“Đối phương là sát thủ số một quốc tế, vì để tránh thương vong, đề nghị mọi người không đối đầu trực diện với hắn, cố gắng sử dụng lựu đạn hơi cay và đạn phát sáng để tấn công.” Mỗi người nhận được lời đề nghị như vậy thông qua bộ đàm, nghe ra giọng của ai, đại đa số đặc vụ FBI tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Feston, một số ít không cho là đúng nên đã có hành động phản kích, nhưng sau khi tiếng súng vang lên thì lập tức phải trả giá bằng máu tươi của mình, vì vậy cũng nhanh chóng đồng ý với Feston.

Phong Triển Nặc cầm lấy bộ đàm của một đặc vụ FBI bị hắn nổ súng đả thương, hắn nghe thấy lời đề nghị của Feston, lập tức ấn nút di động hỏi đối phương, “Sợ tôi giết bọn họ sao?” Giọng điệu âm u.

“Muốn biết đáp án? Giết chết đặc vụ liên bang trong tòa nhà của FBI thì cậu sẽ bị truy nã toàn quốc! Đây là đáp án!” Feston tiến đến một góc để trả lời.

“Tôi chỉ đả thương bọn họ thôi, tạm thời vẫn chưa chết đâu, đương nhiên tôi muốn bọn họ chết cũng rất dễ dàng, nhưng như vậy rất vô vị.” Nghe thấy tiếng tức giận gầm nhẹ của Feston, Phong Triển Nặc liền cười một cách khoái trá.

Hắn hoàn toàn có thể bắt một người bị thương làm con tin, nhưng cách này thật sự chỉ dành cho những kẻ thất sách, con tin sẽ chỉ trở thành chướng ngại vật của hắn, đoạt lấy súng của vài tên FBI, hiện tại súng của hắn đã nạp đủ đạn, vài phát súng giải quyết mấy người vừa tiến ra, hắn nhanh chóng bấm thang máy, sau khi đi vào thì liền cất súng rồi mở ra nóc thang máy.

Hắn bấm cùng một tầng cho mỗi một thang máy, hơn nữa tất cả thang máy đều bị hắn bấm xuống tầng trệt, những người khác chạy xuống lầu, chờ đợi bên ngoài là những đặc vụ đeo mặt nạ, lựu đạn khói, hơi cay, tất cả đều được chuẩn bị, Feston lại ngăn cản các thành viên trong đội đặc nhiệm của hắn xuống lầu.

“Hắn sẽ không rời đi như vậy!” Mọi người dừng lại cước bộ theo lời của hắn, Feston ngẩng đầu nhìn lên, dường như có một chút đăm chiêu, “Bây giờ vẫn chưa thể xác định mục tiêu của U Linh là ai, nhưng nghe đây, tôi muốn các cậu bảo vệ trên lầu!”

Hắn vừa cau mày vừa quay đầu hạ lệnh, trong mắt lộ ra một sự sắc bén quyết đoán, các thành viên trong đội bị hắn nhìn thoáng qua thì đều bất giác đứng thẳng lưng, “Dạ! Sếp!”

Các thành viên đội đặc nhiệm ST hoàn toàn không biết sếp của bọn họ lấy được tin tức từ đâu, nhưng tin tức vô cùng chuẩn xác, hôm nay bọn họ mới bắt được hai tên nội gián của FBI, hai người kia chắc là không ngờ hành động của mình gây chú ý lớn như vậy khiến cho bọn họ bị bắt giam ngay tại chỗ.

Tiếp theo là U Linh trà trộn vào tòa nhà, xem ra trụ sở FBI phòng bị rất sơ sài, về sau nhất định phải tăng cường an ninh mới được.

Thấy bóng người chợt lóe, Jonathan thấp giọng báo cáo, “Sếp! Anh đoán đúng rồi, em đã thấy U Linh, hắn mới bước ra từ thang máy.”

Thang máy đi xuống thì sẽ có một dây cáp điện rơi xuống theo, đồng thời một sợi dây cáp khác lại được nâng lên, chờ thang máy đến tầng dưới cùng thì dây thừng đã tiến lên đến tầng mà Phong Triển Nặc muốn tìm, tầng mười, vừa ra khỏi tầng mười thì hắn đã bị hơn chục người bao vây.

Trước mắt chờ đợi hắn là một đám người cũng không xa lạ, đội đặc nhiệm ST của Feston, người dẫn đầu đang đứng giữa, ánh mắt bí hiểm đang chăm chú nhìn hắn.

Phong Triển Nặc giơ súng lên, họng súng chỉa vào từng người một, “Jonathan, Derek, Hase, Ropol, Clyde, Mike….” Hắn nhớ kỹ tên của bọn họ, “Bữa trưa thế nào?”

Hắn có thể kêu ra tên của từng người bọn họ, giống như đến chào hỏi, tư thế ung dung, nhưng khi bọn họ bị ánh mắt của hắn đảo qua thì các thành viên trong đội đặc nhiệm ST đều có thể nhận thấy cảm giác uy hiếp trong đó, khi mỗi một cái tên được U Linh gọi lên thì mỗi một người đều cảm thấy bản thân mình như bị tử vong bao phủ.

“Còn có anh….Feston Kada.” Cuối cùng, hắn trịnh trọng nói ra vài âm tiết, tầm mắt của Phong Triển Nặc chống lại Feston.

“Anh đang lợi dụng Will?” Phong Triển Nặc rất muốn biết đáp án, “Thật sự không biết rốt cục nên xem anh là người như thế nào, tôi cũng không ngờ anh lại lợi dụng cậu ấy để khiến tôi mắc câu, anh đã thành công.”

“Không phải lợi dụng, sổ sách bị đánh cắp là chuyện có thật, Will bị uy hiếp cũng là thật sự, đây không phải diễn trò, tôi đã tìm được manh mối quan trọng từ hai tên cảnh sát nội gián bị bắt, chuyện này còn phải cám ơn cậu.” Feston nhắc đến Will ở trước mặt các thành viên trong đội với vẻ mặt thản nhiên không hề chột dạ, tựa hồ cũng không lo lắng hắn đang nói ra cái gì.

Những người khác có một chút khó hiểu, bọn họ chỉ xem Will là bạn của sếp, nhưng vì sao đến bây giờ bọn họ mới biết được trong khi U Linh dường như đã sớm biết chuyện này, bọn họ cảm thấy vô cùng nghi hoặc đối với những gì hai người đang đối thoại, bao gồm cả câu cám ơn của Feston.

“Lần này anh tính dùng tội danh gì để bắt tôi?” Họng súng của Phong Triển Nặc vẫn chưa buông xuống, cũng không có người dám manh động. Người dưới lầu nhất thời vẫn chưa lên kịp.

“Giả mạo thẻ căn cước, cậu thấy thế nào?” Feston cầm trong tay thẻ căn cước mà Phong Triển Nặc đã sử dụng khi bước vào đây, còn có túi ni-lông dùng để chứa vật chứng.

“Chúng nó đều là thật.” Hắn đã sớm ném chúng nó vào thùng rác, thế mà Feston lại tìm được.

“Chúng nó đều là thật nhưng cậu thì không phải.” Feston tiến lên phía trước, “Buông súng xuống, chúng ta còn có thể nói chuyện.” Feston lại một lần nữa dùng ánh mắt phức tạp để nhìn hắn.

Feston đang lo lắng cho hắn hay là lo lắng cho đám nhân viên của mình? Phong Triển Nặc nhếch môi, “Nói cái gì? Chẳng hạn nói về chuyện Feston Kada là loại người như thế nào? Anh đã sớm phát hiện ra nhiệm vụ của tôi, có lẽ anh biết được địa điểm từ cô gái đó, nhưng anh không biết mục tiêu của tôi là ai, cho nên anh chỉ có thể phong tỏa tòa nhà.”

“Buông súng xuống, cậu cũng biết dưới tình huống như vậy thì cậu có muốn đi cũng không được, trừ phi cậu giết hết tất cả mọi người ở đây, nhưng làm như vậy thì cậu cũng sẽ trả giá đắt.” Họng súng của Feston rốt cục cũng chỉa vào hắn.

Tiếng cười nhẹ nhàng cất lên từ miệng của U Linh, “Anh đã sớm phát hiện ra mục đích của tôi, nhưng tôi cũng không ngốc đâu, anh tưởng rằng tôi chưa chuẩn bị hay sao? Anh quá coi thường tôi, Feston Kada, tôi cũng không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, anh đã nói đúng một chuyện, chúng ta đều đang diễn trò, tôi tiếp cận anh là vì có mục đích của mình, muốn biết mục tiêu của tôi là ai à? Hắn đang ở ngay trong tòa nhà này.” fynnz.wordpress.com

Feston nhìn thấu kế hoạch của hắn, hắn cũng không phải không hề chuẩn bị. Từ khi nhận nhiệm vụ này thì hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, dù sao đây cũng là địa bàn của Feston, hắn vốn định nương cơ hội để tiến vào khu vực của mục tiêu, nhưng hiện tại thoạt nhìn Feston quả thật rất cảnh giác.

“Nhưng trước khi tôi hành động thì tôi có một thứ muốn tặng cho anh.” Phong Triển Nặc cười một cách quỷ bí.

Hắn lấy ra một cái máy ghi âm nhỏ từ trước ngực, một loại rất nhỏ, Feston dự cảm được điều gì đó, trên khuôn mặt âm trầm bắt đầu chấn động một chút, ánh mắt khó lường lại dần dần lộ ra một loại tán thưởng rất mâu thuẫn, hắn không ngăn cản mà chỉ nhìn Phong Triển Nặc ấn nút, tiếng băng từ đang chuyển động, phát ra tạp âm sàn sạt, đó là ở bên ngoài, có tiếng kèn ô tô, còn có giọng của hai người đang đối thoại.

“–Cậu muốn cảnh sát mau đến đây hay sao!

…… Hãy nghe tôi nói cho hết! Tôi thuê cậu bảo vệ Will nhưng không hạn chế cậu sử dụng bất kỳ hình thức gì.

– Anh muốn tôi giết người có ý đồ gây bất lợi cho cậu ta?

– Cậu nói cậu chỉ biết giết người thôi mà.”

Đoạn băng ghi âm dừng ở đây, giọng nói trong tiếng sàn sạt xem như khá rõ ràng, đó là hai người đang nói chuyện với nhau, nội dung câu chuyện là một vụ giao dịch giết người, khách hàng không phải là ai khác mà chính là sếp của bọn họ?!

Nghe ra hai người đang nói chuyện trong đoạn băng ghi âm là ai, đám người Jonathan tựa như bị súng tiểu liên nã vào người, bọn họ cùng nhìn vào Feston, họng súng rốt cục không thể bảo trì ổn định, Phong Triển Nặc đang chờ cơ hội này, tung lên một cú đá soạt ngang, tất cả những khẩu súng ở gần hắn đều bị đá văng, các thành viên của đội đặc nhiệm ST vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần thì bóng người đã biến mất ở đầu cầu thang.

“Đuổi theo!” Một tiếng hô to làm cho mọi người hoàn hồn, bọn họ không thể che dấu vẻ chấn động mới vừa rồi, cước bộ chần chờ, thấy Feston đuổi theo, Jonathan tự tìm một lý do cho mình, “Nhất định sếp dùng cách này để làm cho U Linh rơi vào cạm bẫy của chúng ta! Anh ấy làm cho U Linh tự chui đầu vào tròng!”

“Nhưng U Linh giết người là sự thật, vì sao sếp không đề cập chuyện này với chúng ta?”

“Có lẽ sự việc xảy ra biến hóa, có lẽ sếp có suy nghĩ của riêng mình….” Jonathan tiếp tục tự bào chữa cho Feston.

“Có mấy trăm loại khả năng, không bằng trước tiên bắt lấy U Linh rồi nói sau!” Derek cố sức đuổi theo, nhịn không được mà mắng to, “Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra thế này? Vì sao U Linh còn chưa đào tẩu, mục tiêu của hắn rốt cục là ai?!”

Feston cũng có nghi vấn giống như vậy, nếu mục tiêu của Phong Triển Nặc ở trong trụ sở của FBI thì Phong Triển Nặc hoàn toàn không cần tiến vào, hắn có thể chờ đợi mục tiêu xuất hiện ở nơi khác, vì sao hắn không làm như vậy?

Hắn lại tự mình xâm nhập vào nơi nguy hiểm nhất, lúc này Phong Triển Nặc vẫn tiếp tục hướng lên trên lầu….Feston ở phía sau truy đuổi theo bóng người, đột nhiên nhớ đến ở tầng trên cùng có một văn phòng dành cho một người.

Phó cục trưởng cục điều tra liên bang, Tumble, người này đáng lý ở Washington nhưng vì một việc mà phải bay đến Chicago, “Đi hỏi xem, vì sao còn chưa đến nữa, có một chút chuyện mà cũng không giải quyết được hay sao!” Hắn ấn nút điện thoại nội bộ, bên ngoài là thư ký của hắn.

Dặn dò xong xuôi, hắn dựa người vào chiếc ghế xoay, trước mặt là máy tính của hắn, bên cạnh có đặt một xấp tiền, hắn thỏa mãn thở ra một hơi, lấy khăn tay lau cái trán bị hói của mình, cửa phòng đột nhiên bị mở tung, hắn rút súng ra khỏi thắt lưng, nhưng tốc độ của đối phương nhanh như bóng ma, họng súng trước mặt đã chỉa vào ót của hắn.

“Thư ký của ông không nghe được lời của ông nói.”

“Cậu là ai?” Tumble cố gắng trấn tĩnh, nhưng mồ hôi trên đầu lại không nghe lệnh mà cứ tiếp tục chảy ròng ròng.

“Là người đưa ông đi gặp tử thần.” Đùng, khi Feston vừa vọt vào thì viên đạn đã bắn ngay giữa trán của Tumble, Phong Triển Nặc quay đầu lại, họng súng trên tay của hắn vẫn còn đang bốc khói.

………..

P/S: Khổ anh Phê, em Nặc lì quá, chuyến này anh vất vả rồi đây :>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện