Mấy giọng nói ở sau lưng vẫn tiếp tục đuổi theo, nhưng lại có thể không can thiệp chuyện của nhau, đều xem như đối phương không tồn tại, bởi vì nếu không làm như vậy, đứng ở trên lập trường của mọi người thì căn bản bọn họ không nên ở đây.

Phong Triển Nặc đi ra cổng sân bay, Feston tìm được xe của Phong Triển Nặc ở bãi đỗ xe, Bob vỗ vỗ cửa xe, “Thế nào, vẫn là tôi lo lắng chu đáo đúng không.”

Phong Triển Nặc tiếp được chiếc chìa khóa của Bob, hắn ngồi vào trong xe, “Nếu FBI không cho anh trở về thì đó là tổn thất của bọn họ.”

Feston nhìn những bông tuyết bám trên cửa kính, lạnh lùng cười, “Kraft là một tên quan liêu, ông ấy sẽ bảo tôi trở về, đình chỉ công tác là cảnh cáo tôi, ông ấy muốn tôi hiểu rằng ông ấy sẽ mặc kệ trên tay của tôi có cái gì, chỉ cần tôi ở FBI một ngày thì tôi nhất định phải lo lắng cho lợi ích của mọi người.”

Lợi ích chính phủ, lợi ích của cục điều tra liên bang, lợi ích của Kraft, tập đoàn Kada, còn có cả đội đặc nhiệm ST….

“Đừng xem như chúng tôi không tồn tại, Ian, cậu có nghe thấy tôi nói cái gì hay không? Thằng bé kia!” Mở cửa xe, Stephanie ngồi vào băng sau.

“Tôi biết, thằng bé kia, con của Glen.” Trả lời cho có lệ, Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn Feston đang ngồi ở bên cạnh, chuyện này rất hiếm gặp, “Anh để cho tôi lái xe à?” Cho dù là xe của Phong Triển Nặc thì Feston cũng luôn bước trước vào ghế điều khiển, đây là thói quen của Feston.

“Đi tới chỗ của cậu, cậu lái đi.” Feston bật chìa khóa thay cho Phong Triển Nặc, xem ra là quyết định đi gặp con của Glen trước.

“Hiện tại không lo lắng tôi chạy mất à?”

“Cậu chạy không được.”

“Tự tin như vậy hay sao?”

“Bởi vì tôi là Feston Kada.” Feston hôn lên mặt của Phong Triển Nặc một chút, Phong Triển Nặc chỉ mỉm cười rồi nhìn ra con đường phía trước.

Bob ngồi ở băng sau liếc mắt nhìn Stephanie một cái, cô ta nhún vai đối với anh ấy, sát thủ và cảnh sát yêu nhau, chỉ cần là người bình thường nhìn thấy thì đã cảm thấy khó hiểu, tốt nhất là Bob không nên hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng không thể nói rõ.

“Thằng bé ở chỗ nào?” Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, Stephanie lấy lại tinh thần, trong khi Bob đã giành trả lời, “Ở khách sạn của tôi, Samantha đang ở chơi cùng với nó.” fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc nghĩ đến chuyện đại sứ Anh quốc muốn tìm người, nếu thuận lợi thì hết thảy vấn đề mất trật tự đều sẽ trở lại quỹ đạo.

“Stephanie, thay tôi tìm một phụ nữ.” Hắn vừa dứt lời thì Stephanie liền duỗi tay ra phía trước rồi chỉ vào Feston, “Nếu người đàn ông ở bên cạnh cậu không để ý thì tôi lập tức tìm người cho cậu, loại nào cũng có.”

Cô ta mang theo ý xấu mà dựa vào phía trước, “….Chỉ cần cậu, nuốt, nổi là được.”

“Hecate cũng cung cấp dịch vụ này à?” Nắm lấy cổ tay của Phong Triển Nặc, sắc mặt bình thản của Feston hơi hơi âm trầm.

“Nếu cần thì sẽ cung cấp.” Cổ tay không đặt trên vô lăng bị hung hăng nắm chặt, Phong Triển Nặc đè ngược lại tay của Feston, “Hey! Tôi đang lái xe mà!”

“Như vậy thì sau này đừng đùa như thế nữa.” Xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, Feston hừ cười rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ thoạt nhìn rất hạnh phúc, tuy rằng gặp nhiều nguy hiểm nhưng rất hạnh phúc. Hiện tại Stephanie không biết thằng bé tên là Nile có thể làm thay đổi chuyện gì hay không, cô ta lặp lại câu hỏi, “Cậu nói cậu muốn tìm một phụ nữ hả?”

“Cô ta tên là Caroline, chỉ có một tấm ảnh, có rất nhiều người đi tìm cô ta nhưng đều thất bại, không có hồ sơ bệnh án lưu lại, không có thông tin tài khoản ngân hàng, không có bất cứ thứ gì hết, tôi muốn cô tìm cô ta giùm tôi.”

Xe chạy về phía khách sạn của Bob, Phong Triển Nặc nhìn thấy một chiếc xe khác đang theo đuôi ở sau kính chiếu hậu, “Để cho FBI cùng đến nơi đó hình như cũng không phải là ý hay cho lắm.” Hắn tự nói.

Feston quay đầu lại, chiếc xe kia nhìn rất quen mắt, “Jonathan và Hase, hai cái tên ngốc kia vẫn bám theo…”

Giọng nói tuy rằng đông cứng nhưng Phong Triển Nặc tin tưởng Feston rất cao hứng khi nhìn thấy hai tên lính của mình, có thể tìm thấy dấu vết này từ trên mặt của Feston, sau khi Derek rời đi thì hai cái tên ngốc kia có thể xem là cánh tay đắc lực của Feston.

“Nghe nói ngày nào bọn họ cũng tra danh sách chuyến bay.” Stephanie xen vào một câu.

“Thành viên trước kia của đội đặc nhiệm ST, hằng ngày mỗi người thay phiên nhau tra danh sách, FBI cũng có lúc lấy việc công làm việc riêng, chắc là mấy ngành khác cũng không thoải mái như vậy.” Bob vẫn khép hờ mắt ngủ gà ngủ gật, thấp giọng nói.

Feston nhìn ra sau, Phong Triển Nặc cười cười đối với hắn,

Đương nhiên Feston không quên Bob và Stephanie ngay từ đầu cứ luôn cản trở bọn họ, nhưng mấy tên tội phạm ở xung quanh của Phong Triển Nặc cũng có điểm đáng yêu, thỉnh thoảng Feston lại nghĩ như vậy.

Gọi điện thoại bảo Jonathan đừng tiếp tục đi theo, nhưng vài phút sau thì Phong Triển Nặc và Feston đều phát hiện cái đuôi ở sau lưng chỉ kéo xa khoảng cách một chút chứ vẫn chưa chịu rời đi.

“Cẩn thận một chút, coi chừng sếp sẽ nổi giận, đừng bám sát quá.” Hase nhắc nhở tài xế Jonathan, liền bị Jonathan trừng mắt một cái.

“Nổi giận cũng không sao, thật vất vả mới đợi được sếp quay trở lại, chúng ta có thể nói chuyện với anh ấy, chẳng phải cậu cũng nghĩ như vậy hay sao? Đội của chúng ta sẽ như thế nào, anh ấy sẽ như thế nào, chúng ta phân tán ra những phòng ban khác nhau, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ….”

Jonathan có vóc dáng mạnh mẽ, bề ngoài là một người đàn ông cao to khỏe đẹp, rất xứng với tác phong của một người chuyên hành động, Hase không ngờ Jonathan lại có lúc lo nghĩ nhiều như vậy, cho nên hắn không thể lập tức trả lời đối phương.

Jonathan lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng tưởng là tôi chưa từng lo nghĩ, đừng quên tôi là người phát hiện quan hệ của sếp và U Linh sớm nhất….”

Tạm dừng một chút, Jonathan không hiểu vì sao giữa đàn ông lại nảy sinh tình cảm khắc sâu như vậy, mà hắn và phụ nữ lại không thể nào bền lâu được với nhau.

“Cẩn thận!” Thất thần khiến tay lái bị trượt, vô lăng mất phương hướng lập tức được Hase chặt chẽ nắm lấy, “Cậu sao vậy?!”

“Tôi rất hâm mộ sếp.” Khi Jonathan dùng sức giẫm chân ga thì đã bất giác nói như vậy.

Thiếu chút nữa đã đụng vào chiếc xe ở phía trước, hắn quay đầu lại, đúng lúc Hase cũng định nói tiếp, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhã nhặn sạch sẽ của Hase phóng đại ở trước mặt của Jonathan.

Hai người giật nảy mình, vội vàng tách ra.

Bầu không khí trong xe dường như có một chút ngượng ngùng, sau đó Jonathan lập tức phát hiện, “Ơ? Sếp đâu rồi?”

“Bị bọn họ cắt đuôi rồi.” Hase thở dài chán nản.

Phong Triển Nặc lái xe cũng giống như thân thủ của hắn, cắt đuôi một chiếc xe cũng không có gì khó khăn.

Tuy rằng Jonathan và Hase sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi nhưng trong tình huống vẫn còn chưa sáng sủa thì tốt nhất không nên cho người khác biết về chuyện con của Glen.

Nhất là khách sạn của Bob đã từng bị niêm phong một lần, không thể tiếp tục mạo hiểm để gây sự chú ý cho cục điều tra liên bang.

“Phòng 308.” Đến nơi, Bob lấy ra chìa khóa.

Đó là một nơi rất quen thuộc, Phong Triển Nặc lên lầu, vẫn không thích dùng thang máy, trước kia ngài cảnh sát dắt người đến phong tỏa nơi này đang ở ngay phía sau lưng của hắn, chẳng qua hiện tại hai người bọn họ cũng không cần phải đề cao cảnh giác.

Không có súng, cũng không có viên đạn, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên tấm thảm cũ kỹ, mỗi một tầng lầu đều thật im lặng, khi trải qua hành lang ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng rên rỉ hưng phấn của đàn ông và phụ nữ.

“Đôi khi…..bọn họ cần thả lỏng và điều chỉnh.” Vẻ mặt của Bob có vài phần quỷ bí.

Nơi này căn bản là chỗ tập kết của sát thủ, mỗi gian phòng có ai ở, ai là khách thường, ai là khách đặc biệt thì Bob hoàn toàn rõ như lòng bàn tay.

Feston không đánh giá, hắn không phải đến đây để bắt người.

“Đến.” Đây là căn phòng mà Phong Triển Nặc thường dùng, Bob vẫn luôn giữ lại phòng này cho hắn.

Hiện tại con của Glen đang ở bên trong phòng, Phong Triển Nặc vừa đụng đến tay nắm cửa thì bỗng nhiên bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.

“Samantha!” Stephanie đẩy cửa ra rồi vọt vào.

Đó là tiếng kêu của Samantha, đáy mắt của Phong Triển Nặc lóe lên ánh sáng lạnh, Feston tiến vào trước, cảnh tượng bên trong hoàn toàn khác với bọn họ đã nghĩ.

Samantha đứng bên cạnh giường sững sờ nhìn thằng bé kia, Stephanie kéo con bé ra, “Con không sao chứ? Để mẹ nhìn thử xem.”

Mặc một bộ đồ tây, trên người của Samantha vẫn hoàn hảo không có gì tổn hao, nhưng trên giường có máu, một con dao bị cậu bé cầm trong tay, máu chảy xuống từ tay của nó, nó tự cắt tay của mình.

Ánh mắt của Feston khẽ động, lập tức tiến lên giật lấy con dao, Phong Triển Nặc nhìn con dao ở trong tay của Feston rồi thấp giọng nói, “Đây là món quà mà tôi đã tặng cho Samantha.”

“Bởi vì Nile rất thích cho nên con liền cho cậu ấy mượn chơi một chút, không ngờ….” Samantha bị dọa trắng mặt, nắm chặt váy của Stephanie, không hề dời mắt khỏi vết máu, “Cậu ấy có chết không?”

“Không đâu, nhưng con nói con sẽ cất kỹ nó mà, Samantha.” Stephanie trách cứ con bé bất cẩn.

“Con biết mà, mẹ, con cam đoan là sẽ dùng nó để bảo vệ chính mình.” Samantha trả lời một cách kiên định.

Phong Triển Nặc lưu ý thấy Samantha không còn ôm con búp bê vải to đùng của mình nữa, con búp bê vải chưa từng rời khỏi bên người thì hiện tại lại đổi thành dao găm, con bé dùng khăn trải giường lau khô vết máu, cẩn thận cất con dao vào, rất bình tĩnh, không hề bị dọa khóc.

“Con cam đoan sẽ không bao giờ đưa nó cho người khác chơi nữa, nó là vật dùng để bảo vệ con nhưng nó cũng có thể làm người khác bị thương.” Con bé ngẩng đầu nhìn mọi người, tỏ vẻ đồng ý. fynnz810

Một lần bắt cóc làm cho Samantha thay đổi rất nhiều, con bé đã có đủ tư cách để kế thừa Hecate.

Stephanie hài lòng buông Samantha ra, đáp lại ánh nhìn chăm chú của Phong Triển Nặc, “Cậu nói đúng, là con của tôi thì sớm muộn gì cũng phải học cách dùng dao như thế nào.”

“Nhưng có đứa nhỏ học không tốt thì sẽ dùng lầm chỗ.” Bob xen vào, hắn buông xuống băng gạc trong tay, cùng Phong Triển Nặc nhìn cậu bé ở trên giường, “Vết thương không có gì nghiêm trọng, tôi đã băng bó cho cậu ấy, vấn đề nằm ở chỗ khác.”

………..

P/S: giờ mới thấy được couple Jonathan và Hase nha :>, hint đó
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện