Phong Triển Nặc đi vào trong cho nên không phát hiện vẻ mặt của Feston, ánh mắt thâm sâu khó lường vẫn chăm chú nhìn bóng dáng rời đi của hắn, cho đến khi cánh cửa đóng lại ở sau lưng hắn.

Phong Triển Nặc rất tự tin, sự tự tin của hắn không phải là quá mức tự phụ, hắn hoàn toàn có khả năng ứng phó với vấn đề trước mặt, Feston không hề nghi ngờ điểm này.

Nhưng như vậy cũng không đủ để hắn tin tưởng sẽ không xuất hiện chuyện gì bất trắc, việc bất trắc sở dĩ là bất trắc bởi vì chúng nó luôn vượt quá dự kiến của mọi người, Phong Triển Nặc là một trường hợp đặc biệt, hắn lại một lần nữa làm cho Feston phải ngạc nhiên, nhưng Feston không vì tình yêu mà đánh mất lý trí.

Việc mà Feston làm đầu tiên khi đi ra ngoài là gọi điện cho Bob, “Nile đang ở chỗ của anh phải không?”

“Tôi định hỏi cậu vị đại sứ kia khi nào thì đến? Lão già người Anh bị lạc đường ở Mỹ hả? Hay là bọn họ căn bản không muốn thằng bé này? Nếu là như thế thì cậu sớm đón nó trở về đi, tôi đã nói mấy chục lần rồi, ở chỗ này của tôi không thích hợp cho nó.” Nể mặt Ian, hắn chỉ có thể chịu đến mức này, Bob nắm chặt điện thoại, cố gắng nói không quá khó nghe.

“Tôi biết rồi.” Tâm tư của Feston cũng không ở nơi này.

Cứ như vậy là đã xong? Bob trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, xem ra hắn phải tìm Stephanie để giúp chăm sóc thằng bé này mới được, ngay khi hắn nghĩ như vậy thì liền nghe thấy ở đầu dây bên kia đặt câu hỏi, “Bob, nói cho tôi nghe một chút về Glen, cậu ta là người thế nào?”

Lý trí của Feston nói cho hắn biết hiện tại hắn phải khách quan, cho dù hắn rất để ý đến thái độ của Phong Triển Nặc đối với Glen.

Bob im lặng chừng vài giây, hắn cảm thấy kỳ lạ, cái tên này đã lâu không nhắc đến, “Glen à, vì sao bỗng nhiên lại nhắc đến cậu ấy?” Hắn nghe ra giọng điệu của Feston có một chút khác thường, vì vậy liền đè thấp giọng nói rồi dồn dập hỏi, “Chuyện đó có liên quan gì đến việc Ian bị vào tù?”

Không hổ là người trung gian của đám sát thủ, phản ứng của Bob rất nhanh, Feston đang thử phản ứng của Bob, “Glen còn sống.”

“Drim Glen còn sống?!” Bob cất cao giọng chứng tỏ hắn hoàn toàn không biết chuyện này.

“Là Ian nói cho cậu biết là Glen còn sống hả?” Hắn xác nhận lại một lần nữa với Feston, tin tức này khiến người ta rất giật mình.

“Chính là cậu ấy.” Feston trả lời, hắn tạm dừng một chút, cũng có nghĩa là hắn vẫn chưa dứt lời, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bên ngoài nhà tù, hôm nay là một ngày nắng đẹp nhưng tâm tình của Feston lại lấp đầy lo lắng.

Tuy nhiên loại tâm tình này cũng không ảnh hưởng đến sức phán đoán và khả năng quyết định của hắn, hắn cầm điện thoại, giọng điệu đông cứng giống như đang ra lệnh cho cấp dưới, “Hy vọng hiện tại anh có thể nói cho tôi biết, hơn nữa phải thuật lại chi tiết, tôi muốn biết Drim Glen là người như thế nào mới có thể làm cho Ian bằng mọi giá phải làm cho cậu ta đoàn tụ với con của mình.”

Giọng nói có khả năng xuyên thấu đến màng tai, Bob đưa điện thoại ra xa một chút, “Cậu mất hứng, đương nhiên cậu có quyền mất hứng nhưng Glen là người bạn thân nhất của Ian, cũng có thể nói là duy nhất.”

Sau khi kinh ngạc thì Bob mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra theo như lời của Feston, mặc kệ là Feston có phản ứng gì thì Bob vẫn chưa thể tiêu hóa sự thật này, “Nói như vậy Ian tiến vào tù là giả, là vì Glen, Glen không chết….Mà mấy năm nay Ian vẫn luôn giấu diếm chuyện này.”

Ngay cả hắn mà Ian cũng không nói, Bob thật sự không ngờ.

“Nói cho tôi nghe một chút về Glen.” Feston có vẻ mất kiên nhẫn, Bob đương nhiên hiểu được.

“Cậu không có lập trường mất kiên nhẫn vì chuyện này, khi cậu lựa chọn Ian thì cậu đã không có lập trường để oán giận, làm cái nghề này thì ai lại không có một đống phiền toái theo sau? Feston, Ian không tiếc mọi giá vì Glen, nhưng như vậy thì sao? Muốn tôi nói thì tôi tình nguyện cậu ấy chọn Glen, ít nhất Glen cũng là một sát thủ, Glen hiểu rõ suy nghĩ của Ian.”fynnz.wordpress.com

Giống như còn ngại tâm tình của Feston chưa đủ tệ, Bob lại nói ra những lời rất thẳng thắn. Có lẽ biết chuyện Glen còn sống đã thay đổi quan điểm của hắn, ít nhất trước đó hắn chấp nhận Feston nhưng hiện tại đã có biến hóa.

Feston cầm điện thoại ngồi ở trong xe, “Anh không phải là cậu ấy, anh không có tư cách lựa chọn thay cho cậu ấy, với lại làm ơn đi, đừng cho là tôi đang ghen tuông! Đúng vậy, tôi không thích cái tên Glen kia, nhưng hiện tại tôi càng lo lắng là trong chuyện này cả anh và cậu ấy đều đang mất đi lý trí.”

Có đôi khi Feston rất cay nghiệt, Bob bị lời nói sắc bén của hắn chọc giận bèn ha ha cười lạnh, “Nhưng chúng ta đang nói đến Glen, tưởng tượng một chút thử xem, khi Ian không có cái gì thì người ở bên cạnh cậu ấy là Drim Glen, là đồng bọn của cậu ấy, là người duy nhất mà cậu ấy có thể dựa vào, khi đó cậu đang ở đâu hả Feston Kada? Tôi tin là cho dù cậu đang ở đâu đang làm cái gì thì cũng không thể tưởng tượng được những chuyện mà bọn họ gặp phải.”

Sắc mặt cứng rắn của Feston bắt đầu nứt toác, giọng điệu của hắn cũng giống như những tảng đá không ngừng rơi xuống, “Tôi không biết, tôi bỏ lỡ, nhưng hiện tại cậu ấy là của tôi, tôi phải cam đoan cậu ấy được an toàn, mặc kệ cậu ấy muốn cái gì thì tôi cũng không thể cứ dung túng để cậu ấy đi mạo hiểm. Đó là sai lầm, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì người đau khổ nhất không phải là Glen mà là tôi.”

Hắn tạm dừng, “Cho nên tôi phải làm ra cái gì đó vì chính mình.”

Không phải là ghên tuông cũng không phải bởi vì ý muốn bảo hộ thừa thải, mà là vì bản thân hắn, bởi vì hắn đã không còn cách nào dứt ra.

Yêu một người, sự tồn tại của người kia đã tác động quá lớn đến cảm xúc của hắn, cho dù là Feston Kada thì cũng không có cách nào tránh khỏi, hắn đã từng bị đình chỉ công tác, lại được phục chức, còn bị cấp dưới nghi ngờ, Bob phát hiện chính mình quả thật không có tư cách đi chỉ trích một cảnh sát yêu sát thủ.

Trên phương diện này thì Feston đã làm quá nhiều cho Ian.

“Quan hệ của hai người kể từ ngày đầu tiên đã là sai lầm, nhưng mà quên đi, đã đến mức này thì còn có thể nói cái gì nữa, ai có quan hệ với cái tên Ian kia thì đều trở nên bất hạnh, bao gồm cả Glen, tôi nghĩ rằng cậu ta đã chết, hiện tại biết cậu ta chưa chết, còn về việc cậu muốn biết cái gì về cậu ta? Tôi già rồi, có một số việc không còn nhớ quá rõ.”

“Không sao, anh chỉ cần nói những gì anh biết cho tôi nghe là được.” Khởi động xe, nhà tù ở sau lưng của Feston càng lúc càng rời xa, hắn một tay cầm điện thoại, một tay cầm vô lăng, tâm tình rất phức tạp.

Bob có một chút cảm thông cho Feston bởi vì hắn biết Ian không phải là người dễ quản thúc, “Feston, trước khi tôi nói với cậu về chuyện của Glen thì cậu phải nhớ Kỹ Ian là sát thủ tốt nhất, nhưng không phải là người bình thường, cậu phải nhớ kỹ điểm này.”



“Không phải là người bình thường?” Feston không biết vì sao Bob lại đột ngột nói như vậy, hắn dùng sức nắm chặt tay lái, “Anh sai rồi, cậu ấy là người bình thường, cậu ấy có được tất cả quyền mà hết thảy người bình thường nên có, bao gồm cả cuộc sống yên bình an ổn.”

Bob cảm thấy lời của mình vừa đánh vào một thanh sắt thép, “Cậu đang bảo vệ cho cậu ấy, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, cậu cũng biết tôi rất thích cậu ấy, thậm chí xem cậu ấy như con của mình, đương nhiên những lời này cậu không thể nói ở trước mặt cậu ấy….”

“Bob.” Gần đây tính kiên nhẫn của Feston hoàn toàn bị giảm sút.

Bob thong thả nói, “Tôi bảo cậu ấy không phải là người bình thường là vì cậu ấy bị huấn luyện thành như vậy, cậu hiểu không, cậu ấy không biết phải cư xử với cảm tình của mình như thế nào, trong quá khứ cậu ấy dùng giết chóc để giải quyết, cậu ấy giết tất cả mọi người có hứng thú với cậu ấy, những người yêu cậu ấy.”

“Cậu ấy biết như vậy là an toàn nhất, cậu ấy sẽ không sinh ra cảm tình dư thừa, cho nên cậu ấy là xuất sắc nhất, nhưng cậu xuất hiện, cậu ấy không thể giết cậu, cậu ấy bắt đầu mất khống chế, cuối cùng hai người yêu nhau, chuyện này nghe ra rất tuyệt, nhưng cũng không thay đổi được bản chất của cậu ấy, Ian biết chính mình là một sát thủ máu lạnh.”

Lời nói của Bob làm cho Feston cảm thấy rất tệ, “Anh đang nói như thể cậu ấy là một con quái vật vậy.”

“Cho dù là quái vật thì cũng không chỉ có một, Glen cũng là quái vật, Glen hiểu rõ cảm giác này của Ian, tôi nghĩ Ian nhất định sẽ không nói cho cậu biết điều này, bởi vì cậu là Feston, là người mà cậu ấy yêu.” Bob có thể nói là một trong những người hiểu rõ sát thủ U Linh nhất.

Cảnh vật ven đường chậm rãi rút lui, Feston nhìn thẳng ra phía trước, hắn mất khống chế nên lập tức hãm phanh, “Cậu ấy là một tên ngu ngốc, tình nguyện đi làm chuyện nguy hiểm mà không chịu thương lượng với tôi, cậu ấy muốn gặp mặt bạn cũ, không muốn làm cho tôi biết bản chất thật sự mà cậu ấy đang che giấu.”

Feston xoa trán, “Chẳng lẽ vì không am hiểu tình cảm mà chỉ biết chạy trốn và giết người thì tôi sẽ không yêu cậu ấy hay sao, cho dù cậu ấy là quái vật như anh đã nói, là tội phạm, là một tên sát nhân điên cuồng với hai tay đẫm máu….” Cho dù Phong Triển Nặc hoàn toàn không giống người bình thường.

Bàn tay nắm vô lăng vẫn vững vàng, Feston không nói tiếp, Bob nhìn không tới cũng tưởng tượng không ra vẻ mặt của Feston lúc này, bởi vì Bob không phải là tên sát thủ kia.

Một khi đã nhận thức chuẩn xác mục tiêu thì sẽ không thay đổi phương hướng, Feston hiểu rất rõ tình cảm của hắn đối với Phong Triển Nặc, hắn càng biết rõ ý nghĩa của người này đối với hắn.

“Nói cho tôi biết về chuyện của Glen, tất cả những gì mà anh biết, càng chi tiết càng tốt.” Hắn sẽ bắt được cái tên sát thủ trong tù kia, cũng sẽ giải quyết hết thảy vấn đề, giọng điệu của Feston lộ ra hàm nghĩa như vậy. fynnz810

Bob có tình cảm sâu sắc với đám sát thủ, hắn nhìn bọn họ lớn lên, đương nhiên biết rất nhiều, ngay khi hắn tự thuật về quá khứ thì bên trong nhà tù, lúc Phong Triển Nặc quay lại phòng giam thì liền bị bất ngờ vì Mason đã quay lại.

“Xem ra tay của mày đã khôi phục không tệ.” Lúc giẫm nát cổ tay của Mason thì trên mặt của hắn cũng là nụ cười lạnh lùng này.

Cổ tay của Mason hiện tại bị băng bó bởi một lớp băng gạc màu trắng, nhưng Mason không lộ ra cảm xúc khiếp đảm, hắn nắm lấy bàn tay bị thương của mình, “Mày cảm thấy kỳ lạ vì sao tao còn dám trở về đúng không?”

“Có người có lá gan rất to.” Bang Hắc Báo chỉ là cái cớ, cũng có thể xem như công cụ, Phong Triển Nặc không tính làm gì bọn họ, cho nên hắn cũng không ngờ sẽ gặp phải người của bang Hắc Báo muốn trả thù hắn.

Mason quỳ gối ở một góc trên giường tầng, Phong Triển Nặc không bận tâm đến phản ứng của đối phương, hắn đi về phía giường của mình rồi nằm xuống.

“Bọn tao có không ít người bị cảnh sát bắt giữ, đây đều là do mày làm ra.” Mason hung hăng nói, giống như giải thích cho hành động của mình.

Giọng nói từ trên giường tầng truyền xuống, Phong Triển Nặc dùng hai tay để kê đầu, “Là tao làm ra.”

Hắn căn bản đang lười nói chuyện, cũng lười giải thích, Mason không thể chấp nhận, “Nếu mày có thể giải thích thì tao sẽ tha thứ cho mày, bằng không–”

“Bằng không thì thế nào? Mày muốn giết tao à?” Hơi hơi mở mắt, dường như chỉ là đặt câu hỏi, nhưng lời nói cùng với nụ cười như có như không của hắn ở trong mắt của Mason chính là đùa cợt, Mason từng nếm mùi thân thủ của hắn, đến lúc đó ai giết ai thì chưa đến phiên Mason có thể lên tiếng.

Từ trên góc giường cúi đầu xuống, ánh mắt của Mason giống như lóe lên trong bóng đêm, “Sẽ có người giết mày.”

………

P/S: Ta để ý một điều, anh Phê luôn là người nhìn đằng sau lưng của Nặc, ko bao giờ là người bỏ đi trước, lúc này cũng dõi mắt về phía em o_o. Với lại…ta muốn đấm bạn Bob một trận =.=, nói chuyện thấy phát ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện