Trụ sở của cục điều tra liên bang tại Chicago, trước cửa thỉnh thoảng có người ra vào, bên trong tòa cao ốc này, hết thảy đều giống như ban đầu.

Jonathan đứng trước cửa trụ sở chờ Feston đến, đi cùng còn có Hase, bọn họ thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, giống như sợ Feston thay đổi quyết định, trong lúc Feston nói chuyện với Jonathan thì đã lộ ra ý tứ muốn rời khỏi FBI, Jonathan không nói với những người khác, nhưng lại nói với Hase, bọn họ đều hy vọng chuyện này sẽ không trở thành sự thật.

Feston trở lại trụ sở trong hoàn cảnh rất tế nhị, hắn được Kraft phục chức với điều kiện bắt cho được U Linh, sau khi hoàn thành thì mới trở về.

Rồi sau đó U Linh cũng bị bắt, bị phán tử hình, nhưng trong lúc hoãn thi hành án thì xảy ra chuyện đặc công của CIA bị giết chết, ngay sau đó là bạo động trong tù, sát thủ U Linh bị chết vì vụ nổ, thi thể hoàn toàn biến dạng – chuyện này không thể không khiến người ta phải nghĩ nhiều.

Chẳng qua mọi người đều không có chứng cớ.

Nhưng cho dù là như vậy thì những lời đồn đãi vô căn cứ cũng làm cho người ta phải khó chịu, may mắn đương sự là Feston, ít nhất không ai dám nói hưu nói vượn ở trước mặt hắn.

Một chiếc xe màu đen tiến vào gara ở dưới lầu , người trong xe bước xuống, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết khẩn trương hay chột dạ nào trên mặt của hắn, Feston làm cho người ta luôn có cảm giác rất thản nhiên, điều này khiến cho tất cả quyết định của hắn đều làm người ta phải tin tưởng.

“Sếp!”

“Sếp!” Jonathan và Hase cùng nhau bước nhanh đến, che giấu không được nét mặt hưng phấn, “Mọi người đều đang đợi anh, văn phòng của chúng ta vẫn y như cũ.”

“Thái độ của cục trưởng Kraft đối với chuyện này rất cẩn thận, mặc dù cuộc điều tra đang tiến hành nhưng chỉ làm cho có, nghe nói cấp trên có người gây áp lực, đây là chuyện tốt!” Hase lập tức chia sẻ một thông tin nhỏ, hai khuôn mặt trẻ tuổi đều tràn đầy vui sướng.

Cấp trên? Feston không khỏi suy đoán chẳng lẽ là bên Anh vì muốn đón Nile mà mượn lực lượng của chính phủ để làm cái gì đó, hay là có người khác nhúng tay vào chuyện này.

“Ừm, tôi biết rồi.” Bước chân vẫn không dừng lại, hắn vỗ vai của Hase rồi đi về phía thang máy, trên đường trải qua không ít phòng ban, những ánh mắt liên tục nhìn hắn, nhưng Feston chính là loại người đàn ông như vậy, cho dù là hắn tức giận thì mọi người cũng không thể nhận ra.

Điều này vẫn chưa đủ để làm cho hắn nổi giận, hắn vẫn chào hỏi với một vài người quen, sau đó tiếp tục bước đi, nếu có người muốn tìm được cái gì khả nghi từ bóng dáng của hắn thì bọn họ nhất định sẽ phải thất vọng.

Trở lại văn phòng, bên trong quả thật như Jonathan đã nói, không có gì thay đổi, nơi này đã từng bị phong tỏa, nhưng hiện tại đã được mở cửa trở lại, có người ra ra vào vào, các thành viên của đội ST đều ngồi ở vị trí cũ, có uống cà phê, có sửa sang lại tư liệu.

“Sếp, hoan nghênh anh đã trở về!” Nhìn thấy Feston xuất hiện, bọn họ đều đứng lên, người đàn ông ở trước cửa chỉ khoác tay bảo, “Tiếp tục làm việc đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.”

“Làm sao lại không để ý, thật vất vả sếp mới quay trở lại, mọi người đều ở đây, chúng em phải chúc mừng một chút chứ!” Nâng lên tách cà phê, Ropol tốt nghiệp từ chuyên ngành y khoa, từ trước đến nay luôn trầm tĩnh nhưng hiện tại cũng ồn ào một cách hiếm thấy.

“Chúc mừng! Nói rất đúng! Sếp, còn vài giờ nữa là tan ca, mọi người chúng ta cùng nhau đi uống một ly đi, thế nào?!” Kể từ sau khi Clyde được Feston cứu thì hắn đặc biệt tôn trọng vị cấp trên này.

“Nói rất đúng! Đã lâu chúng ta chưa cùng sếp đi nhậu!” Mike cùng Clyde cụng tách cà phê. fynnz.wordpress.com

Feston thấy cấp dưới của mình đang hưng phấn dào dạt, nghĩ đến việc sắp rời khỏi nơi này, hắn suy nghĩ một chút, “Còn hơn hai tiếng nữa, giải quyết hết chuyện của các cậu đi.” Mọi người cùng kêu lên hai tiếng hoan hô, đã lâu đội ST không náo nhiệt như vậy.

Nhắc đến chuyện đi nhậu, kỳ thật đó là chuyện trước kia khi bọn họ vừa gia nhập, sau đó Feston cũng rất ít khi tham dự, đại đa số thời điểm hắn đều một mình, cho nên luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, thậm chí bọn họ từng cảm thấy hắn rất thần bí, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy thì tất cả các thành viên trong đội đều biết hắn không phải là một cấp trên vô tình.

Trên thực tế Feston là người rất giàu tình cảm, nói như vậy có thể hơi khoa trương, nhưng nhìn thấy hắn vì tình nhân sát thủ của mình mà làm ra hết thảy mọi chuyện thì ai còn có thể phủ nhận chuyện này cơ chứ?

Hase luôn luôn suy nghĩ tinh tế, quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy ánh mắt suy tính của Feston thì liền biết hắn đang lo lắng cho một người, “Sếp vừa mới trở về, không bằng chúng ta đổi sang ngày khác đi?” Hase nháy mắt với Jonathan, Jonathan hiểu rõ, “Đúng vậy, sếp nhất định còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không cần phải gấp gáp nhất thời.”

Chuyện này thật sự rất mất hứng, mọi người đều ca cẩm, Feston quả thật lo lắng cho Phong Triển Nặc nhưng hắn tới đây cũng có mục đích của hắn, bây giờ vẫn chưa thể về nhà được, “Đặc biệt cho phép các cậu mua bia về đây, đóng cửa lại, uống ngay tại nơi này–”

Bàn tay to vung lên, hắn dời đi những thứ ở trên bàn làm việc của mình, “Đây là cách tốt nhất, ai đi mua bia đây?” Từ khi mọi người biết bối cảnh của hắn thì hắn không cần phải đeo kính sát tròng nữa, đôi mắt màu xám tro nhìn bọn họ chăm chú.

Ánh mắt sắc bén làm cho người ta cảm thấy kính sợ, chưa bao giờ biến mất, các thành viên cao hứng phấn chấn, Mike lập tức xung phong nhận việc, “Để em đi! Thuận tiện mang theo thùng vật chứng, cất bia vào trong đó, chẳng ai có thể nhìn thấy, mọi người thấy ý kiến này thế nào?”

Mọi người đều mừng rỡ, Feston quản lý cấp dưới rất nghiêm khắc, hiếm khi dễ dãi như vậy, lần này lại được chấp thuận, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, chỉ có Jonathan và Hase là lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Tuy rằng đội ST được hoạt động trở lại nhưng trên tay không có vụ án nào cần phải giải quyết gấp, sẽ không chậm trễ chuyện gì, nhưng nếu đóng cửa uống bia ở bên trong mà để cho người của phòng ban khác nhìn thấy thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt, chờ Mike nghiêm túc ôm thùng vật chứng vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.

Mọi người lén lút như đang ăn trộm, tiếp nhận lon bia rồi hì hì bật cười, sau khi khui lon thì chúc mừng đội đặc nhiệm ST của bọn họ đã sống trở lại. fynnz810

Sự vui sướng tràn ngập trong phòng, Feston cầm lon bia dựa vào cửa sổ lá sách, ống tay áo được xắn lên, cầm trên tay mấy quyển báo cáo, lần này sở dĩ vượt ngục thành công là vì không có người đoán được mọi việc lại diễn ra nhanh như vậy, tuy rằng thành công nhưng hắn phải làm tốt mọi chuyện, xác định sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Một lần nữa quay lại nơi này, các thành viên vui đùa nhộn nhịp, nói ra những chuyện thú vị khi tạm thời làm việc ở phòng ban khác, mỗi khi như vậy thì hắn sẽ nghĩ đến Phong Triển Nặc, so với đám lính của hắn thì có người càng cần một cuộc sống yên bình, cần có nụ cười chân chính hơn.

Sau khi gặp Glen thì Feston càng hiểu rõ một chuyện, nếu hắn có ý đồ cứu vớt Phong Triển Nặc thì đó là điều không tưởng, bị huấn luyện từ nhỏ cùng với quá khứ như vậy đã sớm làm nhân cách của một người bị biến dạng, chuyện mà hắn có thể làm là chấp nhận một Phong Triển Nặc như vậy, đây cũng là điều mà hắn vẫn luôn làm.

Tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc, trong nháy mắt tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh, nhìn ra cánh cửa chính của văn phòng.

Feston trước khi tiến vào đã làm tất cả thủ tục liên quan, đáng lý không có ai đến tìm hắn mới đúng, lớp kính bị Mike dùng một tấm áp phích che khuất, nhưng vẫn để lại không ít khe hở, theo khe hở nhìn ra thì căn bản không biết là ai.

“Tôi là Mai Garrett, tôi biết anh đang ở bên trong, Feston Kada, anh đi ra một chút có được không?” Đội trưởng đội phòng chống bạo lực Mai Garrett, mọi người đều biết hắn và Feston từng có mâu thuẫn, nguyên nhẫn cũng là vì một người.

Mọi người đều nhìn Feston, Feston bảo bọn họ cứ tiếp tục, hắn buông xuống lon bia rồi đi ra ngoài, Mai Garrett quan sát hắn từ đầu đến chân, “Xem ra tên sát thủ kia hoàn toàn thay đổi anh, nói thật trước kia tôi đánh giá năng lực của anh rất cao.”

“Anh có chuyện gì muốn nói?” Feston vẫn thản nhiên, hắn biết hắn muốn cái gì là đủ.

Mai Garrett từng cãi nhau một trận ầm ĩ với hắn, thậm chí là động tay động chân, hắn xem như cũng biết không ít chuyện về Feston và sát thủ U Linh, “Anh còn có thể quay lại, xem ra anh có bản lĩnh, chẳng qua đừng quá đắc ý, chuyện bạo động trong tù hiện tại giao cho phòng của tôi điều tra, tôi chỉ muốn nói cho anh biết những gì anh đã làm thì đừng hòng chối cãi.”

Giọng điệu của hắn đầy tính uy hiếp, Feston chỉ mỉm cười, “Anh tìm tôi chỉ nói với tôi chuyện này à?”

Cười một cách lạnh lùng thản nhiên, giống như không có gì có thể dao động được hắn, Feston đã quyết định rời khỏi cục điều tra liên bang vẫn là Feston của trước kia, nhưng hắn luôn làm cho người ta phải kiêng nể, vẻ mặt của Mai Garrett trở nên cứng đờ.

“Tôi đến nói cho anh biết tầm mắt của mọi người đều tập trung lên Cory Burke, nhưng tôi phát hiện John Leonard bị chết trong vụ nổ cùng với hắn mới là trọng điểm.” Bản thân là người phụ trách đội phòng chống bạo lực, trực giác và ánh mắt của Mai Garrett thật sự chuẩn xác.

Thấy Feston không có bất kỳ phản ứng gì, Mai Garret biết rõ muốn tìm được manh mối từ miệng của Feston là chuyện không có khả năng, hắn nhét xấp tư liệu vào tay của Feston, “John Leonard không phải là nhân vật đơn giản, xem thứ này xong thì tôi nghĩ là anh sẽ phát hiện có vài chuyện thú vị.”

Mai Garrett lộ ra vẻ mặt quỷ bí, trong lời nói có ám chỉ, Feston mở ra xấp hồ sơ trong tay, phía trên là ghi chép danh sách thăm nuôi Glen khi còn ở trong tù, cứ cách mấy tháng sẽ có người đến thăm hắn, mà tư liệu về người đến thăm hắn cũng rất ít ỏi, ngoại trừ một cái tên, còn lại đều là trống rỗng.

Tầm mắt của Feston dừng trên cái tên kia, Bạch quỷ, biệt danh này chợt lóe lên trong đầu của hắn.

Đem xấp tư liệu trả lại cho Mai Garrett, hắn quay vào phòng rồi cầm lấy áo khoác, không thèm chờ thang máy mà cứ trực tiếp lao thẳng xuống cầu thang.

Nếu Glen quả thật có liên lạc với người tên là White này, rất có thể White là Bạch quỷ mà Glen đã nhắc đến.

Một sát thủ huấn luyện sát thủ.

Tại nhà của Feston.

Glen té trên mặt đất, miệng thở hổn hển, hắn ở trong phòng khách chịu đựng một trận gian nan, làm cho cả người lẫn ghế đều ngã lăn quay dưới đất.

Đầu của hắn đầy mồ hôi, tinh thần uể oải, nhưng cuối cùng hắn cũng vượt qua được, Phong Triển Nặc nhàn nhã bước vào, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Đứng lên đi, dù sao cậu cũng không thể để cho con của cậu nhìn thấy bộ dáng như vậy của cậu đúng không?”

Phong Triển Nặc thấy hắn vẫn ổn, bèn cởi bỏ dây thừng, Glen nằm trên thảm, giống như con cá mắc cạn, theo góc độ này thì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng vũ khí được giấu bên dưới bàn.

“Cậu vẫn như vậy, khẩu Colt được cải tiến.” Glen thở hổn hển, “Thật lâu rồi không đụng đến súng.”

Hắn vươn tay—

…………

P/S: Ta thích cách Phê yêu Nặc, không phải muốn thay đổi Nặc mà chỉ đơn giản là chấp nhận Nặc, bản tính của con người rất khó thay đổi, mà đó cũng là cá tính, cá tính riêng của Nặc, nếu thay đổi thì chẳng còn là Nặc mà Phê yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện