“Eric Winslow?” Phong Triển Nặc không có hứng thú với việc Hecate điều tra được chuyện này bằng cách nào, hắn lặp lại cái tên đó, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, “Cô chắc chắn người đó tên là Eric Winslow chứ?”

Hắn hỏi rất kỳ lạ, Stephanie trả lời, “Đúng vậy, tôi chắc chắn người đó tên là Eric Winslow, cậu nên biết cũng không dễ dàng gì để tìm được manh mối như vậy, không còn điều gì khác, chỉ có cái tên đó, xem ra người phụ nữ mà cậu muốn tìm cũng không bình thường.”

“Quả thật không bình thường.” Khép hờ mắt, Phong Triển Nặc chậm rãi buông xuống khẩu súng trong tay, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy hay sao….

Những lời này rõ ràng có chứa ý tứ khác, Stephanie định hỏi lại thì điện thoại đã bị treo máy, hắn không muốn cô ta tiếp tục điều tra, chờ đến khi cúp máy thì Stephanie mới phát hiện chuyện này rất kỳ lạ.

“Làm sao vậy?” Quay đầu lại thì liền nhìn thấy Feston đứng trước cửa, Phong Triển Nặc há miệng thở dốc, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, sau đó lắc đầu, trực tiếp đưa ra ảnh chụp, “Tôi đã tìm thấy Caroline.”

“Hecate tìm được rồi à?” Feston đoán được đó là cú điện thoại của Stephanie, biết số của hắn thì cũng không nhiều người lắm, “Cô ta ở đâu? Hiện tại đại sứ Ed nhất định đang đợi tin tức, tôi cũng hy vọng sớm giải quyết chuyện này….”

Nói đến đây thì hắn phát hiện vẻ mặt của Phong Triển Nặc không đúng, “Sắc mặt của cậu hơi kỳ lạ, làm sao vậy?”

Feston đi đến trước mặt hắn, Phong Triển Nặc lạnh lùng cười rồi vứt đi tấm ảnh, “Cô ta đã chết.”

“Đã chết? Bị giết hay là….” Ánh mắt của Feston trở nên thâm trầm, hắn phán đoán phương diện này có vấn đề gì đó, “Stephanie nói với cậu là Caroline đã chết hay sao? Cho dù cô ta đã chết thì tại sao người Anh lại không tìm thấy cô ta.”

Đây là điểm kỳ lạ nhất, Phong Triển Nặc từng cùng với Feston cẩn thận suy đoán đủ loại khả năng, bao gồm cả việc làm cho Stephanie tìm kiếm trong đám tội phạm xem có người phụ nữ nào có diện mạo tương tự như ảnh chụp hay không, nhưng vẫn không có kết quả.



Tóc dài, một đôi mắt ưu sầu, người phụ nữ tên Caroline ở trong ảnh chụp vẫn còn trẻ, phải nói là rất trẻ, tuổi trẻ mà u buồn, cô ấy có vẻ rất yên lặng, lộ ra một cảm giác ủ rũ chán chường, có một loại bình tĩnh mà phụ nữ ở tuổi này không nên có.

Khó có thể tưởng tượng cô ta lại là một cô gái trốn nhà ra đi, Feston cầm ảnh chụp, Phong Triển Nặc lại đứng lên, Nile đang ở ngay trước cửa, hắn vẫy tay đối với nó, “Lại đây.” fynnz.wordpress.com

Nile chậm rãi đến gần, giống như một con thú nhỏ âm thầm cảnh giác, tấm ảnh được đưa ra trước mặt nó, “Có nhận ra cô ta hay không?”

Chỉ vài từ nhưng lại giống như kích nổ quả bom mà Nile luôn kiềm chế trong cơ thể, nó kịch liệt run rẩy đoạt lấy tấm ảnh rồi nắm chặt trong tay, “Mẹ mẹ! Mẹ mẹ! Mẹ mẹ!”

Nó gào thét, trong đôi mắt trừng to không có một giọt nước mắt, giống như toàn bộ linh hồn đều bám vào bức ảnh này, mất đi hết thảy phản ứng trên cơ thể, ngoại trừ gào thét thì chỉ có gào thét.

Tiếng trẻ con xé rách sự yên tĩnh trong phòng, nó không ngừng gọi mẹ với người phụ nữ ở trong ảnh, sắc mặt của hai người đàn ông còn lại đều có sự thay đổi khác nhau.

Feston không ngờ đáp án lại ở ngay bên cạnh bọn họ, “Cô ta là mẹ của Nile à? Vậy cô ta chính là…”

“Người phụ nữ của Glen.” Nhìn về phía Feston, Phong Triển Nặc cười khổ, “Chuyện này có xem là may mắn hay không? Chẳng qua tôi không biết đây là may mắn hay là xui xẻo.”

“Glen và cậu đều là sát thủ, cậu ta đương nhiên sẽ che giấu hành tung của mình, bao gồm cả người mà cậu ấy yêu, Glen không muốn làm cho người ta biết sự tồn tại của Caroline, vì vậy đã lau đi hết thảy giấu vết, giả tạo thân phận cho cô ta, Caroline chính làErin.” Hết thảy mảnh nhỏ được lắp ghép lại, đôi mắt như chim ưng của Feston lộ ra sự âm trầm sắc bén.

Phong Triển Nặc biết rõ chuyện này nghĩa là gì, “Đại sứ Ed vĩnh viễn không tìm thấy Caroline, chúng ta cũng sẽ không thể giao ra Caroline, ông ấy phải nói cho nhân vật cấp cao kia rằng Caroline đã chết.”

Cô ta chết thì có nghĩa giao ước trước kia của bọn họ xem như hủy bỏ, cục diện có lợi đối với bọn họ cũng bị đánh mất, hiện tại cán cân lại trở nên nghiêng lệch.

“Stephanie nói cho tôi biết Caroline được gả cho người đàn ông tên là Eric Winslow.” Nụ cười đùa cợt hiện lên trên mặt của Phong Triển Nặc, cái tên này quen thuộc đến cỡ nào.

“Đây là một trong những thân phận giả của Glen.” Hắn trầm giọng nói, Feston hiểu được, điều đó giải thích vì sao Phong Triển nặc lại nghĩ đến việc đưa tấm ảnh cho Nile xem, mà hiện tại Nile vẫn không ngừng gọi mẹ, nó cầm tấm ảnh rồi ngồi co ro ở một góc, không thể dừng lại tiếng gào thét.

Khi Nile không ngừng gào thét gọi mẹ thì Phong Triển Nặc lại ngửa đầu thở dài rồi cười ha hả, “Eric chính là Glen, Erin chính là Caroline, mà nó, Nile chính là con của bọn họ, mẹ của nó đã chết, Erin tìm kiếm vị hôn phu đã mất tích rất nhiều năm của cô ta, cuối cùng bệnh chết ở trước mặt con của mình. Feston, anh thấy tôi đã làm cái gì hay chưa…”

Hắn cười càng lúc càng lạnh, sau đó đấm một quyền lên tường, “Anh xem tôi đã làm cái gì kìa?! Tôi giết Glen, hại chết người phụ nữ của cậu ấy, hiện tại lại hại con của cậu ấy, ha ha, Chúa ơi, tôi quả thật là lợi hại, chỉ cần một phát súng mà có thể hủy diệt ba người!”

Hắn cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng trong phòng, Nile ngồi ở một góc rốt cục rớt nước mắt, tiếng khóc la hòa lẫn với tiếng cười, thế giới này giống như đã trở nên điên cuồng.

Cổ họng bỗng nhiên bị bóp nghẹn, sau lưng của hắn đập mạnh vào tường, trước mặt là ánh mắt lạnh lùng của Feston đang hung hăng trừng hắn, “Câm miệng cho tôi! Cậu không hại bất kỳ kẻ nào cả, cho dù cậu có hại ai thì hiện tại cũng phải bình tĩnh dùm tôi! Lúc ấy là cậu nghe lệnh cấp trên làm việc, người nên chịu trách nhiệm là những kẻ đã hạ lệnh, là cái tổ chức kia chứ không phải cậu!”

Feston không hề nương tay, Phong Triển nặc nhìn Feston, Feston cũng đang nhìn hắn, trong mắt của sát thủ xuất hiện sự bình tĩnh một cách kỳ lạ, màu xanh biển lóe lên, mang theo cảm giác có thể cắn nuốt linh hồn của người ta.

Feston chậm rãi buông tay ra, sau đó sờ lên mặt của Phong Triển Nặc, “Đừng như vậy nữa, ít nhất Nile vẫn còn sống.”

“Anh chẳng biết gì cả.” Khẽ cười một tiếng, vẻ mặt có một chút kỳ lạ, Phong Triển Nặc đẩy cổ tay của Feston ra, “…..Nếu tôi nhận ra diện mạo củaErinthì đáng lý tôi đã nhận ra cô ta chính là Caroline, vì sao khi đó tôi không bảo Glen cho tôi xem ảnh chụp của cô ta? Khi đó tôi đã suy nghĩ cái gì vậy, đúng là chết tiệt.” Hắn cau mày. fynnz810

“Cô ta làm cho bạn thân của cậu yêu cô ta, bởi vì vậy mà Glen bị tổ chức trừng phạt, đương nhiên cậu không muốn biết cô ta là người như thế nào, đối với cậu mà nói thì đó là chuyện dư thừa, huống hồ Glen cũng sẽ không cho cậu biết, nếu cậu ta là một sát thủ xuất sắc thì cậu ta cũng sẽ cẩn thận không thua gì cậu.”

Feston ôm Phong Triển Nặc vào lòng.

Sau lưng của Phong Triển Nặc được vuốt ve nhẹ nhàng, bọn họ đều biết hiện tại nói những chuyện này cũng chỉ vô ích, Phong Triển Nặc ôm lại Feston một chút, “Tôi không sao, người cần an ủi ở nơi đó.”

Hiện tại Nile đã tìm được khúc cây của nó.

Nó nắm chặt tấm ảnh trong tay, không ngừng gọi mẹ, Feston cho rằng phải mau chóng nói chuyện này cho bên Anh biết, tuy rằng Caroline đã chết, nhưng Nile còn sống, nó là con của Caroline.

Trên tay của bọn họ vẫn còn lợi thế.

Feston thu xếp ổn thỏa cho Nile, để cho thằng bé ngủ vùi sau một trận khóc to mệt mỏi, Phong Triển Nặc lại nghe Feston nói những lời này, như vậy thật hiếm thấy, “Kể từ khi nào thì anh bắt đầu đem một đứa nhỏ ra làm lợi thế, anh đừng nói là bị tôi làm hư nha.”

“Đừng nghĩ như vậy, đổi sang một quan điểm khác thì Nile cần người thân mà chúng ta lại không phải người thích hợp cho nó, đưa cho người có huyết thống với nó là biện pháp thỏa đáng nhất, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho tương lai của nó sau khi cậu đã hủy diệt quá khứ của nó.” Feston vạch ra điểm này một cách sắc bén, hắn không tính phủ nhận hoàn toàn những ảnh hưởng mà Phong Triển Nặc đã gây ra do những việc đã làm trước kia.

“Không an ủi tôi à? Nói như vậy chẳng phải là bảo tôi sai hay sao?” Phong Triển Nặc khẽ động đậy khóe miệng.

“Nếu an ủi có ích lợi thì tôi sẽ bằng mọi giá tìm cách an ủi cậu, nhưng lý trí của cậu đã sớm nói cho tôi biết cái gì là sai cái gì là đúng, cái gì nên làm, cái gì không thể vãn hồi.”

“Đúng là ngài cảnh sát lạnh lùng và hà khắc.” Nhướng cao một bên lông mày, hắn hiểu được ý tứ của Feston.

Hiện tại cách nói chuyện như vậy càng làm cho hắn bảo trì tâm trạng bình thường, Phong Triển Nặc ngắm nghía khẩu súng trong tay, khôi phục vẻ mặt ung dung thờ ơ của mình, “Tôi muốn đi ra ngoài một chút, anh liên hệ với bên phía Anh quốc đi, nói rõ ràng với bọn họ, bảo bọn họ cân nhắc kỹ lưỡng có muốn đón Nile trở về hay không.”

Không đợi Feston hỏi rõ ràng là hắn muốn đi đâu thì Phong Triển Nặc đã ra khỏi nhà.

Hắn mang theo súng, khi rời đi thì vẫn chẳng khác gì so với bình thường, nhưng Feston bỗng nhiên cảm giác được có chuyện gì đó không đúng.

Chẳng qua chỉ cách vài giây, khi hắn đuổi theo thì ngoài cửa đã biến mất hình bóng của Phong Triển Nặc.

Màn đêm buông xuống, dù sao thì U Linh cũng chỉ hoạt động trong bóng đêm, bước chân di động trong khói thuốc súng và máu tanh, mang đến tử vong chết chóc.

Bất giác Feston nhớ đến những gì Phong Triển Nặc đã nói ở trên xe, lúc ấy hắn cảm thấy hơi kỳ lạ một chút nhưng không truy vấn, hắn lập tức quay trở lại phòng khách rồi cầm điện thoại, “Jonathan! Tìm người giúp tôi điều tra tên Cá mập.”

Jonathan đang ở trên giường, vội vàng buông người phụ nữ ở dưới thân ra, hắn ôm mặt kêu gào với điện thoại, “Hiện tại là ban đêm, hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ mà sếp, vì sao sếp lại đột ngột kêu em điều tra cái tên này, chẳng phải Cá mập đã…”

“Đúng vậy, hắn đã chết, nhưng mạng lưới phạm tội của hắn thì vẫn còn, không thể quét sạch nhanh như vậy được, thay tôi điều tra gần đây có tổ chức băng nhóm nào muốn tiếp nhận mạng lưới quan hệ của hắn hay không, phải nhanh lên!” Ngay cả nói cũng không chờ Jonathan nói xong, Feston dường như chưa từng nóng vội như vậy.

Đẩy ra bàn tay dây dưa của người phụ nữ ở bên cạnh, Jonathan ngồi dậy, “Được rồi, em sẽ điều tra rõ ràng, có chuyện gì hả sếp, liên quan đến Ian à?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Đừng nhiều lời như vậy! Bảo cậu đi điều tra thì cứ đi điều tra đi!” Có thể làm cho Feston mất bình tĩnh thì chỉ có một người.

Jonathan xem như biết được đáp án, hắn cầm lấy điện thoại rồi mặc quần vào, “Anh phải đi đây!”

Nhìn thấy bạn gái trừng mắt nhìn hắn, Jonathan hiểu được vì sao mình chẳng bao giờ có mối quan hệ lâu dài với phụ nữ, “Thật xin lỗi cưng, anh có việc phải đi trước, sau này anh sẽ đền cho cưng.”

Vội vàng chạy ra ngoài, hắn có dự cảm sẽ không bao giờ gặp lại người bạn gái mà hắn đã bỏ mặc này.

Jonathan rất quen thuộc đối với các tổ chức băng nhóm bạo lực, hắn có rất nhiều mối quan hệ trên phương diện này, Feston tin tưởng giao cho Jonathan thì sẽ có kết quả chính xác, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Feston liền ngồi vào trước máy tính rồi mở ra hòm thư.

Mấy ngày nay Phong Triển Nặc có sử dụng máy tính, ở trước mặt Feston thì hắn chỉ lướt web, nhưng cũng có thể hắn đã làm những chuyện khác ở sau lưng của Feston!

…………

P/S: Lại chọc giận chồng , đợt này mà anh Phê không trừng phạt một trận thì không phải là anh Phê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện