Cô bị âm thanh lạnh lẽo của hắn uy hiếp sợ tới mức da đầu tê dại.

Từ trước đến nay Yến Phi Bạch đã có khả năng làm người khác sợ hãi, nếu không phải ỷ vào họ là người quen cũ, vừa rồi cô chắc chắn không có khả năng ngồi ở đây uống rượu nói chuyện phiếm với hắn, đây là chuyện bao nhiêu người nằm mơ cũng không có cơ hội đấy.Tuy Đường Vãn không biết vì sao một thiếu niên âm trầm như Yến Phi Bạch lại trở thành một thương nhân nắm trùm thị trường như thế, nhưng cô rõ ràng biết, khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa, núi cao sông dài, sợ là lại khó vượt qua.Mắt Đường Vãn chợt cay cay: "Yến Phi Bạch, cảm ơn rượu của anh." Cô đặt tấm chăn đã xếp ngay ngắn trên bàn, không dám nhìn thẳng Yến Phi Bạch.


Nếu cô nhìn hắn, nhất định sẽ phát hiện hốc mắt hắn đã hồng hồng."Em dám bước nửa bước ra khỏi cái cửa này, có mơ cũng đừng mong anh sẽ đồng ý hợp tác."Giọng nói lạnh băng như thế, vừa quyết đoán, nhưng cũng ẩn chứa sự bất đắc dĩ và khẩn cầu của hắn.

Đường Vãn ngẩn ra, quay lại nhìn hắn.Yến Phi Bạch gỡ mắt kính xuống, ngón tay đặt ở thái dương không kịp cẩn thận thu lại, hắn đành phải kìm nén cảm xúc, lại ưu nhã mang kính lên, ngón trỏ gõ nhẹ lên xe lăn, trầm giọng: "Lại đây."Nếu Đường Vãn nghe lời, cô đã không phải là biên kịch Đường Vãn trứ danh kia, cô thừa nhận chính mình thật sự có hoài niệm năm đó, cũng thật sự đồng ý bao dung chấp nhận tính cách sáng nắng chiều mưa của Yến Phi Bạch, thậm chí mặc kệ hắn tức giận thế nào, cô cũng đều có thể nhẹ nhàng đối đãi.Nhưng, muốn cô bán thân cầu vinh, không thể.Cô đứng cách hắn vài bước, nghiêm túc nhìn hắn, lại nghiêm túc quan tâm nói một câu: "Yến Phi Bạch, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt."Sau đó đẩy cửa, đi ra ngoài.Đồng thời, cô nghe thấy âm thanh kì lạ ở ban công, có thể là Yến Phi Bạch lại tức giận nữa rồi.Yến Phi Bạch lạnh lẽo nhìn hai chân của mình, nếu không phải vì đôi chân này, hắn nhất định không có khả năng để cô chạy thoát như vậy.Nhưng như thế thì sao chứ?Hắn đẩy đẩy mắt kính, khóe môi tàn nhẫn cong lên, cho dù không có hai chân này, cho dù chạy như điên mà vẫn đuổi không kịp cô, hắn vẫn có cách khiến cô ngoan ngoãn trở về.Hắn xoay chiếc nhẫn trên ngón cái một vòng, Yến Phi Bạch lạnh nhạt nhìn tấm chăn màu xám kia, một chút ấm áp thì tính là gì? Cái hắn muốn chính là cả người Đường Vãn, tính cả thân thể, linh hồn, trái tim cô đều phải thuộc về hắn!Chuyện xảy ra mà Đường Vãn đã dự tính trước không sai lắm, khi cô rời đi với chiếc váy ướt từ buổi tiệc của Yến Phi Bạch, trong lúc nhất thời, tin tức này liền nhảy lên hạng nhất.

Từ các nhân vật giàu có đến tin tức giải trí, tung tin rằng - Yến Phi Bạch và Đường Vãn có uẩn khúc!Mới đầu, đêm ấy khách chỉ cho rằng Yến Phi Bạch không thích Đường Vãn, sau khi chuyện này truyền ra, không biết làm sao lại đổi vị, nói thành "Đường Vãn và Yến Phi Bạch có thù oán".Mọi người nghĩ lại cũng rất có lý, nếu không vì sao Yến Phi Bạch và Đường Vãn lại đơn độc ở chung một căn phòng, trên người cô còn bị hất rượu, mà khi Yến Phi Bạch trở lại buổi tiệc, sắc mặt cũng khó coi giống như giây tiếp theo sẽ giết người vậy.Thế nên sau khi bữa tiệc kết thúc trong qua loa, Yến Phi Bạch cũng không giải thích với khách khứa, hắn có địa vị và quyền thế như vậy, khách cũng không dám ấm ức cái gì.Trương Hòa Nhuế năm lần bảy lượt hỏi Đường Vãn rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, Đường Vãn chỉ cười nhạt, cũng không giải thích thêm gì khác.Trương Hòa Nhuế là đồng nghiệp với cô nhiều năm như thế, biết tính tình cô: "Em vẫn nên nghĩ cách đối phó với ông chủ đi."Nói tới cái này Đường Vãn liền đau đầu, tuy cô quen biết ông chủ Chu Nham của Điện ảnh Phàn Khách đã lâu, nhưng đề cập đến chuyện công việc, người này rất khó tính.


Đường Vãn đang ở trong văn phòng buồn bực Chu Nham làm sao lại có thể có ý định mượn sức Yến Phi Bạch như thế thì Trương Hòa Nhuế đã gõ cửa phòng cô, ló đầu vào, "Bé yêu, ông chủ gọi cậu đấy."Đường Vãn thở dài một cái, không tình nguyện đứng dậy, Trương Hòa Nhuế đẩy bả vai cô: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chị không tin hôm nay em sẽ không nói sự thật cho ông chủ biết.

Ông chủ cũng không phải chị, không phải nói một hai câu đã có thể lừa người."Đường Vãn đứng ngoài văn phòng Chu Nham hít sâu, đẩy cửa vào.

Chu Nham nhìn cô, chỉ vào cái sô pha: "Ngồi đi, tôi ký hợp đồng xong sẽ qua.


Thư ký Trần, đem hai ly cà phê vào đây.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện