"Nhưng những người này rất có khả năng là điểm đột phá, về sau cậu bảo cấp dưới đi thẩm vấn, cũng có thể hợp tác với đội trị an. Không phải bọn họ phụ trách bắt bớ mại dâm, cờ b.ạ.c và an ninh sao? Về mặt này, bọn họ chắc chắn có nhiều thông tin."

Mối quan hệ của La Chiêu với Đại đội trưởng đội trị an khu vực Nam Tháp không tốt, nhưng vì phá án, anh ấy cũng không thể không hợp tác với đối phương. Anh ấy nói: "Cũng đúng, về sau tôi sẽ tìm cơ hội, đến đội trị an."

Việc giám định ở đây gần như hoàn thành, mọi người liền định trở về khu Nam Tháp.

Cao Bằng Phi hy vọng sau này có cơ hội hợp tác với Lâm Linh, không muốn kết thúc như vậy, liền nói: "Tối nay tôi làm chủ, ra ngoài ăn tối, ăn xong đi hát karaoke nhé?"

"Tiểu Lâm đừng lo, chỗ chúng ta đi là nơi tử tế, có tôi và La đội ở đây, cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn."

Sau đó, ông lại hỏi La Chiêu: "La đội cũng đi nhé, nghe nói cậu là cao thủ karaoke, tôi chưa từng nhìn thấy lần nào."

Lâm Linh thực ra muốn đi dạo chơi, lại có La Chiêu và Cao Bằng Phi ở đây, vấn đề an toàn chắc chắn không cần lo lắng. Cô liền nói: "Được ạ, có hai người ở đây, tất nhiên tôi yên tâm rồi."

"Em dẫn chị gái của mình đến có được không? Chị ấy ở nhà học suốt ngày, rất buồn chán."

Đối với Cao Bằng Phi, đương nhiên không phải vấn đề gì. Ông liền vui vẻ nói: "Tất nhiên là được rồi."

La Chiêu nghĩ hai chị em đều là những cô gái trẻ, có thể sẽ ngại ngùng khi ở cùng những người đàn ông lớn tuổi như bọn họ, nên sau khi sắp xếp sơ bộ việc điều tra vào buổi chiều, anh ấy đã gọi cả Uông Lệ đi cùng.

Khoảng 6 giờ tối, nhóm người ăn tối xong, liền chuyển đến một quán karaoke lớn ở khu vực Nam Tháp. Bọn họ ra ngoài giải trí, đương nhiên sẽ không mặc đồng phục cảnh sát, mà La Chiêu lại tỏ ra kín đáo, nên không ai biết thân phận của bọn họ.

Tổng cộng có tám hoặc chín người trong nhóm, ngoài La Chiêu, Lý Nhuệ, Cao Bằng Phi, còn có ba cảnh sát trẻ tuổi đi theo, những người này đều được La Chiêu gọi đến để khuấy động bầu không khí, bất kỳ ai trong số bọn họ cũng là những người giỏi hát karaoke.

Cao Bằng Phi là người đầu tiên lên sân khấu, ngay lập tức hát một bài "Ngựa phi nước đại bảo vệ biên cương", mặc dù giọng hát không được tốt lắm, nhưng khí thế đủ đầy, giai điệu cũng không bị lệch, nghe cũng khá hay. Sau khi ông hát xong, mọi người vỗ tay không ngớt.

La Chiêu cũng không tệ, sau khi Cao Bằng Phi xuống sân khấu, anh ấy không vội vàng hát, mà lại bắt đầu nhảy theo nhịp điệu của bản nhạc. Hai chị em Lâm Linh và Lâm Giảo nhìn thấy vậy, tròn mắt kinh ngạc, không thể tin được La Chiêu lại biết nhảy, hơn nữa anh ấy còn nhảy rất đẹp, trông như đã được đào tạo bài bản.

Nhìn La Chiêu dang rộng hai tay, duỗi thẳng cơ thể, giống như đại bàng dang rộng cánh, Cao Bằng Phi há hốc mồm, rõ ràng không ngờ La Chiêu lại tung chiêu này, chiêu này trực tiếp đè bẹp ông.

Cao Bằng Phi không phục, liền đẩy hai cấp dưới mình gọi đến, nói với bọn họ: "Đừng giấu tài, cứ thể hiện hết những gì mình biết, đừng để người của phân cục Nam Tháp coi thường." Hai chàng trai trẻ liền so tài với những người do La Chiêu dẫn đến, còn Lý Nhuệ thì thật sự không giỏi hát, anh ta giống như Lâm Giảo và Lâm Linh, đều tự giác làm cổ động viên, vỗ tay hoan hô không thiếu một tiếng nào.

Lâm Linh cũng bị La Chiêu đẩy lên sân khấu, cùng Lâm Giảo hát một bài "Tuổi thơ", hai người vừa hát được một câu, Cao Bằng Phi liền lấy tay che miệng, huýt sáo, nghe kỹ thì tiếng sáo này lại đang làm nhạc đệm cho hai chị em Lâm Linh.

Hai người vừa hát xong, La Chiêu và Uông Lệ liền dẫn đầu vỗ tay. Uông Lệ cười nói: "Hát hay quá, làm chị nhớ lại thời đi học, lúc đó thật tốt."

Cô ấy vừa nói xong, mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm từ ngoài cửa, tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, bắt đầu trở nên gấp gáp.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lâm Linh liền nghe thấy có người gọi to ở hành lang: "Nhanh lên, trốn đi, đội trị an đến bắt người rồi."

—-

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng hỗn loạn, La Chiêu nhíu mày, kéo cửa ra nhìn ra ngoài, liền thấy hai cô gái ăn mặc hở hang chạy ra từ một căn phòng ở đối diện, đi giày cao gót, chạy như bay về phía hành lang.

Hai cô gái đi ngang qua phòng riêng này, Lâm Linh cũng nhìn thấy, cô lập tức nghi ngờ, liếc nhìn Cao Bằng Phi.

Nơi này được cho là nơi chính quy, nề nếp mà? Đây là...

Cao Bằng Phi cũng hơi bối rối, trang phục của hai người kia thật sự không giống như những người đến hát karaoke bình thường. Bây giờ là mùa đông, dù trong phòng có sưởi ấm, những vị khách nữ đến hát karaoke bình thường cũng sẽ không mặc như vậy.

Nhưng theo như ông biết, quán karaoke này không có dịch vụ đặc biệt nào, lẽ nào ông lạc hậu?

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Linh, mặt Cao Bằng Phi đỏ bừng. Nghĩ Tiểu Lâm vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa thành niên, ông đưa cô đến nơi này, lúc nãy còn nói là nơi nề nếp, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?

La Chiêu kéo cửa ra, nhìn hai cô gái lao vào một phòng riêng cách bọn họ không xa. Anh liền quay lại nói với Cao Bằng Phi: "Anh ở đây canh chừng, tôi đi xem sao."

Cao Bằng Phi cũng nhận ra, hai cô gái kia chính là kiểu phụ nữ mà La Chiêu muốn tìm, ông liền gật đầu nói: "Cậu đi đi."

La Chiêu muốn hành động, Lý Nhuệ và một cấp dưới khác cũng muốn đi cùng anh. Nhưng khi mấy người bọn họ đến hành lang, chưa đến được phòng mà hai cô gái kia đã vào, thì từ lối vào cầu thang đã lao vào một hàng cảnh sát mặc đồng phục.

Những người này như gió, chắn trước cửa mỗi phòng riêng, thấy người thì bảo người quay về phòng chờ, không ai được phép ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện