng có thể do người đó là một vị thánh, nhưng anh không phải như thế, anh chỉ là một người bình thường thôi.”

“Đừng không vui, anh sẽ không làm điều quá đáng mà không có sự đồng ý của em.” Nói đến đây, Lộ Hàn Xuyên buông tay ra khỏi Lâm Linh, rồi kéo khóa áo lông của cô lên gần cổ, để tránh cái lạnh lùa vào.

“Anh biết là được.” Lâm Linh đứng dậy.

Lộ Hàn Xuyên đứng lên, kéo kéo chiếc áo lông vũ màu đen mình đang mặc, để che đi những phản ứng bất thường của cơ thể. Vừa rồi bọn họ hôn nhau lâu như vậy, còn là lần đầu tiên, anh muốn không sinh ra phản ứng sinh lý cũng không thể nào.

Nhưng anh không muốn Lâm Linh nhìn thấy, sợ cô sẽ nghĩ anh là một tên lưu manh.

Sau một lúc đi trong bóng đêm lạnh lẽo, Lộ Hàn Xuyên mới lấy lại bình tĩnh. Anh đưa Lâm Linh về đến tầng dưới, rồi đứng đợi ở dưới, còn Lâm Linh thì quay lại tầng ba, vào phòng làm việc của mình lấy một số thứ cần thiết rồi ra ngoài lại.

Lần này, Lâm Khánh Đông không hỏi gì cả, chắc là Diêu Ngọc Lan đã nói với ông điều gì đó, ông cũng biết con gái mình đang hẹn hò với Lộ Hàn Xuyên.

Ông chỉ chăm chú nhìn Lâm Linh, Lâm Linh đành chủ động nói: "Con đi nhà giáo sư Quách, ở cùng với Lộ đội, anh ấy nói chỗ đó có một phòng làm việc, con ở nhà anh ấy làm việc, trước 10 giờ sẽ về."

Có giáo sư Quách ở đó, Lâm Khánh Đông cũng yên tâm hơn, ông chỉ vẫy tay: "Được rồi, con đi đi, nhưng đừng về quá muộn."

Còn những chuyện khác, ông không nói thêm nữa, bởi vì Diêu Ngọc Lan vừa dặn dò ông không nên can thiệp vào chuyện giữa Lâm Linh và Lộ Hàn Xuyên.

Sau khi Lâm Linh xuống lầu, Lộ Hàn Xuyên tiếp nhận những thứ cô mang theo, rồi cả hai cùng nhau đến tòa nhà số 5. Khi về đến nơi, Lâm Linh phát hiện giáo sư Quách không có ở đó, nên tò mò hỏi: "Ông ngoại của anh đi đâu vậy?"

Lộ Hàn Xuyên cũng không biết, vừa rồi giáo sư Quách vẫn còn ở trong nhà. Anh nói: "Có lẽ ông đi tìm bạn cũ, bọn họ ở cùng khu, không có chuyện gì."

Nói xong, anh chỉ vào phòng mình, cười nói với Lâm Linh: "Muốn vào tham quan một chút không?"

Lâm Linh trừng mắt nhìn anh: "Có gì đâu mà tham quan? Không đi. Phòng làm việc ở đâu?"

Lộ Hàn Xuyên không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà mở một phòng trống giữa anh và giáo sư Quách. Căn phòng này khoảng hơn 30 mét vuông, lớn hơn một chút so với phòng của Lộ Hàn Xuyên.

Chính giữa phòng là một cái bàn hình chữ nhật dài, rất thích hợp để làm bàn làm việc.

Hai bên tường đều có những chiếc tủ lớn, màu gỗ tự nhiên, trông cổ kính, Lâm Linh cũng không biết chính xác làm bằng chất liệu gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện