“Drim Glen, đương nhiên là tôi biết.” Khôi phục trầm tĩnh, Phong Triển Nặc trả lời như vậy, hắn thản nhiên dùng năm ngón tay chà lên mu bàn tay của Feston, tỏ vẻ hắn rất ổn.

Nếu không phải Feston nhìn thấy phản ứng bất thường vào một giây trước đó của Phong Triển Nặc thì hiện tại có lẽ sẽ tin hắn.

Xe vẫn dừng nơi ven đường chưa khởi động máy, Phong Triển Nặc lại ra dấu cho Feston lái xe, Phát hiện Feston không làm theo lời hắn thì hắn lại tiếp tục với cú điện thoại của mình.

“Vì sao lại bỗng nhiên nhắc đến cậu ấy? Đó là một người chết.” Dựa lưng vào ghế, giọng điệu của hắn rất bình thản, Feston không chắc tâm tình của Phong Triển Nặc có bình tĩnh như trong lời nói hay không, Drim Glen là người bạn thân bị hắn tự tay giết chết.

“Cậu nhất định chưa quên người của tôi từng điều tra tư liệu và bối cảnh của cậu, trước khi hết thảy tin tình báo bị thiêu hủy thì tôi đã nhìn thấy cái tên này, tôi cũng biết cậu ấy là ai, hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm thì đó là nhiệm vụ cuối cùng của cậu trước khi thoát ly khỏi tổ chức.”

Trí nhớ của Stephanie không tệ, Phong Triển Nặc gõ lên tay lái để ra hiệu Feston chạy xe, sau đó thản nhiên ừ một tiếng.

Hắn đang chờ cô ta nói tiếp, Samantha đang ở bên cạnh Stephanie, trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng kêu của con bé, Samathan đang thúc giục Stephanie, nhưng mà Phong Triển Nặc không thể nghĩ ra có chuyện gì có thể liên hệ Samantha và Drim Glen cùng nhau.

“Ngày đó cậu giúp tôi cứu được Samantha, tôi rất cám ơn, nhưng mà hiện tại tôi muốn nói chính là tôi đã xử lý hiện trường còn lưu lại, mấy đứa nhỏ sau khi giao cho cảnh sát thì đã được tổ chức có liên quan chăm sóc, chờ người nhà đến đón bọn họ, nhưng có một đứa nhỏ tìm không thấy người nhà.” Stephanie bỗng nhiên nhắc đến chuyện ở Monte Carlo khi đó.

“Cho nên? Rốt cục cô muốn nói cái gì, Stephanie, tôi còn có chuyện…” Hắn mới nói đến đây thì đã bị cô ta cắt ngang, “Drim Glen có con trai, thằng bé tên là Neil.”

“Cái gì?” Bàn tay đang gõ lên tay lái bỗng nhiên dừng lại, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Feston.

Feston không biết là cái gì đã khiến cho Phong Triển Nặc có phản ứng lớn như vậy, làm cho người này đột ngột trở nên căng thẳng, “Cô nói cái gì? Con của Glen? Cậu ấy có con trai?!” Phong Triển Nặc nắm chặt điện thoại.

Hiện tại Feston đã biết vì sao lại như vậy, Stephanie cũng biết đáp án mà cô ta muốn, “Nói như vậy là ngay cả cậu cũng không biết.”

Nhắm mắt rồi hít vào một hơi, “Tôi không biết cậu ấy còn có con trai.”

Không ngờ Glen lại có con trai, mà con của Glen lại rơi vào trong tay của bọn buôn người, hắn đồng ý đi gặp một lần rồi cúp máy, sau khi nói với Feston chuyện này thì hắn muốn Feston tiếp tục lái xe.

Nhưng lời nói của Stephanie dường như vẫn còn xoay quanh bên tai, Phong Triển nặc lâm vào trầm tư, cho đến khi hắn phát hiện xe vẫn dừng ở bên đường, “Vì sao còn chưa đi?” Hắn chuyển hướng nhìn Feston.

“Bây giờ cậu còn có tâm tư đến chỗ của tôi hay sao? Nên biết đây không phải là chuyện thú vị gì, cậu sẽ bị rất nhiều người nghi ngờ.” Giẫm chân ga, lời nhắc nhở đúng lúc của Feston phân tán sự chú ý của Phong Triển Nặc, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vì cái gì lại không có tâm tư, tôi cho rằng sẽ rất thú vị, tưởng tượng ra vẻ mặt của bọn họ khi nhìn thấy tôi….Một tên sát thủ công khai tiến vào tầm mắt của bọn họ.” Tạm dừng một chút, hắn hỏi Feston, “Bọn họ biết tôi làm nghề gì chứ?”

Thoải mái như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng Feston biết tâm tình của Phong Triển Nặc không bình thản như mặt ngoài, hắn dùng ánh mắt giống như thực thể để nhìn chằm chằm lên mặt của Phong Triển Nặc.

“Người bạn thân bị cậu giết chết có đứa con trai, thằng bé lại bị bọn buôn người bắt cóc, mà hiện tại cậu lại muốn biết người nhà của tôi có biết rõ lai lịch của cậu hay không?”

“Đừng chuyện bé xé ra to như vậy, nó đã được cứu, hiện tại nó rất tốt.” Làm ra vẻ mặt thản nhiên, Phong Triển Nặc quay đầu nhìn cảnh vật đang rút lui ở bên ngoài cửa sổ.

Nhưng Feston lại tiếp tục dừng xe…. “Nó rất tốt? Cậu cũng biết thằng bé có thể đã gặp phải những chuyện gì, mà nó lại là con của Glen, cậu và tôi đều biết rõ Glen có địa vị gì ở trong mắt của cậu mà.”

Phong Triển Nặc không nói tiếp, nhưng giọng nói nặng nề của Feston vẫn lọt vào lỗ tai của hắn, “Cậu ấy là bạn thân của cậu, là nhiệm vụ cuối cùng của cậu, cậu ấy bị cậu giết, sau khi cậu ấy chết thì cậu mới biết cậu ấy có con trai, bởi vì trước đây cậu căn bản không biết đến sự tồn tại của thằng bé, hiện tại nó xuất hiện, cậu có thể tưởng tượng được những chuyện mà nó đã gặp phải, bị nhốt vào ***g củi như mấy con chó, bị mua bán, bị xem là một món đồ, thậm chí có thể còn gặp phải những chuyện không thể chịu nổi, mà cậu muốn giả vờ chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến cậu? Phong Triển Nặc! Cậu nhìn tôi đi!”

“Đủ rồi!” Hắn nắm áo của Feston rồi rống to, “Đúng, tôi cảm thấy rất tệ, nhưng còn có chuyện tệ hơn như vậy, cho nên chuyện này chẳng tính là gì cả, chẳng qua anh…” Khóe miệng dữ tợn, “Anh quan tâm quá nhiều chuyện, không có ai cần anh lo việc này, quan hệ giữa chúng ta không bao gồm con của người khác.”

“Chuyện của cậu thì tôi phải quan tâm, trừ phi chúng ta không có quan hệ gì, hiện tại cậu dám nói ra những lời này hay không? Nói rằng chúng ta không có quan hệ, như vậy chuyện của bạn cậu sẽ không hề liên quan đến tôi.” Feston lạnh lùng khoanh tay. fynnz.wordpress.com

“Lái xe đi, anh cũng biết hiện tại tôi nói không được những lời này mà.” Cau mày, hắn kề sát vào Feston, chớp động đôi mắt màu xanh biển, mái tóc hơi dài che khuất cảm xúc phập phồng, “Ít ra thì đến nhà anh trước đã.”

Feston cùng Phong Triển Nặc đối mặt, cũng kề sát vào đối phương, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết là đã đến nơi.”

Phong Triển Nặc kinh ngạc ngó ra ngoài, Feston nắm bờ vai của Phong Triển Nặc, làm cho đối phương xoay về phía hắn, “Nếu không phải cậu chìm đắm vào cảm xúc của mình, còn giả vờ như không có gì thì cậu đã sớm phát hiện ra điều này.”

“Ít nhất cậu đã ngẩn người hơn mười phút.” Ngắm nghía vẻ mặt biến hóa của Phong Triển Nặc, Feston mở cửa xe, nhẹ nhàng nói, “Xem ra bạn thân của cậu đã chết nhưng sức ảnh hưởng của cậu ấy vẫn không hề giảm bớt đối với cậu.”

Phong Triển Nặc từ trong xe vươn tay ra rồi kéo Feston ngã xuống ghế, “Câm miệng, không phải bởi vì cậu ấy mà là vì anh, đều là vì có anh ở bên cạnh cho nên tôi mới cho phép mình thất thần như vậy, anh xem đi, anh làm cho một sát thủ luôn cẩn thận trở thành cái gì? Anh có thể tự mãn vì chuyện này nhưng hiện tại anh lại đi so đo với một người đã chết.”

Nhìn thấy màu xanh nước biển ở trước mắt vì hắn mà nổi lên gợn sóng, Feston không cần phải so đo với một người chết, hắn đẩy ra bàn tay của Phong Triển Nặc đang cầm tay hắn, một chân bước ra khỏi xe liền thu vào bên trong, đột nhiên đến gần, hai bờ môi chạm vào nhau.

Mái tóc đen hơi gọn sóng bị Phong Triển Nặc quấn trong tay, hắn dùng lực siết chặt, bờ môi cắn mút càng thêm gần sát do tác động của ngoại lực mạnh mẽ, ngón tay của Feston đặt trên lưng của Phong Triển Nặc, dường như muốn bóp nát người này, lại từ bả vai trượt xuống sống lưng, bàn tay rộng lớn vuốt ve đường cong trên thắt lưng của hắn.

Đó là cảm xúc không thể khinh thường, Phong Triển Nặc dời môi, cất lên giọng nói khàn khàn, “Sau lưng của anh có người, hơn nữa không chỉ có một…”

“Muốn tôi thay anh giết người diệt khẩu hay không?” Khi Phong Triển Nặc nhẹ nhàng nâng mắt lên thì Feston rốt cục nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, là vài người lớn tuổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn có nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa của Greg.

Ngay ở bên ngoài chiếc xe chưa được tắt máy là hầu hết những thành viên chính yếu của tập đoàn Kada, bọn họ đều dùng ánh mắt không dám tin để nhìn người ở trong xe, vẻ mặt hoặc là kinh ngạc hoặc là phức tạp.

Hiển nhiên là bọn họ không ngờ sẽ nhìn thấy người kế thừa chính thống đã lâu không gặp mặt trong tình huống như vậy, cảnh tượng thật là nóng bỏng..

Feston thả Phong Triển Nặc ra, hắn bước xuống xe, hơi thoáng chỉnh lại quần áo, mà phía bên kia, tên sát thủ chưa bao giờ gặp mặt những người này lại vững vàng bước đến bên cạnh hắn, “Không giới thiệu cho tôi biết một chút hay sao?” Không có quá nhiều phép tắc và câu nệ, người đàn ông mặc quần áo đơn giản thoải mái nở nụ cười.

Ở đây tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của hắn, nhưng biết và thấy cũng không giống nhau, đây là tình cảnh gặp mặt không thể tưởng tượng được, đáng tiếc là Phong Triển Nặc đã được huấn luyện sẽ không thất thố trong bất cứ tình huống nào.

E rằng điều này chỉ làm cho người ta cảm thấy thất vọng, bởi vì sự tồn tại của hắn dường như sẽ chẳng dễ dàng trở thành nhược điểm của Feston.

“Cậu đang nhìn thấy những thành viên trong ban quản trị, đều là những người có quan hệ huyết thống trực tiếp hoặc gián tiếp với dòng họ Kada, nhưng người có cổ phần nhiều nhất chính là cha của tôi, cũng là người đang đứng ở chính giữa.” Theo tầm mắt của Feston có thể nhìn thấy một ông lão không quá nổi bật trong đám người ở đây.

Feston dứt lời, ở đây có vài người có nét mặt hơi mất tự nhiên nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Cậu đã trở về, chúng tôi rất vui.” Có người lên tiếng, những người khác cũng nối tiếp, liên tục chào đón Feston, “Biết cậu về đây, nhưng thấy xe của cậu dừng ở trước cửa đã lâu mà không thấy cậu bước ra cho nên chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ, lại nôn nóng muốn gặp cậu cho nên liền…”

Cười ha ha vài tiếng, bọn họ chờ đợi phản ứng của Feston, bọn họ chưa gặp nhiều người đồng tính, vậy mà Feston lại là một trong số đó, che giấu sự kinh ngạc trong lòng, ít nhất mặt ngoài không lộ ra quá nhiều khác thường.

Feston và những người này hàn huyên vài câu theo phép tắc, nhưng cũng không quá nhiệt tình, loại biểu hiện này ở trong mắt người khác thì trở nên rất bí hiểm, trong cục điều tra liên bang, đây là tố chất của một đặc vụ, ở thương trường thì đây lại là vũ khí lợi hại quyết định thắng thua.

Theo vẻ mặt của những người này, mặc dù Feston rời nhà đã lâu nhưng trong khoảng thời gian công tác tại FBI, việc hắn đã xử lý và giải quyết những vụ án cùng biểu hiện xuất sắc nổi trội đã giúp hắn tích cóp một phần uy tín nhất định.

Ngay khi mười mấy người đều hàn huyên với Feston thì ông lão kia chỉ chằm chằm chống lại tầm mắt của Phong Triển Nặc. fynnz810

Cẩn thận cân nhắc câu nói vừa rồi của Feston, đánh trúng trọng tâm giúp Phong Triển Nặc biết được một ít mấu chốt, sở dĩ những vị cấp cao của tập đoàn Kada cố chấp muốn Feston trở thành người thừa kế có lẽ đều là vì ông lão này.

Christopher Kada – cha của Feston, là người sáng lập tập đoàn Kada, ông ấy khoảng năm mươi tuổi, quần áo vừa người, tướng mạo không xuất sắc như Feston, rất trầm mặc kiệm lời, đến tận lúc này mà vẫn chưa mở miệng, Phong Triển Nặc rất quen thuộc đối với đường nét cương nghị này.

Cho dù đã rời khỏi việc quản lý và các hoạt động của tập đoàn nhưng ông lão này vẫn được mọi người vây quanh, ánh mắt không mang theo tình cảm riêng tư luôn toát ra phong thái của một người đứng đầu trong ngành thương mại.

Ông ấy chính là thần thoại đã sáng lập ra tập đoàn Kada, một tay che trời trên thương trường, nhưng khi ông ấy chống gậy đứng trước mặt thì Phong Triển Nặc lại nhận ra dáng vẻ mệt mỏi rất khó phát hiện trên người của ông ta, còn có một loại chán ghét nào đó.

Ông ấy thản nhiên nhìn thoáng qua mọi người ở trước cửa, “Tất cả vào nhà đi rồi nói chuyện sau.”

Ông ấy không nói đến Phong Triển Nặc cũng không hỏi hắn là ai mà chỉ đi vào căn phòng lớn ở bên trong tòa nhà.

………..

P/S: giờ là ra mắt bố chồng .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện