Kịch biến đột ngột xảy ra, mọi người nghe thấy lời của Mine thì không ai dám nổ súng, khu rừng thoáng chốc tràn ngập bầu không khí khẩn trương.

Feston bị Phong Triển Nặc đẩy ra, đến khi quay đầu lại thì cục diện đã thay đổi, nhất thời sắc mặt trở nên rét run, “Cậu đang làm cái gì vậy?! Ai cho cậu làm như vậy!” Chết tiệt!

Tiếng rống giận dữ áp chế tất cả âm thanh ồn ào ở bên ngoài, trong khu rừng này, dường như sự thật và giả dối đang đồng thời tồn tại, những người khác vốn muốn xông lên lại không dám tin khi nhìn thấy U Linh cứu đội trưởng của bọn họ, nghi ngờ có phải chính mình đang nằm mơ hay không.

“Không có ai bảo tôi làm như vậy, tôi không phải lính của anh, còn bắt tôi phải nhắc anh bao nhiêu lần mới đủ đây?” Trong sự trấn tĩnh là ý kiến phản bác lời của Feston, đây là Phong Triển Nặc với tư cách là sát thủ, đối với tình huống tệ hại mà cứ bối rối thì chẳng có tác dụng gì cả.

“Buông cậu ấy ra, người mà mày muốn giết là tao.” Feston không có tâm tư đấu võ mồm với Phong Triển Nặc, ánh mắt trên khuôn mặt cương nghị tựa như một lưỡi dao.

“Sếp?” Những người khác nín thở mà cầm cự, chờ Feston hạ lệnh bắn.

Phong Triển Nặc suy nghĩ, nếu trên người của Mine không có bom thì hiện tại Feston đã bắn thủng đầu Mine, mà đồng thời Mine vẫn chưa nhận ra ánh mắt đã mất kiểm soát của Feston.

Kia quả thật là ánh mắt mà một người cảnh sát không nên có, chỉ có những kẻ làm bạn với tội ác mới có ánh mắt như vậy, giống như loài linh cẩu hoặc kên kên, sắp sửa cắn xé da thịt của Mine.

Mine cảm thấy kỳ lạ mà quan sát Feston, “Mày rất quan tâm đến nó, chẳng lẽ sát thủ và cảnh sát lại làm bạn hay sao, thật sự là đáng ngạc nhiên.” Nói xong, hắn kề sát vào mặt của Phong Triển Nặc rồi cất lên tiếng cười quái dị, “Còn mày nữa, Ian, làm tay sai cho bọn cảnh sát hay là làm vệ sĩ, bọn họ cho mày lợi ích gì?”

Trong rừng tràn ngập mùi thuốc nổ và thuốc súng, về lợi ích, sát thủ U Linh trả lời như thế này, “Lợi ích là tìm được mày, thanh toán món nợ cũ cho rõ ràng.”

“Người nên thanh toán phải là tao! Không bằng cứ giết mày như vậy, mày thấy thế nào?!” Trong tay của Mine cũng có súng, nòng súng chỉa vào gáy của Phong Triển Nặc, cảm xúc của hắn đang rất kích động, chiếc áo khoác màu xanh xám phất lên, để lộ thuốc nổ được cột trên người.

Đây không chỉ là uy hiếp, Mine thật sự muốn làm như vậy, Feston ý thức được Phong Triển Nặc đang đánh lạc hướng chú ý của Mine khỏi người hắn, mà kết quả là Mine đem toàn bộ oán hận đặt lên người Phong Triển Nặc.

Feston lập tức tiến lên hai bước, “Giết cậu ấy thì mày càng không đủ tư cách làm sát thủ, buông tha cho mục tiêu ban đầu để quay sang giết người vì ân oán cá nhân, Mine, mày thật sự là một kẻ thua cuộc.”

Hắn tiến đến gần, “Mày thua, mày vĩnh viễn sẽ thất bại, dựa vào thuốc nổ để giết người, nhìn thấy nhiều tánh mạng bị mày thao túng trong tay, điều này làm cho mày cảm thấy an toàn hay sao, mày không có tự tin, trên thực tế mày là một kẻ tự ti, chỉ có những lúc dùng thuốc nổ buộc chặt lên người thì mày mới cảm thấy mình an toàn, cảm thấy mình mạnh mẽ–”

“Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!” Mine không thể nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh miệt của Feston, Feston tiến đến một bước thì Mine liền kéo Phong Triển Nặc lui ra sau một bước, “Tao là sát thủ giỏi nhất, chỉ cần giết mày thì có thể chứng minh! Súng không phải là cách duy nhất, dùng thuốc nổ có thể làm được, như vậy cần gì phải dùng súng?”

Mine thở hổn hển, Phong Triển Nặc biết dụng ý của Feston khi nói ra những lời này, hắn muốn kích thích Mine, làm cho Mine nghe theo lời hắn.

Mà ý muốn của Feston là làm cho Mine thay đổi mục tiêu công kích, chuyển sang phía hắn.

“Tâm lý học tội phạm?” Hắn nhìn Feston rồi quay đầu lại, “Đừng nghe anh ấy, Mine, anh ấy đang dụ mày, mày không cần chứng minh gì cả, mày vốn là một sát thủ rất giỏi, vết sẹo là huân chương của sát thủ, mày đã trả giá đắt nhưng mày cũng hoàn thành nhiệm vụ, chúng nó chứng minh năng lực của mày, mày có thể….”

“Cậu dám nói thêm một chữ nữa xem!” Viên đạn bắn xuống đất ngay bên chân của Phong Triển Nặc, ánh mắt âm trầm xao động của Feston giống như muốn cắn nuốt hắn, “Hành động lần này cậu phải nghe lời tôi, chẳng lẽ cậu đã quên rồi sao?”

Cặp mắt đối diện cũng bị lửa giận lan đến, Phong Triển Nặc hơi nhướng mày lên, “Đã quên thì sao?”

“Tôi sẽ nhắc nhở cậu.” Họng súng màu đen xẹt qua một đường cong lạnh lẽo, nhắm ngay Phong Triển Nặc, “Bị hắn giết chết không bằng để cho tôi ra tay, cậu thấy thế nào, U Linh?”

“Hoặc là, không bằng để tôi giết anh, không cần bom, cũng sẽ không liên lụy đến bất kỳ kẻ nào khác, rất sạch sẽ gọn gàng, đây mới là cách tốt nhất, Caesar.” Hai người đối diện, chậm rãi nâng súng lên, trên khuôn mặt với nụ cười gần như vô hại của Phong Triển Nặc lại hiển lộ một loại âm u lạnh lẽo của tử thần.

Ánh nắng ấm áp tựa như bị cảm giác mát lạnh xâm chiếm, lá cây xào xạc, hai người đối đầu nhau thiếu chút nữa đã làm cho người ta quên mất sự tồn tại của sát thủ đánh bom.

Lành lùng chống lại lãnh liệt, tựa như hai khẩu súng đã mở chốt, lời đối thoại của bọn họ dọa những người khác toát mồ hôi lạnh, khi hành động không nên cho sát thủ tham dự, cái loại này giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào thì bùng nổ.

Mới một phút trước còn cứu Feston, ngay sau đó lại tuyên bố muốn giết hắn, rốt cục U Linh là người thế nào…..

Nhân viên FBI không khỏi kinh ngạc đối với quyết định của Feston Kada, hắn làm việc gì cũng luôn chính xác, nhưng hình như lần này hắn đã mắc sai lầm.

Hase vàClydebị tình hình trước mặt khiến cho hồ đồ, hai người kia rốt cục là bạn hay là kẻ thù, rốt cục bọn họ nên đối xử với sát thủ Ian Noy như thế nào?

Nhưng có người không ngại, thậm chí là còn vui vẻ khi nhìn thấy biến hóa đang diễn ra.

“Không bằng tụi bây cùng chết, tụi bây muốn giết nhau, tao sẽ bỏ qua cho những người khác ở nơi này, Chúa ơi, đây thật sự là một cách rất tốt, chẳng phải hay sao!” Cảm thấy đắc ý vì lời đề nghị của mình, Mine mở to đôi mắt điên cuồng,”Giết tụi nó thì tao sẽ bỏ qua cho tụi bây, nếu không thì mọi người cùng chết chung!”

Tiếng cười điên cuồng giống như ác ma, làm cho người ta rét run, hết thảy FBI ở đây đều đã gặp qua đủ loại tội phạm giết người cũng như những kẻ hung bạo tàn nhẫn, nhưng đại đa số sẽ không liên lụy đến người của mình, lại càng không phải là người quản lý như Feston, mà tình hình hiện tại chính là tánh mạng của Feston và sát thủ U Linh đã bị buộc vào cùng một sợi dây.

“Tôi khuyên anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi có thể nhắc nhở anh số lượng thuốc nổ này đủ lớn để lan đến vùng phụ cận trong phạm vi mười thước, giết tôi thì tôi sẽ làm cho nó nổ trước.” Cổ tay nhẹ nhàng chớp lên, cảnh cáo Feston xong, Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn ra sau, “Mine, chủ ý của mày không tệ, nhưng tao không dễ dàng chết như vậy đâu, tao cũng sẽ ôm mày theo để làm nệm lót.”

“Mày nghĩ là tao còn sợ hay sao?” Đã sớm chán ghét cuộc sống hiện tại, Mine bật cười ha hả, “Một lần nổ chết hơn hai chục tên đặc vụ liên bang, tao sẽ được đăng báo, hơn nữa lại là tít lớn.”

Hắn rất hưng phấn, thậm chí chờ mong tình cảnh này xảy ra, các thành viên đội đặc nhiệm lập tức trầm mặc, hắn quả thật là kẻ điên.

Muốn hai người kia giết đối phương để đổi lấy an toàn cho mọi người, sếp sẽ làm sao? U Linh sẽ đáp lại như thế nào? “Sếp, đừng nghe lời hắn, chúng ta vẫn còn thời gian!”

“Vì kết quả tốt nhất–” Feston liếc nhìn Phong Triển Nặc một cái, mọi người nín thở nhìn hắn bấm cò súng.

Quyết định rồi ư? Chết tiệt! Viên đạn từ trong họng súng của Phong Triển Nặc vụt ra ngoài, “Để xem vận khí của anh thế nào!”

Hai khẩu súng cùng bắn một lúc, “Tất cả lui lại!” Theo lời nhắc nhở của Feston, mọi việc diễn ra rất nhanh, nhưng cũng giống như một thước phim đang quay chậm. fynnz.wordpress.com

Viên đạn của Feston bắn trúng chân của Mine, bởi vì đau đớn và kinh ngạc mà sắc mặt của Mine trở nên nhăn nhó rồi bị đánh lạc hướng chú ý, trong lúc này họng súng của U Linh lại đột nhiên thay đổi, khi Mine bị lảo đảo vì trúng đạn thì viên đạn trong súng của U Linh đã bắn vào ngực của hắn.

Đùng, máu tươi tuôn ra – nhịp tim của hắn sắp ngừng đập, cơ hồ ngay lúc này Feston nhào về phía Phong Triển Nặc.

Sau khi bị áp đảo bởi một lực cực mạnh, thân thể bị đẩy ra xa, một tiếng nổ lớn ở sau lưng làm cho mặt đất chấn động!

Nhịp tim của Mine ngừng đập, quả bom bị kích nổ.

Máu thịt bắn tung tóe như một trận mưa máu, làm cho lá cây xung quanh đều bị nhiễm đỏ, thuốc nổ tạo nên lửa lớn làm thiêu rụi cành lá, cũng dần dần lan về phía bọn họ.

Cảnh vật trước mắt cực kỳ hỗn loạn, hai cánh tay của Phong Triển Nặc bị kiềm chặt đến mức đau đớn, Feston mạnh mẽ nhào vào hắn, lực va chạm càng lớn càng giúp bọn họ nhanh chóng rời xa nơi nguy hiểm, Feston đẩy ngã Phong Triển Nặc xuống đất, hai người quay cuồng vài vòng, Feston giang hai tay ôm chặt thân thể của Phong Triển Nặc từ sau lưng để che chở cho hắn không bị ảnh hưởng của ngọn lửa và thuốc nổ.

Tiếng tim đập dính sát vào sau lưng của hắn, là nhịp tim của Feston, cùng với bùn đất và lá khô bị vụ nổ làm cháy xém đang liên tục rơi xuống….Thế giới bên ngoài tựa hồ đã rời xa, nhưng khoảnh khắc này cũng giống như đây là toàn bộ thế giới….Lỗ tai vang lên tiếng vù vù, cảnh vật trước mắt như thể đang ở thế giới bên kia, hắn lắc đầu, sau đó hết thảy đều trở lại bình thường.

“Cậu có sao không?” Bên tai là một câu hỏi cùng tiếng tim đập dồn dập của Feston, Feston vẫn ôm hắn nằm dưới đất, trên đầu bám đầy tro bụi và bùn đất, quần áo sau lưng cũng bị thiêu cháy, Feston đang cúi đầu hỏi hắn.

Giờ phút này Phong Triển Nặc có loại xúc động muốn giết người, “Những lời này nên hỏi anh! Anh không biết trên người của anh đang bị cháy hay sao?” Hắn dùng sức vỗ lên người của Feston để dập tắt lửa, sau đó phủi xuống cát bụi bám trên người của Feston, lúc này mới thở dài một tiếng, “Anh thật sự quá mạo hiểm!” fynnz810

“Theo kết quả xem ra lần mạo hiểm này rất đáng giá.” Cũng không phải hành động lung tung, hết thảy đều đã trải qua tính toán, lửa ở trên lưng của Feston cũng được dập tắt, bị phỏng một chút cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn xoa xoa mặt của Phong Triển Nặc để phủi xuống đất cát bám phía trên, may mắn là Phong Triển Nặc vẫn bình yên vô sự.

“Chúng ta đã làm được, đúng không?” Thở hổn hển, chờ nhịp tim bình phục, Feston nhướng mày đối với hắn.

“Đúng vậy, đã làm được.” Cùng Feston đấu nắm đấm với nhau, “Làm hay lắm, Caesar.” Phong Triển Nặc trả lời.

Hai người nhìn nhau, lần này trong mắt có ý cười.

Ánh nắng làm đôi mắt màu xanh biếc trở nên trong suốt, Feston đẩy ra mái tóc bù xù trên trán của Phong Triển Nặc, sống sót sau tai nạn làm cho bọn họ đều cảm thấy cao hứng, cũng làm cho bọn họ quên đi hết thảy, Phong Triển Nặc nâng mắt lên, ngón tay của Feston xẹt qua hốc mắt của đối phương.

Xác nhận Phong Triển Nặc an toàn, đầu ngón tay lướt qua, Feston đến gần, bờ môi nhẹ nhàng đụng chạm khóe mắt, cuối cùng chuyển xuống môi của Phong Triển Nặc, hơi thở gắn bó nhẹ nhàng lượn lờ trong không gian tiếp xúc nho nhỏ, hít lấy hơi thở của đối phương, khi Feston cúi đầu, chuẩn bị chạm vào bờ môi của Phong Triển Nặc thì phía sau lại đột ngột vang lên tiếng bước chân.

“Sếp?”

…………

P/S: hôn mắt nữa….anh có cần lãng mạn (sến sụa) trong khung cảnh sặc mùi bom vậy ko?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện