Ngay trong lúc nổ súng thì lại ngã xuống, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, không riêng gì Rắn mối mà ngay cả sát thủ từng được xưng là U Linh này cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn lại xảy ra chuyện như thế.

“Chỉ thiếu một chút nữa thì cậu sẽ bị tôi bắn trúng.” Hắn chống tay ngồi dậy, trên mặt mang theo một loại thương hại và tiếc nuối, nhìn chân mình giống như đang nhìn chân người khác, “Chết tiệt!”

Hắn hung hăng nện xuống đùi của mình, Rắn mối từ trên cao nhìn xuống nên không thấy rõ mặt của hắn, hiện tại biết người trước mặt là ai thì lại không lập tức ra tay mà chỉ biểu hiện một bộ dáng khó xử.

Sau khi vượt ngục thì Rắn mối biến mất ngay trong bệnh viện, lúc ấy tình hình rất hỗn loạn, người mà Feston muốn cứu đã ở bên cạnh hắn, cũng không lo lắng đến chuyện khác, Phong Triển Nặc cũng đã quên, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ngay tại đây.

“Chú em, buông súng xuống.” Bob không bỏ qua thời cơ mà ngay lập tức nâng súng chỉa vào Rắn mối, “Nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Bị rượu ăn mòn nên Bob trông có vẻ già yếu, đã lâu không động tay động chân nhưng Rắn mối có thể nhìn ra sát ý của đối phương đang toát ra từ mỗi nếp nhăn trên mặt.

Nhưng Rắn mối vẫn không động đậy, bảo hắn buông tha cơ hội như vậy thì dường như khiến hắn không cam lòng cho lắm, hắn bắt đầu hối hận vừa rồi vì sao lại đi ra để chính mình mất hết ưu thế hiện tại.

“Nói cho cậu biết, anh ấy không nói đùa đâu.” Người vừa mới ngã xuống không ngồi dậy nổi lại bỗng nhiên đứng lên, vịn vào cửa xe để đứng thẳng nhưng lại không lộ ra bất kỳ điểm khác thường nào, “Nếu không phải muốn giữ cậu lại để nói vài câu thì hiện tại cậu đã là người chết.”

Đại đa số mọi người đều không nhìn thấu bên dưới nụ cười này che giấu tâm tư gì, khẩu M25 vẫn còn trong tay, chỉ cần hắn nổ súng thì với khoảng cách này Rắn mối biết rõ chính mình nhất định không thể tránh khỏi, kỳ thật cho dù không gần như vậy thì hắn cũng chưa chắc đã tránh thoát.

“Vừa rồi là cậu giả bộ?!” Sự buồn bực hiện rõ trên mặt của Rắn mối, hắn lạnh lùng nhìn Phong Triển Nặc, “Nếu tôi sớm biết người mà mình phải đối phó là cậu thì tôi nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Hiện tại tình hình đã hoàn toàn thay đổi. fynnz.wordpress.com

“Chuẩn bị sẵn thì cũng chẳng có gì khác biệt.” Lời nói của Phong Triển Nặc làm cho người ta tin tưởng vừa rồi là hắn đang lên một kế hoạch cài bẫy, chỉ vì muốn lừa đối phương cho nên hắn ngã xuống, sau đó sát thủ sẽ đi ra để xác nhận là hắn đã chết hay còn sống.

Nhưng sự thật có đúng như vậy hay không thì chỉ có hắn tự mình biết rõ.

Rắn mối chưa từng thất bại như thế, xác thật mà nói thì chưa từng chịu thua đơn giản như vậy, nhưng sau khi phát hiện đối thủ là Ian thì thái độ của hắn có một chút thay đổi, không còn so đo chuyện thất bại, cũng không đuổi theo phương hướng mà Rick bỏ trốn, “Cậu nhận được tin gì chưa?”

Hắn bỗng nhiên tán gẫu với Phong Triển Nặc giống như một người bạn cũ, đương nhiên hắn cũng buông súng xuống, Bob cũng cất súng vào, “Thằng nhóc này rất thú vị.”

“Tin gì?” Không thể nói rõ là hận hay là chán ghét Rắn mối, Phong Triển Nặc thờ ơ dựa vào cửa xe.

“…Tôi còn tưởng là cậu đã biết.” Trên mặt của Rắn mối bỗng nhiên không có bất kỳ biểu cảm nào, sau đó ngậm miệng không nói rồi lại thay đổi đề tài, “Tôi muốn biết thứ ở trong tay của Rick đã giao cho cậu rồi đúng không.”

“Trước tiên là nói về tin tức của cậu đi.” Phác giác có điểm khác thường, Phong Triển Nặc tiếp tục truy vấn, Rắn mối lại nhìn chân của Phong Triển Nặc, “Nếu cậu đã muốn rời khỏi thì có biết cũng chỉ vô dụng.”

Rời khỏi ở đây nghĩa là rời khỏi ngành sát thủ, lời nói của Rắn mối rõ ràng có tính ám chỉ, nghĩ đến chuyện mà Glen đã từng nhắc đến, trong lòng của Phong Triển Nặc liền trầm xuống, “Có người đang chiêu mộ cậu?”

Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, Rắn mối không trả lời nhưng cũng tương đương như đang thừa nhận.

“Bạch quỷ?!” Khi Phong Triển Nặc nói ra cái tên này thì không chỉ sắc mặt của Rắn mối có phản ứng mà ngay cả Bob cũng chấn động, “Cậu nói là Bạch quỷ?! Hắn còn sống sao? Chuyện này không phải dùng để nói đùa đâu, Ian!”

Lúc Glen nói về Bạch quỷ thì chỉ có Phong Triển Nặc và Feston nghe được, bọn họ cũng chưa nói cho Bob biết, Bob giật mình cũng là chuyện đương nhiên, Phong Triển Nặc vuốt khẩu súng rồi nhếch miệng, “Anh thấy tôi giống như nói giỡn lắm à, Glen đã gặp hắn ta.”

“Thật phục cậu vì còn có thể cười nổi, nếu hắn thật sự đang chiêu mộ người thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tới tìm cậu.” Bob biết rõ nguyên nhân mà tổ chức tan rã, Phong Triển Nặc chỉ nhún vai, “Không cười thì làm gì? Hắn muốn đến thì cứ để hắn đến…”

Ung dung dứt lời, hắn vuốt ve khẩu M25 trong tay, động tác dịu dàng lại làm cho người ta cảm giác lạnh xương sống, Rắn mối thật lòng không muốn đấu với U Linh, kết cục may mắn sẽ là lưỡng bại câu thương, còn không thì hắn sẽ chết dưới tay của U Linh.

“Buông tha cho Rick, chuyện này đối với cậu mới là có lợi, đây là lời đề nghị của tôi dành cho cậu.” Phong Triển Nặc mở cửa xe, thản nhiên đề nghị.

Mới phút trước hắn còn ngã xuống đất không dậy nổi nhưng hiện tại chỉ cần hắn cầm súng trong tay, còn đứng ở trước mặt thì Rắn mối cũng không dám tùy tiện ra tay, “Bằng không thì sao?”

“Bằng không thì hiện tại cậu sẽ chết, cậu thấy thế nào?” Sát thủ U Linh nói đùa thật sự làm cho người ta cười không nổi, “Trừ phi cậu có tự tin giải quyết tôi nếu không thì tốt nhất cậu nên buông tha cho nhiệm vụ hiện tại của mình. Đương nhiên lựa chọn thế nào là tùy cậu.” Đã giao thủ, biết rõ trình độ của đối phương, Phong Triển Nặc khởi động xe.

Trong ấn tượng của hắn thì Rắn mối cũng không tệ, mà sau khi đã quyết định bỏ nghề thì hắn vẫn duy trì thói quen của mình, không nhận những vụ lỗ vốn.

Rắn mối im lặng không lên tiếng, dáng người của hắn thuộc dạng thon gầy lanh lẹ, đôi mắt màu xanh xám khảm trên khuôn mặt vừa gầy vừa dài lại làm cho người ta có ấn tượng mạnh mẽ, “Cậu nghĩ rằng tôi buông tha cho cậu thì cậu sẽ an toàn hay sao, mặc kệ nó là cái gì thì nó đang làm cho rất nhiều người cảm thấy hứng thú.”

Ngụ ý chính là không chỉ có một mình hắn, Phong Triển Nặc suy đoán có lẽ là vì thứ đó đến từ gia tộc Claudy cũng không chừng, có thể được Rick xem trọng như vậy đương nhiên sẽ không phải là thuốc phiện hay mấy thứ linh tinh nhảm nhí.

Đáng tiếc không có thời gian cẩn thận nghiên cứu cái lọ đó, hắn bảo Bob lên xe, Rắn mối không có động tĩnh chính là đã quyết định lựa chọn, hơn nữa lại là một sự lựa chọn thông minh.

Ngay khi xe vừa khởi động thì bỗng nhiên có một viên đạn bắn trúng cửa xe, Rắn mối lui ra sau mấy bước, không phải hắn nổ súng.

“Thật thú vị!” Đã lâu không có cảm giác này, Phong Triển Nặc giẫm chân ga, rút súng bắn ra ngoài, nòng súng lan tỏa mùi khói thuốc, kích thích bản năng của sát thủ.

Lốp xe ma sát, tiếng súng vang lên trên đường cái, trước kia hắn luôn làm thợ săn, nhưng gần đây hắn đã quen với việc trở thành con mồi.

Mà thú vị ở chỗ khi đám thợ săn phát hiện chính mình mới là con mồi thì sẽ lộ ra cảm giác tuyệt vọng và hối hận, hắn thích cảm giác như vậy, cũng hưởng thụ thời khắc khi đó.

Có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không trở thành người có thể kiềm chế dục vọng của mình như Feston, lưu loát bấm cò súng, khi trúng mục tiêu thì Phong Triển Nặc đã nghĩ như vậy.

Nhưng suy nghĩ này không thể duy trì được bao lâu, thân thể của hắn lại phát ra tín hiệu, hắn cần nghỉ ngơi, thần kinh căng thẳng quá độ rốt cục khiến hắn không thể chịu nổi tra tấn, Bob lập tức phát hiện điểm này, vội vàng đỡ lấy tay lái, “Sắc mặt của cậu rất kém, như vậy dễ đụng xe lắm, dừng xe đi!”

Trước khi hắn có phản ứng thì Bob đã giẫm phanh lại, bỗng nhiên nhìn ra phía sau rồi nói một câu kỳ lạ, “Sức quyến rũ của cậu thật sự không nhỏ nha.”

Rắn mối lại đi ngay phía sau bọn họ, nhưng không nổ súng đối với bọn họ mà là đang yểm trợ bọn họ rời đi, Phong Triển Nặc hứng thú xuống xe, cùng Bob thay đổi chỗ ngồi, “Không liên quan đến chuyện quyến rũ, được một người giúp đỡ miễn phí thì vì sao lại không cần.”

Hắn ngửa lưng dựa vào ghế, Bob khởi động xe, Phong Triển Nặc đã phát hiện chiếc xe này của Feston cho hắn được trang bị kính chống đạn, mà thân xe sau khi bị bắn trúng cũng chỉ lõm xuống một vết rất cạn. fynnz810

Càng hiểu Feston thì sẽ càng phát hiện bên dưới khuôn mặt xuất sắc của người nọ còn có rất nhiều điều khiến người ta kinh ngạc, trên người của Feston có một loại tính chất đặc biệt làm cho người ta cảm thấy an tâm, hơn nữa ở cùng với người nọ thì cũng sẽ không có gì là không thú vị.

Bọn họ thường xuyên ở trong nhà của Feston làm một ít chuyện mà người bình thường hay làm, nấu ăn, giặt giũ quần áo, cắt tỉa bãi cỏ ở trước sân, thậm chí có đôi khi Feston sẽ mời hắn đi thưởng thức nhạc kịch….

Feston và nhạc kịch, đây thật sự là một tổ hợp kỳ quái, khi Phong Triển Nặc phát hiện thì hắn đã xuất thần một lúc lâu, mở mắt ra giữa tiếng súng đùng đùng, hắn kinh ngạc khi phát hiện bản thân mình có thể thất thần trong hoàn cảnh này, không ngờ là hắn lại nghĩ đến Feston.

“Chỉ mới rời đi vài ngày thôi mà…”

Bob nghe thấy tên sát thủ ở bên cạnh nói một câu như vậy thì chỉ có thể vừa bật cười vừa lắc đầu, “Cậu không sao chứ?” Bob hỏi.

“Có việc.” Phong Triển Nặc tùy tiện dùng súng giải quyết một chiếc xe khác ở phía sau, ngay chính giữa lốp xe, chiếc xe kia không khống chế được mà lạc tay lái ra giữa đường. Hắn kiểm tra số viên đạn ở trong súng rồi vừa sờ cằm vừa lầm bầm lầu bầu, “Đã đến lúc phải trở về.”

Vẫn là câu nói đó, nếu là trước kia thì tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy vẻ mặt này của Ian, Bob cắt đuôi máy chiếc xe đang theo dõi, nhìn thấy Rắn mối vẫn còn theo sau, “Cậu có biết cái thằng nhóc kia rốt cục muốn làm gì hay không?”

“Anh có thể tự mình hỏi cậu ta.” Quả nhiên là vẫn hơi miễn cưỡng một chút, hắn vừa trả lời vừa hung hăng nhéo đùi của mình một cái, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, hắn thuận tay bắt máy, trong di động truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Khi nào thì quay về?”

“Nhớ tôi à?” Cảm giác tựa như bị tê dại lại bỏng rát tiếp tục dâng lên, lan tràn theo dây thần kinh, nhưng giọng điệu của hắn vẫn không có gì khác thường, vẫn nhẹ nhàng và ung dung.

“Không thể nhớ cậu hay sao? Nhanh lăn về đây cho tôi, tôi muốn thấy cậu vẫn khỏe mạnh.” Giọng nói vững vàng của Feston trấn an thần kinh của hắn, Phong Triển Nặc cơ hồ quên hết đau đớn mà chỉ mỉm cười, “Sự việc giải quyết sắp xong rồi.”

“….Tốt nhất là như cậu đã nói.” Feston kiềm chế cảm giác muốn cau mày rồi trả lời, “Hiện tại tôi đang nghi ngờ tôi có nên thả cậu đi ra ngoài hay không!”

Ở đầu dây bên kia truyền đến nhiều âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng ô tô đụng nhau, còn có tiếng chửi rủa của Bob, tình huống này chính là sự việc giải quyết sắp xong rồi như lời của Phong Triển Nặc hay sao? Đáp án đã quá rõ ràng.

“Tôi không nói với cậu nữa, trở về nhanh đi.” Muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến hành động của Phong Triển Nặc, hắn chuẩn bị cúp máy thì ngay lúc này ở đầu dầy bên kia truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó điện thoại bị cúp đột ngột.

……….

P/S: an tâm, ko có gì ko có gì, *đổ mồ hôi hột*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện