Khi Feston đi vào thì liền nhìn thấy Phong Triển Nặc đang cúi đầu, bờ vai không ngừng run rẩy, hắn lập tức vỗ nhẹ lên đầu của Phong Triển Nặc vài cái, “Đừng cười.”

Phong Triển Nặc giả vờ ho nhẹ một tiếng, “Ừ, tôi đi tắm trước rồi mới ngủ được.”

Lười biếng đứng dậy, khóe miệng vẫn nhếch lên, mỗi khi hắn cười như vậy thì Feston liền cảm thấy giống như mình đang nhìn một con hồ ly, khi Phong Triển Nặc đi ngang thì Feston liền nhéo một cái lên thắt lưng của người nọ.

Không ngờ thương thế của Phong Triển Nặc vẫn chưa lành lặn, lại mới tiêu hao không ít thể lực, vì vậy hắn không thể không vịn vào Feston thì mới có thể đứng vững, hắn thấp giọng mắng một tiếng, Feston nhanh chóng đỡ lấy hắn.

“Để tôi giúp cậu.” Feston không biết quản giáo trưởng ở nơi này có nhận hối lộ hay không, nhưng văn phòng ở đây quả thật được trang bị rất tốt, bên trong còn có cả phòng tắm.

Bởi vì tắm bằng vòi sen cho nên Phong Triển Nặc phải được Feston đỡ lấy thì mới tắm được, sau khi đi ra thì Feston lại thay thuốc và thay băng cho hắn.

“Hóa ra đặc vụ Kada còn mang theo dụng cụ y tế bên người.” Hiếm khi có phạm nhân nào được đãi ngộ tốt như vậy, Phong Triển Nặc nhàn nhã nằm trên ghế sô pha, lớp da thuộc của chiếc ghế sô pha bị bịt kín một lớp hơi nước mỏng manh từ phòng tắm mang ra.

“Bệnh hoạn thì không được nói nhiều như vậy, sáng mai cậu còn phải quay lại phòng giam của mình.” Đáng tiếc trong phòng không có giường, Feston chen vào bên cạnh hắn, mái tóc ướt đẫm dán lên người hắn.

“Ngày mai còn có thể gặp Glen.” Giọng điệu của Phong Triển Nặc nghe có vẻ cũng không cao hứng, hai người nằm cùng một ghế sô pha thì có hơi chật chội, Feston choàng tay ôm vai của Phong Triển Nặc, “Tôi còn tưởng rằng cậu rất muốn gặp cậu ta.”

Đây rõ ràng là đang châm chọc, Phong Triển Nặc chậm rãi nhắm mắt trả lời, “Tôi nhớ Glen của trước kia, còn hiện tại, sát thủ của nhà tù Rufus à? Ha ha.”

Hắn cười lạnh, thản nhiên đùa cợt, nhưng Feston có thể cảm nhận được sự thất vọng của hắn, “Hoàn cảnh làm cho con người thay đổi, chờ cậu ấy ra khỏi đây thì sẽ ổn thôi, cậu ấy còn có Nile, cậu nói cho cậu ấy biết chuyện của Erin chưa?”

“Tôi chỉ nói cho cậu ấy biết Erin đã qua đời, về phần thân thế của cô ta là con gái của một nhân vật cấp cao bên Anh thì tôi chưa chắc cậu ấy có muốn biết hay không.” Nhớ lại Glen mà hắn vừa mới gặp, Phong Triển Nặc cười lạnh, “Nên biết hiện tại cậu ấy là một người rất bận rộn, đang bận xếp giấy.”

“Có lẽ cậu tốt nhất không nên ở cùng một phòng giam với cậu ấy, Glen biết Erin đã qua đời, nói không chừng sẽ có hành động gì đó.” Lo lắng đến chuyện này, Feston cảm thấy hết thảy phải cẩn thận, Phong Triển Nặc cho dù không muốn thừa nhận nhưng cũng biết Feston nói đúng, vì vậy cũng không phản đối.

“Nói thật, tôi không muốn ra tay với cậu ấy.” Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Feston nghe thấy những lời này thì tâm tình cũng trở nên phức tạp, “Chuyện này rất bình thường, cậu ấy là bạn của cậu, nhưng đừng làm cho mối quan hệ hữu nghị này làm mờ mắt của cậu, cậu ấy không phải là Glen của trước kia.”

Hắn hôn lên cổ của Phong Triển Nặc, “Hiện tại cậu ấy là phạm nhân, cho dù cậu làm cho cậu ấy phải ngồi tù, nhưng chuyện sau đó không liên quan đến cậu nữa.”

“Tôi biết, hít thuốc phiện và giết người đều là do cậu ấy tự lựa chọn, cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ như những người đó!” Mở mắt ra, đáy mắt của Phong Triển Nặc chỉ có lạnh lùng.

Đám sát thủ cuối cùng tự hại chết chính mình, những đồng bọn của họ, nói không chừng Glen sẽ trở thành một trong số đó.

“Xem ra cậu đã có quyết định.” Feston đối mặt với hắn, đôi mắt dài mảnh giống như đang duy trì quyết định của hắn, hắn chống lại tầm mắt của Feston, “Cho dù trói cậu ấy lại thì tôi cũng phải mang cậu ấy ra khỏi nơi này.”

Dưới đáy mắt lóe sáng, đây là tình thế bắt buộc, Feston nhìn thấy, “Cậu đang nói với một đặc vụ liên bang là cậu muốn giúp người ta vượt ngục à!”

“Đây là tôi nói.” Phong Triển Nặc không chỉ không phủ nhận mà còn mỉm cười rồi tiếp tục nói, “Anh đã sớm đoán được, kể từ ngày đầu tiên tôi bắt đầu kế hoạch tiến vào tù thì anh đã đoán được, nếu không thì tôi chỉ cần gặp mặt cậu ấy là đủ, cần gì phải phiền toái như vậy.”

“Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà.” Feston không tức giận, cũng không cảm thấy bất ngờ, “Tôi đã sớm thu xếp ổn thỏa.”

Lần này đến phiên Phong Triển Nặc bất ngờ, “Đã sớm thu xếp ổn thỏa?”

Trên diện tích chật hẹp, bọn họ phải dựa vào nhau rất sát, khi Feston trả lời thì hô hấp liền lan tỏa trên mặt của hắn, mang theo nhiệt độ ấm áp, “Bằng không cậu nghĩ tôi đi cùng cậu để làm gì? Cậu muốn gặp Glen, muốn bù lại lỗi lầm trong quá khứ, tôi không có lý do để phản đối, tôi luôn là người ngay thẳng, nhưng tôi cũng là một FBI.”

Thấy Feston nghiêm túc tuyên bố, Phong Triển Nặc rốt cục nhịn không được mà cười ha ha, “Đúng vậy, là một FBI, một FBI cùng sát thủ lên giường, kế tiếp bọn họ còn cùng nhau tiến hành vượt ngục.”

Hắn đè thấp giọng, khi hắn cười thì Feston liền dùng tay bịt miệng của hắn.

“Vì kết quả cuối cùng, có một vài nguyên tắc mà chúng ta có thể thay đổi cho thích hợp….” Feston nhìn ra ngoài cửa, “Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

Có lẽ bảo vệ canh gác đang thay ca cho nên không nghe thấy tiếng cười bên trong, Feston ra hiệu cho hắn cẩn thận một chút, Phong Triển Nặc làm dấu ok với hắn, “Dù sao thì tôi cũng phải cám ơn anh, khi tâm tình của tôi không tốt thì anh đã chọc cho tui vui.”

“Cậu nên cám ơn tôi bằng một hành động an ủi khác, như vậy sẽ tốt hơn.” Đương nhiên Phong Triển Nặc biết Feston đang ám chỉ cái gì, lập tức vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, tôi phải thừa nhận là rất tốt.” fynnz.wordpress.com

Ôm cổ của Feston, hắn kề sát vào bên tai của đối phương rồi thấp giọng trả lời.

Không biết bắt đầu từ khi nào thì khói thuốc súng và mùi máu tươi của sát thủ ở trên người Phong Triển Nặc đã chậm rãi phai nhạt, hoặc nên nói là đã bị một mùi hương khác trung hòa, Feston rất cao hứng vì điều này.

Vì để tránh cho buổi sáng bị người phát hiện ngài đặc vụ FBI ngủ cùng phạm nhân trên ghế sô pha ở trong phòng cho nên Feston khóa trái cửa, thân thể của Phong Triển Nặc vẫn chưa khôi phục, có Feston ở bên cạnh thì hắn có thể yên tâm, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Mặc kệ là Glen hay là Nile hay nhlà lê truy nã hoặc là thân phận nam tước, hết thảy đều trở nên thật xa xôi.

Hắn biết hắn đang ở trong tù, nhưng như vậy thì sao, khi đối mặt với một vấn đề nào đó mà biết sau lưng có một người sẽ giúp hắn, ủng hộ hắn thì không còn gì quan trọng hơn so với điều này.

Tựa như ngày đầu quen biết, Feston không chỉ là một người cho cảm giác rất đúng, mà khi quan trọng còn có thể trở thành đồng bọn.

“Tạ ơn Chúa, vẫn chưa chết.” Sáng hôm sau, khi Phong Triển Nặc tỉnh lại thì Feston đã rời khỏi, quản giáo trực đêm tiến vào rồi phát hiện hắn vẫn còn sống thì liền thấp giọng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu phạm nhân gặp chuyện không may trong lúc quản giáo canh gác thì người quản giáo đó phải chịu trách nhiệm, chẳng qua hắn đã sớm chuẩn bị sẵn lý do là phạm nhân bị tử vong do FBI thẩm vấn, chẳng qua hiện tại lý do này cũng không cần dùng nữa.

Được quản giáo gọi tên theo số hiệu, Phong Triển Nặc ngồi lên xe lăn, nơi này nếu đi bộ thì sẽ không có ai giúp hắn, hắn được đưa về phòng giam, khiến hắn cảm thấy bất ngờ là hắn lại gặp được một gương mặt cũng không tính là xa lạ.

“Mason?” Hắn nhìn Mason bị dẫn vào, lần này thì hắn là người đến trước, trong lòng cảm thán một câu, thật sự là ở đâu cũng có người quen, rõ ràng là do Feston thu xếp.

Còng tay của Mason được mở ra, sau đó lại bị đẩy mạnh vào trong phòng giam, hắn lảo đảo vài bước thì mới đứng vững, cái đầu bóng lưỡng tràn đầy hình xăm còn có dấu vết bị đánh trên trán, “Bạn của anh thật sự có biện pháp.”

Hắn cắn răng nói ra những lời này, bộ dáng rõ ràng là hận không thể cắn mấy miếng, Phong Triển Nặc rất ngạc nhiên, không biết Feston đã làm cái gì, hắn nâng ngón tay lên để chào đón, “Lại gặp mặt, Juđa.”

Mason bị lời của hắn đâm trúng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Đừng gọi tao là Juđa, tao cũng không muốn làm phản đồ, tao chỉ là…” Hắn giận đỏ mặt nhưng không biết phải nói cái gì, “Mẹ nó, vì sao tao lại xui xẻo như vậy cơ chứ! Cứ có liên quan đến mày!”

“Mày muốn bắt đầu một lần nữa cho nên báo cảnh sát đến bắt, bởi vì mày không có can đảm nói với đại ca của mày là mày muốn rời đi.” Phong Triển Nặc thay hắn nói cho dứt lời, “Hơn nữa chính mày đã tự thừa nhận mình là Juđa.”

Hắn chỉ vào đầu của Mason, Mason sờ lên hình xăm trên cái đầu bóng lưỡng của mình, “Tao đang do dự, làm hại tao hiện tại tiến thoái lưỡng nan, giết không được mày thì tao không thể trở về, chờ tao ra khỏi tù thì các anh em trong bang Hắc Báo cũng sẽ không buông tha cho tao! Còn có tên FBI bạn của mày – hắn lại dùng chứng cớ tội phạm của bang Hắc Báo để uy hiếp tao phải chăm sóc cho mày!”

Tại quán rượu mà Phong Triển Nặc từng có cuộc chiến sống mái với bang Hắc Báo, có rất nhiều thành viên của bang Hắc Báo bị cảnh sát bắt giữ, trong tay của Feston đương nhiên có không ít chứng cứ phạm tội.

“Hắn là kiểu cảnh sát gì vậy?!” Mason hung hăng đá một cú lên tường, có lẽ bởi vì cú đá quá mạnh cho nên hắn lập tức hít sâu vào một hơi, cuối cùng lộ ra vẻ mặt ủ rũ mà ngồi xuống đất.

“Anh ấy cho mày lựa chọn, đây là điều mà anh ấy am hiểu nhất, rất kỳ lạ là đa số lựa chọn của anh ấy đều đúng, mặc dù có thể hiện tại mày không muốn thừa nhận.” Mason từng có ý đồ ám sát hắn nhưng hắn không ghét cái tên dị hợm này, Mason không có tính uy hiếp đối với hắn, có lẽ vì xác định điểm này mà Feston mới thu xếp như vậy.

“Thừa nhận cái gì? Tao là cấp dưới của một FBI thay hắn chăm sóc cho tình nhân sát thủ của hắn hả?” Mason trừng mắt.

“Mày muốn bắt đầu lại một lần nữa cho nên mới báo cảnh sát, khi vào tù thì mày lại không muốn đoạn tuyệt quan hệ với đồng bọn trước kia, cho nên mới ám sát tao, Mason, tao nghĩ là đầu óc của mày cũng không tốt lắm, mày nghĩ lại xem, có chuyện nào tốt như vậy hay không, đó hoàn toàn là không có khả năng, bởi vậy mới làm cho mày rơi vào tình trạng đáng buồn như hiện tại.”

Làm sao có ai lại có thể vừa cười vừa nói những lời như thế, Mason ôm đầu không thèm nhìn hắn.

Phong Triển Nặc nói xong thì lại tự giật mình.

Muốn bắt đầu lại một lần nữa, lại không muốn đoạn tuyệt quan hệ với quá khứ, không có chuyện tốt như vậy, lời này nói không chừng cũng thích hợp với hắn, sở dĩ Feston lựa chọn Mason cũng không phải là không có lý do. fynnz810

“Anh hay lắm Feston.” Hắn nắm mái tóc ở trước trán rồi nở nụ cười.

Ngay đối diện với hắn, ở trong gian phòng giam có một người ngồi trong góc, những miếng giấy được xếp thành bộ dáng của một con rồng lớn, cái đuôi gai góc thật dài cùng với một đôi cánh cực đại, hiện tại đã hoàn thành một nửa, chỉ chờ một nửa còn lại là thành hình.

………

P/S: Phê mà, thâm lắm, mượn Mason để em Nặc phải tự ngẫm lại bản thân :>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện