“Nghe nói mày là cảnh sát.” Bị ba khẩu súng chỉa vào người, Đồ Tể với khuôn mặt đầy râu không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, “Cảnh sát không thể tùy tiện giết người.”
“Nói ra là ai thuê mày thì mày có thể đi.” Khi Feston nói ra những lời này thì Jonathan liền nhìn hắn một cách kinh dị, Phong Triển Nặc cũng giống như Đồ Tể, vẻ mặt không hề có cảm xúc.
“Hỏi người bên cạnh mày đi, nếu tao nói ra thân chủ là ai thì khả năng tao có thể rời đi là bao nhiêu phần trăm.” Đồ Tể cười lạnh, “Chẳng qua tao thật sự không ngờ làm sao mà cảnh sát lại thuê một sát thủ làm vệ sĩ cơ chứ, Ian, mày cũng thật là sa đọa.”
Ý của Đồ Tể chính là vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, Jonathan nhịn không được mà mở miệng, “Hắn còn giàu hơn cả tao, ba chục triệu một mạng người, không có bao nhiêu kẻ mua được đâu.”
Lời này vốn là có một chút trào phúng nhưng không ngờ Đồ Tể vừa nghe xong thì liền trở nên kích động, “Ba chục triệu một mạng người?! Mày là U Linh?”
“Mày không biết cậu ấy là U Linh à?” Feston nhìn Phong Triển Nặc một cái, Đồ Tể cũng nhìn hắn, đôi mắt lấp kín tơ máu hiện lên cảm xúc phức tạp, “Tao không biết, nếu sớm biết thì hiện tại tao sẽ không đến, tao biết có một U Linh, nhưng tao không ngờ lại là mày.”
Mỗi lần thi hành giao dịch thì Phong Triển Nặc đều dùng tên giả, thường dùng nhất là cái tên Ian, không ít khách hàng cũ đều biết cái tên này, nhưng sẽ không ai tự tuyên dương rằng mình thích thuê sát thủ, Đồ Tể chỉ biết có một sát thủ không bao giờ lưu lại dấu vết, mọi người gọi kẻ đó là U Linh.
Đồ Tể không biết thân phận của hắn, như vậy không phải vì hắn mà đến, suy nghĩ này chợt lóe lên trong lòng của Phong Triển Nặc, người muốn giết Feston không liên quan đến hắn, hắn không xác định có phải vì kết luận này mà hắn nên cảm thấy cao hứng hay không.
“Ian là U Linh, đúng vậy, đáng lý tao phải nghĩ ra chuyện này từ lâu mới phải, trừ mày ra thì còn có ai lại có kỹ thuật xạ kích như vậy, khi mày giết Drim thì tao nên biết điều đó, chính là mày, giữa chúng ta thì chỉ có mày là có năng lực nhất, cũng là người thích hợp nhất.” Đồ Tể nói nhỏ, dùng ánh mắt càng thêm phức tạp để nhìn chăm chú vào Phong Triển Nặc ở cách đó không xa, hốc mắt như thể muốn sung huyết.
“Hiện tại buông súng xuống.” Feston tiến lên, dưới họng súng của ba người thì Đồ Tể đã mất đi đường lui.
Phong Triển Nặc cầm súng, trên người của hắn mặc một bộ quần áo ngày thường màu vàng nhạt, vẫn duy trì thái độ cảnh giác, nhưng dáng người giống như một người mẫu, trong khi Đồ Tể lại tựa như một tài xế lái xe tải, Jonathan kinh ngạc khi hai người bọn họ quen biết nhau, hắn cầm lấy còng tay từ thắt lưng rồi đi theo Feston tiến đến gần.
Ánh mắt lấp kín tơ máu của Đồ Tể lần lượt đảo qua người của bọn họ, trước mặt có ba mục tiêu, cho dù hắn có thể giết một người trong đó, nhưng hai người còn lại vẫn có thể giết hắn. fynnz.wordpress.com
“Mày đang do dự, hơn nữa tay của mày cũng không còn ổn định như trước kia.” Cũng không phải chỉ có súng đạn mới có thể giết người, lời nói của Phong Triển Nặc làm cho bàn tay cầm súng của Đồ Tể bắt đầu run rẩy.
“Ít nhiều gì thì tao cũng nên cám ơn mày đúng không? Mày là đấng cứu thế, mày đã cứu ra tất cả mọi người, tất cả chúng tao nên cám ơn mày.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười mất tự nhiên, lời nói của Đồ Tể rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, đó không phải là cám ơn.
“Mày đang oán hận tao? Tao đã làm cái gì? Ngoại trừ làm cho tất cả mọi người đều có được tự do thì tao nhớ rõ tao chưa từng làm cái gì khác.” Cảm thấy bất ngờ vì bị oán trách một cách khó hiểu, Phong Triển Nặc tiếp tục đối thoại với Đồ Tể, đồng thời lấy đi sự chú ý của đối phương, Feston đã tiến đến rất gần.
Khi chú ý Đồ Tể thì Feston cũng để tâm đến lời nói của Phong Triển Nặc, tên sát thủ được mệnh danh là Đồ Tể dường như không nhìn thấy Feston đến gần, “Đó không phải là tự do! Không, phải nói rằng nó là tự do của một mình mày! Chúng tao chỉ là công cụ để mày có được tự do! Mày đã thành công, Ian, mày đã thành công, nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn giống như mày!”
Cảm xúc kích động khiến cho bàn tay của hắn càng thêm run rẩy, cơ hồ không cầm được khẩu súng.
“Mày vẫn còn nghiện rượu? Hội chứng lệ thuộc rượu, Đồ Tể, mày tiêu rồi.” Không cần tiến lên, càng không cần nổ súng, kỹ thuật giết người không chỉ có ở chỗ kỹ thuật xạ kích chuẩn xác, với sự kết luận một cách vô tình của U Linh, khuôn mặt vặn vẹo của Đồ Tể tựa như bị người ta đột nhiên bắn trúng một phát.
“Mày biết gì không Ian, mày làm cho người ta chán ghét ở chỗ mày vĩnh viễn luôn là kẻ may mắn nhất!” Đồ Tể bất chợt nắm chặt khẩu súng, vẻ mặt của Phong Triển Nặc liền biến đổi, “Cẩn thận!”
Nhưng viên đạn không bắn về phía Feston, cũng không bắn về phía Jonathan, lại càng không phải hướng về phía Phong Triển Nặc, Đồ Tể đột nhiên xoay người bắn trúng vào một cái hộp ở băng ghế sau – đây mới là mục đích của hắn, hắn không phải không thấy Feston đang tiếp cận mà là hắn đang đợi Feston tiếp cận!
Uỳnh, bình xăng của chiếc xe cũng nổ tung, tiếng nổ vang rền cùng với một chùm lửa lớn, ngọn lửa bắn cao lên trời, với khoảng cách gần như vậy thì không có chỗ nào để tránh né, Feston đang tiếp cận thì vụ nổ xảy ra ngay trước mặt hắn.
Cửa xe bị văng ra, cửa kính cũng bắn tung tóe, không có chỗ để tránh né, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn vụ nổ tấn công về phía bọn họ, làm cho bọn họ văng ra mỗi người một hướng, sau lưng của Phong Triển Nặc đập vào lưới sắt dẫn đến một trận đau đớn, hắn xác định sau lưng nhất định có thêm mấy vết sẹo, hắn nương vào những thứ ở xung quanh để tránh né, nhưng lực nổ của trái bom rất rộng, hắn đã là như thế này, vậy còn Feston—
Trong đầu bất chợt co rút đau đớn, hắn ôm đầu đứng dậy, tới gần vách tường bị thủng một lỗ to ở bên cạnh chiếc xe tải, không biết tình hình bên trong thế nào, hắn vội vàng chạy qua, dùng tốc độ nhanh nhất, kiềm chế chính mình không được nghĩ đến hoàn cảnh tệ nhất.
“Chúng ta nên cảm thấy may mắn, trái bom nổ mạnh trong xe cho nên ngăn cản một lượng lớn của lực nổ.” Giọng nói của Feston truyền đến từ một góc ở trong ngõ, cánh cửa xe đè lên người của hắn, xương sườn hơi đau một chút, hắn hít sâu vài cái, “Nó thay tôi cản bớt không ít phiền toái.”
Đứng lên từ trong đống đất cát vỡ vụn, hắn đá văng cửa xe, ở trên người rơi xuống một đống miễng chai, nói xong liền phát hiện Phong Triển Nặc không có phản ứng, vẫn nghiêm mặt đứng ở nơi đó, Feston liền tiến lên, “Chuyện này đối với cậu mà nói hẳn là không thành vấn đề, đối với tôi cũng vậy, chỉ là một vụ nổ mà thôi, chẳng lẽ dọa cậu đến mức choáng váng hay sao?”
Ôm lấy thân mình cứng ngắc của Phong Triển Nặc, một giây tiếp theo hắn liền bị đối phương đấm cho một cú lên vai, “Đừng ở đây mà nói đùa, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu! Về sau cẩn thận dùm tôi một chút!”
Phong Triển Nặc nghiến răng nghiến lợi, lúc này nhịp tim mới đập trở lại bình thường, dùng tay lau mặt thì mới phát hiện trên trán của mình đã toát đầy mồ hôi, Feston đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Phong Triển Nặc, nụ cười kia cũng khó lường như ánh mắt của hắn, “Chúng ta đều biết đây không phải là may mắn, nhưng đương nhiên tôi cũng không hy vọng có chuyện tương tự xảy ra.”
Trong thời điểm nguy cấp có thể áp dụng phương pháp chuẩn xác để tránh né nguy hiểm, khả năng phản ứng và sức phán đoán như vậy cũng không phải là người bình thường có thể có được, Feston nói đây không phải là may mắn, quả thật nếu chỉ dựa vào may mắn, thân là đội trưởng đội đặc nhiệm của FBI như hắn không thể sống đến ngày hôm nay.
Feston nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, truyền đến một loại cảm xúc yên ổn, hai bàn tay đều dính đất cát, góc cạnh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của nhau. fynnz810
Khi Jonathan hoảng hồn đứng dậy từ trong đống rác thì liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đang nắm tay, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ quơ đầu, cảm thấy trong đầu vẫn còn bị ong ong vì chấn động của vụ nổ, rồi nhìn về một phía, “Hắn làm cho chính mình cũng bị nổ tung, đây không phải là sát thủ bình thường, Feston, anh có chắc chắn không cần người khác giúp đỡ hay không, em thấy hiện tại anh rất cần đó.”
Cái xác của chiếc xe tải vẫn đang bị lửa thiêu, thi thể cháy đen của Đồ Tể còn nằm ngay tại ghế lái, trên mặt của Jonathan bám đầy bụi đen, nhìn chăm chú vào hai người đàn ông đang đứng ở đó, “Em sẽ nói cho những người khác về vụ nổ này, dù sao không nói thì mọi người cũng biết, còn có chuyện của anh ấy….”
Ánh mắt của Jonathan dừng trên người của Phong Triển Nặc, “Căn cứ vào suy đoán trong bản ghi chép của sếp, Derek đã điều tra về tổ chức sát thủ kia, tuy rằng không có chứng cớ chủ yếu nhưng có rất nhiều bằng chứng đều vạch ra tổ chức kia bị tan rã là vì có một sát thủ bên trong bọn họ đã giết thủ lĩnh của tổ chức cùng vài thân tín của tên thủ lĩnh kia, tổng cộng có ba mươi mấy người.”
Ba mươi mấy quản lý cấp cao đều bị xử quyết toàn bộ, sát thủ trong tổ chức phân tán ở khắp nơi trên thế giới, ước hẹn không bao giờ gặp lại.
“Hơn ba mươi người đều được tập hợp cùng nhau bằng một thủ pháp gọn lẹ hiệu quả, sau đó tiêu diệt từng bộ phận, cả đám đều bị giết, đó là thủ đoạn lợi hại đến nhường nào của một sát thủ, ngay cả bọn em cũng không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt của Jonathan rất khác thường, rốt cục tìm được lý do cho phản ứng quá mức kịch liệt của mình.
Mặc dù đã sớm biết Ian Noy là một sát thủ có kỹ thuật xạ kích khủng bố, đã từng giết rất nhiều người nhưng chưa bao giờ rõ ràng như thế này, “Sếp, đây là chuyện riêng của anh, em vốn không có lập trường gì để xen mồm vào, nhưng anh thật sự muốn vì anh ấy mà đạp đổ tất cả những gì mà mình đã gầy dựng hay sao?”
Hắn chỉ vào Phong Triển Nặc, tiếng xe cứu hỏa từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến, phá vỡ sự tĩnh mịch ngay lúc này.
“FBI.” Lấy ra thẻ căn cước từ trong túi, Jonathan quay đầu rời đi, chỉ huy đội phòng cháy chữa cháy cẩn thận khi dập lửa, không được phá hư hiện trường.
Phong Triển Nặc nhặt lên túi giấy từ dưới đất, đó là chiếc áo mới mua, phủi lớp tro bụi ở bên ngoài, hắn cuộn nó lại rồi cầm trong tay, “Tôi cũng muốn hỏi những gì mà Jonathan vừa nói, nghĩ cho kỹ rồi cho tôi biết đáp án.”
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Feston đi ở sau lưng Phong Triển Nặc.
Phong Triển nặc vẫn còn đang nhìn những hạt bụi cuồn cuộn bay giữa không trung, “Kỳ thật tôi cũng muốn tự hỏi mình, nếu có người làm cho anh muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại, làm cho hết thảy những chuyện mà anh làm tựa như đang đi bên cạnh vực thẳm, như vậy anh có còn muốn tiếp tục đứng bên cạnh người đó nữa hay không?”
“Cái này nên hỏi chính cậu, chỉ cần cậu không sợ ngã thì có thể đứng ở bất cứ nơi nào mà cậu muốn đứng, quan trọng là cậu có sợ hay không?” Dừng chân, cũng làm cho Phong Triển Nặc dừng lại, Feston đưa cho Phong Triển Nặc một đáp án.
Gió ngừng thổi, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn khói dày đặc mùi súng, Phong Triển Nặc nheo mắt lại, “Anh đang hỏi ai? Tôi là U Linh đó.” Ánh nắng chiếu sáng nụ cười xảo quyệt trên khuôn mặt kia.
…………..
P/S: ta thích cái cách anh Phê cho bé Nặc đáp án, có cảm giác rất chính chắn và nắm chặt tất cả mọi thứ ở trong tay, không ai có thể thay đổi ý của anh, và anh luôn là người chủ động.
“Nói ra là ai thuê mày thì mày có thể đi.” Khi Feston nói ra những lời này thì Jonathan liền nhìn hắn một cách kinh dị, Phong Triển Nặc cũng giống như Đồ Tể, vẻ mặt không hề có cảm xúc.
“Hỏi người bên cạnh mày đi, nếu tao nói ra thân chủ là ai thì khả năng tao có thể rời đi là bao nhiêu phần trăm.” Đồ Tể cười lạnh, “Chẳng qua tao thật sự không ngờ làm sao mà cảnh sát lại thuê một sát thủ làm vệ sĩ cơ chứ, Ian, mày cũng thật là sa đọa.”
Ý của Đồ Tể chính là vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, Jonathan nhịn không được mà mở miệng, “Hắn còn giàu hơn cả tao, ba chục triệu một mạng người, không có bao nhiêu kẻ mua được đâu.”
Lời này vốn là có một chút trào phúng nhưng không ngờ Đồ Tể vừa nghe xong thì liền trở nên kích động, “Ba chục triệu một mạng người?! Mày là U Linh?”
“Mày không biết cậu ấy là U Linh à?” Feston nhìn Phong Triển Nặc một cái, Đồ Tể cũng nhìn hắn, đôi mắt lấp kín tơ máu hiện lên cảm xúc phức tạp, “Tao không biết, nếu sớm biết thì hiện tại tao sẽ không đến, tao biết có một U Linh, nhưng tao không ngờ lại là mày.”
Mỗi lần thi hành giao dịch thì Phong Triển Nặc đều dùng tên giả, thường dùng nhất là cái tên Ian, không ít khách hàng cũ đều biết cái tên này, nhưng sẽ không ai tự tuyên dương rằng mình thích thuê sát thủ, Đồ Tể chỉ biết có một sát thủ không bao giờ lưu lại dấu vết, mọi người gọi kẻ đó là U Linh.
Đồ Tể không biết thân phận của hắn, như vậy không phải vì hắn mà đến, suy nghĩ này chợt lóe lên trong lòng của Phong Triển Nặc, người muốn giết Feston không liên quan đến hắn, hắn không xác định có phải vì kết luận này mà hắn nên cảm thấy cao hứng hay không.
“Ian là U Linh, đúng vậy, đáng lý tao phải nghĩ ra chuyện này từ lâu mới phải, trừ mày ra thì còn có ai lại có kỹ thuật xạ kích như vậy, khi mày giết Drim thì tao nên biết điều đó, chính là mày, giữa chúng ta thì chỉ có mày là có năng lực nhất, cũng là người thích hợp nhất.” Đồ Tể nói nhỏ, dùng ánh mắt càng thêm phức tạp để nhìn chăm chú vào Phong Triển Nặc ở cách đó không xa, hốc mắt như thể muốn sung huyết.
“Hiện tại buông súng xuống.” Feston tiến lên, dưới họng súng của ba người thì Đồ Tể đã mất đi đường lui.
Phong Triển Nặc cầm súng, trên người của hắn mặc một bộ quần áo ngày thường màu vàng nhạt, vẫn duy trì thái độ cảnh giác, nhưng dáng người giống như một người mẫu, trong khi Đồ Tể lại tựa như một tài xế lái xe tải, Jonathan kinh ngạc khi hai người bọn họ quen biết nhau, hắn cầm lấy còng tay từ thắt lưng rồi đi theo Feston tiến đến gần.
Ánh mắt lấp kín tơ máu của Đồ Tể lần lượt đảo qua người của bọn họ, trước mặt có ba mục tiêu, cho dù hắn có thể giết một người trong đó, nhưng hai người còn lại vẫn có thể giết hắn. fynnz.wordpress.com
“Mày đang do dự, hơn nữa tay của mày cũng không còn ổn định như trước kia.” Cũng không phải chỉ có súng đạn mới có thể giết người, lời nói của Phong Triển Nặc làm cho bàn tay cầm súng của Đồ Tể bắt đầu run rẩy.
“Ít nhiều gì thì tao cũng nên cám ơn mày đúng không? Mày là đấng cứu thế, mày đã cứu ra tất cả mọi người, tất cả chúng tao nên cám ơn mày.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười mất tự nhiên, lời nói của Đồ Tể rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, đó không phải là cám ơn.
“Mày đang oán hận tao? Tao đã làm cái gì? Ngoại trừ làm cho tất cả mọi người đều có được tự do thì tao nhớ rõ tao chưa từng làm cái gì khác.” Cảm thấy bất ngờ vì bị oán trách một cách khó hiểu, Phong Triển Nặc tiếp tục đối thoại với Đồ Tể, đồng thời lấy đi sự chú ý của đối phương, Feston đã tiến đến rất gần.
Khi chú ý Đồ Tể thì Feston cũng để tâm đến lời nói của Phong Triển Nặc, tên sát thủ được mệnh danh là Đồ Tể dường như không nhìn thấy Feston đến gần, “Đó không phải là tự do! Không, phải nói rằng nó là tự do của một mình mày! Chúng tao chỉ là công cụ để mày có được tự do! Mày đã thành công, Ian, mày đã thành công, nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn giống như mày!”
Cảm xúc kích động khiến cho bàn tay của hắn càng thêm run rẩy, cơ hồ không cầm được khẩu súng.
“Mày vẫn còn nghiện rượu? Hội chứng lệ thuộc rượu, Đồ Tể, mày tiêu rồi.” Không cần tiến lên, càng không cần nổ súng, kỹ thuật giết người không chỉ có ở chỗ kỹ thuật xạ kích chuẩn xác, với sự kết luận một cách vô tình của U Linh, khuôn mặt vặn vẹo của Đồ Tể tựa như bị người ta đột nhiên bắn trúng một phát.
“Mày biết gì không Ian, mày làm cho người ta chán ghét ở chỗ mày vĩnh viễn luôn là kẻ may mắn nhất!” Đồ Tể bất chợt nắm chặt khẩu súng, vẻ mặt của Phong Triển Nặc liền biến đổi, “Cẩn thận!”
Nhưng viên đạn không bắn về phía Feston, cũng không bắn về phía Jonathan, lại càng không phải hướng về phía Phong Triển Nặc, Đồ Tể đột nhiên xoay người bắn trúng vào một cái hộp ở băng ghế sau – đây mới là mục đích của hắn, hắn không phải không thấy Feston đang tiếp cận mà là hắn đang đợi Feston tiếp cận!
Uỳnh, bình xăng của chiếc xe cũng nổ tung, tiếng nổ vang rền cùng với một chùm lửa lớn, ngọn lửa bắn cao lên trời, với khoảng cách gần như vậy thì không có chỗ nào để tránh né, Feston đang tiếp cận thì vụ nổ xảy ra ngay trước mặt hắn.
Cửa xe bị văng ra, cửa kính cũng bắn tung tóe, không có chỗ để tránh né, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn vụ nổ tấn công về phía bọn họ, làm cho bọn họ văng ra mỗi người một hướng, sau lưng của Phong Triển Nặc đập vào lưới sắt dẫn đến một trận đau đớn, hắn xác định sau lưng nhất định có thêm mấy vết sẹo, hắn nương vào những thứ ở xung quanh để tránh né, nhưng lực nổ của trái bom rất rộng, hắn đã là như thế này, vậy còn Feston—
Trong đầu bất chợt co rút đau đớn, hắn ôm đầu đứng dậy, tới gần vách tường bị thủng một lỗ to ở bên cạnh chiếc xe tải, không biết tình hình bên trong thế nào, hắn vội vàng chạy qua, dùng tốc độ nhanh nhất, kiềm chế chính mình không được nghĩ đến hoàn cảnh tệ nhất.
“Chúng ta nên cảm thấy may mắn, trái bom nổ mạnh trong xe cho nên ngăn cản một lượng lớn của lực nổ.” Giọng nói của Feston truyền đến từ một góc ở trong ngõ, cánh cửa xe đè lên người của hắn, xương sườn hơi đau một chút, hắn hít sâu vài cái, “Nó thay tôi cản bớt không ít phiền toái.”
Đứng lên từ trong đống đất cát vỡ vụn, hắn đá văng cửa xe, ở trên người rơi xuống một đống miễng chai, nói xong liền phát hiện Phong Triển Nặc không có phản ứng, vẫn nghiêm mặt đứng ở nơi đó, Feston liền tiến lên, “Chuyện này đối với cậu mà nói hẳn là không thành vấn đề, đối với tôi cũng vậy, chỉ là một vụ nổ mà thôi, chẳng lẽ dọa cậu đến mức choáng váng hay sao?”
Ôm lấy thân mình cứng ngắc của Phong Triển Nặc, một giây tiếp theo hắn liền bị đối phương đấm cho một cú lên vai, “Đừng ở đây mà nói đùa, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu! Về sau cẩn thận dùm tôi một chút!”
Phong Triển Nặc nghiến răng nghiến lợi, lúc này nhịp tim mới đập trở lại bình thường, dùng tay lau mặt thì mới phát hiện trên trán của mình đã toát đầy mồ hôi, Feston đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Phong Triển Nặc, nụ cười kia cũng khó lường như ánh mắt của hắn, “Chúng ta đều biết đây không phải là may mắn, nhưng đương nhiên tôi cũng không hy vọng có chuyện tương tự xảy ra.”
Trong thời điểm nguy cấp có thể áp dụng phương pháp chuẩn xác để tránh né nguy hiểm, khả năng phản ứng và sức phán đoán như vậy cũng không phải là người bình thường có thể có được, Feston nói đây không phải là may mắn, quả thật nếu chỉ dựa vào may mắn, thân là đội trưởng đội đặc nhiệm của FBI như hắn không thể sống đến ngày hôm nay.
Feston nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, truyền đến một loại cảm xúc yên ổn, hai bàn tay đều dính đất cát, góc cạnh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của nhau. fynnz810
Khi Jonathan hoảng hồn đứng dậy từ trong đống rác thì liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đang nắm tay, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ quơ đầu, cảm thấy trong đầu vẫn còn bị ong ong vì chấn động của vụ nổ, rồi nhìn về một phía, “Hắn làm cho chính mình cũng bị nổ tung, đây không phải là sát thủ bình thường, Feston, anh có chắc chắn không cần người khác giúp đỡ hay không, em thấy hiện tại anh rất cần đó.”
Cái xác của chiếc xe tải vẫn đang bị lửa thiêu, thi thể cháy đen của Đồ Tể còn nằm ngay tại ghế lái, trên mặt của Jonathan bám đầy bụi đen, nhìn chăm chú vào hai người đàn ông đang đứng ở đó, “Em sẽ nói cho những người khác về vụ nổ này, dù sao không nói thì mọi người cũng biết, còn có chuyện của anh ấy….”
Ánh mắt của Jonathan dừng trên người của Phong Triển Nặc, “Căn cứ vào suy đoán trong bản ghi chép của sếp, Derek đã điều tra về tổ chức sát thủ kia, tuy rằng không có chứng cớ chủ yếu nhưng có rất nhiều bằng chứng đều vạch ra tổ chức kia bị tan rã là vì có một sát thủ bên trong bọn họ đã giết thủ lĩnh của tổ chức cùng vài thân tín của tên thủ lĩnh kia, tổng cộng có ba mươi mấy người.”
Ba mươi mấy quản lý cấp cao đều bị xử quyết toàn bộ, sát thủ trong tổ chức phân tán ở khắp nơi trên thế giới, ước hẹn không bao giờ gặp lại.
“Hơn ba mươi người đều được tập hợp cùng nhau bằng một thủ pháp gọn lẹ hiệu quả, sau đó tiêu diệt từng bộ phận, cả đám đều bị giết, đó là thủ đoạn lợi hại đến nhường nào của một sát thủ, ngay cả bọn em cũng không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt của Jonathan rất khác thường, rốt cục tìm được lý do cho phản ứng quá mức kịch liệt của mình.
Mặc dù đã sớm biết Ian Noy là một sát thủ có kỹ thuật xạ kích khủng bố, đã từng giết rất nhiều người nhưng chưa bao giờ rõ ràng như thế này, “Sếp, đây là chuyện riêng của anh, em vốn không có lập trường gì để xen mồm vào, nhưng anh thật sự muốn vì anh ấy mà đạp đổ tất cả những gì mà mình đã gầy dựng hay sao?”
Hắn chỉ vào Phong Triển Nặc, tiếng xe cứu hỏa từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến, phá vỡ sự tĩnh mịch ngay lúc này.
“FBI.” Lấy ra thẻ căn cước từ trong túi, Jonathan quay đầu rời đi, chỉ huy đội phòng cháy chữa cháy cẩn thận khi dập lửa, không được phá hư hiện trường.
Phong Triển Nặc nhặt lên túi giấy từ dưới đất, đó là chiếc áo mới mua, phủi lớp tro bụi ở bên ngoài, hắn cuộn nó lại rồi cầm trong tay, “Tôi cũng muốn hỏi những gì mà Jonathan vừa nói, nghĩ cho kỹ rồi cho tôi biết đáp án.”
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Feston đi ở sau lưng Phong Triển Nặc.
Phong Triển nặc vẫn còn đang nhìn những hạt bụi cuồn cuộn bay giữa không trung, “Kỳ thật tôi cũng muốn tự hỏi mình, nếu có người làm cho anh muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại, làm cho hết thảy những chuyện mà anh làm tựa như đang đi bên cạnh vực thẳm, như vậy anh có còn muốn tiếp tục đứng bên cạnh người đó nữa hay không?”
“Cái này nên hỏi chính cậu, chỉ cần cậu không sợ ngã thì có thể đứng ở bất cứ nơi nào mà cậu muốn đứng, quan trọng là cậu có sợ hay không?” Dừng chân, cũng làm cho Phong Triển Nặc dừng lại, Feston đưa cho Phong Triển Nặc một đáp án.
Gió ngừng thổi, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn khói dày đặc mùi súng, Phong Triển Nặc nheo mắt lại, “Anh đang hỏi ai? Tôi là U Linh đó.” Ánh nắng chiếu sáng nụ cười xảo quyệt trên khuôn mặt kia.
…………..
P/S: ta thích cái cách anh Phê cho bé Nặc đáp án, có cảm giác rất chính chắn và nắm chặt tất cả mọi thứ ở trong tay, không ai có thể thay đổi ý của anh, và anh luôn là người chủ động.
Danh sách chương