Trong nhà rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, mấy cái ghế gỗ và một cái bàn vuông. Phượng Linh Quân sờ soạng lôi kéo người kia lảo đảo ngã xuống giường.

Trên giường không có đệm chăn, chỉ có một tấm chiếu cói, rất mỏng, nằm trên đó hiển nhiên không thoải mái, có điều ở tình cảnh này không cho phép bận tâm quá nhiều, dục vọng trong người Phượng Linh Quân đã muốn vọt ra ngoài, nội lực hỗn loạn, hắn lo rằng nếu mình không giải độc sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

“Ngươi tên là gì?” Hắn đem người kia đè xuống giường, bày ra tư thế cưỡi ngựa, eo mềm nhũn, hai chân phân biệt tách ra hai bên trái phải, miễn cưỡng lắm mới quỳ thẳng được.

Người kia đáp: “Sở Kiền.”

Phượng Linh Quân im lặng đọc một lần, “Tiềm? Kiền? Cái nào?”*

“Kiền trong càn khôn.”

Một cái tên rất hay, thì ra không gọi là ‘sở nhị cẩu’ hay ‘sở đại ngưu’? Phượng Linh Quân cười trừ, không để ý tới ngẫm nghĩ, người chủ nhân có cái tên này bày ra vẻ mặt chống đối, nhưng thân thể lại không chịu nghe lời mà làm điều ngược lại, thứ giữa hai chân cứng rắn chỉa vào người hắn, có lẽ là không vui khi bị hắn phát hiện, đối phương hết tránh rồi lại né, ý đồ muốn đẩy hắn xuống.

Phượng Linh Quân cúi người xuống, mái tóc dài đen óng xả xuống trải dài từ vai đến eo, lòa xòa bên tai Sở Kiền. Bàn tay hắn luồn xuống dưới, nắm lấy thứ của y, đùa cợt nói: “Ngươi sợ cái gì, ta chẳng phải là hồ ly tinh ngươi thích sao?”

Sở Kiền đỏ mặt, trợn mắt trừng hắn, “Ta không thích!”

“Được.” Phượng Linh Quân thu lại biểu tình, “Không thích cũng không có cách khác, ai bảo ngươi xui xẻo đụng phải ta.” Hắn suy nghĩ một chút lại nói tiếp, “Ta cũng xui xẻo, đôi bên nhân nhượng tha thứ cho nhau vậy.”

“......”

Hắn một phen cãi chày cãi cối, Sở Kiền miệng lưỡi không linh hoạt, chỉ có thể im lặng lắng nghe. Mặc dù tức giận, tức đến cuống cả lên, nhưng giữa bốn bề tối đen như mực y chẳng thể thấy được gì. Phượng Linh Quân không dài dòng nữa, hắn bị bách nhật hồng mài đến không còn chút ý trí nào, chỉ muốn nhanh chóng được giải thoát.

“Xin lỗi.” Phượng Linh Quân rút thắt lưng, đem hai tay Sở Kiền trói vào chân giường.

Sở Kiền chưa thấy người nào quá phận đến vậy, “Ngươi, ngươi ——”

“Ngươi” đến nửa ngày cũng chẳng nói được câu nào, xem ra là người không biết mắng chửi người khác.

“Ta tên Phượng Linh Quân.” Phượng Linh Quân giả bộ nghe không hiểu, trầm giọng tiếp một câu. Hắn cười nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? So với ta chắc là nhỏ hơn, vậy ngươi gọi ta một tiếng Linh Quân ca ca đi.” Dứt lời, hắn đỡ lấy thứ có kích thước tráng kiện hoàn toàn không phù hợp với tuổi của Sở Kiền, không khỏi líu lưỡi.

“Phi, Linh Quân ca ca cái gì chứ, không biết xấu hổ.” Sở Kiền giận, hai tay bị trói, hai chân cũng bị hắn áp chế, cả người không thể động đậy, chỉ có thứ ở phía dưới không biết nghe lời, nằm trong lòng bàn tay hắn run rẩy, trông vừa dữ tợn vừa yếu đuối.

Phượng Linh Quân cầm lấy nhắm ngay chỗ đó, nhấc eo lên từ từ hạ xuống.

Không đau, bách nhật hồng đã sớm làm ướt động khẩu của hắn, chất lỏng tràn trề giúp hậu huyệt trơn mẫn. Hắn nhịn xuống dục vọng rên rỉ, nỗ lực nuốt cả cây vào, nhưng thứ đó tựa hồ quá dài, vẫn còn một đoạn không thể đi vào.

Phượng Linh quân đè lại eo Sở Kiền, hắn tuy là phương chịu đựng nhưng lại là người nắm giữ quyền chủ động, eo với mông vốn đang cứng còng liền nhuyễn xuống, lúc cao lúc thấp mà phun ra nuốt vào.

Hắn động mấy lần, phát hiện cả người Sở Kiền đang run lên, cổ nổi đầy gân xanh, cặp mắt đỏ bừng nhìn hắn, “Đây là......  Chẳng lẽ không thoải mái sao?” Phượng Linh Quân không hiểu nam nam làm tình, tất cả động tác lúc này đều hành động theo bản năng, hắn cứ ngỡ sẽ sảng khoái kết thúc, thế nhưng Sở Kiền nhìn lại không giống như vậy.

“Ngươi ——”

Lời còn chưa thoát khỏi miệng, Phượng Linh Quân chợt cảm thấy bên trong cơ thể nóng lên, một dòng tinh trắng nóng hổi bắn thẳng vào trong.

Phượng Linh Quân: “......”

Sở Kiền: “......”

“Lấy ra! Buông ta ra, nhanh lên!” Sở Kiền giận và xấu hổ muốn chết, tức đến muốn nổ phổi.

“Rất nhanh.” Đuôi mắt Phượng Linh Quân cong lên, cười đến vô cùng trào phúng, “Ngươi sao lại nhanh đến vậy? Lần thứ nhất sao, cũng có thể......  Song nếu là lần thứ nhất cũng không thể nhanh vậy được.”

Sở Kiền nghe vậy, tuy y không biết mấy chuyện mây mưa nhưng vẫn rõ bản thân đang bị hắn làm nhục, giận đến không nói ra lời, hai tay bị trói trên đỉnh đầu không ngừng dùng sức vặn vẹo, cổ tay bị dây lưng siết đến đỏ cả lên. Chân lại không thể nhúc nhích, khoái cảm tê dại mãnh liệt vẫn chưa thối lui, dường như đã nghiện thứ đang bọc lấy nó.

Sở Kiền mù quáng, nói không rõ là xấu hổ hay tức giận, y hung tợn nhìn chằm chằm Phượng Linh Quân, giống như con báo nhỏ trong núi lớn, vừa có điểm hung dữ lại vừa đáng yêu.

Phượng Linh Quân là người hành tẩu giang hồ, ánh mắt ác ý đến độ nào cũng từng nhìn qua, bị một thiếu niên hung ác trừng không đến nơi đến chốn lại có chút buồn cười. Nhưng phiền toái trước mắt vẫn chưa giải quyết xong, không biết vì nguyên nhân gì, độc tính của bách nhật hồng không những không bị hóa giải mà hình như càng trầm trọng thêm.

Phượng Linh Quân cứng ngắc cười, mồ hôi từ trán chảy xuống, chân mày nhíu chặt, hắn đẩy mái tóc xõa dài ra sau lưng, “Ngươi còn được không?” Hắn nhìn chằm chằm Sở Kiền, khàn giọng hỏi.

Sở Kiền nhất thời bị chọc tức, “Ta sao lại không được!”

“Ừ.” Phượng Linh Quân gật đầu một cái, ánh mắt trìu mến đem cơn giận của Sở Kiền ném ra sau gáy.

“Ngươi trước buông ta ra.” Sở Kiền ra sức động, giường gỗ nhỏ hẹp bị y đập mấy cái, phát ra tiếng ‘cọt kẹt’, giống như muốn gãy.

Phượng Linh Quân đã sớm thể suy sức yếu, thân thể bị mồ hôi thấm ướt, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước. Giường kịch liệt đung đưa, eo hắn như nhũn ra, thoát lực nằm úp sấp trên người Sở Kiền, dáng vẻ thất thố, thậm chí có mấy phần bất kham.

“Đừng lộn xộn!” Hắn cắn chặc hàm răng, cánh tay suy yếu luồn lên trên, bóp chặt lấy yếu hầu của Sở Kiền, “Cử động nữa ta giết ngươi.”

Phượng Linh Quân trở mặt như lật sách, chốc một cái đã bày ra biểu tình hiểm ác. Sở Kiền bị hắn dọa liền không dám động nữa, chỉ có con ngươi đen nhánh lay động nhìn hắn.

Phượng Tinh Quân chống tay lên chiếu cói, một lần nữa ngồi dậy, hắn hơi cúi đầu, tóc dài xõa dài trên tấm lưng trần, trong nhà không có nến, chỉ có ánh trăng ảm đạm bên cửa sổ chiếu vào, rọi lên thân thể săn chắc của hắn, khiến cả người hắn như phát quang, phát ra tầng ánh sáng chói mắt.

Sở Kiền ngừng thở, mặt lại đỏ.

Phượng Linh Quân không hiểu, tiểu tử này sao lại thay đổi sắc mặt nhanh đến thế, lúc thì trắng lúc lại hồng? Hắn đang bị dày vò, vốn không có tâm tư suy nghĩ cẩn thận, bàn tay lại bắt lấy sinh mạng của Sở Kiền, bắt đầu một cuộc làm tình mới, trên dưới tuốt động, biến đổi kĩ xảo xoa nắn.

Phượng Linh Quân là người luyện kiếm, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng làm Sở Kiền có chút đau, nhưng phần lớn lại cảm thấy sảng khoái, vật đó rất nhanh liền cứng, tựa như cành cây khô, trực tiếp đâm chọt vào người ở trên.

Phượng Linh Quân: “Lúc này sẽ không bắn ra nhanh nữa chứ?”

Sở Kiền da mặt mỏng, hừ lạnh một tiếng không trả lời. Phượng Linh Quân không ôm mong đợi quá lớn với y, thân đồng tử không có kinh nghiệm, ắt cần phải rèn luyện, cơ mà chuyện luyện tập đó là chuyện sau này, không liên quan đến hắn, chẳng qua tối nay phải phí chút công phu với thời gian.

Cũng may Sở Kiền lần này không chịu thua kém, tựa hồ cố ý nghẹn lại so tài với hắn, chẳng những kéo dài mà còn kéo đến quá đà, Phượng Linh Quân có chút chịu không nổi.

“Ngươi, ngươi còn chưa bắn —— a!...... Đừng...... Đừng như vậy, dừng lại......” Khắp người Phượng Linh Quân đều là mồ hôi, miệng huyệt phía sau lại bị xâm phạm, thứ phía trước rỉ ra chất lỏng màu trắng, ướt đẫm. Hai tay Sở Kiền bị trói trên đỉnh đầu, nhưng hạ thân lại tự do, y kịch liệt đẩy đưa, gần như xuất phát từ bản năng giống đực, khó lòng mà ngăn cản cơn kích tình, đẩy vào hết lần này tới lần khác, đẩy tới mức làm hắn eo mỏi chân run, trên người chỗ nào cũng thấy nóng, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm tư vị bị người khác hành hạ.

Cảm giác hoàn hảo, trừ trong lòng vẫn không quá chấp nhận thì thân thể lại cảm thấy rất thống khoái. Phượng Linh Quân từ trước đến nay là người nhìn thoáng, lúc đầu hơi vặn vẹo chút liền thuận theo. Nhưng hắn vẫn bận tâm đến mặt mũi của mình, tiếng thở dốc nhất quyết không nhả ra, hàm răng cắn chặt cánh môi, thanh âm bị đè ép tới mức thấp nhất, hiếm lắm mới nghe được tiếng rên nho nhỏ thoát ra từ khẽ răng, đi vào lòng người khiến đối phương ngứa ngáy.

Sở Kiền vẫn chưa xuất, y là người miền núi, ở trong núi làm việc ngày này tháng nọ, luyện một thân cơ thể khỏe mạnh, chuyện giường chiếu tuy là không có kĩ xảo nhưng vẫn có thể đem tinh lực toàn thân phát huy trên người Phượng Linh Quân, tạm chấp nhận được. Y vừa đẩy vừa hỏi Phượng Linh Quân, “Ta có được không?”

“......” Phượng Linh Quân cười một tiếng.

Sở Kiền thấy hắn cười thì cho rằng mình đang bị cười nhạo, thẹn quá thành giận nói: “So với ngươi thế nào? Nhất định lợi hại hơn ngươi!”

“Phải phải phải, so với ta lợi hại hơn.”

Phượng Linh Quân cúi người xuống, tóc dài vén ở sau tai, hắn nâng khuôn mặt Sở Kiền lên hôn, thuận theo chiều lông dỗ y, “Mau kết thúc, ta mệt.”

Vẻ mặt Sở Kiền không thể tin được, nãy giờ kịch liệt lại không thấy y đỏ mặt, giờ lại tự nhiên đỏ, sao thế này? Phượng Linh Quân ngạc nhiên. “Ngươi thích ta hôn sao, bảo bối?”

“Cái, cái gì mà bảo bối......” Sở Kiền đỏ từ mặt đến tai, “Ngươi sao tùy tiện quá vậy!”

“Tùy tiện sao?” Phượng Linh Quân đang nâng mặt y, hôn rồi lại hôn, ngậm lấy hai cánh môi tinh tế của đối phương, “Thế này sao, hửm?”

“......”

Bụng dưới trướng lên, Sở Kiền cuối cùng không nhịn được nữa run rẩy bắn ra ngoài.

Đêm hôm đó, không biết hai người lăn qua lăn lại mấy lần, Phượng Linh Quân đến gần hừng đông thì thiếp đi.

Hắn kiệt sức, cũng may trước khi chìm vào giấc ngủ còn nhớ giúp Sở Kiền cởi trói, đối phương hơi nhích ra ngoài một chút, chừa cho hắn một vị trí nằm xuống, hai người chen chúc trên giường đánh một giấc.

Ngày hôm sau, Phượng Linh Quân sau khi tỉnh lại phản ứng đầu tiền là sờ kiếm của hắn. Kiếm là vật tùy thân hắn luôn mang theo, lúc ngủ sẽ đặt bên gối, lần này sờ lại không thấy, mí mắt hắn khẽ giật, nháy mắt liền tỉnh.

Sau đó mới hồi tưởng lại đêm qua xảy ra chuyện gì.

“......”

Phượng Linh Quân ngơ ngác ngồi ở mép giường, trầm tư chốc lát.

Trong nhà chỉ có một mình hắn, cửa đóng chặt, Sở Kiền không thấy tung tích. Hắn cúi đầu xem xét tình hình của mình, trên người lộn xộn, đâu đâu cũng thấy dấu vết làm tình, y phục dơ bẩn, xem ra nhất thời không thể rời đi, phải đem mình tẩy rửa sạch sẽ trước đã.

Hắn xuống giường, chịu đựng sự khó chịu bên dưới mà mặc y phục, từ trên bàn cầm lấy bội kiếm của mình, đang muốn đi ra thì cửa nhà mở ra, chạm mặt người đang chuẩn bị bước vào.

“Ngươi đã tỉnh?” Trong ngực Sở Kiền là một đống trái cây, trên mặt còn dính nước, nhìn bộ dáng giống như vừa mới hái trái cây trong núi trở về. Y đứng ở cửa, chặn lại Phượng Linh Quân, “Ngươi muốn đi đâu?”

~ Hết chương 3 ~

*Sở Kiền: 楚乾 (chǔqián),  Tiềm: 潜 (qián) do cách đọc giống nhau nên PLQ mới hỏi lại là cái nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện