Người đàn ông trung niên nghĩ, lần này cuối cùng cũng đến lượt ông ta. Không cần bác sĩ pháp y Cúc nhắc nhở, ông ta chủ động lấy phim chụp ở bệnh viện và những bức ảnh về vài chỗ trầy xước trên người đưa cho bác sĩ Cúc.

Vốn dĩ bác sĩ Cúc khá hiền lành, nhưng khi xem phim và ảnh một lúc, lông mày ông hơi nhướng lên một cách khó nhận biết.

Lâm Linh đứng bên cạnh nhìn sơ qua, đã nhận ra vấn đề.

Vết thương của người này, có thể không phải do xe tông, mà là do nguyên nhân khác, có thể là tự gây ra. Nếu như vậy, thì người này sẽ liên quan đến tội cưỡng đoạt tài sản.

Bác sĩ Cúc và Lâm Linh nhìn nhau, thấy cô gật đầu khẽ, biết hai người bọn họ đã nghĩ giống nhau.

Ông cầm phim, liếc nhìn người đàn ông trung niên, vẫn hòa nhã nói: "Những tài liệu này chưa đầy đủ, chi tiết của vụ việc cần phải hỏi cảnh sát giao thông, tốt nhất là có ảnh hiện trường, bao gồm quỹ đạo di chuyển của xe, tài liệu đầy đủ, tôi mới có thể đưa ra kết luận."

Người đàn ông trung niên cảnh giác nhìn bác sĩ Cúc, bất mãn nói: "Sao lại vậy? Hai người kia nhìn phim và thương tích xong là đã ra giấy giám định, tại sao đến lượt tôi lại không được?"

"Bọn họ có tặng quà cho ông không? Hôm nay ông không giám định cho tôi, cẩn thận tôi tìm cấp trên của các người phản ánh, tố cáo ông."

Lâm Linh:...

Dù tính cách của bác sĩ Cúc tốt đến đâu, lúc này cũng không vui.Ông sầm mặt xuống, "Không có bằng chứng là vu khống, nếu anh không nói như vậy, tôi con định cho anh cơ hội. Vậy thì anh cũng đừng đi, ở lại đây, đợi người của chúng tôi và cảnh sát giao thông nói chuyện, điều tra, tôi sẽ giám định cho anh."

Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng hoảng sợ, nhận ra mọi chuyện không ổn. Ông ta đưa tay định rút lại phim và các tài liệu khác, định rời khỏi đây.

Ông ta chỉ muốn lừa tiền người khác, nhưng không muốn mình vào tù.

Ông ta định đi, hai thực tập sinh không định để ông ta đi. Bác sĩ Cúc không cho bọn họ nói lung tung, nhưng tình hình hiện tại quá rõ ràng, người đàn ông này có vấn đề.

Bọn họ không giúp bác sĩ Cúc giữ người, còn có thể hy vọng Lâm Linh làm sao?

Đang giằng co, cửa mở, La Chiêu vội vã đẩy cửa, nói với bác sĩ Cúc và Lâm Linh: "Cả hai đi cùng tôi, có một bộ phận t.h.i t.h.ể người được tìm thấy trong một tòa nhà bỏ hoang. Mang theo đồ đạc, xuất phát ngay."

Hai thực tập sinh lập tức phấn khích, nghe theo lời cảnh sát hình sự này, bên kia tòa nhà bỏ hoang có vụ án lớn?

Lâm Linh và bác sĩ Cúc đều gật đầu, bác sĩ Cúc nói với La Chiêu: "Vụ tai nạn xe hơi này, thương tích của người bị thương không đúng, hai người đến đây, tạm giữ người này, để người ta thẩm vấn trước, trên đường đi tôi sẽ gửi thông tin của người này về đội."

Sau đó, ông lại nói với Lâm Linh và hai thực tập sinh: "Chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi, có việc gì thì nói trên đường." La Chiêu nhìn người đàn ông trung niên, quay lại gọi hai cảnh sát hình sự trẻ tuổi, đưa người đàn ông trung niên đến phòng thẩm vấn.

Trong vòng vài phút, hơn hai mươi cảnh sát hình sự từ trên lầu chạy xuống, tiếng "bụp bụp" vang lên không ngừng, cửa xe đóng sập lại, mấy chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đội cảnh sát hình sự, hướng về hiện trường vụ án.

La Chiêu đi ra, rất tự nhiên để Lâm Linh ngồi vào xe của anh, xe chạy không xa, Lâm Linh liền tò mò hỏi về tình hình vụ án, "La đội, một phần t.h.i t.h.ể người nghĩa là sao?"

La Chiêu quay đầu nhìn cô, "Không có đầu, các bộ phận khác cũng thiếu một chút. Tình hình cụ thể phải đến hiện trường mới biết. Anh cũng mới nhận được thông báo."

- -------------------

Hai thực tập sinh mới đến phân cục, ngoài bác sĩ pháp y Cúc và Lâm Linh, hầu như không quen ai.

Lên xe, Tào Nhất Bình tò mò hỏi bác sĩ Cúc: "Thầy ơi, người ngồi cùng xe với Tiểu Lâm là ai vậy?"

"Em nói La Chiêu à? Anh ta là Đại đội trưởng của đội chúng ta đó." Bác sĩ Cúc nói.

Hai thực tập sinh nhìn nhau, nghĩ thầm ở đây Lâm Linh được đối xử khác với bọn họ thật. Gặp phải vụ án, Đại đội trưởng trực tiếp gọi cô lên xe của mình.

Dĩ nhiên, bọn họ chỉ là cảm thán một chút, cũng không có ý ghen tị. Bởi vì bọn họ đều biết, ngành này dựa vào bản lĩnh thực sự, không có bản lĩnh, ai cũng sẽ không coi trọng bạn.

"Hai em mới bắt đầu thực tập, trước đây có từng làm giải phẫu chưa?" Trên xe cũng không có việc gì, cũng không cần lái xe, bác sĩ Cúc thuận miệng hỏi.

"Chỉ làm hai lần, đều là mẫu cơ thể do trường cung cấp."

"Trường cung cấp à?" Bác sĩ Cúc nghĩ một lúc liền hiểu, mẫu cơ thể này không biết đã bao nhiêu người sử dụng, khác biệt rất lớn so với t.h.i t.h.ể tươi mới, chắc chắn thu hoạch sẽ hạn chế.

"Được rồi, tôi biết rồi. Nếu hai em muốn thực hành giải phẫu, sau này chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội. Chỉ sợ đến lúc gặp phải trường hợp lớn, hai em chịu không nổi."

"Ngành này không dễ làm, nếu tâm lý không đủ mạnh mẽ cũng không trụ được lâu, tóm lại chuyện này hai em tự quyết định. Nhưng nếu hai em muốn làm, thì phải chú ý trước mặt La đội, đừng tỏ ra quá yếu đuối."

Ông không nói quá chi tiết, nhưng đó đã là lời nhắc nhở dành cho hai sinh viên này.

Tào Nhất Bình và bạn học của cậu đều hiểu, pháp y Cúc đang ám chỉ bọn họ, đừng quá yếu đuối trước mặt La đội. Cho dù cảm thấy khó chịu, cũng phải cố gắng chịu đựng, để tránh bị La đội khinh thường.

Bọn họ quyết tâm, nghĩ chờ đến hiện trường, mặc kệ thấy gì, cũng phải bình tĩnh, tuyệt đối không được lộ vẻ sợ hãi.

Nơi xảy ra vụ án là một tòa nhà bỏ hoang ở ranh giới giữa khu vực Nam Tháp và khu vực Hoàng Hải, mảnh đất này đã được một ông chủ mua cách đây năm sáu năm. Ngay sau khi mua mảnh đất này, ông ta đã bắt đầu xây dựng, dự án là một công viên giải trí có chủ đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện