Đôi mắt âm u lạnh lẽo nhắm thẳng vào Walter, ánh mắt của Walter cũng lóe lên mà nhìn Phong Triển Nặc.

Mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, bộ âu phục ba lớp sạch sẽ mà chỉnh tề, đồng hồ quả lắc màu bạc được giắt ở ngay bên túi ngoài, trong tay cầm cây gậy bằng gỗ, vẻ mặt bình tĩnh trang nghiêm, Walter làm cho người ta có cảm giác giống như một vị giáo sư về hưu được người tôn kính, hắn chính là Bạch quỷ?

Bạch quỷ là gì? Dì Wendy vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu, nhưng Feston lại không hề chần chờ mà lập tức kéo dì ấy ra phía sau, cùng lúc rút ra khẩu súng lục, “Ông rốt cục là ai?”

“Tôi là thầy của cậu, Feston, làm sao mà cậu lại không biết tôi cơ chứ?” Walter chống gậy, phần tay cầm xoay vài vòng trong tay của hắn, Phong Triển Nặc khoát cổ tay, “Dì Wendy, rời khỏi nơi này ngay lập tức, đến nơi an toàn đi.”

Dì Wendy trở thành nhược điểm lớn nhất của bọn họ, cho dù dì ấy bị Feston kéo đến một bên nhưng khoảng cách này đối với Bạch quỷ mà nói thì vẫn quá gần, gần đến mức hắn có thể giết dì ấy bất cứ khi nào, đây cũng là nguyên nhân mà Phong Triển Nặc và Feston không dám động thủ ngay lập tức.

“Mọi người không cần phải rời đi, cứ ngồi xuống rồi tâm sự chẳng phải tốt hay sao?” Walter, White, cũng chính là Bạch quỷ, hắn ngăn cản động tác của dì Wendy, tươi cười nhìn bọn họ.

“Thói quen của ông vẫn không thay đổi, Bạch quỷ, ông vẫn thích nhìn vẻ mặt kinh ngạc trước khi chết của người ta, bọn họ cũng không ngờ sẽ bị viên đạn trong cây gậy của ông bắn chết, càng không ngờ sẽ bị giết chết bởi người mà mình tôn kính khi đang nói chuyện phiếm, như vậy rất lý thú đúng không?” Bầu không khí trong phòng khách nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế thì hết sức căng thẳng, giọng điệu của Phong Triển Nặc bỗng nhiên trở nên thoải mái, giống như đang trêu đùa một người bạn thân.

“Rất lý thú, đương nhiên là rất lý thú, cậu là học trò có thời gian đi theo tôi lâu nhất, Triển Nặc, hiện tại cậu tên là Triển Nặc có phải hay không, lúc trước tôi phải thật vất vả để tra từ điển Trung Quốc, tìm cho cậu một chữ Trảm, ý tứ là chặt đứt đầu người, đó là cảnh tượng tuyệt vời đến mức nào.” Giống như trong một lớp học, giáo sư Bạch quỷ cực lực đề cử một đề tài thú vị với học trò để làm luận văn. (Trong tiếng Trung chữ Trảm và chữ Triển đọc giống nhau, Bạch quỷ gọi Ian là Trảm Nặc)

“Mà theo như lời của ông thì khi tôi từ trong cô nhi viện đi ra có mang theo một sợi dây chuyền được khắc chữ Nặc, đó là thân thế duy nhất của tôi, nhưng chẳng phải ông đã sớm vứt bỏ sợi dây chuyền kia rồi hay sao, tên là gì cũng không quan trọng, quan trọng là ông muốn lấy mạng của tôi, tôi cũng muốn lấy mạng của ông.” Phong Triển Nặc cười lạnh, không hề che giấu sát ý của mình.

“Cậu muốn giết tôi? Giết thầy của cậu? Thật sự rất đáng tiếc.” Bạch quỷ thở dài, ý cười trong ánh mắt trở nên dữ tợn, “Chẳng lẽ cậu không muốn biết làm thế nào mà tôi trở thành thầy của cậu ấy hay sao? Feston Kada, một học trò khác của tôi, là tác phẩm kiệt xuất của tôi, đáng tiếc là hai người các cậu đều không biết nghe lời.”

Năm đó Bạch quỷ chính là kẻ đã dạy hắn đủ loại kỹ thuật giết người, không ngờ Bạch quỷ cũng chính là thầy của Feston, chuyện này thật sự khiến cho Phong Triển Nặc bất ngờ cũng làm cho Feston hoàn toàn kinh ngạc.

Bọn họ có cùng một người thầy, trước khi bọn họ quen biết nhau thì đã có mối liên hệ thông qua Bạch quỷ, điều này cũng giải thích vì sao bọn họ không thể phân biệt cao thấp, bọn họ đều có kỹ thuật bắn súng hoàn hảo, khi đối phó với nguy hiểm thì đều có kế sách tương tự, ngoại trừ một vài thói quen trùng hợp thì có lẽ việc có cùng một thầy dạy cũng là nguyên nhân chính.

Hắn và Feston, theo góc độ nào đó mà nói thì xem như bọn họ đã là bạn học từ lâu trước kia, lâu đến mức bọn họ vẫn chưa kịp quen biết nhau.

Đây là trùng hợp hay là do Chúa đã sớm an bài hết thảy, chỉ chờ bọn họ tự mình phát hiện?

Quý ngài Walter lộ ra bộ mặt thật của mình, cùng giằng co với hai người trẻ tuổi, mà dì Wendy lại trở thành con tin, cảnh tượng không giống sự thật lại diễn ra trong phòng khách của dì Wendy, tuy rằng dì đã già nhưng vẫn chưa hồ đồ, dì im lặng mà đứng, không muốn vì chính mình mà ảnh hưởng đến hành động của hai người trẻ tuổi này.

Feston sau khi trải qua một trận kinh ngạc thì ánh mắt bất chợt trở nên âm trầm, “Gây nên cái chết của Danny lần đó, làm cho thượng cấp thay đổi quyết định chính là ông, Walter, hay là White, tôi mặc kệ ông tên là gì, tôi nhớ rõ ông đã đề nghị bọn họ như thế nào, là ông gây nên cái chết cho thuộc cấp của tôi, tạo nên sai lầm lần đó, đừng lấy cái danh là thầy của tôi mà tự lên mặt, ông không xứng.”

“Cậu vứt bỏ một người thầy tốt như tôi hay sao? Tôi là do thượng cấp đề cử cho cậu, đồng thời được nhà của cậu tán thành, là người duy nhất có năng lực dậy cậu…” Bạch quỷ nhìn chằm chằm vào Feston, thuận tay lấy ra đồng hồ quả lắc mà xem giờ, dì Wendy đứng một góc nghe thấy bọn họ nói chuyện, toàn thân lập tức chấn động.

“Ông đã từng ở biệt đội hải kích, phục vụ trong quân ngũ rất nhiều năm, ông quả thật rất xuất sắc, nhưng tôi không ngờ hóa ra ông lại là một sát thủ, ông dạy Triển Nặc, cũng dạy tôi, đáng lý tôi phải nhận ra ông, nếu không phải lúc ông đi thăm Glen có đội mũ nên tránh được camera thì tôi đã sớm nhận ra ông.” Lưu ý đến động tác rất nhỏ của Bạch quỷ, Feston liếc mắt với Phong Triển Nặc một cái.

Phong Triển Nặc cũng đang nhìn về phía hắn, cả hai đều biết đối phương ám chỉ cái gì, Bạch quỷ tìm đến tận đây thì chắc chắn sẽ không đi một mình.

Bên ngoài khu vườn, hoa hồng vẫn còn lan tỏa hương thơm ngát, không khí buổi sáng sớm rất tươi mát, ánh mặt trời vẫn chưa chói chan, ấm áp mà dễ chịu, hết thảy thoạt nhìn đều rất yên bình, nhưng hai người trong phòng lại mơ hồ cảm giác được một loại nguy hiểm đang rình rập.

“Hắn sẽ không cho anh có cơ hội này, bởi vì hắn là Bạch quỷ.” Feston không thể nhìn thấy khuôn mặt của Bạch quỷ thông qua camera quan sát, điểm này cũng chẳng có gì kỳ lạ, Phong Triển Nặc đột nhiên nhào về phía dì Wendy, cùng lúc Feston cũng nổ súng.

Tiếng súng vang vọng trong phòng khách, ngay khi Bạch quỷ nhìn thấy Phong Triển Nặc nhảy lên thì hắn liền xoay người nấp ra sau ghế sô pha, “Cậu đã hủy hoại kiệt tác của tôi, Trảm Nặc, còn có đám đồng bọn của cậu, xem thử đi, sau khi bọn họ rời khỏi tổ chức thì đã biến thành cái gì?! Cậu thật sự làm cho tôi rất thất vọng!”

“Còn cậu nữa, Feston, cậu lại dám nói tôi không xứng làm thầy của cậu sao?!” Đứng dậy từ đằng sau ghế sô pha, mái tóc chỉnh tề trở nên hỗn độn, khuôn mặt ngụy trang thành ôn hòa của Bạch quỷ đã hoàn toàn bị đánh vỡ, viên đạn trong cây gậy bay về phía dì Wendy, “Hai người đều rất bảo vệ bà lão này, vậy thì tôi sẽ cho bà ta đi chầu trời trước.” fynnz.wordpress.com

Giống như nhìn thấy cảnh tượng mà mình chờ mong, Bạch quỷ lộ ra nụ cười sung sướng, nhưng một cái bàn ăn từ trong tay của Feston bất chợt bay đến đã kịp chắn ngang viên đạn khiến cho nụ cười trên khóe miệng của Bạch quỷ lập tức đông cứng, đĩa trứng chiên vàng óng rơi xuống đất, dì Wendy nhìn trứng chiên của mình, dì ấy bỗng nhiên trở nên phẫn nộ.

“Để dì giết hắn, hai đứa mau chạy đi!” Bọn họ nghe thấy dì Wendy nói những lời này, dì Wendy có nụ cười ấm áp, người phụ nữ lớn tuổi hiền lành cầm tạp dề trong tay, nắm lấy con dao cắt rau củ đặt trên tấm thớt trong nhà bếp, “Là hắn giết con của dì, hắn hại chết Danny! Dì muốn hắn phải đền mạng!”

Feston giữ chặt dì Wendy, “Đừng nhúc nhích!”

Phong Triển Nặc cũng không muốn nhìn thấy dì Wendy rơi vào tầm bắn của Bạch quỷ, “Dì Wendy! Dì muốn chết ở trước mặt tụi con hay sao!”

“Nếu giết bà ta ở trước mặt hai người thì đây là chiến thắng lớn nhất của tôi, đương nhiên cũng sẽ có cảm giác rất tốt….” Bạch quỷ cười một cách kỳ quái, “Ra tay!” Hắn bỗng nhiên giơ lên cây gậy rồi nhấn vào một công tắc ở mặt sau.

Nơi đó nhất định có thiết bị, nhận được tín hiệu, những cái bóng đen từ trên nóc nhà lập tức phá vỡ cửa sổ, những mảnh kính vỡ vụn cùng với tiếng súng vang lên đồng loạt, Phong Triển Nặc và Feston luôn muốn biết Bạch quỷ đã triệu tập được bao nhiêu sát thủ, hiện tại bọn họ đã nhìn thấy nhưng không có thời gian để đếm từng người.

Bạch quỷ nhảy lên bàn trà, giống như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc, hắn vung lên cây gậy của mình, cất tiếng như thể đang đọc một bài thơ diễn cảm, “Giết bọn họ, mặc kệ dùng bất cứ cách nào, đây là một cuộc giao dịch lớn, giết bất kỳ kẻ nào thì mấy người sẽ có được tất cả — giết đi–”

Hắn từ bàn trà nhảy xuống ghế sô pha, lại từ ghế sô pha nhảy đến cửa sổ, ném đi cây gậy, hắn rút ra một khẩu súng, tiếng súng trong phòng tựa như một giai điệu ngân vang, dồn dập chấn động nhĩ tai, tại khu vực ngoại thành này chờ có người báo cảnh sát thì khi cảnh sát đến nơi này cũng chỉ có thể nhặt xác mà thôi.

“Hắn là một kẻ điên thích cuồng sát” Đẩy dì Wendy lên lầu, Feston dựa sát vào tường để né tránh một trận hỏa lực, cổ tay nâng lên khẩu súng màu đen lấp lánh ánh sáng lạnh của kim loại.

Phong Triển Nặc ở phía bên kia, hắn hừ cười, “Chứ còn gì nữa, là một kẻ điên bị mắc bệnh cuồng sát, nếu chúng ta mà dừng trong tay của hắn thì cứ tin tưởng tôi đi, kết cục tệ nhất cũng không phải là cái chết đâu.”

“Ra đây đi, có người gọi mấy người là Caesar và U Linh đúng không?” Bạch quỷ trong phòng khách giống như một ông lão hiền lành vẫy tay đối với bọn họ đang nấp trên cầu thang, “Chúng ta có thể tâm sự, chuyện này thật sự làm cho tôi bất ngờ, hai đứa học trò xuất sắc nhất của tôi, tôi muốn biết các cậu quen nhau bằng cách nào?”

Đùng, tiếng súng cùng máu tươi bắn ra là câu trả lời cho Bạch quỷ, nhìn thấy một tên sát thủ do mình chiêu mộ lại rơi xuống từ cầu thang thì trong mắt của Bạch quỷ tựa hồ toát ra những tia lửa đỏ.

Hai người học trò ưu tú nhất, đây không phải là khích lệ mà là sự thật, nhìn xem trước mắt thì liền biết sự đánh giá của hắn chân thật như thế nào.

Bạch quỷ cũng không phải kẻ điên mà là tương phản, hắn dùng bề ngoài điên cuồng để che dấu bản chất khát máu của mình, thỉnh thoảng cũng dùng vẻ ngoài nghiêm trang để ngụy tạo, hắn biết rõ thực lực của hai người kia hơn bất kỳ kẻ nào khác.

Chiếm ưu thế, Phong Triển Nặc và Feston dùng chiêu dĩ dật đãi lao, tựa như thợ săn lắp bẫy chờ sẵn con mồi, nhằm vào con mồi của bọn họ, trở thành kẻ thù của bọn họ thì mới biết khi hai người kia liên thủ thì sẽ thế nào. (dĩ dật đãi lao: binh pháp Tôn Tử, lấy nhàn để đối phó với mệt mỏi)

Tiếng thét thảm thiết, thi thể ngổn ngang giữa những vũng máu tươi, đang chiếm ưu thế cho nên bọn họ đều lựa chọn tiếp tục bình tĩnh chờ đợi con mồi tiến vào họng súng của bọn họ.

Giọng nói của Bạch quỷ không ngừng vang vọng dưới lầu, “Hôm nay mấy người trốn không thoát đâu, mấy người sẽ chết ở trong này, người của tôi đã bao vây xung quanh, khu vườn bên ngoài cũng đều là người của tôi, cậu sẽ cảm thấy hối hận vì những gì mà cậu đã làm, Trảm Nặc. Còn cậu nữa, Feston, cậu cũng sẽ hối hận vì đã chọn sai đối tượng…”

Lời nói bỏ dở của Bạch quỷ lộ ra một chút bất ngờ quỷ bí, “Hai người đều là học trò của tôi, mấy người tưởng rằng học trò có thể giết được thầy của mình hay sao?”

Tiếng bước chân tiếp cận, đám sát thủ dù sao cũng không phải số ít, tiếng cười của Bạch quỷ truyền lên, dì Wendy nắm chặt tạp dề trong tay, vừa lo lắng lại vừa phẫn nộ, “Đây là tiếng cười của quỷ dữ, hắn là một con quỷ giết người!”

“Quỷ dữ cũng phải sợ tử thần, chỉ có viên đạn mới có thể kết thúc hết thảy, cũng may là chúng ta vẫn còn đủ số đạn để dùng.” Trong lúc nguy cấp Phong Triển Nặc lại càng tỉnh táo hơn bình thường, hơi hơi cười lạnh, hắn quan sát phía dưới thông qua khe hở của cầu thang. fynnz810

Feston thay băng đạn, “Nơi này có cửa sau, hai người đi trước đi.”

“Anh nói cái gì?” Đôi mắt màu xanh biển như đóng băng, “Muốn tôi bỏ anh lại một mình sao? Feston Kada! Anh muốn chết hả?!”

Rất ít khi kêu đầy đủ tên họ của Feston, Phong Triển Nặc nghiến răng mà nói, họng súng trực tiếp chỉa vào đầu của Feston, “Nếu anh muốn chết thì để tôi nổ súng sẽ nhanh hơn!”

Bị hắn nhìn một cách lạnh lùng, Feston liền nắm lấy súng của hắn, “Vậy cậu nói cho tôi biết còn cách nào đơn giản hơn nữa hay không, đây là kế hoạch tốt nhất nhằm giảm bớt tổn thất, nếu hai người chúng ta đều ở lại thì một mình dì Wendy không thể thoát khỏi mai phục ở ngoài cửa!”

Chết tiệt! Feston nói đúng, nhưng mà…Phong Triển Nặc siết chặt nắm đấm, nheo mắt mỉm cười, “Vậy tại sao không phải là tôi ở lại còn hai người thì rời đi?”

Bọn họ cũng không đồng ý để đối phương mạo hiểm, cho dù biết rõ bọn họ sẽ không dễ dàng bị xử lý như vậy, nhưng ai có thể cam đoan chuyện bất trắc sẽ không xảy ra.

Đám sát thủ xông lên từ dưới lầu, Phong Triển Nặc và Feston không có thời gian để tranh cãi, bọn họ dẫn theo dì Wendy chạy ra ngoài sân thượng, dì Wendy dừng lại thở hổn hển, “Xem ra dì mới là phiền phức lớn nhất….”

Dì Wendy đang nói thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, khu vườn ở dưới lầu truyền đến những tiếng kêu thảm thiết chứng minh suy đoán của bọn họ, mặc kệ là ai thì dường như có người đến trợ giúp bọn họ, ngay sau đó là một tiếng kêu quen thuộc vang lên trong khu vườn rậm rạp, “Có chúa mới biết tìm mấy người khó khăn như thế nào! Còn sống cả chứ?”

Phong Triển Nặc giật giật bả vai, “Xem ra hôm nay cũng không xui lắm.”

“Có lẽ cậu nên lo lắng là còn đủ đạn để dùng hay không.” Lấy ra vài băng đạn từ trong lòng rồi quơ quơ trước mắt của Phong Triển Nặc, sau đó đặt vào tay của đối phương, Feston nói với người trong khu vườn, “Đến rất đúng lúc, Bob.”

………

P/S: hơ hơ, nói chung là 2 bạn ko bị xây xác gì cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện