“Mấy người đưa đến quá muộn rồi!” Khi thấy bệnh nhân được nâng xuống từ trên xe cấp cứu, một bác sĩ mặc áo blouse trắng trách cứ bọn họ.
“Đừng nói muộn hay không muộn! Cứu cậu ấy nhanh lên!” Feston túm áo của vị bác sĩ, vẻ mặt của hắn làm cho người ta tin tưởng nếu không làm theo lời của hắn thì hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Bác sĩ chỉ oán giận một câu mà thôi, vì vậy liền vội vàng gật đầu, “Anh buông tay ra thì tôi mới có thể cứu anh ấy….”
Chẳng qua đừng ôm hy vọng quá lớn, hắn âm thầm nói như vậy ở trong lòng, cũng không dám nói ra khỏi miệng, tháng nào cũng thấy mấy kẻ điên như vậy, hắn đã sớm biết phải đối phó với người nhà của bệnh nhân kiểu này như thế nào, tốt nhất là làm nhiều nói ít thì hơn.
“Dốc hết sức để cứu cậu ấy!” Tay áo siết chặt cổ của vị bác sĩ như thể muốn bóp chết người, sau đó Feston hung hăng buông tay ra.
Hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng thời gian.
Trời đã tối om, hiện tại là đêm khuya, Feston bồi hồi trước cửa phòng giải phẫu, hắn biết rõ mất máu quá nhiều sẽ tạo thành di chứng gì, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn nghĩ không ra, trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt tái nhợt của Phong Triển Nặc.
“Hắn không cầm cự được lâu như vậy đâu, hắn sắp chết rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói của một người, Feston đột nhiên quay đầu lại, Rắn mối nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của người nọ, Feston vẫn bình tĩnh nhìn hắn, dường như cố gắng kiềm chế không xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ.
“Cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy sẽ sống sót.” Trên hành lang trống trải, Feston đứng dưới bóng đèn trước phòng giải phẫu, ánh sáng trắng nhợt phủ xuống một màu trắng bệch trên mặt hắn, “Cậu ấy không thể không sống sót!”
Nắm đấm nện mạnh vào tường, lưu lại một vết đỏ sậm, Rắn mối rất có kinh nghiệm đối với cái chết, hắn biết con người trong tình huống như vậy có khả năng tích trữ tâm tình nhiều bao nhiêu hoặc ít bao nhiêu.
“Hắn là nhân vật truyền kỳ trong ngành này, chẳng qua kể từ khi biết hắn cùng một FBI đi lại với nhau thì tôi liền cho rằng truyền thuyết về U Linh sẽ chấm dứt ở đây.” Rắn mối dùng giọng điệu như đúng rồi để tự thuật, lập tức hắn liền bị Feston đấm một cú ngã sóng soài.
“Tôi sẽ giữ mạng của cậu lại–” Đẩy ra hai gã quản giáo đi cùng, hắn nhấc Rắn mối đứng dậy, “Để giành cho cậu ấy.”
Nếu hiện tại người ở trước mặt hắn cũng là sát thủ thì Rắn mối nhất định sẽ tin tưởng, bị đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo này nhìn chằm chằm tựa như bị rắn độc theo dõi.
“….Nếu hắn còn có thể sống được.” Rắn mối cùng Feston nhìn về phía phòng giải phẫu.
Hắn bị buông ra, trên mặt của tên cảnh sát FBI ra tay chẳng khác nào sát thủ này dường như xẹt qua một màu u tối bi thương, giống như có bóng đen che khuất hết thảy biểu cảm. fynnz.wordpress.com
Feston đứng yên tại chỗ, hắn giống như đã bị hóa thạch, không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn di chuyển bước chân, theo vẻ mặt như kiên thạch của hắn thì không ai có thể xác định hắn có nghe thấy lời nói của Rắn mối hay không, có lo lắng đến khả năng tử vong hay không.
Hồn phách của hắn giống như không còn ở trên người của hắn mà đã phiêu diêu đến nơi khác.
Rắn mối âm thầm nhìn xung quanh, hắn được quản giáo đem đến bệnh viện để chữa thương, ngực và bụng của hắn bị trúng đòn rất nặng, bây giờ vẫn còn hơi đau, vừa rồi đã đi làm kiểm tra, hai tên quản giáo, một trước một sau trông giữ hắn, bọn họ đang đợi kết quả kiểm tra tổng quát.
Feston đang chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây một, tư thế đứng thẳng của Feston không hề thay đổi, ngay cả nếp nhăn trên ống tay áo của hắn cũng không hề động đậy, vết máu dính trên người đã khô đặc, kết thành những khối cứng rắn, tầm mắt của hắn cũng đông lại thành thực thể, bám chặt trên cánh cửa phòng giải phẫu thật lâu.
Tiếng chuông di động vang lên, phát ra tiếng rung bần bật, khi không có người bắt máy thì lại im lặng, tiếp theo lại vang lên, không ngừng lặp đi lặp lại, cho đến khi di động hết pin, không còn bất kỳ cú điện thoại nào nữa.
Feston đang đợi kết quả, hắn không chấp nhận bất cứ khả năng tử vong nào.
Phong Triển Nặc cũng đang chờ đợi, hắn đang ở giữa một nơi hỗn độn mất phương hướng.
Hắn không nhớ rõ vì sao mình lại ở trong này, dường như cũng đã sắp quên mình là ai, xung quanh hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hào quang màu trắng chói mắt đang dẫn đường hắn.
Hắn từng bước tiến đến, vầng ánh sáng ở phía trước thật ấm áp, giống như chỉ cần bước vào thì sẽ được thỏa mãn, không cần lo lắng bất cứ điều gì, hắn sẽ thật vui vẻ, thật an bình, không bao giờ phải lo lắng nữa.
“Cậu muốn buông tha để bỏ trốn hay sao?” Một câu chất vấn đột nhiên vang lên.
Bỏ trốn? Hắn chưa bao giờ bỏ trốn, hắn không biết là ai đang gọi hắn, nhưng hắn biết dường như hắn đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó, rốt cục là cái gì….
Hắn dừng chân, có một giọng nói giống như truyền đến từ một nơi xa xôi, “Hãy nghĩ đến tôi! Cậu không thể bỏ cuộc được! Hãy trở về đi!”
“Trở về!”
“Hãy trở về bên tôi!”
“Nếu chúng ta chưa bao giờ gặp nhau….”
“…..bởi vì tôi sợ mất cậu….”
“Cậu có thể trách tôi, Triển Nặc….”
“Tôi không cho phép cậu chết….Cậu không thể chết ở trước mặt của tôi….”
Tiếng kêu bi thương cuồng loạn không ngừng vang vọng, hết lần này đến lần khác, dường như muốn ngăn cản hắn đi về điểm cuối cùng, trong mông lung, ở trước mặt hắn xuất hiện hai con đường, một bên là bóng tối âm u lạnh lẽo, bên kia là hào quang rực rỡ mà ấm áp.
Giọng nói đó không ngừng gọi tên của hắn, không biết vì sao mỗi khi hắn tiến về nơi có ánh sáng thì tiếng gào thét bên kia lại làm cho hắn có cảm giác rất đau lòng, mỗi bước đi đều thật gian nan.
Trong đầu bỗng nhiên có một tiếng vang lên, hắn chợt nhớ lại chủ nhân của giọng nói này – Feston Kada!
Mạnh mẽ thở dốc, Phong Triển Nặc mở mắt ra, bác sĩ gây mê hô to, “Bệnh nhân có phản ứng với thuốc mê, thuốc mê sắp mất tác dụng, anh ấy sẽ tỉnh lại!”
“Tim đập quá nhanh – nguy hiểm!” Trong phòng giải phẫu hoàn toàn hỗn loạn.
Feston ở bên ngoài siết chặt nắm đầu, bàn tay run rẩy mất đi tri giác, ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác, hiện tại hắn có sốt ruột cũng không giúp được gì. Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Thời gian hoàn toàn trở nên vô nghĩa, xung quanh có người hay không thì cũng không còn quan trọng đối với Feston.
Không biết qua bao lâu thì cửa phòng giải phẫu bất chợt mở ra, hắn giống như mất đi khả năng cử động hai chân, không có cách nào nhấc chân tiến lên phía trước, cho đến khi bác sĩ đi đến trước mặt hắn, “Đã giải phẫu xong–”
Bác sĩ mở miệng, nói ra kết quả cuối cùng, Feston chỉ nghe thấy một câu trong đó, chỉ cần một câu như vậy là quá đủ.
Ban ngày ở bệnh viện.
Đây là một giấc mộng làm cho người ta khó chịu.
Feston hy vọng người nằm trên giường có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Đối mặt với vách tường màu trắng trong phòng bệnh, Feston ngồi bên cạnh giường bệnh, Phong Triển Nặc nằm trên giường, sắc mặt vẫn rất khó coi, các dụng cụ y tế trong bệnh viện phát ra âm thanh nhỏ bé, bởi vì vị trí của vết thương cho nên Phong Triển Nặc phải nằm nghiêng, Feston cứ nhìn bộ dáng ngủ say của đối phương mà không hề thay đổi tư thế ngồi của mình.
“Chẳng lẽ cậu ấy sợ động đậy một chút thì Ian sẽ chết hả?” Người chiếm được tin tức nhanh nhất đương nhiên vẫn là Hecate, mau chóng chạy đến bệnh viện cũng đã là buổi chiều ngày hôm sau, Stephanie và Bob đứng bên ngoài phòng bệnh lén lút nhìn vào bên trong. fynnz810
“Dù sao thì Ian vẫn còn sống.” Bob vừa vui lại vừa bất mãn khi nhìn vào bên trong, “Vì sao chúng ta không thể đi vào?”
“Nếu không sợ Caesar thì anh cứ vào đi, cái tên kia hiện tại nhìn ai cũng giống như người đó thiếu nợ hắn mấy triệu đô vậy.” Stephanie lắc lắc ngón tay, chỉ cần nhìn thấy Ian không sao là được, cô ta sẽ không dại gì mà chui vào đó cho bị bẻ mặt.
“Mấy tên quản giáo vẫn còn ở đây, bọn họ đeo còng tay cho Ian ngay trên giường bệnh.” Không có cảm giác hay ho gì khi nhìn thấy như vậy, Bob hừ lạnh, Stephanie lại cười khẽ, “Cái còng chẳng có tác dụng gì với Ian, coi như là trang sức đi, tôi thấy bộ dáng hiện tại của cậu ấy rất hợp với nó.”
“Chỉ cần người còn sống thì cô sẽ cảm thấy không có gì đáng ngại có phải hay không?” Bob hiểu cô ta rất rõ, Stephanie là loại phụ nữ có thể thoải mái đối với tất cả vấn đề ở trước mặt, nhược điểm duy nhất của cô ta có lẽ là Samantha.
“Anh nói đúng, chỉ cần cậu ấy còn sống là được.” Nhìn vào bên trong, Stephanie bĩu môi, “Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta, Feston Kada sẽ trông chừng cậu ấy, cho dù có ai muốn gây rắc rối cho Ian cũng không thể làm được gì.”
Ánh mắt của Bob quét nhìn xung quanh, “Đó là đương nhiên, có Hecate trông coi ở bên ngoài bệnh viện thì đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Stephanie bị Bob nói toạc ra chân tướng, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt của hắn, giống như đang nhìn một đứa nhỏ to mồm, cho dù là thủ lĩnh của Hecate thì hiện tại cũng có một chút thẹn quá hóa giận, “Đừng nói có một mình tôi, ngoại trừ Hecate của tôi thì chẳng lẽ anh không phát hiện còn có người khác hay sao, căn bản không đến lượt người của tôi ra tay.”
Xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt của cô ta quét qua những gương mặt quen thuộc, đôi môi tô đỏ nhếch lên một đường cong, “Cái tên kia dám thuyên chuyển cấp dưới của mình để làm việc riêng, xem ra là không sá gì, chỉ cần đạt được mục đích là được.”
“Cậu ấy điên rồi, cục điều tra liên bang sớm muộn gì cũng sẽ gây rắc rối cho cậu ấy.” Bob vẫn chưa mờ mắt, hắn thấy rõ cục diện hiện tại.
Hai người trẻ tuổi này càng lún càng sâu, hắn lắc đầu, lấy ra bình rượu nhỏ trong túi áo rồi uống một ngụm, trên mặt lại lộ ra biểu cảm hài lòng, chỉ cần Ian có thể hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần thằng nhóc kia có thể hạnh phúc….
Viện cớ trông coi trọng phạm, Feston điều động người của hắn canh giữ, an bài không ít người ở trong bệnh viện, phòng ngừa trong khoảng thời gian ngắn này Phong Triển Nặc lại xảy ra chuyện.
Đây là vượt quyền, đáng lý phạm nhân nằm viện không liên quan gì đến hắn, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn mặc kệ tất cả.
Feston nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, trên ngón tay không có vân tay, làn da rất ấm áp, là ấm áp….Mang theo vô hạn cảm kích, hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Phong Triển Nặc.
…………
P/S: bạn Step nói như thể anh Phê là hổ báo trường mẫu giáo vậy :>.
À, một phát hiện nho nhỏ, nhớ ngày xưa con sam bên Vu Sắc thích hôn mắt cá chân của Duy thì nay anh Phê thích hôn đầu ngón tay của Nặc, ko biến thái như con sam kia nhưng cũng có đặc điểm riêng để nhận dạng :>
“Đừng nói muộn hay không muộn! Cứu cậu ấy nhanh lên!” Feston túm áo của vị bác sĩ, vẻ mặt của hắn làm cho người ta tin tưởng nếu không làm theo lời của hắn thì hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Bác sĩ chỉ oán giận một câu mà thôi, vì vậy liền vội vàng gật đầu, “Anh buông tay ra thì tôi mới có thể cứu anh ấy….”
Chẳng qua đừng ôm hy vọng quá lớn, hắn âm thầm nói như vậy ở trong lòng, cũng không dám nói ra khỏi miệng, tháng nào cũng thấy mấy kẻ điên như vậy, hắn đã sớm biết phải đối phó với người nhà của bệnh nhân kiểu này như thế nào, tốt nhất là làm nhiều nói ít thì hơn.
“Dốc hết sức để cứu cậu ấy!” Tay áo siết chặt cổ của vị bác sĩ như thể muốn bóp chết người, sau đó Feston hung hăng buông tay ra.
Hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng thời gian.
Trời đã tối om, hiện tại là đêm khuya, Feston bồi hồi trước cửa phòng giải phẫu, hắn biết rõ mất máu quá nhiều sẽ tạo thành di chứng gì, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn nghĩ không ra, trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt tái nhợt của Phong Triển Nặc.
“Hắn không cầm cự được lâu như vậy đâu, hắn sắp chết rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói của một người, Feston đột nhiên quay đầu lại, Rắn mối nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của người nọ, Feston vẫn bình tĩnh nhìn hắn, dường như cố gắng kiềm chế không xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ.
“Cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy sẽ sống sót.” Trên hành lang trống trải, Feston đứng dưới bóng đèn trước phòng giải phẫu, ánh sáng trắng nhợt phủ xuống một màu trắng bệch trên mặt hắn, “Cậu ấy không thể không sống sót!”
Nắm đấm nện mạnh vào tường, lưu lại một vết đỏ sậm, Rắn mối rất có kinh nghiệm đối với cái chết, hắn biết con người trong tình huống như vậy có khả năng tích trữ tâm tình nhiều bao nhiêu hoặc ít bao nhiêu.
“Hắn là nhân vật truyền kỳ trong ngành này, chẳng qua kể từ khi biết hắn cùng một FBI đi lại với nhau thì tôi liền cho rằng truyền thuyết về U Linh sẽ chấm dứt ở đây.” Rắn mối dùng giọng điệu như đúng rồi để tự thuật, lập tức hắn liền bị Feston đấm một cú ngã sóng soài.
“Tôi sẽ giữ mạng của cậu lại–” Đẩy ra hai gã quản giáo đi cùng, hắn nhấc Rắn mối đứng dậy, “Để giành cho cậu ấy.”
Nếu hiện tại người ở trước mặt hắn cũng là sát thủ thì Rắn mối nhất định sẽ tin tưởng, bị đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo này nhìn chằm chằm tựa như bị rắn độc theo dõi.
“….Nếu hắn còn có thể sống được.” Rắn mối cùng Feston nhìn về phía phòng giải phẫu.
Hắn bị buông ra, trên mặt của tên cảnh sát FBI ra tay chẳng khác nào sát thủ này dường như xẹt qua một màu u tối bi thương, giống như có bóng đen che khuất hết thảy biểu cảm. fynnz.wordpress.com
Feston đứng yên tại chỗ, hắn giống như đã bị hóa thạch, không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn di chuyển bước chân, theo vẻ mặt như kiên thạch của hắn thì không ai có thể xác định hắn có nghe thấy lời nói của Rắn mối hay không, có lo lắng đến khả năng tử vong hay không.
Hồn phách của hắn giống như không còn ở trên người của hắn mà đã phiêu diêu đến nơi khác.
Rắn mối âm thầm nhìn xung quanh, hắn được quản giáo đem đến bệnh viện để chữa thương, ngực và bụng của hắn bị trúng đòn rất nặng, bây giờ vẫn còn hơi đau, vừa rồi đã đi làm kiểm tra, hai tên quản giáo, một trước một sau trông giữ hắn, bọn họ đang đợi kết quả kiểm tra tổng quát.
Feston đang chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây một, tư thế đứng thẳng của Feston không hề thay đổi, ngay cả nếp nhăn trên ống tay áo của hắn cũng không hề động đậy, vết máu dính trên người đã khô đặc, kết thành những khối cứng rắn, tầm mắt của hắn cũng đông lại thành thực thể, bám chặt trên cánh cửa phòng giải phẫu thật lâu.
Tiếng chuông di động vang lên, phát ra tiếng rung bần bật, khi không có người bắt máy thì lại im lặng, tiếp theo lại vang lên, không ngừng lặp đi lặp lại, cho đến khi di động hết pin, không còn bất kỳ cú điện thoại nào nữa.
Feston đang đợi kết quả, hắn không chấp nhận bất cứ khả năng tử vong nào.
Phong Triển Nặc cũng đang chờ đợi, hắn đang ở giữa một nơi hỗn độn mất phương hướng.
Hắn không nhớ rõ vì sao mình lại ở trong này, dường như cũng đã sắp quên mình là ai, xung quanh hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hào quang màu trắng chói mắt đang dẫn đường hắn.
Hắn từng bước tiến đến, vầng ánh sáng ở phía trước thật ấm áp, giống như chỉ cần bước vào thì sẽ được thỏa mãn, không cần lo lắng bất cứ điều gì, hắn sẽ thật vui vẻ, thật an bình, không bao giờ phải lo lắng nữa.
“Cậu muốn buông tha để bỏ trốn hay sao?” Một câu chất vấn đột nhiên vang lên.
Bỏ trốn? Hắn chưa bao giờ bỏ trốn, hắn không biết là ai đang gọi hắn, nhưng hắn biết dường như hắn đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó, rốt cục là cái gì….
Hắn dừng chân, có một giọng nói giống như truyền đến từ một nơi xa xôi, “Hãy nghĩ đến tôi! Cậu không thể bỏ cuộc được! Hãy trở về đi!”
“Trở về!”
“Hãy trở về bên tôi!”
“Nếu chúng ta chưa bao giờ gặp nhau….”
“…..bởi vì tôi sợ mất cậu….”
“Cậu có thể trách tôi, Triển Nặc….”
“Tôi không cho phép cậu chết….Cậu không thể chết ở trước mặt của tôi….”
Tiếng kêu bi thương cuồng loạn không ngừng vang vọng, hết lần này đến lần khác, dường như muốn ngăn cản hắn đi về điểm cuối cùng, trong mông lung, ở trước mặt hắn xuất hiện hai con đường, một bên là bóng tối âm u lạnh lẽo, bên kia là hào quang rực rỡ mà ấm áp.
Giọng nói đó không ngừng gọi tên của hắn, không biết vì sao mỗi khi hắn tiến về nơi có ánh sáng thì tiếng gào thét bên kia lại làm cho hắn có cảm giác rất đau lòng, mỗi bước đi đều thật gian nan.
Trong đầu bỗng nhiên có một tiếng vang lên, hắn chợt nhớ lại chủ nhân của giọng nói này – Feston Kada!
Mạnh mẽ thở dốc, Phong Triển Nặc mở mắt ra, bác sĩ gây mê hô to, “Bệnh nhân có phản ứng với thuốc mê, thuốc mê sắp mất tác dụng, anh ấy sẽ tỉnh lại!”
“Tim đập quá nhanh – nguy hiểm!” Trong phòng giải phẫu hoàn toàn hỗn loạn.
Feston ở bên ngoài siết chặt nắm đầu, bàn tay run rẩy mất đi tri giác, ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác, hiện tại hắn có sốt ruột cũng không giúp được gì. Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Thời gian hoàn toàn trở nên vô nghĩa, xung quanh có người hay không thì cũng không còn quan trọng đối với Feston.
Không biết qua bao lâu thì cửa phòng giải phẫu bất chợt mở ra, hắn giống như mất đi khả năng cử động hai chân, không có cách nào nhấc chân tiến lên phía trước, cho đến khi bác sĩ đi đến trước mặt hắn, “Đã giải phẫu xong–”
Bác sĩ mở miệng, nói ra kết quả cuối cùng, Feston chỉ nghe thấy một câu trong đó, chỉ cần một câu như vậy là quá đủ.
Ban ngày ở bệnh viện.
Đây là một giấc mộng làm cho người ta khó chịu.
Feston hy vọng người nằm trên giường có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Đối mặt với vách tường màu trắng trong phòng bệnh, Feston ngồi bên cạnh giường bệnh, Phong Triển Nặc nằm trên giường, sắc mặt vẫn rất khó coi, các dụng cụ y tế trong bệnh viện phát ra âm thanh nhỏ bé, bởi vì vị trí của vết thương cho nên Phong Triển Nặc phải nằm nghiêng, Feston cứ nhìn bộ dáng ngủ say của đối phương mà không hề thay đổi tư thế ngồi của mình.
“Chẳng lẽ cậu ấy sợ động đậy một chút thì Ian sẽ chết hả?” Người chiếm được tin tức nhanh nhất đương nhiên vẫn là Hecate, mau chóng chạy đến bệnh viện cũng đã là buổi chiều ngày hôm sau, Stephanie và Bob đứng bên ngoài phòng bệnh lén lút nhìn vào bên trong. fynnz810
“Dù sao thì Ian vẫn còn sống.” Bob vừa vui lại vừa bất mãn khi nhìn vào bên trong, “Vì sao chúng ta không thể đi vào?”
“Nếu không sợ Caesar thì anh cứ vào đi, cái tên kia hiện tại nhìn ai cũng giống như người đó thiếu nợ hắn mấy triệu đô vậy.” Stephanie lắc lắc ngón tay, chỉ cần nhìn thấy Ian không sao là được, cô ta sẽ không dại gì mà chui vào đó cho bị bẻ mặt.
“Mấy tên quản giáo vẫn còn ở đây, bọn họ đeo còng tay cho Ian ngay trên giường bệnh.” Không có cảm giác hay ho gì khi nhìn thấy như vậy, Bob hừ lạnh, Stephanie lại cười khẽ, “Cái còng chẳng có tác dụng gì với Ian, coi như là trang sức đi, tôi thấy bộ dáng hiện tại của cậu ấy rất hợp với nó.”
“Chỉ cần người còn sống thì cô sẽ cảm thấy không có gì đáng ngại có phải hay không?” Bob hiểu cô ta rất rõ, Stephanie là loại phụ nữ có thể thoải mái đối với tất cả vấn đề ở trước mặt, nhược điểm duy nhất của cô ta có lẽ là Samantha.
“Anh nói đúng, chỉ cần cậu ấy còn sống là được.” Nhìn vào bên trong, Stephanie bĩu môi, “Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta, Feston Kada sẽ trông chừng cậu ấy, cho dù có ai muốn gây rắc rối cho Ian cũng không thể làm được gì.”
Ánh mắt của Bob quét nhìn xung quanh, “Đó là đương nhiên, có Hecate trông coi ở bên ngoài bệnh viện thì đương nhiên sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Stephanie bị Bob nói toạc ra chân tướng, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt của hắn, giống như đang nhìn một đứa nhỏ to mồm, cho dù là thủ lĩnh của Hecate thì hiện tại cũng có một chút thẹn quá hóa giận, “Đừng nói có một mình tôi, ngoại trừ Hecate của tôi thì chẳng lẽ anh không phát hiện còn có người khác hay sao, căn bản không đến lượt người của tôi ra tay.”
Xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt của cô ta quét qua những gương mặt quen thuộc, đôi môi tô đỏ nhếch lên một đường cong, “Cái tên kia dám thuyên chuyển cấp dưới của mình để làm việc riêng, xem ra là không sá gì, chỉ cần đạt được mục đích là được.”
“Cậu ấy điên rồi, cục điều tra liên bang sớm muộn gì cũng sẽ gây rắc rối cho cậu ấy.” Bob vẫn chưa mờ mắt, hắn thấy rõ cục diện hiện tại.
Hai người trẻ tuổi này càng lún càng sâu, hắn lắc đầu, lấy ra bình rượu nhỏ trong túi áo rồi uống một ngụm, trên mặt lại lộ ra biểu cảm hài lòng, chỉ cần Ian có thể hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần thằng nhóc kia có thể hạnh phúc….
Viện cớ trông coi trọng phạm, Feston điều động người của hắn canh giữ, an bài không ít người ở trong bệnh viện, phòng ngừa trong khoảng thời gian ngắn này Phong Triển Nặc lại xảy ra chuyện.
Đây là vượt quyền, đáng lý phạm nhân nằm viện không liên quan gì đến hắn, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn mặc kệ tất cả.
Feston nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, trên ngón tay không có vân tay, làn da rất ấm áp, là ấm áp….Mang theo vô hạn cảm kích, hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Phong Triển Nặc.
…………
P/S: bạn Step nói như thể anh Phê là hổ báo trường mẫu giáo vậy :>.
À, một phát hiện nho nhỏ, nhớ ngày xưa con sam bên Vu Sắc thích hôn mắt cá chân của Duy thì nay anh Phê thích hôn đầu ngón tay của Nặc, ko biến thái như con sam kia nhưng cũng có đặc điểm riêng để nhận dạng :>
Danh sách chương