Trần Nhất Quang nhìn anh ấy một lúc, nhận thấy La Chiêu cũng rất cố chấp. Anh ta cười nói: "La đội, những năm gần đây, khu Nam Tháp của các người rất nổi tiếng trong tỉnh, mấy vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng chiến lực thường xuyên có tên khu vực của các người."

La Chiêu lạng nhạt nói: "Trần đội nói gì vậy? Liên quan gì đến vụ án này chứ?"

Trần Nhất Quang cười khoát tay: "Thật sự không liên quan gì đến vụ án này, tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu anh nhất định phải tham gia vào vụ án này, thì cũng không sao."

La Chiêu nghe vậy, cảm thấy mình nên nhắc nhở đối phương, anh ấy nói: "Tôi sửa lại một chút, không phải là tôi nhất định phải tham gia vào vụ án này, mà là vụ án này có liên quan đến khu vực của chúng tôi, nếu tôi không quản là không có trách nhiệm. Anh nói như vậy, lại khiến tôi có vẻ như ép buộc, không phù hợp."

"Điều này không phải anh nói được thì được, anh nói không được thì không được. Tôi tham gia vào vụ án này không cần sự cho phép của anh, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi ở đây chỉ muốn thảo luận với anh về cách phân công công việc, chứ không phải xin phép anh."

La Chiêu nhận thấy, Trần Nhất Quang không phục những thành tích của khu Nam Tháp.

Không phục cũng là chuyện bình thường, những người làm Đại đội trưởng như bọn họ, trước mặt Đại đội trưởng khác, ai sẽ dễ dàng phục ai?

Nếu đổi lại là anh ấy, cũng không phục. Nhưng những lời nói ẩn ý của đối phương khiến người ta khó chịu, anh ấy cần phải nói những gì cần nói.

Trần Nhất Quang nghe La Chiêu nói vậy, cười nhạt: "Cũng được, anh nói anh có quyền tham gia, vậy anh tham gia đi. Không bằng chúng ta hợp tác phá án."

La Chiêu hỏi lại: "Tất nhiên có thể hợp tác phá án. Trần đội dự định thế nào?"

Trần Nhất Quang nhanh chóng đưa ra phương án, "Chỗ lều dưa không lớn lắm, nhân viên của chúng tôi đang giám định dấu vết, tạm thời không thể ra ngoài."

"Bên trong nhỏ, không xoay người được, không thể tùy tiện cho người vào, nếu không cũng dễ phá hỏng hiện trường. Vậy nhé, anh chọn hai hoặc ba người nhân viên khám nghiệm vào, để bọn họ cũng đi khám nghiệm cùng. Sau này điều tra, mỗi bên tự sắp xếp nhân viên của mình là được."

"Nếu cần thiết, có thể trao đổi về những phát hiện tại hiện trường, nhưng hai bên sẽ không chia sẻ suy luận điều tra, để tránh ảnh hưởng đến công việc của nhau."

La Chiêu cười nhạt, nghĩ thầm quả nhiên Trần Nhất Quang không phục anh ấy.

Đây là định làm kiểu bát tiên qua biển, mỗi người một phép, mỗi bên phá án của mình, ai cũng không ảnh hưởng đến ai sao?

Cứ xem ai có năng lực, người nào phá án trước.

Nếu anh từ chối, trái lại trở thành người mất mặt. La Chiêu không có lý do gì để phản đối, liền nói: "Cũng không phải là không được, nhưng anh phải đảm bảo, sau khi người của anh khám nghiệm xong, không phá hỏng hiện trường." "Chúng tôi đến sau, nếu như vậy, sẽ không công bằng với phía khu Nam Tháp."

Trần Nhất Quang lập tức đáp: "Không đến mức đó đâu, hiện trường sẽ không bị phá hỏng, phía anh nhanh chóng cử người qua đi."

La Chiêu không nói thêm gì nữa, Trần Nhất Quang không phải muốn so tài với anh sao? Vậy thì so tài thôi, lúc này, sao anh có thể sợ chứ?

Anh vẫy tay gọi pháp y Cúc, Lý Nhuệ và Lâm Linh. "Ba người vào hiện trường khám nghiệm, thời gian tử vong của người c.h.ế.t có hơi lâu rồi, chú ý thu thập côn trùng."

Tất nhiên Lâm Linh hiểu, thời gian tử vong không quá lâu, chủ yếu là trong vòng một đến hai tháng, có thể thông qua các loại côn trùng xung quanh thi thể, giai đoạn sinh trưởng và quá trình thay đổi để phán đoán thời gian tử vong của người chết.

Pháp y Cúc liền quay đầu bảo Tào Nhất Bình mang đến lưới bắt côn trùng, vài cái chai thủy tinh đựng dung dịch cồn 80%, bàn chải sơn nhỏ và muỗng nhựa...

Nhìn mấy người này, Đại đội trưởng khu Bắc Hưng Trần Nhất Quang không có biểu cảm gì.

Anh ta mới lên chức Đại đội trưởng chưa lâu, chưa đầy một năm. So với những Đại đội trưởng kỳ cựu, anh ta không nắm rõ những chuyện đã xảy ra trong tỉnh mấy năm trước, nên anh ta chỉ nghe nói về Lâm Linh.

Anh ta nghi ngờ về những chuyện được truyền tai, thậm chí cho đó là phóng đại. Nhưng chuyện này anh ta chỉ nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài.

Diện tích của lều dưa nhỏ, hai bên chỉ có thể cử ba người vào, có nhiều cảnh sát hình sự giỏi giang như vậy mà không chọn, lại nhất định phải để cô gái này vào, xem ra La Chiêu rất tin tưởng cô gái này.

Tất nhiên Trần Nhất Quang sẽ không can thiệp vào sự sắp xếp của La Chiêu, chỉ là anh takhông hiểu thôi.

Lâm Linh đi theo pháp y Cúc vào hiện trường, một cảnh sát hình sự khu Bắc Hưng đang bắt côn trùng và trứng côn trùng.

Công việc này pháp y Cúc định tự làm, để Lý Nhuệ phụ trách giám định dấu vết. Còn việc kiểm tra thi thể, tạm thời giao cho Lâm Linh.

Tất nhiên công việc này không dễ dàng, nhưng hiện tại phải làm quá nhiều việc, chỉ có thể mỗi người đảm nhận thêm một phần. Trước đây Lâm Linh đã từng giải phẫu t.h.i t.h.ể với ông ấy, pháp y Cúc biết cô không có vấn đề gì.

Lâm Linh đi vào, liền nhìn thấy một t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất. Một phần da của t.h.i t.h.ể này đã có dấu hiệu bị thối rữa, dù lều dưa thông thoáng, mùi vẫn rất khó ngửi.

Việc vội vàng nhất, ngoài việc xem xét xem t.h.i t.h.ể có vết thương gì không, còn có lấy mẫu lông tóc, móng tay... của thi thể, các bộ phận có thể nhìn thấy bên ngoài. Còn việc lấy mẫu trong tổ chức lá gan và vật trong dạ dày... phải đưa t.h.i t.h.ể đến phòng giải phẫu mới tiện thao tác.

Lâm Linh ngồi xổm xuống, nhìn bộ quần áo bị cắt bằng kéo, đoán người c.h.ế.t không phải là nông dân trồng dưa ở địa phương. Bộ quần áo này chất lượng tốt, áo trắng quần đen, phong cách hưu nhàn.

Cổ người c.h.ế.t đeo dây chuyền vàng mảnh, dái tai đeo khuyên bạc, tóc cắt ngắn nhuộm màu vàng đất, kiểu ăn mặc này, nhìn thế nào cũng không giống nông dân trồng dưa ở địa phương. Nếu nói là con của người dân địa phương, cũng không phải là hoàn toàn không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện