Phong Triển Nặc nhướng mày một cách bất ngờ, Feston khép hờ mắt, biểu cảm kiên quyết thâm trầm khiến người ta không thể nắm bắt.

Lúc bắt đầu thì đây không xem như một nụ hôn, hắn chỉ ngăn chặn miệng của Phong Triển Nặc, diễn trò quá mức sẽ khiến cho bọn người ở ngoài chú ý, nhưng kế tiếp dường như có một chút biến hóa, không thể nói rõ là tốt hay không tốt, tuy nhiên thật sự rất kỳ lạ.

Hai người đều không nhúc nhích, tựa hồ tất cả động tác đều bị dừng hình, nhưng đôi môi giao nhau có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương, nụ hôn không tính là hôn này có một mùi vị mãnh liệt của thuốc lá, còn có rượu, ngoài ra còn có mùi khói đạn, thậm chí giống như hỗn hợp của dung dịch máu tươi và tử vong, bên trong vừa nóng rực vừa lạnh lẽo, hương vị thuần túy của đàn ông có chứa tính chất xâm lược rất rõ ràng.

Nếu là trước kia, bảo rằng Feston sẽ cùng một kẻ tình nghi với quần áo xộc xệch mà lăn lộn trên giường, thậm chí là hôn môi thì hắn sẽ cười to vài tiếng, chẳng qua sau khi hắn cười xong thì ánh mắt nhìn đối phương cũng đủ làm cho người ta hối hận vì mình đã nói hưu nói vượn.

Nhưng đã đến trình độ này, ngược lại hắn muốn nhìn xem U Linh chưa từng bị ai bắt có bản lĩnh gì, cho nên hắn không ảo não như Phong Triển Nặc đã tưởng, ngay cả lửa giận cũng nhanh chóng được bình ổn.

Cứ như thế mà nụ hôn trở nên chân thật, đầu lưỡi giao nhau, hoặc nên nói là….đối kháng.

Phong Triển Nặc là cao thủ tình trường, nhưng bất ngờ viên sĩ quan FBI đáng lý không có thời gian để tham gia hoạt động xã giao này lại có vẻ rất quen với việc kích tình, động tác liếm mút đầu lưỡi của Feston rất vừa vặn, phối hợp với bàn tay đang vuốt ve một cách mơ hồ, nếu hắn là phụ nữ thì hiện tại nhất định sẽ sung sướng đến mức liên tục rên rỉ.

Đi xuống từ thắt lưng của Feston, khi Phong Triển Nặc sắp đụng đến nơi đặt súng thì bàn tay liền bị đè lại, thay đổi góc độ, động tác vẫn thân mật như trước, nhưng ánh mắt của Feston chứng tỏ hắn hoàn toàn đoán được suy tính của Phong Triển Nặc.

Xem ra muốn dùng súng của viên sĩ quan này là hoàn toàn không có khả năng

Phong Triển Nặc thu tay về, buông tha cho suy tính vừa rồi, đầu lưỡi mãnh liệt xâm nhập vào khoang miệng của đối phương, đôi mắt của Feston lập tức trở nên âm trầm, nửa thân mình đang kề sát trên người của Phong Triển Nặc đột nhiên đè xuống, giống như đang cảnh cáo, làm cho Phong Triển Nặc rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa của hắn, sau đó sẽ phát triển theo chiều hướng khó có thể kiềm chế được….

Tấm lót giường phát ra tiếng ma sát rất nhỏ, bên trong chăn có thể nghe thấy tiếng hô hấp của bọn họ bắt đầu trở nên dồn dập, sự thật là ở lần đầu tiên gặp mặt thì Phong Triển Nặc đã nhìn ra Feston Kada dễ dàng có cảm giác đối với đồng tính, mà đối với đồng loại thì con người luôn dễ dàng sinh ra tâm lý thân cận, huống chi là ở thời điểm khẩn trương như vậy.

Phong Triển Nặc dùng khóe mắt quan sát tình hình ngoài cửa, cách hơn mười feet, đám người kia vẫn còn hùng hổ tới lui, hắn nghiêng đầu thở hổn hển, bờ môi của hắn cơ hồ đã tê rần, hôn môi với Feston thật sự có cảm giác, chưa bao giờ hắn cảm thấy kích thích như vậy.

“Vì sao không dùng súng của mình? Sợ bị tôi bắt ngay tại trận à?” Từ bên ngoài nhìn vào thì giống như Feston đang thì thầm lời yêu, hắn chui đầu vào vai của Phong Triển Nặc, trong lúc trầm giọng hỏi còn mơ hồ hôn vài cái lên cổ của đối phương.

Bị thẩm vấn đồng thời còn bị ôm hôn là một chuyện vớ vẩn đến nhường nào, Phong Triển Nặc phối hợp mà ôm lấy cổ của Feston, “Hiện tại anh có thể nhờ vả tôi.”

Súng của hai người vẫn còn ở ngay dưới tấm lót giường, chỉ cần hắn dùng súng của Feston bắn chết người, cho dù Feston Kada có danh tiếng như thế nào, có chức vụ cao cấp ra sao thì cũng sẽ không tránh khỏi bị điều tra nội bộ.

Mà súng của hắn một khi hắn sử dụng thì chính là chứng cứ phạm tội, “Tôi cũng không ngu ngốc, hiện tại chúng ta không hề có bất luận cảm tình gì, anh đừng bảo với tôi là anh đang hy vọng xa vời rằng tôi chỉ vì một nụ hôn mà ấm đầu đến mức bán thân cho anh nha?”

Người bên ngoài không nghe thấy người bên trong đang thì thầm cái gì nhưng hiện tại bọn họ lục soát không có kết quả, chỉ còn căn phòng này khiến Baton chú ý, “Ai nhìn thấy Lilith? Cô ta nói thằng nhóc kia ở trong này, nhưng hiện tại nó ở đâu?”

Thi thể của Lilith đã sớm bị Bob đưa đến một nơi an toàn, ước chừng trong một thời gian ngắn sẽ không bị ai phát hiện, vài người da trắng có thân hình vạm vỡ tóc húi cua theo tốp ba tốp năm từ các góc hành lang bước ra, “Không chừng con đĩ đó đã sớm chạy theo thằng đàn ông khác, để cho chúng ta đến nơi này một chuyến toi công!”

“Mẹ kiếp đừng nói nhảm! Lilith thật sự nghiêm túc với Adam, cô ta nói thằng nhóc kia ở trong đây thì nhất định là ở trong đây! Đi bắt nó đi, hỏi nó là ai trả tiền muốn nó giết Adam!” Baton rất có địa vị trong tập đoàn Adam, dưới Adam chính là hắn cho nên không ai dám phản bác lời của hắn.

“Đi tìm thêm một lần nữa cho tao!” Baton là một gã có thân mình mập mạp, hắn đứng ở giữa đường mà cơ hồ chiếm hết cả lối đi. Đám người tản ra, hắn nheo mắt quan sát tầng lầu này, cái mũi giống như con chó đang dùng sức hít hít ngửi ngửi, “Tụi bây có đứa nào ngửi ra cái gì hay không? Hình như có mùi máu….”

Máu của Lilith – Phong Triển Nặc liếc nhìn tấm thảm, nơi đó có vết máu đã thấm vào tấm thảm màu nâu, vết loang cũng không rõ ràng, mặt trên bị áo khoác của Feston phủ lên cho nên không ai phát hiện.

Là trùng hợp hay là Feston Kada cố ý làm như vậy….Tầm mắt chạm đến đường cong cương nghị ở phần cằm của Feston, Phong Triển Nặc không thể xác định rõ ràng, cho dù bọn họ vừa hôn nhau, bây giờ còn nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng hắn là sát thủ còn Feston lại là FBI.

“Ai ở trong này? Chẳng phải tao bảo tụi bây đem tất cả mọi người bắt ra ngoài hết rồi hay sao?” Bước qua cánh cửa được mở tan hoang, Baton đạp lên ván cửa, có người trả lời là hai người đàn ông đang làm chuyện ấy, trên người còn rùng mình nổi da gà khiến cho đám người cười to, “Ben, mày chắc không sợ hai thằng đồng tính phải không?”

“Tao sợ lây bệnh không được hay sao?” Người đàn ông trẻ tuổi tên là Ben đỏ mặt tía tai kêu to, Baton là tâm phúc của Adam nên đương nhiên biết chuyện của đại ca bọn họ, nghe thấy đám đàn em nói như vậy, xuất phát từ vài phần kính trọng đối với người chết nên hắn lập tức quay đầu lại rồi mắng một câu, “Mẹ kiếp, câm mồm cho tao!”fynnz.wordpress.com

Hắn đạp người đàn ông trẻ tuổi tên gọi là Ben vào phòng, “Mặc kệ bên trong đang làm cái gì, bảo bọn họ cút ra đây ngay lập tức!”

“Chẳng phải anh đã phái người giám sát nơi này hay sao? Người của anh đâu rồi?” Rất hiểu biết cách thức làm việc của FBI, Phong Triển Nặc ôm cổ của Feston, cho dù trong giọng nói của hắn chứa bao nhiêu ý tứ nguy hiểm thì ít ra bề ngoài vẫn rất triền miên.



Có người đi vào, tiếng bước chân nhanh chóng tiến đến bên giường, Feston ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, đối mặt với cửa sổ, xe cảnh sát vẫn đậu ở dưới lầu, nhưng không thấy người, “Kinh nghiệm còn non nớt, hơn phân nửa bọn họ có lẽ đã sớm bị đánh lạc hướng sang chỗ khác.”

Những cảnh sát có hơn mười năm kinh nghiệm phá án thì ở trong miệng của Feston lại trở thành kinh nghiệm non nớt, nhưng cảnh sát dễ dàng bị các phần tử băng đảng dụ đi thì quả thật không đủ kinh nghiệm, cũng may Feston lại nói thêm một câu, “Kéo dài thời gian cho đến lúc này thì sẽ phát hiện không đúng, có lẽ đang trở lại.”

“Anh đang lợi dụng tôi để kéo dài thời gian, muốn một lưới bắt hết đám băng đảng của Adam?” Phát hiện ý đồ chân chính mà Feston giúp hắn, Phong Triển Nặc lại cảm thấy vừa lòng, một người gây rắc rối cho hắn mà lại giúp hắn? Ngay từ đầu hắn đã không tin Feston sẽ tốt bụng như vậy.

“Chẳng phải cậu cũng lợi dụng tôi để thoát khỏi phiền phức hay sao? Hơn nữa Adam là bị cậu giết, đáng lý phải là cậu bước ra để bồi thường.” Tấm lót giường bị nhấc lên, ánh mắt thâm trầm của Feston đang nhìn chăm chú xuống phía dưới lại bỗng nhiên trở nên sáng ngời, sáng tựa như họng súng toát ra ánh lửa.

Kia quả thật là ánh lửa, Phong Triển Nặc rốt cục nổ súng, một phát súng bắn nát bóng đèn, đèn đuốc bên ngoài còn sáng hơn so với trong phòng, cơn giận dữ toát ra theo họng súng, xẹt qua trước mắt Feston, tiếng súng vang lên cùng với những tiếng kêu thảm thiết, âm thanh ngã xuống đất, những điều này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.

Cái tên xảo quyệt này không muốn bị nhìn thấy cảnh tượng giết người, mặc kệ hắn có thể bị Feston bắt giữ hay không thì hắn cũng sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào cho người ta sử dụng để uy hiếp.

Không biết là xuất phát từ tán thưởng hay là hứng thú, Feston khẽ nhếch môi, hắn không hề ra tay, từ trên giường đứng dậy, hắn rút súng rồi núp sau một tủ đồ ở góc phòng, chờ đến khi thích ứng với bóng tối thì mới phát hiện trong phòng đã nằm la liệt người, thân hình của Baton là rõ ràng nhất, những người khác thấy tình hình không đúng cho nên đều tản ra ngoài cửa chính.

Còn có một người vẫn đứng yên, ánh đèn bên ngoài làm cho mái tóc của hắn trở nên nhợt nhạt, tư thế đứng rất ung dung, tựa như một người mẫu, động tác cầm súng lại dễ dàng bộc lộ tài năng của hắn, biểu cảm máu lạnh bị che giấu bởi nụ cười lễ phép đang dần hiện lên, “Feston Kada, vì để tránh phiền toái sau này, anh nói xem, tôi có nên giết anh hay không?” Súng của hắn và súng của Feston chỉa vào nhau.

Cảnh tượng tương tự nhưng không khí lại cực kỳ khẩn trương, từ lúc nhấc lên tấm lót giường cho đến khi tiếng súng đầu tiên được phát ra, đám người của Baton kỳ thật vẫn chưa thấy rõ người trên giường là ai thì vụ bắn giết đã xảy ra, đến bây giờ ước chừng chỉ có vài giây, cảnh sát địa phương sẽ nhanh chóng tiến lên, nghe thấy tiếng súng, lần này không cần chờ đợi, bọn họ trực tiếp vọt vào bắt người.

Hiện tại Phong Triển Nặc phải lập tức rời đi, mà Feston lại trở thành chướng ngại vật của hắn, giống như cho dù hắn đùa giỡn như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi Feston, cho dù hắn chiếm thế thượng phong thì cũng nằm trong dự kiến của Feston.

Bức rèm phất phơ, đèn đuốc chiếu rọi hai bóng người trong căn phòng tối tăm, biết thân thủ của đối phương không thua kém mình cho nên không ai dám nổ súng trước, nếu thay thế bằng một thân phận khác, một tình huống khác, chỉ cần dựa vào sự tán thưởng với đối phương thì không chừng hiện tại sẽ khác biệt.

“Xảy ra tai nạn chết người rồi, làm sao khách sạn của tôi còn có thể mở cửa đây!” Bob cầm đèn pin chiếu vào, phía sau còn có vài cảnh sát, “Các anh xem đi, dưới đất đầy xác người, lạy chúa tôi, cả đời này tôi còn chưa từng thấy nhiều người chết như vậy!”

Đèn pin chiếu về phía Feston, ánh sáng chói mắt chợt lóe lên, đó là một cơ hội rất tốt, Phong Triển Nặc lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, bức rèm phất phơ bị hắn chộp trong tay trở thành công cụ tốt nhất, hắn nương vào xung lượng mà phóng đến cầu thang thoát hiểm ở tòa nhà bên cạnh, đây là hai tòa nhà sát bên nhau, kiến trúc theo kiểu cổ, khoảng cách rất gần, cầu thang thoát hiểm đã rỉ sắt ở ngay bên ngoài tòa nhà.

“Đặc vụ Kada, anh đang ở đây à?” Đèn pin chiếu vào Feston đang đứng bên cạnh cửa sổ, vài cảnh sát có vẻ quen thuộc với hắn cất tiếng hỏi một cách ngạc nhiên, người đang nằm dưới đất vốn đã chết thì bỗng nhiên lại rên rỉ một cách đau đớn, “Cứu….tôi….”

Đó là tên mập Baton, viên đạn không bắn trúng chỗ yếu hại mà chỉ bắn trúng bả vai, cách động mạch chỉ có vài tấc, “Hắn chưa chết!” Đè lại mạch đập, viên cảnh sát kia hưng phấn kêu to.

Baton không chết, là nhân vật trung tâm của tập đoàn Adam William, hắn còn sống sẽ hữu dụng hơn so với chết, chỉ cần lấy được tin tức từ trong miệng của hắn thì có thể kết án.

Nhân viên cảnh sát bắt đầu thu dọn hiện trường, không ai tiếp tục thắc mắc vì sao Feston Kada mặc quần áo xộc xệch xuất hiện ở nơi này, đối mặt với sự nghi hoặc âm thầm từ những người khác, hắn dường như không tính giải thích, nhặt lên chiếc áo khoác từ dưới đất, Feston chậm rãi chỉnh lại áo sơ mi cùng với cà vạt của mình, cuối cùng cầm lấy vật chứng là một khẩu súng rồi bước đi

Khẩu súng kia ắt hẳn là hung khí giết người, nhưng khi Feston đem nó đến phòng thí nghiệm thì rốt cục vẫn không tìm thấy dấu vân tay.

……….

P/S: Anh Fê đợt này phê thật nha , ôm người đẹp trên giường, tha hồ sờ soạng hun hít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện