Phong Triển Nặc lập tức trở nên nghiêm túc.
“Nó đương nhiên đã bị cảnh sát thu giữ, bọn họ sẽ không hy vọng tôi giấu nó ở chỗ nào đó.” Hắn tung ra một cú trong màn hơi nước.
Khi sát thủ gặp phải sát thủ thì cả hai đều sử dụng những động tác giết người để sống, cực kỳ linh hoạt, bởi vì bọn họ biết rõ chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội chết người.
Đột nhiên xảy ra ẩu đả cũng không khiến mọi người bị hoảng sợ, ngược lại còn tụ tập xung quanh để theo dõi, Phong Triển Nặc và Rắn mối đánh nhau ngay trong khu phòng tắm vừa hẹp vừa dài.
Tầm mắt của cả hai đều bị ngăn cản, trên vai và cánh tay của Phong Triển Nặc bị đứt vài đường, mà nội thương của Rắn mối e rằng cũng không làm cho tên này cảm thấy dễ chịu, “Không có danh sách thì mày phải chết.”
Vút – lưỡi dao xẹt qua trước ngực, Phong Triển Nặc cúi đầu, nhìn thấy máu tươi của mình.
Màu đỏ hằn sâu trong mắt, hắn lộ ra nụ cười quỷ dị, đã nhẫn nhịn thật lâu, ở trước mặt Feston nếu có thể không giết người thì hắn sẽ không giết người, nhưng hiện tại….Vừa mở mắt ra, sát khí âm u lạnh lẽo lộ ra dưới đáy mắt.
Không muốn che giấu nữa, cũng không muốn kiềm chế nữa, đã đến cực hạn.
Nắm đấm là vũ khí, biết nhược điểm của cơ thể con người thì sẽ biết nên ra tay ở chỗ nào, hai tên sát thủ nhằm về phía Phong Triển Nặc liền bị đá văng ra ngoài.
Bọn họ hộc máu ngay tại chỗ, máu tươi tràn lan cùng với hơi nước dung hợp cùng một chỗ làm cho các phạm nhân nhìn xem ngây người.
Nhưng hai tên sát thủ mà Rắn mối dẫn theo cũng không tệ, bọn họ lăn vài vòng dưới đất rồi liền đứng lên, khóe miệng còn dính máu, lại tiếp tục gia nhập với Rắn mối.
Đối mặt với ba hướng công kích, năng lực ứng biến của Phong Triển Nặc bị khảo nghiệm, nhưng đáng ăn mừng là kỹ thuật giết người của hắn vẫn chưa bị bỏ phế, cho dù là ở trong phòng tắm mù mịt hơi nước.
“Biết tao đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì hay không?” Nắm đấm giật giật, hắn bắt đầu nhớ nhung mùi khói súng và đạn dược, “Muốn kiềm chế không nhấm nháp cái loại cảm giác này thì thật sự là quá khó.”
Hắn vừa dứt lời thì trong không khí dường như lan tỏa một cảm giác mát lạnh, mùi máu tươi kích thích tội ác đen tối, xung quanh chỉ còn tiếng ồn ào và kêu gào, Phong Triển Nặc cười lạnh, vừa lôi vừa kéo, khăn tắm trên lưng của đối phương bị hắn quấn thành vũ khí.
Khăn tắm ướt đẫm quất lên cơ thể người giống như dây thừng, trúng một phát thì trên người liền hằn lên một vết đỏ sẫm.
Hai người kia bị đánh lùi ra sau, Rắn mối cũng lui lại vài bước rồi kẹp lưỡi dao trong nắm đấm, lưỡi dao lóe sáng, như vậy mỗi một cú đấm tiếp theo của hắn đều có khả năng trí mạng.
Phong Triển Nặc không dám sơ suất, khăn tắm quấn lên cổ tay của Rắn mối, chỉ nhìn thấy bóng người dao động giữa màn hơi nước, hắn đi đến sau lưng của đối phương, khăn tắm giống dây thừng quấn lấy cổ tay của Rắn mối, dùng sức kéo vài vòng, động tác lưu loát, một đầu khăn tấm siết lên cổ của Rắn mối.
Rắn mối bị hạn chế hành động, trên mặt hiện lên một chút bối rối, Phong Triển Nặc ở ngay sau lưng hắn, lực cổ tay chậm rãi buộc chặt, thản nhiên nhếch môi, “Muốn danh sách là vì bọn họ đang nằm trong danh sách, mày tưởng là bọn họ còn có thời gian để lo đến chuyện danh sách hay sao?” Cổ tay của hắn vặn một phát, nhưng hai gã đồng bọn của Rắn mối lại không vì tình cảnh của Rắn mối mà dừng công kích, Phong Triển Nặc không thể không phân tâm đi đối phó với bọn họ, cửa ra ở trước không gian hẹp dài đã bị ngăn chặn, tựa như một nhà giam. fynnz.wordpress.com
Nhà giam bỗng nhiên xuất hiện một lối thoát, “Quản giáo đến! Quản giáo đến, mau dừng tay! Có ai muốn bị phạt hay không?” Lão già gầy nhom gạt đám đông ra, là ông ấy đi báo cho quản giáo.
“Lão cẩu, ông lại nhiều chuyện nữa rồi!” Đám phạm nhân rống to đối với ông ấy, người bị gọi là Lão cẩu dường như cũng không lo lắng mà chỉ cười hì hì rồi giải thích, “Xảy ra án mạng cũng chẳng tốt lành gì, sau này điều tra sẽ mất không ít thời gian, chẳng có lợi cho ai cả.”
Hơi nước mù mịt trong phòng tắm dần dần tán đi, tiếng đánh nhau cũng dừng lại, khi cảnh ngục tiến vào thì chỉ còn thấy ba người nằm dưới đất, còn có một người đang đứng tắm dưới vòi hoa sen, máu loãng theo dòng nước chảy xuống đất rồi nhanh chóng uốn lượn xuống miệng lỗ thoát nước.
Cánh tay, bả vai và ngực đều có vết thương, mái tóc màu trà nhạt xen lẫn với màu đen bị nước xối ướt sũng đang dán trên trán, xung quanh còn có một màn hơi nước, trong hơi nước lộ ra đôi mắt màu xanh biển vô tình.
Thấy rõ hắn là ai, quản giáo biết bối cảnh của hắn nên liền cảm thấy khó xử, “36-A-2650, anh đang làm cái gì vậy?”
“Nơi này là nhà tắm, anh xem đi hiện tại tôi đang làm cái gì, đương nhiên là tắm rồi.” Sự thật chứng minh cho dù là đôi mắt vô tình thì vẫn có thể lộ ra vẻ mặt thản nhiên, hắn khóa nước lại rồi cầm lấy xà phòng, “Nếu anh muốn hỏi mấy người kia thì tôi chẳng biết gì cả.”
Hắn đi qua bên cạnh quản giáo, trải qua đám đông, những tên phạm nhân chặn đường đều tách ra, chừa lại một lối đi.
Quản giáo nhìn thấy tất cả, Lão cẩu kinh ngạc mà nói ra suy nghĩ của những người khác, “Tôi còn tưởng là cậu ấy đã chết chắc rồi chứ.” Rắn mối té dưới đất, khi quản giáo đi qua thì hắn chậm rãi đứng lên.
Rắn mối không chết, rốt cục Phong Triển Nặc vẫn không xử lý đối phương, hắn không muốn rước lấy phiền phức, kỳ thật hắn vẫn luôn cẩn thận, nhưng không biết vì sao phiền phức vẫn luôn tự động tìm tới cửa, nhưng mà hiện tại hắn rốt cục vẫn nhớ chính mình đang ở nơi nào.
Nếu giết Rắn mối, cho dù có thể dựa vào điều đó mà cảnh cáo những người còn lại, nhưng hậu quả vẫn rất nghiêm trọng, hiện trường có rất nhiều nhân chứng, huống chi hắn còn tính chuyển sang nhà tù khác.
Khi Phong Triển Nặc đi đến cửa thì liền bị quản giáo chặn lại, “Anh, anh, anh, cả anh nữa–” Bao gồm cả Phong Triển Nặc, Rắn mối và hai tên đồng bọn đều bị điểm danh, “Mấy người đều đi đến phòng y tế cho tôi.”
Trong tù thường xuyên xảy ra những vụ đánh chém, phòng y tế tồn tại là chuyện tất yếu, phạm nhân có quyền được chữa bệnh, nhưng quan trọng hơn là có thể tránh cho phạm nhân đánh chém đến chết, người nhà phạm nhân sẽ tìm quản giáo bọn họ để yêu cầu chịu trách nhiệm.
Cho nên vì an toàn, cũng vì tránh cho những chuyện rắc rối có thể xảy ra, một khi quản giáo phát hiện thì đều sẽ đi báo cáo, trong phòng y tế cũng lưu lại thông tin chữa trị.
Phong Triển Nặc thay quần áo, sau đó được quản giáo đưa đến phòng y tế, Rắn mối ở phía sau, cách hắn một khoảng rất lớn, bởi vì đi rất chậm, gương mặt bầm tím cùng với nội tạng bị công kích mạnh bạo, có lẽ đã gây ra xuất huyết nội, hiện tại chỉ là cố chịu đựng mà thôi, Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn một cái, hắn biết rất rõ cú đấm của mình.
Đi qua hành lang xuyên suốt, chỗ rẽ chính là phòng y tế, thiết bị nơi này đương nhiên không bằng bệnh viện, nhưng có thể sơ cứu.
“Không ngờ là lại gặp tôi phải không?” Vào bên trong, khuôn mặt già nua của Lão cẩu xuất hiện ở trước mặt của Phong Triển Nặc.
Nhìn thấy Phong Triển Nặc dường như rất bất ngờ, Lão cẩu cười ha ha rồi tự mình giới thiệu, “Tôi tên là Douglas, ở cái nơi quỷ quái này đã hơn ba mươi năm rồi, quản giáo trưởng để cho tôi phụ trách phòng y tế này, giống như hôm nay, bác sĩ Jones không có mặt thì những vết thương ngoài da như của cậu đều do tôi phụ trách nhiệm.”
Hắn bắt đầu sát trùng vết thương trên tay của Phong Triển Nặc, nâng lên mí mắt nhiều nếp nhăn, tựa hồ sợ người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp của hắn, “Đừng nhìn tôi như vậy, trước kia tôi cũng từng làm bác sĩ ngoại khoa.”
“Rách vài đường không chết người đâu, cho dù trước đây ông làm trong nhà tang lễ thì nói thật là tôi cũng không bận tâm.” Xem Lão cẩu sát trùng cho hắn xong rồi bắt đầu khâu lại vết thương, Phong Triển Nặc cho rằng kỹ thuật của người này cũng không tệ lắm, chẳng qua chuyện Lão cẩu từng làm bác sĩ quả thật khiến hắn giật mình.
Quá trình khâu lại vết thương rất suông sẽ, mà Rắn mối và hai người khác thoạt nhìn không có gì nghiêm trọng, lại không bị thương ngoài da, hiện tại bọn họ đều ở bên ngoài, Doughlas với biệt danh Lão cẩu đeo một cặp kính lão ở trên mắt, vừa may vết thương vừa lải nhải đủ loại tình huống ở trong tù, nghe ra giống như hắn đang giới thiệu về nhà của hắn, dường như rất đắc ý vui vẻ.
“Đừng nhìn tôi như vậy, cậu thanh niên, cậu cũng đừng cảm thấy kỳ lạ, nên biết một người nếu trải qua hơn phân nửa thời gian sống trong nhà tù thì cái nơi quỷ quái này trên cơ bản cũng đã trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn, tôi đã từng đi ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn trở lại, nói nghe có vẻ kỳ lạ nhưng hình như tôi đã quen với cuộc sống trong này.” Lão cẩu dùng giọng điệu khốn khổ để tự thuật về quá khứ của mình, hắn đã đi ra ngoài như thế nào rồi quay trở lại ra sao.
Phong Triển Nặc không rõ suy nghĩ của một ông lão xem nhà tù trở thành nhà là như thế nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài, tìm được Glen, đem Nile, đem tất cả cục diện rối rắm bên Anh quốc ném cho cái tên kia là được.
“Chờ ông nói xong thì không chừng sẽ có hứng thú đi xem thương tích của mấy tên ở bên ngoài…” Phong Triển Nặc nói vài tiếng, Lão cẩu lập tức biết hắn đang ám chỉ cái gì, vì vậy liền chớp mắt với hắn vài cái, “Bọn họ muốn giết cậu.”
“Nhưng bọn họ đã thất bại, chẳng phải hay sao?” Thản nhiên buông tiếng cười nhạt, đây cũng là chế nhạo đối thủ, Rắn mối ở ngoài cửa nghe thấy hắn chế nhạo mình thì liền trở nên nhột nhạt.
Lão cẩu cúi đầu để lộ đôi mắt ra khỏi gọng kính, hắn cảm thấy kỳ lạ, “Cứ để bọn họ chờ, chẳng phải không cứu thì thương tích sẽ càng kéo dài hay sao, vì sao cậu lại nhắc nhở tôi?”
Ánh mắt của Rắn mối đông cứng, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trong phòng bệnh.
“Tôi có nhắc nhở ông hay sao, tôi chỉ đang cười nhạo bọn họ thực vô dụng mà thôi, sát thủ chuyên nghiệp không chỉ phải học cách giết người như thế nào, muốn biết cái gì khác thì còn rất nhiều.” Lão cẩu khâu lại đường chỉ cuối cùng, Phong Triển Nặc nằm trên giường bệnh, vết thương trước ngực của hắn vẫn đang đổ máu.
“Tôi không biết suy nghĩ của cậu, nhưng mà tôi biết cậu có phiền phức.” Lão cẩu nhìn vết thương trước ngực của hắn rồi nói như vậy.
“Nghiêm trọng lắm sao?” Phong Triển Nặc cũng biết vết thương kia không nhỏ, lưỡi dao rất sắc bén, thủ pháp của Rắn mối quả thật không tệ, Lão cẩu nhìn vào vết thương của hắn, “Miệng vết thương không lớn nhưng rất sâu, cần phải gây tê để khâu lại.” fynnz810
“Vậy cứ khâu lại đi, không cần phải gây tê.” Phong Triển Nặc nói thật rõ ràng, trên người của hắn chằng chịt vết sẹo, Lão cẩu đã quen với những tình huống như vậy, liền cảnh cáo nhắc nhở, “Sẽ rất đau, đau đến mức thần kinh của cậu sẽ bị tê dại, có thể làm cho cơ thể run rẩy, đến lúc đó cũng không dễ dàng khâu lại vết thương cho cậu.”
Lão cẩu cảm thấy khó xử, lại nhìn ra mấy tên ở bên ngoài rồi chà xát hai tay, “Tuy rằng tôi đã từng làm bác sĩ nhưng tôi đã có hơn ba mươi năm không cầm dao giải phẫu cho nên…tôi thấy phải gây tê cho cậu là tốt nhất.” Theo vẻ mặt của Lão cẩu thì Phong Triển Nặc đã biết kết quả, không gây tê là không được, nếu không Lão cẩu có thể bất cẩn làm cho vết thương của hắn càng tét ra rộng hơn.
“Chỉ được gây tê cục bộ.” Bản tính cẩn thận của sát thủ làm cho Phong Triển Nặc có quyết định như vậy, hắn sẽ không để cho người ta lợi dụng cơ hội, Rắn mối vẫn ngồi ngoài cửa, dùng ánh mắt chằm chằm để nhìn hắn, hắn biết đó là ánh mắt gì.
“Cục bộ thì cục bộ, đương nhiên là gây tê cục bộ, cũng không phải giải phẫu gì lớn lao, chỉ là khâu lại mà thôi.” Lão cẩu cầm lấy ống kim, sau khi rút xong một lượng thuốc tê vừa đủ thì bắt đầu bắn ra một chút để thử, “Trong lúc chờ thuốc tê có tác dụng thì tôi đi ra ngoài xem mấy tên đó trước đã.”
Quản giáo ở ngay trước cửa, Rắn mối và hai tên sát thủ đang chờ ngoài cửa, cũng bị trông giữ, gây tê cục bộ sẽ giúp hành động của Phong Triển Nặc không bị cản trở quá lớn, hắn vốn không nên băn khoăn nhưng bản năng của hắn lại một lần nữa xao lên một hồi chuông cảnh báo.
Rắn mối dường như đang mỉm cười với hắn, nụ cười dữ tợn làm hắn bỗng nhiên nhớ đến chính mình, không biết lúc hắn giết người có phải nạn nhân cũng nhìn thấy ở trong mắt của hắn loại dữ tợn và lạnh lùng như vậy hay không.
“Đợi đã….” Kim tiêm len vào làn da, hắn nói quá muộn, tầm mắt phía trên là khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lão cẩu, người nọ đang cười, “Còn chờ cái gì nữa, không sao đâu, sẽ ổn thôi, chờ đến khi thuốc tê có tác dụng thì tôi sẽ khâu lại vết thương cho cậu.”
Hết thảy đều tiến hành ngăn nắp có thứ tự, Lão cẩu nhìn đồng hồ, sau đó đi ra ngoài để xem cho đám người của Rắn mối, Phong Triển Nặc nằm trên giường bệnh, xung quanh yên lặng làm cho hắn có một loại dự cảm không rõ.
Có vài người tiếp cận nơi này, giày da phát ra tiếng vang rõ ràng, có vài người đến trước cửa, quản giáo còn chưa kịp hỏi thì đã bị quật xuống đất, mấy tên mặc đồ đen ra tay rất nhanh, rõ ràng là đã được huấn luyện đặc biệt, bọn họ đi vào phòng y tế.
“Mấy người là….” Phong Triển Nặc mở miệng nói chuyện nhưng không thể nghe thấy giọng của chính mình, thuốc mê có tác dụng, hắn không thể mở miệng.
Thoáng chốc hiểu được chuyện gì đã xảy ra, bởi vì hai người này cho hắn một cảm giác không xa lạ.
CIA, bọn họ là CIA, người của CIA muốn giết hắn diệt khẩu!
Hiển nhiên sự tồn tại của hắn đã tạo thành trở ngại, đồng thời còn uy hiếp đến danh dự của CIA, CIA muốn thủ tiêu công cụ đã trở thành vấn đề rắc rối này, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, hắn muốn đứng lên nhưng mà….Chết tiệt! Liều thuốc tê không đúng.
Tầm mắt nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy Lão cẩu đang ngồi trên ghế cùng với Rắn mối, bị trông giữ, vẻ mặt của Lão cẩu rất kỳ lạ.
Phong Triển Nặc bỗng nhiên hiểu rõ Lão cẩu Doughlas có lẽ là người của CIA, hoặc có thể đã bị CIA thu mua, hoặc là ngay từ đầu Lão cẩu là quân cờ do CIA đặt trong nhà tù này.
Chết tiệt! Hắn không thể chết ở chỗ này!
Hắn dùng hết sức để leo xuống giường, trong đó có một gã đặc công CIA rút ra một thanh mã tấu, một tên khác canh ngay trước cửa, phòng y tế bị đóng cửa, hắn ngồi xếp bằng ở dưới giường, cố gắng vịn vào tấm nệm bọc da đen trên giường để đứng lên.
Phốc – lưỡi dao đâm thẳng vào sống lưng của hắn.
Mặc dù bị tiêm thuốc mê nhưng hắn vẫn cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo cùng với máu tươi ấm áp đang chảy ra.
………..
P/S: rầu, Nặc sẽ chết với Phê.
“Nó đương nhiên đã bị cảnh sát thu giữ, bọn họ sẽ không hy vọng tôi giấu nó ở chỗ nào đó.” Hắn tung ra một cú trong màn hơi nước.
Khi sát thủ gặp phải sát thủ thì cả hai đều sử dụng những động tác giết người để sống, cực kỳ linh hoạt, bởi vì bọn họ biết rõ chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội chết người.
Đột nhiên xảy ra ẩu đả cũng không khiến mọi người bị hoảng sợ, ngược lại còn tụ tập xung quanh để theo dõi, Phong Triển Nặc và Rắn mối đánh nhau ngay trong khu phòng tắm vừa hẹp vừa dài.
Tầm mắt của cả hai đều bị ngăn cản, trên vai và cánh tay của Phong Triển Nặc bị đứt vài đường, mà nội thương của Rắn mối e rằng cũng không làm cho tên này cảm thấy dễ chịu, “Không có danh sách thì mày phải chết.”
Vút – lưỡi dao xẹt qua trước ngực, Phong Triển Nặc cúi đầu, nhìn thấy máu tươi của mình.
Màu đỏ hằn sâu trong mắt, hắn lộ ra nụ cười quỷ dị, đã nhẫn nhịn thật lâu, ở trước mặt Feston nếu có thể không giết người thì hắn sẽ không giết người, nhưng hiện tại….Vừa mở mắt ra, sát khí âm u lạnh lẽo lộ ra dưới đáy mắt.
Không muốn che giấu nữa, cũng không muốn kiềm chế nữa, đã đến cực hạn.
Nắm đấm là vũ khí, biết nhược điểm của cơ thể con người thì sẽ biết nên ra tay ở chỗ nào, hai tên sát thủ nhằm về phía Phong Triển Nặc liền bị đá văng ra ngoài.
Bọn họ hộc máu ngay tại chỗ, máu tươi tràn lan cùng với hơi nước dung hợp cùng một chỗ làm cho các phạm nhân nhìn xem ngây người.
Nhưng hai tên sát thủ mà Rắn mối dẫn theo cũng không tệ, bọn họ lăn vài vòng dưới đất rồi liền đứng lên, khóe miệng còn dính máu, lại tiếp tục gia nhập với Rắn mối.
Đối mặt với ba hướng công kích, năng lực ứng biến của Phong Triển Nặc bị khảo nghiệm, nhưng đáng ăn mừng là kỹ thuật giết người của hắn vẫn chưa bị bỏ phế, cho dù là ở trong phòng tắm mù mịt hơi nước.
“Biết tao đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì hay không?” Nắm đấm giật giật, hắn bắt đầu nhớ nhung mùi khói súng và đạn dược, “Muốn kiềm chế không nhấm nháp cái loại cảm giác này thì thật sự là quá khó.”
Hắn vừa dứt lời thì trong không khí dường như lan tỏa một cảm giác mát lạnh, mùi máu tươi kích thích tội ác đen tối, xung quanh chỉ còn tiếng ồn ào và kêu gào, Phong Triển Nặc cười lạnh, vừa lôi vừa kéo, khăn tắm trên lưng của đối phương bị hắn quấn thành vũ khí.
Khăn tắm ướt đẫm quất lên cơ thể người giống như dây thừng, trúng một phát thì trên người liền hằn lên một vết đỏ sẫm.
Hai người kia bị đánh lùi ra sau, Rắn mối cũng lui lại vài bước rồi kẹp lưỡi dao trong nắm đấm, lưỡi dao lóe sáng, như vậy mỗi một cú đấm tiếp theo của hắn đều có khả năng trí mạng.
Phong Triển Nặc không dám sơ suất, khăn tắm quấn lên cổ tay của Rắn mối, chỉ nhìn thấy bóng người dao động giữa màn hơi nước, hắn đi đến sau lưng của đối phương, khăn tắm giống dây thừng quấn lấy cổ tay của Rắn mối, dùng sức kéo vài vòng, động tác lưu loát, một đầu khăn tấm siết lên cổ của Rắn mối.
Rắn mối bị hạn chế hành động, trên mặt hiện lên một chút bối rối, Phong Triển Nặc ở ngay sau lưng hắn, lực cổ tay chậm rãi buộc chặt, thản nhiên nhếch môi, “Muốn danh sách là vì bọn họ đang nằm trong danh sách, mày tưởng là bọn họ còn có thời gian để lo đến chuyện danh sách hay sao?” Cổ tay của hắn vặn một phát, nhưng hai gã đồng bọn của Rắn mối lại không vì tình cảnh của Rắn mối mà dừng công kích, Phong Triển Nặc không thể không phân tâm đi đối phó với bọn họ, cửa ra ở trước không gian hẹp dài đã bị ngăn chặn, tựa như một nhà giam. fynnz.wordpress.com
Nhà giam bỗng nhiên xuất hiện một lối thoát, “Quản giáo đến! Quản giáo đến, mau dừng tay! Có ai muốn bị phạt hay không?” Lão già gầy nhom gạt đám đông ra, là ông ấy đi báo cho quản giáo.
“Lão cẩu, ông lại nhiều chuyện nữa rồi!” Đám phạm nhân rống to đối với ông ấy, người bị gọi là Lão cẩu dường như cũng không lo lắng mà chỉ cười hì hì rồi giải thích, “Xảy ra án mạng cũng chẳng tốt lành gì, sau này điều tra sẽ mất không ít thời gian, chẳng có lợi cho ai cả.”
Hơi nước mù mịt trong phòng tắm dần dần tán đi, tiếng đánh nhau cũng dừng lại, khi cảnh ngục tiến vào thì chỉ còn thấy ba người nằm dưới đất, còn có một người đang đứng tắm dưới vòi hoa sen, máu loãng theo dòng nước chảy xuống đất rồi nhanh chóng uốn lượn xuống miệng lỗ thoát nước.
Cánh tay, bả vai và ngực đều có vết thương, mái tóc màu trà nhạt xen lẫn với màu đen bị nước xối ướt sũng đang dán trên trán, xung quanh còn có một màn hơi nước, trong hơi nước lộ ra đôi mắt màu xanh biển vô tình.
Thấy rõ hắn là ai, quản giáo biết bối cảnh của hắn nên liền cảm thấy khó xử, “36-A-2650, anh đang làm cái gì vậy?”
“Nơi này là nhà tắm, anh xem đi hiện tại tôi đang làm cái gì, đương nhiên là tắm rồi.” Sự thật chứng minh cho dù là đôi mắt vô tình thì vẫn có thể lộ ra vẻ mặt thản nhiên, hắn khóa nước lại rồi cầm lấy xà phòng, “Nếu anh muốn hỏi mấy người kia thì tôi chẳng biết gì cả.”
Hắn đi qua bên cạnh quản giáo, trải qua đám đông, những tên phạm nhân chặn đường đều tách ra, chừa lại một lối đi.
Quản giáo nhìn thấy tất cả, Lão cẩu kinh ngạc mà nói ra suy nghĩ của những người khác, “Tôi còn tưởng là cậu ấy đã chết chắc rồi chứ.” Rắn mối té dưới đất, khi quản giáo đi qua thì hắn chậm rãi đứng lên.
Rắn mối không chết, rốt cục Phong Triển Nặc vẫn không xử lý đối phương, hắn không muốn rước lấy phiền phức, kỳ thật hắn vẫn luôn cẩn thận, nhưng không biết vì sao phiền phức vẫn luôn tự động tìm tới cửa, nhưng mà hiện tại hắn rốt cục vẫn nhớ chính mình đang ở nơi nào.
Nếu giết Rắn mối, cho dù có thể dựa vào điều đó mà cảnh cáo những người còn lại, nhưng hậu quả vẫn rất nghiêm trọng, hiện trường có rất nhiều nhân chứng, huống chi hắn còn tính chuyển sang nhà tù khác.
Khi Phong Triển Nặc đi đến cửa thì liền bị quản giáo chặn lại, “Anh, anh, anh, cả anh nữa–” Bao gồm cả Phong Triển Nặc, Rắn mối và hai tên đồng bọn đều bị điểm danh, “Mấy người đều đi đến phòng y tế cho tôi.”
Trong tù thường xuyên xảy ra những vụ đánh chém, phòng y tế tồn tại là chuyện tất yếu, phạm nhân có quyền được chữa bệnh, nhưng quan trọng hơn là có thể tránh cho phạm nhân đánh chém đến chết, người nhà phạm nhân sẽ tìm quản giáo bọn họ để yêu cầu chịu trách nhiệm.
Cho nên vì an toàn, cũng vì tránh cho những chuyện rắc rối có thể xảy ra, một khi quản giáo phát hiện thì đều sẽ đi báo cáo, trong phòng y tế cũng lưu lại thông tin chữa trị.
Phong Triển Nặc thay quần áo, sau đó được quản giáo đưa đến phòng y tế, Rắn mối ở phía sau, cách hắn một khoảng rất lớn, bởi vì đi rất chậm, gương mặt bầm tím cùng với nội tạng bị công kích mạnh bạo, có lẽ đã gây ra xuất huyết nội, hiện tại chỉ là cố chịu đựng mà thôi, Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn một cái, hắn biết rất rõ cú đấm của mình.
Đi qua hành lang xuyên suốt, chỗ rẽ chính là phòng y tế, thiết bị nơi này đương nhiên không bằng bệnh viện, nhưng có thể sơ cứu.
“Không ngờ là lại gặp tôi phải không?” Vào bên trong, khuôn mặt già nua của Lão cẩu xuất hiện ở trước mặt của Phong Triển Nặc.
Nhìn thấy Phong Triển Nặc dường như rất bất ngờ, Lão cẩu cười ha ha rồi tự mình giới thiệu, “Tôi tên là Douglas, ở cái nơi quỷ quái này đã hơn ba mươi năm rồi, quản giáo trưởng để cho tôi phụ trách phòng y tế này, giống như hôm nay, bác sĩ Jones không có mặt thì những vết thương ngoài da như của cậu đều do tôi phụ trách nhiệm.”
Hắn bắt đầu sát trùng vết thương trên tay của Phong Triển Nặc, nâng lên mí mắt nhiều nếp nhăn, tựa hồ sợ người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp của hắn, “Đừng nhìn tôi như vậy, trước kia tôi cũng từng làm bác sĩ ngoại khoa.”
“Rách vài đường không chết người đâu, cho dù trước đây ông làm trong nhà tang lễ thì nói thật là tôi cũng không bận tâm.” Xem Lão cẩu sát trùng cho hắn xong rồi bắt đầu khâu lại vết thương, Phong Triển Nặc cho rằng kỹ thuật của người này cũng không tệ lắm, chẳng qua chuyện Lão cẩu từng làm bác sĩ quả thật khiến hắn giật mình.
Quá trình khâu lại vết thương rất suông sẽ, mà Rắn mối và hai người khác thoạt nhìn không có gì nghiêm trọng, lại không bị thương ngoài da, hiện tại bọn họ đều ở bên ngoài, Doughlas với biệt danh Lão cẩu đeo một cặp kính lão ở trên mắt, vừa may vết thương vừa lải nhải đủ loại tình huống ở trong tù, nghe ra giống như hắn đang giới thiệu về nhà của hắn, dường như rất đắc ý vui vẻ.
“Đừng nhìn tôi như vậy, cậu thanh niên, cậu cũng đừng cảm thấy kỳ lạ, nên biết một người nếu trải qua hơn phân nửa thời gian sống trong nhà tù thì cái nơi quỷ quái này trên cơ bản cũng đã trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn, tôi đã từng đi ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn trở lại, nói nghe có vẻ kỳ lạ nhưng hình như tôi đã quen với cuộc sống trong này.” Lão cẩu dùng giọng điệu khốn khổ để tự thuật về quá khứ của mình, hắn đã đi ra ngoài như thế nào rồi quay trở lại ra sao.
Phong Triển Nặc không rõ suy nghĩ của một ông lão xem nhà tù trở thành nhà là như thế nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài, tìm được Glen, đem Nile, đem tất cả cục diện rối rắm bên Anh quốc ném cho cái tên kia là được.
“Chờ ông nói xong thì không chừng sẽ có hứng thú đi xem thương tích của mấy tên ở bên ngoài…” Phong Triển Nặc nói vài tiếng, Lão cẩu lập tức biết hắn đang ám chỉ cái gì, vì vậy liền chớp mắt với hắn vài cái, “Bọn họ muốn giết cậu.”
“Nhưng bọn họ đã thất bại, chẳng phải hay sao?” Thản nhiên buông tiếng cười nhạt, đây cũng là chế nhạo đối thủ, Rắn mối ở ngoài cửa nghe thấy hắn chế nhạo mình thì liền trở nên nhột nhạt.
Lão cẩu cúi đầu để lộ đôi mắt ra khỏi gọng kính, hắn cảm thấy kỳ lạ, “Cứ để bọn họ chờ, chẳng phải không cứu thì thương tích sẽ càng kéo dài hay sao, vì sao cậu lại nhắc nhở tôi?”
Ánh mắt của Rắn mối đông cứng, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trong phòng bệnh.
“Tôi có nhắc nhở ông hay sao, tôi chỉ đang cười nhạo bọn họ thực vô dụng mà thôi, sát thủ chuyên nghiệp không chỉ phải học cách giết người như thế nào, muốn biết cái gì khác thì còn rất nhiều.” Lão cẩu khâu lại đường chỉ cuối cùng, Phong Triển Nặc nằm trên giường bệnh, vết thương trước ngực của hắn vẫn đang đổ máu.
“Tôi không biết suy nghĩ của cậu, nhưng mà tôi biết cậu có phiền phức.” Lão cẩu nhìn vết thương trước ngực của hắn rồi nói như vậy.
“Nghiêm trọng lắm sao?” Phong Triển Nặc cũng biết vết thương kia không nhỏ, lưỡi dao rất sắc bén, thủ pháp của Rắn mối quả thật không tệ, Lão cẩu nhìn vào vết thương của hắn, “Miệng vết thương không lớn nhưng rất sâu, cần phải gây tê để khâu lại.” fynnz810
“Vậy cứ khâu lại đi, không cần phải gây tê.” Phong Triển Nặc nói thật rõ ràng, trên người của hắn chằng chịt vết sẹo, Lão cẩu đã quen với những tình huống như vậy, liền cảnh cáo nhắc nhở, “Sẽ rất đau, đau đến mức thần kinh của cậu sẽ bị tê dại, có thể làm cho cơ thể run rẩy, đến lúc đó cũng không dễ dàng khâu lại vết thương cho cậu.”
Lão cẩu cảm thấy khó xử, lại nhìn ra mấy tên ở bên ngoài rồi chà xát hai tay, “Tuy rằng tôi đã từng làm bác sĩ nhưng tôi đã có hơn ba mươi năm không cầm dao giải phẫu cho nên…tôi thấy phải gây tê cho cậu là tốt nhất.” Theo vẻ mặt của Lão cẩu thì Phong Triển Nặc đã biết kết quả, không gây tê là không được, nếu không Lão cẩu có thể bất cẩn làm cho vết thương của hắn càng tét ra rộng hơn.
“Chỉ được gây tê cục bộ.” Bản tính cẩn thận của sát thủ làm cho Phong Triển Nặc có quyết định như vậy, hắn sẽ không để cho người ta lợi dụng cơ hội, Rắn mối vẫn ngồi ngoài cửa, dùng ánh mắt chằm chằm để nhìn hắn, hắn biết đó là ánh mắt gì.
“Cục bộ thì cục bộ, đương nhiên là gây tê cục bộ, cũng không phải giải phẫu gì lớn lao, chỉ là khâu lại mà thôi.” Lão cẩu cầm lấy ống kim, sau khi rút xong một lượng thuốc tê vừa đủ thì bắt đầu bắn ra một chút để thử, “Trong lúc chờ thuốc tê có tác dụng thì tôi đi ra ngoài xem mấy tên đó trước đã.”
Quản giáo ở ngay trước cửa, Rắn mối và hai tên sát thủ đang chờ ngoài cửa, cũng bị trông giữ, gây tê cục bộ sẽ giúp hành động của Phong Triển Nặc không bị cản trở quá lớn, hắn vốn không nên băn khoăn nhưng bản năng của hắn lại một lần nữa xao lên một hồi chuông cảnh báo.
Rắn mối dường như đang mỉm cười với hắn, nụ cười dữ tợn làm hắn bỗng nhiên nhớ đến chính mình, không biết lúc hắn giết người có phải nạn nhân cũng nhìn thấy ở trong mắt của hắn loại dữ tợn và lạnh lùng như vậy hay không.
“Đợi đã….” Kim tiêm len vào làn da, hắn nói quá muộn, tầm mắt phía trên là khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lão cẩu, người nọ đang cười, “Còn chờ cái gì nữa, không sao đâu, sẽ ổn thôi, chờ đến khi thuốc tê có tác dụng thì tôi sẽ khâu lại vết thương cho cậu.”
Hết thảy đều tiến hành ngăn nắp có thứ tự, Lão cẩu nhìn đồng hồ, sau đó đi ra ngoài để xem cho đám người của Rắn mối, Phong Triển Nặc nằm trên giường bệnh, xung quanh yên lặng làm cho hắn có một loại dự cảm không rõ.
Có vài người tiếp cận nơi này, giày da phát ra tiếng vang rõ ràng, có vài người đến trước cửa, quản giáo còn chưa kịp hỏi thì đã bị quật xuống đất, mấy tên mặc đồ đen ra tay rất nhanh, rõ ràng là đã được huấn luyện đặc biệt, bọn họ đi vào phòng y tế.
“Mấy người là….” Phong Triển Nặc mở miệng nói chuyện nhưng không thể nghe thấy giọng của chính mình, thuốc mê có tác dụng, hắn không thể mở miệng.
Thoáng chốc hiểu được chuyện gì đã xảy ra, bởi vì hai người này cho hắn một cảm giác không xa lạ.
CIA, bọn họ là CIA, người của CIA muốn giết hắn diệt khẩu!
Hiển nhiên sự tồn tại của hắn đã tạo thành trở ngại, đồng thời còn uy hiếp đến danh dự của CIA, CIA muốn thủ tiêu công cụ đã trở thành vấn đề rắc rối này, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, hắn muốn đứng lên nhưng mà….Chết tiệt! Liều thuốc tê không đúng.
Tầm mắt nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy Lão cẩu đang ngồi trên ghế cùng với Rắn mối, bị trông giữ, vẻ mặt của Lão cẩu rất kỳ lạ.
Phong Triển Nặc bỗng nhiên hiểu rõ Lão cẩu Doughlas có lẽ là người của CIA, hoặc có thể đã bị CIA thu mua, hoặc là ngay từ đầu Lão cẩu là quân cờ do CIA đặt trong nhà tù này.
Chết tiệt! Hắn không thể chết ở chỗ này!
Hắn dùng hết sức để leo xuống giường, trong đó có một gã đặc công CIA rút ra một thanh mã tấu, một tên khác canh ngay trước cửa, phòng y tế bị đóng cửa, hắn ngồi xếp bằng ở dưới giường, cố gắng vịn vào tấm nệm bọc da đen trên giường để đứng lên.
Phốc – lưỡi dao đâm thẳng vào sống lưng của hắn.
Mặc dù bị tiêm thuốc mê nhưng hắn vẫn cảm giác được lưỡi dao lạnh lẽo cùng với máu tươi ấm áp đang chảy ra.
………..
P/S: rầu, Nặc sẽ chết với Phê.
Danh sách chương