Đài tỉnh tham gia, đã đưa ra một số ý kiến, cuối cùng quyết định là kịch bản vẫn phải sửa lại.

La Chiêu nghe xong những lời này, liền hỏi: "Tôi nghe nói kịch bản cũng sử dụng vụ án của khu Nam Tháp chúng ta, vậy kịch bản sửa lại có đảm bảo an toàn cho Tiểu Lâm không?"

Cục trưởng Lộ nói: "Tôi đảm bảo với cậu, tôi sẽ theo sát kịch bản, tôi cũng mong Tiểu Lâm bình an như cậu. Tôi còn chờ cô ấy tốt nghiệp về phân cục chúng ta làm việc, trở thành một cán bộ chính thức."

La Chiêu hiểu rõ, Cục trưởng Lộ có thế lực của riêng mình, ông đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được. Vậy nên an toàn của Lâm Linh sẽ không có vấn đề gì.

Những ngày tiếp theo, La Chiêu thường xuyên đến chi đội của cục cảnh sát thành phố, chủ yếu là xử lý vụ án núi Hương Tích và Giả Tứ Hải.

Sau nhiều lần thẩm vấn liên tiếp, cuối cùng Giả Tứ Hải cũng chịu khuất phục trước áp lực và thú nhận.

Những tội danh mà ông ta thừa nhận gồm hai phần chính, một là tội cố ý g.i.ế.c người, hai là tội buôn bán động vật hoang dã.

Vợ và Hàn Đóa đều bị ông ta giết, nguyên nhân là do uống rượu say, xảy ra cãi vã rồi động thủ.

Về vấn đề buôn bán động vật hoang dã, ngoài một số chủ quán ăn cùng bán thịt thú rừng, ông ta còn khai ra một người có biệt danh là Hắc Thất.

Người này họ Phòng, tên gì ông ta không biết, chỉ biết biệt danh. Giả Tứ Hải muốn mua thịt thú rừng, chỉ cần tìm người này là được, mọi thứ đều do người này chịu trách nhiệm giao hàng.

Người này thân hình rất to khỏe, thường xuyên vào núi săn bắn, có thể là người Giang Ninh, ông ta nghe giọng nói có hơi giống, nhưng không chắc lắm.

Qua lời mô tả của ông ta, đám người La Chiêu xác nhận, đặc điểm ngoại hình của người này cơ bản giống với người mà Lâm Linh đã xác định qua dấu chân, người này từng xuất hiện trong phòng phụ của nhà Giả Tứ Hải được dùng để g.i.ế.c mổ động vật hoang dã. Còn dấu vân tay số 88 không khớp, có lẽ là của người này để lại.

Chi đội trưởng Tiếu liên lạc đến mấy cơ quan cảnh sát tỉnh khác, nhưng trước mắt vẫn chưa thành công so sánh dấu vân tay đó, đoán chừng là trong kho của mấy tỉnh khác cũng không có dấu vân tay của người này

Hiện tại, điểm mấu chốt là phải tìm được Hắc Thất này. Người này rất xảo quyệt, không để lại bất kỳ số điện thoại nào cho Giả Tứ Hải.

Khi cần liên lạc với Giả Tứ Hải, hắn sẽ dùng điện thoại công cộng gọi cho Giả Tứ Hải, sau đó hẹn giờ giao hàng, vì vậy cảnh sát không thể truy tìm người này từ số điện thoại.

Nhưng dù sao thì, họ Phòng cũng là họ hiếm gặp, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho việc tìm kiếm nghi phạm. Dựa trên manh mối do Giả Tứ Hải cung cấp, hiện tại các khu của thành phố Giang Ninh đã ban hành thông báo phối hợp điều tra cho các đồn cảnh sát trong khu vực, yêu cầu bọn họ thống kê tất cả những người họ Phòng.

Nếu không tìm thấy ở Giang Ninh, Chi đội trưởng Tiếu còn định mở rộng phạm vi, đi đến các thành phố khác để tìm kiếm.

Bọn họ đã điều tra liên tục trong nhiều ngày, người này như một hòn đá chìm đáy biển, không có tin tức gì. Lâm Linh chủ yếu phụ trách xác định dấu vân tay và dấu chân ở giai đoạn đầu, giai đoạn điều tra và thẩm vấn sau này không cần cô tham gia. Vì vậy, những ngày tiếp theo cô liên tục di chuyển giữa trường học và nhà.

Chớp mắt đã đến ngày hẹn với Lộ Hàn Xuyên, sáng sớm ngày mai, Lộ Hàn Xuyên sẽ đưa cô và Lý Nhuệ đến thành phố Hối Xuyên.

Lâm Linh đã được nghỉ, những ngày này nhiệt độ có tăng lên một chút, nắng rực rỡ. Đến trưa, hai chị em bỏ cuốn sách đang học xuống, định đi xem Truy Tuyết.

Hai người xuống lầu, đi vòng qua hai tòa nhà số 3 và số 4 nằm cạnh nhau, đến trước tòa nhà số 5.

Xe của Lộ Hàn Xuyên đậu ngay cửa căn hộ nhà ngoại của anh, khi hai chị em đi đến, nắp capo xe của Lộ Hàn Xuyên mở ra, nhưng không thấy Lộ Hàn Xuyên.

Lâm Linh kéo Lâm Giảo đi gần hơn, mới nhìn thấy một người nằm dưới gầm xe. Dưới người đó có một tấm chăn cũ, hơn nửa người nằm dưới gầm xe. Qua quần áo và giày có thể nhận ra, người nằm dưới gầm xe chính là Lộ Hàn Xuyên.

Lâm Linh dừng lại, đứng cạnh xe nhìn.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Lộ Hàn Xuyên bò ra khỏi gầm xe, anh đeo găng tay, trên tay cầm một cái cờ lê, nhìn thấy Lâm Linh, cười cười: "Đến rồi à? Là đến tìm Truy Tuyết sao?"

"Ừ, hôm nay không thấy nó đâu, nên qua xem. Nắng đẹp, em định dắt nó đi dạo."

Sau đó Lâm Linh chỉ vào cằm Lộ Hàn Xuyên: "Chỗ này bám dầu rồi này."

Lộ Hàn Xuyên không động tay lau, ngược lại cười cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng, nói: "Không sao đâu, lát nữa rửa sau. Ngày mai phải đi đường dài, ít nhất phải lái xe 7, 8 tiếng, tôi sửa chữa trước, tránh trường hợp hỏng hóc trên đường."

Lâm Linh giơ ngón cái lên: "Không tệ, anh còn biết sửa xe nữa."

"Đây là cơ bản thôi mà, nếu xe hỏng giữa rừng núi hoang vu, tìm ai giúp được?"

Lộ Hàn Xuyên vẫn nói một cách thoải mái, thời buổi này ra đường phải cẩn thận từng li từng tí. Sửa xe là chuyện nhỏ, phải mang theo vũ khí phòng thân, vì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trên đường.

Lâm Linh nhìn thấy nắp capo vẫn còn mở, không biết anh đã sửa xong xe chưa, liền nói: "Cần em giúp gì không?"

Lộ Hàn Xuyên cũng không khách sáo với cô, nói: "Vậy thì giúp tôi đưa dụng cụ."

Lâm Linh đứng cạnh anh giúp một lúc, đợi anh kiểm tra xong, Lộ Hàn Xuyên mới đóng nắp capo lại.

Anh lại mở cốp xe, Lâm Linh tiến lại nhìn, thấy trong cốp xe chứa rất nhiều thứ. Ngoài mấy chiếc áo khoác quân đội giữ ấm, còn có xăng và ba thanh gỗ. Hai thanh là gỗ, một thanh là thép. Còn cái thùng nhựa lớn đựng cái gì, Lâm Linh không biết.

Lộ Hàn Xuyên lại khiêng từ nhà giáo sư Quách một thùng nước và một túi bánh mì lớn bỏ vào đó, phòng khi cần. Đựng nhiều thứ như vậy, cốp xe sắp đầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện