Lâm Linh:... Sao cô không biết gì hết vậy? Có thật không vậy?

Hai người nói chuyện, không hề chú ý ở phía sau Lâm Linh có một thực khách đang cúi đầu ăn cơm. Không ai khác, chính là Lộ Hàn Xuyên.

Lộ Hàn Xuyên xuất hiện ở đây không phải là tình cờ. Anh cố ý theo dõi.

Tan làm, anh không muốn trực tiếp về nhà, liền đến đại đội cảnh sát hình sự.

Anh nghĩ Lâm Linh đã đồng ý quen thử với anh, vậy thì tan làm anh nên dành thời gian rảnh rỗi đi đón cô, thuận tiện vun đắp tình cảm.

Lần này anh lái một chiếc xe khác, chưa dùng mấy lần, Lâm Linh không quen, đương nhiên không biết anh đến.

Rồi anh nhìn thấy Lâm Linh bị một người đàn ông trẻ tuỏi chặn lại ở cửa đại đội cảnh sát hình sự, người kia còn nói muốn mời Lâm Linh ăn cơm.

Lộ Hàn Xuyên cũng không nói rõ mình có tâm trạng gì, chủ yếu là không yên tâm, cũng đi theo vào.

Vào bên trong, anh tìm chỗ ngồi xuống, cũng không chào hỏi Lâm Linh.

Thanh mai trúc mã? Còn nắm tay nhau nữa?

Lộ Hàn Xuyên nghe đến đây, cảm thấy cơm trong miệng cũng không còn ngon nữa.

Lúc này người đàn ong chủ động nói chuyện với Lâm Linh: "Nghe nói em sắp tốt nghiệp rồi, em thực tập ở đội cảnh sát hình sự Nam Tháp đúng không?"

Lâm Linh nhìn Vệ Thừa Đông một cái, rồi cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: "Đúng là thực tập ở đó, bây giờ vẫn đang lo lắng chuyện tìm việc."

Lộ Hàn Xuyên:... Lâm Linh đang nói dối?

Nếu cô lo lắng chuyện tìm việc, thì những sinh viên ngành pháp y khác không cần phải làm gì nữa.

Lúc này Vệ Thừa Đông cười nói: "Không đến mức đó đâu, lúc nãy tôi để ý thấy mọi người trong đội hình sự đối xử với em rất tốt, chắc chắn em sẽ ở lại được."

"Dù sao thì em cũng ở trong đội một thời gian, chắc mọi người cũng có chút tình cảm."

Lâm Linh lại nói: "Khó lắm, ba thực tập sinh, hai nam một nữ, đội chỉ cần một người, có lẽ bọn họ muốn nhận nam hơn, tôi cũng không chắc chắn lắm, tôi đoán thôi."

Vệ Thừa Đông:... Hình như chủ đề này không thể nói tiếp được nữa.

Cảm giác này không giống với cảm giác của anh ta, anh ta cảm thấy Lâm Linh nói chuyện với mọi người trong đại đội cảnh sát hình sự rất tự nhiên, thật sự không giống một thực tập sinh đang lo lắng chuyện việc làm.

Vệ Thừa Đông cũng rất nhạy cảm, suy nghĩ một chút, cũng đoán được Lâm Linh không muốn nói thật với anh ta.

Nghĩ đến đây, Vệ Thừa Đông kéo tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc được rèn luyện.

Lúc này cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên, Lâm Linh nhường anh ta nếm thử. Vệ Thừa Đông cầm đũa ăn vài miếng, cảm thấy không hợp khẩu vị, liền nói: "Lần sau có cơ hội, tôi đưa em đi ăn gan ngỗng và trứng cá muối nhé. Hương vị thật sự rất ngon, đôi khi chúng ta cần thử những thứ mới, biết đâu thử rồi lại thích." Lộ Hàn Xuyên nghe không nổi nữa, anh cầm đĩa của mình, di chuyển đến bàn bên cạnh Lâm Linh và Vệ Thừa Đông, "Gan ngỗng là đồ ăn được nuôi nhanh, được nhồi nhét thức ăn kiểu nhồi vịt, gan ngỗng lớn gấp đôi kích thước bình thường, hàm lượng chất béo cũng cao. Cô gái, những thứ như vậy đừng ăn, không tốt cho sức khỏe."

Anh giả vờ không quen biết Lâm Linh, hình như chỉ đang sửa lỗi trong lời nói của Vệ Thừa Đông. Nói xong, anh tiếp tục ăn cơm của mình, cũng không chào hỏi Lâm Linh.

Lâm Linh trợn tròn mắt nhìn anh, không biết anh xuất hiện từ đâu?

Vệ Thừa Đông bị an phản bác, cũng không tức giận, vẫn giữ phong thái lịch thiệp.

Anh ta cười nói: "Thật sao? Vậy tôi sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Nếu thật sự không tốt cho sức khỏe, có lẽ tôi sẽ xem xét lời khuyên của anh."

Lâm Linh bất lực liếc nhìn về phía Lộ Hàn Xuyên, cũng làm như không quen biết anh, trái lại khuyên Vệ Thừa Đông ăn cơm: "Anh thử đi, món gà xào cay ở đây ngon lắm, nhiều khách quen rất thích ăn."

"Cảm ơn." Vệ Thừa Đông cầm đũa gắp một hạt đậu phộng, ăn uống rất lịch sự.

Lúc này, Lâm Linh lại hỏi anh ta: "Anh thường xuyên tập thể dục à?"

Lâm Linh hiếm khi chủ động nói chuyện với anh ta, tất nhiên Vệ Thừa Đông muốn trò chuyện thêm với cô. Cho dù là vì vụ án, hay vì bản thân cô, anh ta đều muốn tiếp xúc thêm với cô.

Nói đến tập thể dục, đây chính là điểm mạnh của anh ta. Thân hình của anh ta được rèn luyện trong phòng tập gym thời gian dài.

Anh ta giơ cánh tay lên khoe cơ bắp trước mặt Lâm Linh, khiêm tốn nói: "Tôi có thói quen tập thể dục, nhưng gần đây bận rộn, thời gian tập ít hơn trước, sau này phải tập luyện thêm."

Lộ Hàn Xuyên nhìn cái tên này khoe khoang với Lâm Linh, giống như con công xòe đuôi, càng cảm thấy tên này không có ý tốt.

Anh lập tức nói: "Người anh em, nói về tập thể dục, tôi cũng có chút kiến thức. Cơ bắp của anh không đủ săn chắc, có phải do uống protein không? Loại cơ này chủ yếu là để nhìn cho đẹp, thực sự đánh nhau thì khả năng chống chịu va đập không tốt lắm đâu."

Vệ Thừa Đông:... Đây là ai vậy? Lần nào cũng phá đám, câu nào cũng chặn đường anh ta.

Người này có bệnh à?

Anh ta từ từ thả tay áo xuống, lạnh lùng nhìn Lộ Hàn Xuyên, hỏi: "Chúng ta quen nhau à?"

"Không quen." Lộ Hàn Xuyên nhấp một ngụm trà, trông rất thư thái.

Vệ Thừa Đông bắt đầu nghi ngờ, anh ta quay sang Lâm Linh: "Em quen anh ta?"

Lâm Linh bất lực nói: "Ừ, chúng tôi quen nhau, là hàng xóm."

Vệ Thừa Đông không tin lắm, chỉ là hàng xóm thì cần gì phải nói chuyện kiểu âm dương quái khí với anh ta như vậy?

Anh ta đứng dậy, không để ý đến Lộ Hàn Xuyên, lịch sự nói với Lâm Linh: "Vậy hai người cứ nói chuyện, có dịp chúng ta sẽ gặp lại."

Nói xong, anh ta mặc vest, đưa cho nhân viên phục vụ hai trăm tệ, rời đi trước.

Anh ta vừa đi, Lâm Linh liền hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Sao anh lại ở đây?"

Lộ Hàn Xuyên không muốn Lâm Linh nghĩ anh đang theo dõi cô, liền nói: "Anh đến đón em tan làm, thấy người này chặn em ở cổng đơn vị, anh sợ anh ta có ý đồ bất chính, không yên tâm, nên theo sau, thật đấy, không phải theo dõi em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện