Ngày mồng chín tháng chín đó, chưởng môn Vân Hoa vẫn không xuất quan.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba...... Ngày thứ năm, xem ra kết quả đã ngay trước mắt, Phượng Linh Quân không thể đợi được nữa.
Hắn ngồi trong phòng viết xuống ba phong thư, một dùng bồ câu đưa tin gửi cho Triệu minh chủ báo tin tức, chuẩn bị thực hiện kế hoạch, một phong đưa cho Vương Tử Chiếu, đợi khi nào sư phụ xuất quan thì giao cho người, cái còn lại dặn Vương Tử Chiếu đích thân mang đến Vọng Xuân sơn.
Phượng Linh Quân viết, Vương Tử Chiếu đứng bên cạnh nhìn, gã bình thường miệng lưỡi trơn tru nay lại không biết nói gì, lắp bắp nói: “Sư huynh, huynh đừng làm đệ sợ, hyunh nhất định sẽ thắng, sao lại bàn giao chuyện hậu sự cho đệ vậy?”
Phượng Linh Quân: “Nếu như huynh hoàn hảo quay trở lại không tổn thương gì tất nhiên là không cần đệ đưa tin, coi như huynh phòng ngừa chu đáo đi.”
“.....”
Thứ này mà coi là ‘phòng ngừa chu đáo’ sao? Đệ đây chưa từng thấy người nào nguyền rủa mình chết đâu! Vương Tử Chiếu nóng nảy, trong lòng càng thêm lo lắng Phượng Linh Quân đánh không lại Tần Thanh. Có điều, gã đối với Phượng Linh Quân cực kì tin tưởng, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau học kiếm, hắn xuất thân từ võ học thế gia, thiên phú so với gã tốt hơn rất nhiều, lại chịu dụng công, học tốt hơn gã.
Sau bọn họ bắt đầu luyện ‘Tố Thủy Tâm Kinh’, gã mấy năm nay chỉ mới luyện đến tầng thứ ba, Phượng Linh Quân đã sớm đột phá tầng sáu —— sư phụ họ bất quá chỉ mới tìm hiểu đến tầng tám mà thôi.
Vương Tử Chiếu thoáng an tâm, lấy bản lĩnh của sư huynh, kiếm khắp Võ Lâm, trừ một vài lão quái vật cá biệt không thích xuất đầu lộ diện, tuyệt đối đứng số một số hai, chỉ sợ lão tặc Tần Thanh quá tà môn.......
Vương Tử Chiếu vừa thông suốt đã suy nghĩ lung tung, ánh mắt bay tới phong thư trên bàn, Phượng Linh Quân đang viết bức thư cuối cùng, chữ viết của hắn rất đẹp, tương tự như kiếm pháp của hắn, một bộ cứng cáp như nhau. Vương Tử Chiếu không dám nhìn kĩ, chỉ thấy thư rất dài, phần cuối bức thư tỉ mỉ cầm bút vẽ một đóa hoa, nhìn bề ngoài hẳn là nhành hoa sơn trà ——
Vương Tử Chiếu kinh ngạc, thầm nghĩ: nguyên lai là cho ái nhân sao?
Không bàn luận đến chữ viết, tự nhiên đưa cho tiểu cô nương di thư của ái nhân, nhất định sẽ chọc cho đối phương nước mắt đầy mặt.
Nhưng nói gì thì nói, gã sao lại không biết sư huynh đã có người trong lòng? Mới đi có một chuyến tới Vọng Xuân sơn thôi mà...... Vương Tử Chiếu không hiểu gì cả, nhưng sự tình trước mặt lại không tiện hỏi nhiều.
Phượng Linh Quân rốt cục viết xong, hắn xếp phong thư lại trịnh trọng giao cho Vương Tử Chiếu, sau đó cầm kiếm lên nói lời từ biệt với đối phương. Kiếm của hắn được gọi là Sầu Quang, cực kì sắc bén, chém sắt như chém bùn, chính là thần binh trấn các năm xưa.
Phượng Linh Quân giống như sư phụ trước khi bế quan dặn dò gã vài câu, vỗ vỗ bả vai sư đệ, lời nói thành khẩn, “Huynh đi, chuyện sư môn tạm thời giao hết lại cho đệ.”
“......”
Cánh mũi Vương Tử Chiếu chợt chua xót, hai người bọn họ từ nhỏ đã nghe sư phụ dạy bảo, không biết bao nhiêu lần ông lão nói vào tai bọn họ chuyện ‘đạo nghĩa’, ‘hiệp khí’, gã một chữ nghe cũng không lọt, Phượng Linh Quân ngược lại lại ghi nhớ từng chữ.
Vương Tử Chiếu là người thông minh, Phượng Linh Quân cũng thế, bọn họ đều hiểu thế cục hôm nay sẽ thế nào.
Võ Lâm tuy làm chuyện ngu xuẩn, nhưng trong cái ngu xuẩn lại có phần khôn khéo, lợi dụng quần chúng giang hồ bày ra kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ nhất có thể. Không phải tìm kiếm phần thắng mà là lấy cứng đối cứng.
Mục đích của Tần Thanh không chỉ đơn thuần là tỷ võ, gã ta bất quá tìm đại một cái lý do đem quần hùng khắp nơi tụ lại, âm thầm xuất thủ một lưới bắt gọn. Võ Lâm minh chủ liền tương kế tựu kế, dùng gậy ông đập lưng ông, mặc dù không thành công cũng có thể thừa dịp Phượng Linh Quân với lão tặc Tần Thanh đối chiến mà dẫn quân đại chiến ma giáo.
Dù sao minh chủ Võ Lâm bản lĩnh khác không có chứ kéo bè kéo phái thì rất lợi hại. Nhưng trước đó, chiến thư Tần Thanh hạ xuống nhất định phải có người ra ứng chiến, thay võ lâm chánh đạo tránh một hồi đại kiếp.
—— Nào sợ kết cục có thể chết cũng có người cam tâm tình nguyện đi tìm chết.
Dĩ nhiên, nếu như có thể thắng thì rất tốt. Nếu không thể thắng, Phượng Linh Quân liều chết thì Tần Thanh cũng không dễ sống, ít nhất có thể tiêu hao bảy tám phần công lực của lão, phần còn lại cứ để cho mọi người giải quyết. Tổng kết lại, thắng hay thua đều được, Phượng Linh Quân chết hay Tần Thanh chết cũng không sao, tóm lại không phải minh chủ là được.
Vương Tử Chiếu không hiểu, sư huynh không ngốc, sao lại nguyện ý đi làm cái chuyện ngu xuẩn này, dùng tánh mạng của mình đổi cho người khác, cuối cùng được gì? Chỉ lưu lại một bức di thư cho ái nhân? Đến lúc hắn chết, nói không chừng vị cô nương kia còn lau khô nước mắt, đảo cái đã vùi vào lòng người khác ——
“Sư huynh, huynh ——” Vương Tử Chiếu lề mề, muốn nói lại thôi.
Phượng Linh Quân không có kiên nhẫn, không muốn nghe gã dài dòng, hắn lưu loát nhảy lên ngựa, một đường chạy ra khỏi sư môn, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
......
Hạ tuần tháng chín, Phượng Linh Quân đến Vị Thủy Thành.
Nơi này là địa điểm đã định trong chiến thư, đây vốn là một tòa thành nhỏ ít người, bởi vì vụ ‘chánh tà quyết chiến’ mà trở nên đông đúc, kéo đến vô vàn võ lâm nhân sĩ tham gia náo nhiệt, trên đường trò chuyện bát nháo, ngay cả tiếng rao hàng của người buôn bán so với bình thường cũng lớn hơn rất nhiều.
Phượng Linh Quân đi vào một khách điếm, gọi tiểu nhị giúp hắn chăm sóc ngựa. Chưởng quỹ nói không còn phòng trống, nhưng nói đến một nửa, ánh mắt rơi xuống thanh kiếm trên người hắn liền sửa miệng, “Còn dư một gian phòng.”
Phượng Linh Quân đưa tiền trước, đang chuẩn bị lên lầu thì ngoài cửa truyền tới tiếng xôn xao, dựa vào tiếng kinh hô của mọi người, bên ngoài hẳn là có đánh nhau. Phượng Linh Quân không thích xem náo nhiệt, hắn không thèm quay đầu lại đi thẳng lên cầu thang.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc ——
“Đứng lại! Trả lại cho ta!”
Là thanh âm Sở Kiền.
—— Sở Kiền?!
Phượng Linh Quân sửng sốt, hắn hoài nghi chính mình nghe lầm liền quay đầu lại.
Hắn đứng trên cầu thang, lại không đối diện với cửa khách điếm, tình cảnh bên ngoài chỉ nhìn thấy một nửa. Theo đường nhìn của hắn không thể nhìn thấy Sở Kiền nhưng lại thấy hai tên ăn mặc như côn đồ đứng đó, một người còn cầm thứ gì đó trong tay, khinh thường nói: “Trả lại cho ngươi? Ta còn cho là thứ gì đáng tiền, hóa ra lại là một nhúm tóc —— có bao nhiêu đó cũng đuổi theo đại gia ta tận ba con phố? Ở đâu ra kẻ ngu này vậy!”
Một người khác nói: “Tính, ngươi trả lại cho hắn đi, tội gì khi dễ một tên ngốc tử, lại không thể bán lấy tiền, ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, tên côn đồ đang nói chuyện đột nhiên ngừng lại, nhìn người đối diện đang chạy tới, đi vào trong mắt Phượng Linh Quân quả nhiên là Sở Kiền. Sở Kiền níu lấy cổ áo tên côn đồ, cũng không sử dụng chiêu thức gì phức tạp, chỉ một quyền đánh xuống đã khiến tên đó cong gập người, thật giống như chịu đựng thống khổ cực đại, sắc mặt trắng bệch nôn ra máu tươi, trực tiếp té xuống đất không đứng dậy nổi.
Trên đường người vây xem không ít, thấy cảnh đó không khỏi hít ngụm khí lạnh. Phượng Linh Quân cũng có chút giật mình, Sở Kiền giống hắn, y tựa hồ rất kinh ngạc, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, từ góc độ của Phượng Linh Quân, có thể thấy được gò má mờ mịt của y.
Tên côn đồ còn lại bị dọa sợ, vội vàng đem túi vải thô ném trở lại cho Sở Kiền, “Ta, ta trả lại cho ngươi!”
Túi nhỏ may rất sơ sài, mới vừa rồi bị hai tên kia lục qua nên chưa đóng lại, lúc ném trở về khiến kết tóc bên trong rơi ra, bay tán loạn giữa không trung. Sở Kiền đưa tay bắt nhưng chỉ nắm được một ít, phần còn lại theo gió nhẹ nhàng bay đi.
Sở Kiền nhất thời thay đổi sắc mặt, tức giận tóm chặt lấy tên cầm đầu, bày ra vẻ mặt không giết người không thể thỏa cơn giận. Lại phảng phất thấy trong lòng rất đau, không biết tại sao, nửa người đều phát run.
Phượng Linh Quân thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên cản y lại, “Kiền nhi!”
“.......”
Sở Kiền ngẩn ra, phần cổ cứng lại, chậm rãi xoay đầu ——
Phượng Linh Quân đối diện với cặp mặt đỏ như máu của đối phương, thần tình phức tạp.”
Ngày thứ hai, ngày thứ ba...... Ngày thứ năm, xem ra kết quả đã ngay trước mắt, Phượng Linh Quân không thể đợi được nữa.
Hắn ngồi trong phòng viết xuống ba phong thư, một dùng bồ câu đưa tin gửi cho Triệu minh chủ báo tin tức, chuẩn bị thực hiện kế hoạch, một phong đưa cho Vương Tử Chiếu, đợi khi nào sư phụ xuất quan thì giao cho người, cái còn lại dặn Vương Tử Chiếu đích thân mang đến Vọng Xuân sơn.
Phượng Linh Quân viết, Vương Tử Chiếu đứng bên cạnh nhìn, gã bình thường miệng lưỡi trơn tru nay lại không biết nói gì, lắp bắp nói: “Sư huynh, huynh đừng làm đệ sợ, hyunh nhất định sẽ thắng, sao lại bàn giao chuyện hậu sự cho đệ vậy?”
Phượng Linh Quân: “Nếu như huynh hoàn hảo quay trở lại không tổn thương gì tất nhiên là không cần đệ đưa tin, coi như huynh phòng ngừa chu đáo đi.”
“.....”
Thứ này mà coi là ‘phòng ngừa chu đáo’ sao? Đệ đây chưa từng thấy người nào nguyền rủa mình chết đâu! Vương Tử Chiếu nóng nảy, trong lòng càng thêm lo lắng Phượng Linh Quân đánh không lại Tần Thanh. Có điều, gã đối với Phượng Linh Quân cực kì tin tưởng, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau học kiếm, hắn xuất thân từ võ học thế gia, thiên phú so với gã tốt hơn rất nhiều, lại chịu dụng công, học tốt hơn gã.
Sau bọn họ bắt đầu luyện ‘Tố Thủy Tâm Kinh’, gã mấy năm nay chỉ mới luyện đến tầng thứ ba, Phượng Linh Quân đã sớm đột phá tầng sáu —— sư phụ họ bất quá chỉ mới tìm hiểu đến tầng tám mà thôi.
Vương Tử Chiếu thoáng an tâm, lấy bản lĩnh của sư huynh, kiếm khắp Võ Lâm, trừ một vài lão quái vật cá biệt không thích xuất đầu lộ diện, tuyệt đối đứng số một số hai, chỉ sợ lão tặc Tần Thanh quá tà môn.......
Vương Tử Chiếu vừa thông suốt đã suy nghĩ lung tung, ánh mắt bay tới phong thư trên bàn, Phượng Linh Quân đang viết bức thư cuối cùng, chữ viết của hắn rất đẹp, tương tự như kiếm pháp của hắn, một bộ cứng cáp như nhau. Vương Tử Chiếu không dám nhìn kĩ, chỉ thấy thư rất dài, phần cuối bức thư tỉ mỉ cầm bút vẽ một đóa hoa, nhìn bề ngoài hẳn là nhành hoa sơn trà ——
Vương Tử Chiếu kinh ngạc, thầm nghĩ: nguyên lai là cho ái nhân sao?
Không bàn luận đến chữ viết, tự nhiên đưa cho tiểu cô nương di thư của ái nhân, nhất định sẽ chọc cho đối phương nước mắt đầy mặt.
Nhưng nói gì thì nói, gã sao lại không biết sư huynh đã có người trong lòng? Mới đi có một chuyến tới Vọng Xuân sơn thôi mà...... Vương Tử Chiếu không hiểu gì cả, nhưng sự tình trước mặt lại không tiện hỏi nhiều.
Phượng Linh Quân rốt cục viết xong, hắn xếp phong thư lại trịnh trọng giao cho Vương Tử Chiếu, sau đó cầm kiếm lên nói lời từ biệt với đối phương. Kiếm của hắn được gọi là Sầu Quang, cực kì sắc bén, chém sắt như chém bùn, chính là thần binh trấn các năm xưa.
Phượng Linh Quân giống như sư phụ trước khi bế quan dặn dò gã vài câu, vỗ vỗ bả vai sư đệ, lời nói thành khẩn, “Huynh đi, chuyện sư môn tạm thời giao hết lại cho đệ.”
“......”
Cánh mũi Vương Tử Chiếu chợt chua xót, hai người bọn họ từ nhỏ đã nghe sư phụ dạy bảo, không biết bao nhiêu lần ông lão nói vào tai bọn họ chuyện ‘đạo nghĩa’, ‘hiệp khí’, gã một chữ nghe cũng không lọt, Phượng Linh Quân ngược lại lại ghi nhớ từng chữ.
Vương Tử Chiếu là người thông minh, Phượng Linh Quân cũng thế, bọn họ đều hiểu thế cục hôm nay sẽ thế nào.
Võ Lâm tuy làm chuyện ngu xuẩn, nhưng trong cái ngu xuẩn lại có phần khôn khéo, lợi dụng quần chúng giang hồ bày ra kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ nhất có thể. Không phải tìm kiếm phần thắng mà là lấy cứng đối cứng.
Mục đích của Tần Thanh không chỉ đơn thuần là tỷ võ, gã ta bất quá tìm đại một cái lý do đem quần hùng khắp nơi tụ lại, âm thầm xuất thủ một lưới bắt gọn. Võ Lâm minh chủ liền tương kế tựu kế, dùng gậy ông đập lưng ông, mặc dù không thành công cũng có thể thừa dịp Phượng Linh Quân với lão tặc Tần Thanh đối chiến mà dẫn quân đại chiến ma giáo.
Dù sao minh chủ Võ Lâm bản lĩnh khác không có chứ kéo bè kéo phái thì rất lợi hại. Nhưng trước đó, chiến thư Tần Thanh hạ xuống nhất định phải có người ra ứng chiến, thay võ lâm chánh đạo tránh một hồi đại kiếp.
—— Nào sợ kết cục có thể chết cũng có người cam tâm tình nguyện đi tìm chết.
Dĩ nhiên, nếu như có thể thắng thì rất tốt. Nếu không thể thắng, Phượng Linh Quân liều chết thì Tần Thanh cũng không dễ sống, ít nhất có thể tiêu hao bảy tám phần công lực của lão, phần còn lại cứ để cho mọi người giải quyết. Tổng kết lại, thắng hay thua đều được, Phượng Linh Quân chết hay Tần Thanh chết cũng không sao, tóm lại không phải minh chủ là được.
Vương Tử Chiếu không hiểu, sư huynh không ngốc, sao lại nguyện ý đi làm cái chuyện ngu xuẩn này, dùng tánh mạng của mình đổi cho người khác, cuối cùng được gì? Chỉ lưu lại một bức di thư cho ái nhân? Đến lúc hắn chết, nói không chừng vị cô nương kia còn lau khô nước mắt, đảo cái đã vùi vào lòng người khác ——
“Sư huynh, huynh ——” Vương Tử Chiếu lề mề, muốn nói lại thôi.
Phượng Linh Quân không có kiên nhẫn, không muốn nghe gã dài dòng, hắn lưu loát nhảy lên ngựa, một đường chạy ra khỏi sư môn, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
......
Hạ tuần tháng chín, Phượng Linh Quân đến Vị Thủy Thành.
Nơi này là địa điểm đã định trong chiến thư, đây vốn là một tòa thành nhỏ ít người, bởi vì vụ ‘chánh tà quyết chiến’ mà trở nên đông đúc, kéo đến vô vàn võ lâm nhân sĩ tham gia náo nhiệt, trên đường trò chuyện bát nháo, ngay cả tiếng rao hàng của người buôn bán so với bình thường cũng lớn hơn rất nhiều.
Phượng Linh Quân đi vào một khách điếm, gọi tiểu nhị giúp hắn chăm sóc ngựa. Chưởng quỹ nói không còn phòng trống, nhưng nói đến một nửa, ánh mắt rơi xuống thanh kiếm trên người hắn liền sửa miệng, “Còn dư một gian phòng.”
Phượng Linh Quân đưa tiền trước, đang chuẩn bị lên lầu thì ngoài cửa truyền tới tiếng xôn xao, dựa vào tiếng kinh hô của mọi người, bên ngoài hẳn là có đánh nhau. Phượng Linh Quân không thích xem náo nhiệt, hắn không thèm quay đầu lại đi thẳng lên cầu thang.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc ——
“Đứng lại! Trả lại cho ta!”
Là thanh âm Sở Kiền.
—— Sở Kiền?!
Phượng Linh Quân sửng sốt, hắn hoài nghi chính mình nghe lầm liền quay đầu lại.
Hắn đứng trên cầu thang, lại không đối diện với cửa khách điếm, tình cảnh bên ngoài chỉ nhìn thấy một nửa. Theo đường nhìn của hắn không thể nhìn thấy Sở Kiền nhưng lại thấy hai tên ăn mặc như côn đồ đứng đó, một người còn cầm thứ gì đó trong tay, khinh thường nói: “Trả lại cho ngươi? Ta còn cho là thứ gì đáng tiền, hóa ra lại là một nhúm tóc —— có bao nhiêu đó cũng đuổi theo đại gia ta tận ba con phố? Ở đâu ra kẻ ngu này vậy!”
Một người khác nói: “Tính, ngươi trả lại cho hắn đi, tội gì khi dễ một tên ngốc tử, lại không thể bán lấy tiền, ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, tên côn đồ đang nói chuyện đột nhiên ngừng lại, nhìn người đối diện đang chạy tới, đi vào trong mắt Phượng Linh Quân quả nhiên là Sở Kiền. Sở Kiền níu lấy cổ áo tên côn đồ, cũng không sử dụng chiêu thức gì phức tạp, chỉ một quyền đánh xuống đã khiến tên đó cong gập người, thật giống như chịu đựng thống khổ cực đại, sắc mặt trắng bệch nôn ra máu tươi, trực tiếp té xuống đất không đứng dậy nổi.
Trên đường người vây xem không ít, thấy cảnh đó không khỏi hít ngụm khí lạnh. Phượng Linh Quân cũng có chút giật mình, Sở Kiền giống hắn, y tựa hồ rất kinh ngạc, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, từ góc độ của Phượng Linh Quân, có thể thấy được gò má mờ mịt của y.
Tên côn đồ còn lại bị dọa sợ, vội vàng đem túi vải thô ném trở lại cho Sở Kiền, “Ta, ta trả lại cho ngươi!”
Túi nhỏ may rất sơ sài, mới vừa rồi bị hai tên kia lục qua nên chưa đóng lại, lúc ném trở về khiến kết tóc bên trong rơi ra, bay tán loạn giữa không trung. Sở Kiền đưa tay bắt nhưng chỉ nắm được một ít, phần còn lại theo gió nhẹ nhàng bay đi.
Sở Kiền nhất thời thay đổi sắc mặt, tức giận tóm chặt lấy tên cầm đầu, bày ra vẻ mặt không giết người không thể thỏa cơn giận. Lại phảng phất thấy trong lòng rất đau, không biết tại sao, nửa người đều phát run.
Phượng Linh Quân thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên cản y lại, “Kiền nhi!”
“.......”
Sở Kiền ngẩn ra, phần cổ cứng lại, chậm rãi xoay đầu ——
Phượng Linh Quân đối diện với cặp mặt đỏ như máu của đối phương, thần tình phức tạp.”
Danh sách chương