Vì đã lâu không uống nước, Lâm Linh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ăn được vài miếng đã không nuốt nổi nữa.

Trương Bưu nhanh chóng đi ra ngoài, một lúc sau quay lại, trên tay cầm một chiếc chậu nhôm nhỏ đựng đầy nước.

Lâm Linh không rảnh tay để lấy chậu, lần này anh ta tỏ ra không quá khó chịu, tự mình cầm chậu đưa đến trước mặt Lâm Linh, đợi cô uống vài ngụm mới đặt chậu lên bàn bên cạnh, quay lại chỗ ngồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lâm Linh cắn môi, nhìn về phía Trương Bưu, tạm thời không nói gì, tiếp tục ăn bánh bao.

Vì ăn quá nhanh, ăn xong cô bị nghẹn một lúc không nói nên lời.

Cô không khỏi cười khổ trong lòng, nghĩ cả đời này cô chưa bao giờ rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy.

Nhân lúc Trương Bưu chưa kịp bịt miệng cô bằng khăn, Lâm Linh vội nói: "Này, tôi thấy anh không giống người vừa rồi, không xấu xa như vậy. Có những người trời sinh đã là kẻ xấu, nhưng tôi nghĩ anh không phải."

"Nếu chỉ muốn kiếm tiền thì thực ra có rất nhiều cách, nếu anh đồng ý hợp tác với tôi, có gì cần tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, thật đấy, anh suy nghĩ thử đi?"

Vì sợ Trương Bưu không cho cô nói, cô liền nói một hơi những lời này. Lần này, Trương Bưu lên tiếng, nói: "Kiếm tiền? Cô cho là ông đây không có cách kiếm tiền sao?"

"Chuyện tôi muốn làm, cô giúp không được. Thôi, tôi nói với cô những điều này có ích gì? Chỉ là một con nhóc mà thôi."

Lâm Linh nghe ra trong lời nói của anh ta có sự thay đổi về mặt tư tưởng, xem ra anh ta không phải là không động lòng, chỉ là anh ta cảm thấy chuyện của mình cô không thể làm được mà thôi.

Chỉ cần anh ta chịu mở lời, không từ chối giao tiếp, thì ít nhiều cũng có một chút hy vọng. Lâm Linh sợ đau, cũng không muốn chết, liền nói: "Sao anh biết tôi không làm được? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi có thể tự mình cởi trói, tôi không giống người bình thường, phải không?"

Nghe cô nói vậy, Trương Bưu nheo mắt, nhìn cô vài lần, xem ra thực sự đang cân nhắc lời cô nói.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lắc đầu nói: "Cô cũng đừng lừa tôi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, giữ gìn sức khỏe đi. Đợi nửa đêm người ta đến đón cô, tôi sẽ không quan tâm nữa. Đến lúc đó người ta đối xử với cô thế nào, thì không liên quan đến tôi."

Lâm Linh biết anh ta nói nhất định là sự thật, nếu nửa đêm cô thực sự bị người khác mang đi, thì người cô đối mặt khi đó sẽ khác hoàn toàn với Trương Bưu.

Cô không cam lòng nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì, đến nói cũng không dám nói sao?"

Trương Bưu lộ vẻ bực bội, nghe đến đây bỗng lớn tiếng ngăn cản: "Đủ rồi, cô đừng nói nữa."

"Bây giờ trong nhà tôi chỉ còn một mình tôi, cả nhà bốn người đều c.h.ế.t hết rồi, lần này cô hài lòng chưa?"

"Nếu cô có thể tìm ra hung thủ cho tôi, cô có tin tôi sẽ theo họ của cô không?" Lâm Linh ngẩn ngơ, lập tức nghĩ chuyện này mới nằm trong phạm vi chuyên môn của cô!

Không ngờ Trương Bưu lại có quá khư như vậy?!

Một nhà bốn người gặp nạn, chỉ còn lại một mình anh ta, chẳng trách anh ta sẽ đi trên con đường như vậy.

Cô nghĩ, cảm giác Trương Bưu mang lại cho cô không quá tệ, chỉ là trên đời này có lẽ không còn người và chuyện anh ta quan tâm, nên mới biến thành như vậy.

Vốn di Trương Bưu nghĩ lúc này Lâm Linh sẽ không nói nên lời nữa, có thể im miệng để anh ta yên tĩnh một chút.

Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là, trên mặt Lâm Linh lộ ra vẻ mặt lúc nãy không có, sau đó anh ta nhìn thấy cô liên tục gật đầu, nói với anh ta: "Đổi thành chuyện khác, có lẽ tôi không làm được. Nhưng nếu anh nói là chuyện này, nói không chừng tôi có thể giúp anh?"

Nhất thời Trương Bưu tưởng cô bị điên, cô nhất định là muốn chạy trốn đến điên rồi.

Thật ra trong lòng anh ta rất đồng tình với Lâm Linh, nhưng trên đời này đã không còn người và chuyện anh ta quan tâm, đồng tình thì đồng tình, nếu Chân Lão Lục muốn ra tay, anh ta cũng chỉ thuận theo, vì vậy lúc này anh ta không có ý định để Lâm Linh đi.

Nếu anh ta đê Lâm Linh đi, Chân Lão Lục không có người giao ra. Tiền đều đã nhận rồi, không giao người ra, đối phương nhất định tìm anh ta gây phiền phức.

Vì vậy, anh ta quay qua nhìn vào hai mắt Lâm Linh, lại đứng dậy, định một lần nữa bịt miệng cô, để tránh cô tiếp tục nói mấy lời làm cho anh ta buồn bực.

Lâm Linh vội nói: "Tôi nói đều là thật, không lừa anh. Tôi có hợp tác với đội cảnh sát hình sự, quen biết đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nam Tháp là La Chiêu. Anh nghe tôi, thả tôi đi, tôi nhất định sẽ tìm cách khởi động lại điều tra vụ án nhà anh!"

Ánh mắt cô kiên định, hoàn toàn không giống như tùy tiện nói dối, nghe vào rất thật.

Hơn nữa Trương Bưu cũng chú ý đến lời nói của Lâm Linh, cô nói cô có hợp tác với đội cảnh sát hình sự, cũng quen biết đội trưởng đội cảnh sát hình sự La Chiêu, vậy, cô là ai?

Nghĩ đến việc Lâm Linh có thể tự cởi trói, thao tác này đã chứng minh ở một mức độ nhất định, cô gái nhỏ trước mặt không giống vẻ yếu ớt dễ bắt nạt như bề ngoài.

Anh ta suy nghĩ thêm một chút, nếu là một cô gái khác bị bọn họ bắt giữ, giờ chắc đã khóc thành người nước mắt, ngoài khóc lóc và van xin, hoàn toàn không thể nghĩ ra cách nào khác?

Nhưng cô gái này lại hoàn toàn khác biệt, không chỉ tự mình cởi trói để trốn thoát, còn có thể bình tĩnh thương lượng với anh ta, tìm mọi cách thuyết phục anh ta.

Nghĩ đến chuỗi sự việc này, tay Trương Bưu dừng giữa không trung, không nhét khăn vào miệng Lâm Linh nữa.

Một lát sau, anh ta mới chậm rãi nói: "Chuyện này cô thật sự có thể làm được?"

Lâm Linh một lần nữa nghiêm túc gật đầu: "Tôi có thể làm được, nếu như vụ án anh nói thật sự tồn tại, tôi sẽ tìm cách khởi động lại vụ án, đồng thời cố gắng điều tra rõ ràng chân tướng, đưa ra lời giải thích cho anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện