Bật bản này trước khi đọc truyện nhé: Libertango

“Chào anh, thật điển trai.” Một cô gái đeo mặt nạ người mèo chào hắn, hắn tiếp nhận ly rượu rồi cùng cô ta đi vào hội trường.

Che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, rất khó nhìn thấy diện mạo ở phía sau mặt nạ, trên thắt lưng còn mang theo một khẩu Colt, tư thế đi đứng của Phong Triển Nặc như một nhà nghệ thuật phóng túng, bộ đồ tây đơn giản cũng không quá nổi bật, chỉ để lộ một ánh mắt mang theo ý cười hơi nhướng lên đằng sau chiếc mặt nạ đen.

Trong hội trường có rất nhiều người, nhưng hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu, Feston đang nói chuyện với Will, người nọ không đeo mặt nạ, Will mặc một bộ trang phục giống như hoàng tử, rất giống Hamlet, có lẽ trước đêm vũ hội còn tổ chức diễn kịch này nọ.



Tìm một góc rồi ngồi xuống, hắn uống ly rượu sâm banh, cố gắng làm cho tầm mắt của mình không dừng trên người của Feston, mặc dù việc này rất khó khăn, cảm giác của Feston rất nhạy, nói không chừng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn, vì để tránh điều đó, hắn liền đi tìm kiếm những cô nàng có dáng người xinh đẹp trong hội trường này.

Nhưng tư tưởng không thể tập trung, hắn không thể làm cho tầm mắt của mình dừng lại quá lâu trên người của bọn họ, hội trường đang bật bản nhạc Secret của Madonna, nhịp điệu lắc lư, giọng hát đầy sức quyến rũ, cả trai lẫn gái đang nhiệt tình hòa vào giai điệu trên sàn nhảy, mọi người đều đeo mặt nạ hóa trang, Phong Triển Nặc hoài nghi bọn họ có biết người mà mình đang nhảy cùng là ai hay không.

Will ôm Feston một chút, “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, em chúc anh hết thảy mọi việc đều thuận lợi, đây là số di động của em ở Pháp, phòng ngừa nếu anh nhớ đến em thì có thể gọi cho em.” Hắn vừa cười vừa nhét tờ giấy ghi số điện thoại vào túi áo của Feston.

Feston hôn lên trán của Will một cái rồi vỗ nhẹ lưng của đối phương, “Cậu đã trưởng thành, Will.” Đã biết nói đùa với hắn.

“Mọi người đều phải trưởng thành, anh rất giống anh trai của em, có đôi khi cũng giống một người cha, một người anh hùng. Feston, thật không biết sau này rời xa anh thì em sẽ thế nào….” Will mỉm cười, nhưng ngay lập tức liền nghẹn ngào, “Rất vui vì đã quen biết anh, Feston.”

Đây là lời từ biệt cuối cùng, hắn ôm Feston, đôi mắt ẩm ướt.

Phong Triển Nặc nhìn về hướng đó, bắt đầu hoài nghi mục đích mà mình đến nơi này để làm cái gì, hắn cảnh cáo Feston vì muốn Feston để ý đến an toàn của mình, đề phòng Hecate hành động, nhưng hiện tại hắn không chỉ cảnh cáo Feston mà còn đến đây tham gia vũ hội.

Người nọ ắt hẳn đã biết hắn bám đuôi, nhưng Feston lại cố ý làm cho hắn nhìn thấy cảnh này, chẳng lẽ đang đợi hắn phản ứng hay sao? Không, Feston sẽ không vô vị như vậy, mặc kệ hắn theo dõi Feston thì Feston chỉ đơn thuần là đến đây để tham gia vũ hội tốt nghiệp của Will mà thôi.

Lại uống một ly sâm banh, hắn buông ly rượu rồi đi về hướng kia. fynnz.wordpress.com

Giai điệu chậm rãi, một nửa khuôn mặt đeo mặt nạ thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, bước chân ung dung, khi U Linh không muốn che giấu thân ảnh thì Feston nhanh chóng cảm giác được tầm mắt kia, ánh mắt hứng thú, thường xuyên mỉm cười lại lộ ra vẻ lạnh lùng, cho dù đeo mặt nạ thì hắn cũng không thể nhận lầm người ở sau mặt nạ đó là ai.

Hai người nhìn nhau, tầm mắt xuyên qua đám đông giống như toát ra lửa, Feston để Will lại, hắn bước nhanh về phía mục tiêu của mình, “Rốt cục cũng chịu ra mặt?” Hắn nắm lấy vai của Phong Triển Nặc.

Giọng nói không hề phập phồng nhưng cánh tay dường như muốn bóp nát vai của Phong Triển Nặc, bọn họ gặp nhau ở sàn nhảy, cùng lúc đó kết thúc một bản nhạc, thay thế bằng một bản nhạc khác, lại dẫn đến một đám người lên sàn, giai điệu biến hóa, một trận âm thanh dồn dập chấn động mọi người, hóa ra là điệu Tăng-gô, có người lắc đầu lui ra sau, có người hưng phấn bừng bừng.

Phong Triển Nặc thở dài, “Vì ngăn cản anh trước khi anh làm ra quyết định sai lầm.” Giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt biết cười hiện lên trên khuôn mặt, “Khiêu vũ với tôi một bản nhé?” Hắn nhét vào tay của Feston một chiếc mặt nạ.

Chiếc mặt nạ màu ánh kim che khuất khuôn mặt điển trai, hai chiếc mặt nạ che khuất hai khuôn mặt, nhưng nhiệt độ bên dưới mặt nạ lại bốc lên chỉ trong khoảnh khắc, Feston cầm lấy tay của Phong Triển Nặc rồi giương lên, Phong Triển Nặc nâng cổ tay, hai bàn tay giao nhau, đồng loạt sóng vai.

Một người với vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, một người với vóc dáng thon gầy đẹp mắt, giậm chân tại chỗ, tiết tấu tao nhã, khi hai người đàn ông bắt đầu điệu Tăng-gô thì tất cả mọi người ở xung quanh đều ồ lên.

Mức độ chấp nhận đồng tính của những người học nghệ thuật rất cao, nhưng chưa từng có ai công khai khiêu vũ tại một vũ hội như vậy, tuy nhiên lúc này cũng chẳng có ai thèm để ý.

Trên lưng là tay của Feston, Feston đang ở vị trí người điều khiển điệu nhảy, Phong Triển Nặc nheo mắt cảm thụ tiết tấu âm nhạc, theo từng bước nhảy, hắn có thể cảm nhận được hơi thở trên người Feston, cơ thể kề sát vào nhau, giống như đây là điểm tựa duy nhất trong vũ khúc kích động này.

Tiến đến, tiến đàn vi-ô-lông trầm ổn du dương, lui về sau, tiếng đàn dương cầm dồn dập ngân nga, thân hình của bọn họ đan xen vào nhau, theo tiết tấu, khi thì kéo lại gần, khi thì rời xa, xoay tròn, động tác dưới chân phức tạp và đa dạng, đôi mắt đối diện giống như có sợi dây vô hình gắn kết, chưa bao giờ rời đi, hết thảy đều ám muội và mơ hồ.

Buông tay, lui ra xa, đột nhiên tiếp cận khi nhịp điệu chuyển biến dồn dập, thậm chí hắn gần như chạm vào môi của Feston, “Nhớ tôi không?”

“Cậu thì sao?” Feston tiến đến sau lưng hắn, cánh tay hai người giao nhau, Feston di chuyển bàn tay từ thắt lưng của Phong Triển Nặc xuống dưới.

Phong Triển Nặc ấn mông của Feston, “Muốn đáp án thế nào?” Thân hình đan xen, Feston nắm lấy thắt lưng của đối phương, “Tôi nhớ cậu.”

Giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa ôm hận, là đáp án cũng là trả lời, Phong Triển Nặc hô hấp một chút, trong ***g ngực giống như có lửa bốc lên, tiết tấu dồn dập vẫn còn đang tiếp tục, người xung quanh dần dần tản ra, sàn nhảy trở nên thoáng đãng, mọi người đều bị vũ khúc tăng-gô hoa lệ của hai người đàn ông này làm si mê, giữa sàn nhảy hiện tại chỉ còn bọn họ đang khiêu vũ.

Tiếng đàn vi-ô-lông trằn trọc, bước chân mạnh mẽ giẫm xuống mặt đất theo âm tiết, nốt nhạc không ngừng biến tấu, thay đổi thất thường, vô hình trung có một loại nhịp điệu quyến rũ chi phối tất cả biến hóa, cho dù thay đổi như thế nào, cho dù là nốt thấp hay tạm dừng, thong thả hay dồn dập thì giai điệu này cũng chưa bao giờ thay đổi.fynnz.wordpress.com

Anh đi tới, tôi lui về sau, bước nhảy phức tạp, sóng lưng ưỡn thẳng, ánh mắt chăm chú, ánh đèn mông lung xoay quanh, hắn kề sát vào bên tai của Feston, khoát tay ôm lấy thắt lưng của Feston, kéo đối phương đến gần, “Được rồi, tôi cũng nhớ anh, nhớ muốn điên rồi.”

Giống như trả lời cho có lệ, lại giống như một lời tâm tình vô cùng chân thật.

Điệu tăng-gô vốn là một vũ khúc mâu thuẫn, ở tầng dưới thì phập phồng giãy dụa, vừa nhiệt tình vừa kịch liệt lại không có lúc nào là không tràn ngập khẩn trương, giống như chỉ đạp sai một bước thì sẽ vĩnh viễn không thể quay lại, cũng giống như đi trên tảng băng, mỗi một bước đều là nguy hiểm, quyết định vận mệnh của người ta, nhìn chăm chú Feston ở trước mắt, nụ cười của Phong Triển Nặc rất khó phân biệt.

Hai người tiếp tục rời xa, nhưng đôi tay lại không hề buông ra, khi thì kề lưng, khi thì kề ngực, tạm dừng, rồi lại đi tới, đây là một cuộc truy đuổi, cũng là một loại cân bằng.

Ngón tay dây dưa, lại kéo đối phương quay về với mình, mỗi một bước đều thật hoàn mỹ, thần sắc trong mắt của Feston rất cương nghị, dưới ánh đèn mê ly, bóng người khiêu vũ kéo dài trên sàn nhảy, người ở trước mặt hắn tựa như điệu Tăng-gô này, trơ trọi giữa đám đông, nhưng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm lại càng lộ ra sức quyến rũ nổi bật.

“Cậu tính tặng tôi bao nhiêu viên đạn? Bỏ trốn rồi lại xuất hiện–” Feston lui ra sau, Phong Triển Nặc kề sát vào bên chân của hắn mà tiến về phía trước, “Tôi sẽ bỏ trốn? Không không, anh sai rồi, tôi chỉ thích lập trường công bằng mà thôi.” Hắn không phải kẻ tù tội, Feston cũng không phải người ban ơn.

“CIA muốn gây rắc rối cho Hecate nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả, FBI không cần thiết phải gia nhập.” Cánh tay ôm lấy Feston bất chợt buộc chặt, hắn vuốt ve sau gáy của Feston, “Tôi nghĩ là anh sẽ không làm ra quyết định sai lầm.”

“Cậu đã từng thử hay chưa, có đôi khi cho dù biết là sai nhưng vẫn muốn tiếp tục vi phạm.” Ánh mắt chăm chú hàm chứa thâm ý, Feston hơi buông ra cánh tay đang vờn quanh sau lưng Phong Triển Nặc, lại bất chợt buộc chặt khi nốt nhạc dồn dập réo rắt.

Hai ***g ngực cực nóng mạnh mẽ kề sát vào nhau, đầu ngón tay nhanh chóng bị nắm lấy, bước chân lui ra sau, sau vài âm tiết lại quay trở lại, xoay tròn, giống như chỉ vì trở về vị trí cũ, trong tiết tấu mãnh liệt, giống như một khúc nhạc lãng mạn đầy biến hóa, ánh mắt đối diện đang dần dần tăng cao nhiệt độ.

“Không thể nói là đúng hay sai, chỉ cần có khả năng khống chế sai lầm là được.” Phong Triển Nặc nhếch môi, lộ ra nụ cười mê người dưới ánh đèn mông lung.

Vài bước chân lướt nhẹ, vũ khúc sắp kết thúc, theo tiết tấu dần dần tăng cao, cất bước, đôi mắt giao nhau, động tác dừng lại trong thời khắc ôm nhau, tiếng dương cầm gõ xuống một nốt cuối cùng, đồng thời tiếng di động cũng đột ngột vang lên, là điện thoại của Feston.

Hai người chậm rãi tách ra, bản Libertango của Piazzola rốt cục kết thúc, đến lúc này đám đông ở xung quanh mới lấy lại tinh thần, tiếng vỗ tay vang lên khắp bốn phía, đều tiến lên muốn nhìn xem hai người đàn ông đeo mặt nạ kia rốt cục là ai.

“Sao lại như thế?” Theo nét mặt của Feston thì có vẻ đã xảy ra chuyện, Phong Triển Nặc bắt được Will từ trong đám đông, “Ngăn mọi người lại!” Không đợi Will trả lời thì hắn đã đẩy Will vào trong đám đông.

Will trở thành lá chắn, dựa vào bản năng mà làm theo lời của Phong Triển Nặc. Feston thoát khỏi đám đông rồi nhanh chóng lao ra khỏi hội trường, bên ngoài nổi gió lớn, sắc trời u ám, hắn ngồi vào trong xe, lập tức phóng như bay.

Phong Triển Nặc chưa kịp hỏi Feston nhưng theo thái độ của người nọ thì không phải chuyện nhỏ, nếu không thì làm sao Feston lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Là chuyện gì làm cho Feston nóng lòng rời đi, nghĩ đến nghĩ lui, chỉ có một khả năng, mang theo nụ cười lạnh, hắn sờ lên khẩu súng ở sau thắt lưng, bỗng nhiên phát hiện khẩu Colt đã biến mất, nhất định là Feston đã lấy súng của hắn trong khi khiêu vũ.

Bấm một dãy số điện thoại, nụ cười bị dập tắt trên môi, chờ đầu dây bên kia bắt máy, “Feston–”

“Hiện tại tôi không có thời gian nhiều lời với cậu, đừng hòng trốn khỏi tầm mắt của tôi, cậu cứ chờ đó!” Feston chỉ nói vài câu thì định cúp máy.

“Đợi đã.” Phong Triển Nặc trở nên nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, vẫn chưa xong đâu, cho dù tôi muốn đi thì cũng không phải là hiện tại!”

“Đây là vụ án của FBI, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đi theo, lập tức trở về đi! Nếu không đến lúc đó lập trường của cậu–” Feston còn chưa dứt lời thì đã bị Phong Triển Nặc lạnh lùng cắt ngang, “Chuyện của anh mà chẳng lẽ muốn tôi xem như không thấy hay sao?!” Phong Triển Nặc cúp máy.

Ngồi vào trong xe, hắn phóng như bay để đuổi theo Feston.

………….

P/S: hờ, 2 anh nhảy điệu này hợp ghê :>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện