Judy hành động vẫn chưa đủ cẩn thận, liên lụy rất nhiều người, cũng rất khó bảo đảm tin tức sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, ba người đứng ở một góc tại đại sảnh của khách sạn, không khí bên ngoài rất náo nhiệt vui vẻ, tiếc là bọn họ hoàn toàn không thể cảm nhận.
Feston trả thư lại cho Stephanie, sau đó nhìn Phong Triển Nặc, “Mặt trên chỉ có vài chữ, nét chữ rất ẩu, viết tùy ý, hắn chứng tỏ hoàn toàn không đặt chuyện này vào mắt nhưng cũng có thể lý giải là hắn rất phẫn nộ, cho nên không có cách nào nắn nót chữ viết, xem nơi này đi, lúc đầu hạ bút rất nhẹ, nhưng càng về sau lại càng nặng, vết mực cũng càng đậm.”
“Là nhằm vào tôi, bắt cóc Samantha có thể là vì thấy cô đi lại với tôi, đây là uy hiếp.” Phán đoán của Phong Triển Nặc rất có khả thi, Stephanie đứng bên cạnh hắn, cô ta sắp cắn nát đôi môi của mình.
“Ở đây không có ai biết tôi là ai, Hecate luôn giữ bí mật, nhưng hành động của tôi làm cho những người đó tưởng rằng tôi là một phụ nữ dễ bị ức hiếp, bọn họ dám làm như vậy! Bọn họ dám động đến con gái của tôi!” Một tiếng hét to chấn động toàn bộ đại sảnh, Stephanie bị Phong Triển Nặc túm ra ngoài cửa.
“Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, nói không chừng còn có người theo dõi, vào xe đi.” Feston ra hiệu bảo bọn họ lên xe trước.
“Ian! Đây là cậu nợ tôi, cậu phải giúp tôi!” Stephanie đoạt lấy lá thư trong tay của Phong Triển Nặc rồi siết chặt nó, “Cậu đang có ý đồ gì? Ý tứ của lá thư này là nói cậu muốn trở thành một quý tộc?! Chết tiệt, cậu đang làm cái gì vậy?! Cậu đắc tội với ai?! Mặc kệ cậu làm cái gì thì cũng không nên liên lụy đến tôi!”
Samantha bị bắt cóc khiến tâm tình của Stephanie trở nên rối loạn, cô ta là một phụ nữ kiên cường, nhưng đồng thời cũng là một người mẹ, Phong Triển Nặc dùng sức đè bả vai của cô ta, “Bình tĩnh một chút đi!”
“Cậu bảo tôi làm sao có thể giữ được bình tĩnh?! Làm sao tôi biết được hắn sẽ làm gì với Samantha?!” Cô ta đột nhiên tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào Phong Triển Nặc, “Làm theo yêu cầu trong thư có được hay không? Làm theo lời của hắn, tóm lại không thể để cho Samantha gặp chuyện không may!”
Feston ở băng trước quay đầu lại, không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy Phong Triển Nặc lộ ra vẻ mặt khó xử, vì vậy liền trả lời thay cho đối phương, “Stephanie, chúng ta đều biết đối phương là ai, nhưng nếu bảo Ian buông tay thì e rằng rất khó.”
Feston dứt lời, Stephanie liền rút súng ra, vẻ mặt chuyển biến một trăm tám mươi độ, nhăn nhó mà cười khẩy, “Nghe đây, không phải cái gì tôi cũng không biết, tuy rằng đám lính đánh thuê Habino không phải bạn hàng của tôi, nhưng gần đây tôi nhận được tin tức bọn họ có một bộ phận hoạt động rất sôi nổi, liên tục tiếp xúc với vương quốc Anh, tôi không có hứng thú với chuyện của mấy người, nhưng đừng liên lụy đến tôi và Samantha!”
“Dừng lại chuyện mà cậu đang làm! Ian! Bây giờ không còn là chuyện riêng của cậu nữa, mà còn liên quan đến cả tôi, liên quan đến con gái của tôi! Cho nên cậu phải nghe lời tôi, dừng lại chuyện này cho tôi!” Khẩu súng của Stephanie nhắm ngay Phong Triển Nặc.
Stephanie ở ngay bên cạnh Phong Triển Nặc, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn và lưu loát như đã từng làm vô số lần, cổ tay xoay ngược rồi gạt chốt bảo hiểm xuống, Stephanie không phải người bình thường nhưng so với một sát thủ chuyên nghiệp thì cô ta vẫn còn thua xa.
Khi cô ta cắn răng rên một tiếng thì khẩu súng đã lọt vào tay của Phong Triển Nặc, “Muốn tôi dừng lại chuyện này? Nói cho cô biết đó là chuyện không có khả năng.” Chuyện này liên quan đến an toàn của hắn, cũng liên quan đến Feston, liên quan đến hai người bọn họ.
Stephanie không ngờ hắn lại vô tình như vậy, “Cậu nói thật hay sao? Samantha thích cậu như vậy, uổng công tôi xem cậu là bạn! Ian Noy! Tôi nhìn lầm cậu! Những người chết trong tay của cậu là đúng! Cậu quả thật là tử thần vô lương tâm! Cậu chỉ biết làm cho người ta đi vào đường chết, chẳng lẽ cho đến bây giờ cậu chưa từng lo lắng cho những người còn sống hay sao?”
“Stephanie!” Feston đang cầm vô lăng thì mạnh mẽ quay đầu lại, hắn lạnh lùng nhìn cô ta, Stephanie hít vào một hơi, cái trán bị họng súng màu đen chỉa vào, “Ian, xem như tôi van xin cậu.” fynnz.wordpress.com
Phong Triển Nặc tựa như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì, hắn rút súng về, “Tôi chưa nói hết, tôi sẽ không làm theo yêu cầu của lá thư, sẽ không buông tha cho kế hoạch của mình, nhưng tôi sẽ giúp cô cứu Samantha.”
“Cô nói đúng, là tôi nợ cô.” Ở trước mặt Stephanie thì Ian Noy vẫn là Ian Noy, nhưng nụ cười này có một chút khác biệt.
Cô ta tin tưởng Phong Triển Nặc chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp nhiều rắc rối như thế nào khi ở cùng Feston, gián tiếp ảnh hưởng đến những người khác.
“Chín giờ rưỡi.” Feston nhìn đồng hồ, “Không thể tiến hành hai chuyện cùng một lúc, Anthony và Samantha, cậu chọn trước đi.”
Không còn mỉm cười thì sát thủ sẽ trở thành tử thần, Phong Triển Nặc cũng xác định thời gian, “Còn phải chọn nữa sao? Samantha do tôi phụ trách, anh lo chuyện của Anthony, dùng điện thoại để liên lạc, để xem đến một giờ chiều thì ai sẽ giải quyết vấn đề trước.” Một giờ chiều là thời gian hẹn gặp Bailey Olivia, trước đó Feston phải dẫn Anthony đi gặp cô ta.fynnz810
“Tôi còn chưa nói là tìm Samantha ở đâu thì cậu đã cho rằng trước buổi chiều có thể cứu nó ra hay sao?” Stephanie cắt ngang lời của bọn họ.
Hai người ngồi ở băng trước và băng sau nhìn nhau một cái, Feston mở miệng trước, “Nhất định chuyện đầu tiên mà cô làm sau khi nhận được lá thư chính là đi tìm con bé, nếu đối phương xem cô là người bình thường thì hắn sẽ không dùng thủ đoạn quá phức tạp….”
“Huống chi cô là Stephanie.” Phong Triển Nặc nói tiếp, “Cô có Hecate, kẻ thù của cô không ít, chẳng lẽ cô không hề chuẩn bị gì hay sao, không, đương nhiên là không có khả năng, cho nên ở trên người của Samantha nhất định có cái gì đó có thể giúp chúng ta mau chóng tìm được nó.”
Đồng tử màu xám cùng ánh mắt màu xanh biển, nếu chuyện này giao cho hai người bọn họ……Nhìn bọn họ một chút, Stephanie khôi phục thái độ bình tĩnh, “Tôi cảm thấy thật có lỗi vì những gì đã nói, Ian.” Cô ta tạm dừng, “Đúng vậy, hai người đoán đúng, tôi biết nó ở đâu, nhưng cũng không đơn giản như vậy.”
Cô ta lấy ra một thiết bị theo dõi, “Có nhớ con búp bê bằng vải kia hay không, đó là con búp bê mà Samantha thích nhất, đi đâu con bé cũng mang theo, tôi chỉ hy vọng nó vẫn ở bên cạnh Samantha.”
“Đối phương muốn lợi dụng Samantha để uy hiếp tôi, cho nên tạm thời hắn sẽ không làm gì Samantha.” Stephanie ắt hẳn hiểu rõ điều này, cô ta chỉ cần có người nói ra mà thôi, Phong Triển Nặc tình nguyện làm người khiến cho cô ta an tâm.
“Đi thôi.” Phong Triển Nặc mở cửa xe rồi chuẩn bị bước xuống xe, cánh tay bỗng nhiên bị Feston giữ chặt, ẩn sâu trong ánh mắt để lộ ra một loại cảm xúc rõ ràng, hiện tại Feston không hề máy móc mà ánh mắt lại rất nghiêm túc, “Cẩn thận một chút, chắc là tôi không cần nhắc cậu, hắn không chỉ là nam tước mà còn là một con cá mập, đừng để hắn cắn bị thương.”
“Cá mập? Tôi nghĩ là anh sẽ không muốn biết có bao nhiêu con cá mập đã chết dưới tay của tôi.” Có bao nhiêu tội phạm hung ác, bao nhiêu con cá sấu chết dưới họng súng của hắn, Phong Triển Nặc quyết định không nên nói con số cụ thể cho Feston vẫn hay hơn.
Như vậy đối với bọn họ đều tốt.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Hiểu được ý của hắn, Feston hừ cười, lại gắt gao nắm tay hắn một chút, sau đó mới buông ra.
Phong Triển Nặc leo lên xe của Stephanie, ngay sau lưng vẫn có một tầm mắt, cho đến khi xe rời đi, Feston vẫn ở đó, hắn nhìn bọn họ đi xa, sau đó mới khởi động xe rồi chạy đi.
Làm FBI, Feston hiểu rõ chính mình không nên biết một sát thủ đã từng giết bao nhiêu người, từng nói đến chuyện này nhưng Phong Triển Nặc cũng không nhớ rõ, hắn nhớ không rõ lúc ấy rốt cục là thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng nhiều hơn, là FBI thì hắn đương nhiên không hy vọng Phong Triển Nặc giết quá nhiều người, nhưng là chính hắn thì hắn hy vọng biết rõ hết thảy.
Hết thảy về Phong Triển Nặc.
Nguyên tắc của hắn đã sớm bị đập nát bởi sự xuất hiện của U Linh, đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại nói đến nguyên tắc của cảnh sát thì có một chút buồn cười, nhưng Feston vẫn không quên chính mình là một FBI, mà Phong Triển Nặc cũng không thể thay đổi sự thật rằng mình là một sát thủ.
Hiện tại một FBI bị đình chỉ công tác sắp sửa đi cứu một đôi tình nhân, mà sát thủ bị người ta truy sát lại vì an toàn của mình mà phải quét dọn tất cả chướng ngại, nhớ lại lời của Phong Triển Nặc đã nói, muốn trở thành một người khác thì dù sao anh cũng phải tranh giành với người đó, cho dù kết quả là như thế nào đi chăng nữa.
Đây là những gì mà tối hôm qua bọn họ nói với nhau, hôm nay liền thành hiện thực, Feston tin tưởng cho dù vị nam tước kia là người như thế nào thì chắc là người nọ cũng không biết chuyện mình đang làm sẽ gây ra hậu quả gì.
Lá thư kia vẫn còn ở băng ghế sau, Feston cầm nó, nhìn thấy câu cuối cùng trong lá thư, hắn cau mày, lộ ra vẻ mặt lo lắng, sau đó cầm lấy đồ bật lửa.
Ngọn lửa cắn nuốt lá thư, khi nó cuồn cuộn hóa thành tro tàn thì liền bị ném ra ngoài cửa sổ, “Không, cậu ấy rất xứng.” Những lời này cùng với tro tàn bay theo gió ra ngoài cửa sổ.
Feston tin tưởng tên cá mập kia sẽ phải hối hận.
Mùa thu ở Monte Carlo tốt hơn ở Chicago rất nhiều, thời tiết vào ngày lễ quốc khánh rất đẹp, có không ít người đổ xuống đường, khắp mọi nơi đều trang trí chào đón ngày lễ, nhất là hoàng gia Monaco.
Trên radio có tường thuật trực tiếp, hoàng tử Rainier đệ tam sẽ tiến hành một loạt nghi thức cho ngày lễ, buổi chiều sẽ có biểu diễn ở nhà hát opera Monte Carlo với sự tham dự của các quan chức cấp cao.
Bailey Olivia đứng ngồi không yên ở phía sau cha ruột của mình, vẫn duy trì nụ cười trên mặt nhưng tâm tư đã sớm bay đi xa, một tiếng kêu kéo cô ta quay về hiện tại, “Đang ngẩn ngơ gì vậy, chúng ta đi xuống nhà hát opera đi, đi chuẩn bị trước một chút.”
“Cha?!” Cô ta kinh ngạc hô nhỏ, như vậy có nghĩa…..
Bí thư thành ủy của quốc hội, vẻ ngoài hiền lành, Alino gật đầu đối với Bailey Olivia, sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt, “Đúng vậy, không giống năm ngoài, lần này hoàng tử mời chúng ta cùng đi, Brunson sẽ ngồi với chúng ta.”
Con riêng của Rainier đệ tam, Alino vẫn luôn tìm cơ hội để được chấp nhận, hắn cần được chấp nhận và khẳng định chính mình, lần này Rainier an bài như vậy khiến cho hắn cảm thấy vui sướng, nhưng Bailey Olivia biết rõ đây chỉ là cách để Brunson giám sát cô ta mà thôi. fynnz810
“Nhưng con có hẹn bạn đi ra ngoài chơi rồi.” Bên ngoài có không ít hoạt động mừng ngày lễ quốc khánh, cô ta đang tìm cách từ chối, chuyện này vượt quá kế hoạch của cô ta, nhưng cha của cô ta lại đang đắm chìm trong vui sướng, hắn gật đầu thăm hỏi Brunson, “Ngài Brunson đáng kính, thật vui vì được ngồi cùng ngài lần này.”
“Tôi cũng rất vui, ngài Alino, tôi có vài lời muốn nói với cô Bailey Olivia, có thể chứ?” Ở trong mắt của Brunson thì Rainier đệ tam không công khai người con này là chính xác, Alino không thích hợp để trở thành một chính trị gia.
Bailey Olivia bị kéo sang một bên, “Thưa cô, xin hãy nghĩ kỹ lại những gì cô đang làm, cô không thích hợp với cậu ta, cậu ta sẽ bỏ trốn.”
“Anthony? Mấy người làm gì Anthony?” Bailey Olivia cơ hồ nhảy dựng lên, nhưng không thể tìm thấy bất cứ đáp án nào từ trên mặt của Brunson, không bận tâm đến nghi thức của lễ hội, cô ta móc ra điện thoại nhưng không có ai bắt máy.
Anthony quả thật đang gặp một chút phiền toái, cũng chứng tỏ Feston muốn hoàn thành chuyện này thì e rằng cũng không dễ dàng. fynnz.wordpress.com
Hắn nhanh chóng tìm được người thanh niên nọ ở trong bệnh viện, Anthony là bác sĩ thực tập ở bệnh viện này, nhưng lúc ấy đối phương không phải đang học tập trong phòng giải phẫu mà là đang bị người ta đuổi theo, “Ai cứu tôi với, những người này điên rồi, bọn họ đang truy đuổi tôi!”
Feston đến rất đúng lúc, Anthony giữ chặt cái túi kéo hành lý không nhỏ của mình, vội vàng chạy ra bên ngoài, ở sau lưng hắn có mấy người đàn ông mặc đồ tây, hành vi rất khả nghi.
“Đi theo tôi!” Feston dẫn hắn chạy ra ngoài xe, Rainier đệ tam sẽ có hành động, điều này không ngoài dự đoán, nhưng không chỉ là như vậy.
Đùng – Một tiếng súng vang lên, Anthony bị kéo ra sau một bức tường, hắn bị dọa ngây người, viên đạn nhắm về phía hắn, người đỡ viên đạn cho hắn chính là người đàn ông ở trước mặt này, viên đạn trúng ngay cánh tay, “Anh đỡ đạn thay tôi?! Chúa ơi! Anh là ai?! Anh đã cứu tôi, anh vì tôi mà bị thương!”
“Câm miệng của cậu lại, tôi không phải là vì cậu” Cánh tay đang chảy máu, Feston liếc mắt nhìn Anthony, “Cậu là bác sĩ, hiện tại tay của tôi không thể động đậy, cậu băng bó giúp tôi, đừng làm cho nó đổ máu quá nhiều, ít nhất phải chống đỡ được đến buổi chiều.”
Giọng điệu cứng rắn, ánh mắt sắc bén, bị thương mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, đây không phải là người bình thường, Anthony không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng vẫn đầy cảm kích mà gật đầu, “Không thành vấn đề, tôi có thể làm được, đây là vì cứu tôi, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.”
“Tôi đã nói không phải là vì cậu, cậu nhóc như cậu thì chẳng là gì cả.” Feston cảm thấy chính mình nhất định đã bị điên rồi nên mới ở đây lãng phí thời gian với một người thanh niên xa lạ, “Cậu là vì tình yêu, tôi cũng vậy.”
Feston sẽ không phủ nhận hắn làm như vậy là vì suy nghĩ cá nhân của mình, là vì tình cảm của hắn và một tên sát thủ.
Hắn hoạt động cánh tay một chút, cảm giác đau đớn nhắc nhở hắn rằng Phong Triển Nặc đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần như vậy, hắn cầm lấy điện thoại, Phong Triển Nặc nhất định vẫn còn đang đi trên đường, đối phương nhanh chóng bắt máy, “Nhanh như vậy mà đã nhớ tôi rồi sao?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như làm cho vết thương chẳng còn đau đớn nữa, Feston dùng một tay để lái xe, “Nếu cậu ở đây thì chắc là tôi sẽ không bị trúng đạn.”
“Anh bị thương hả?!” Sau khi giọng nói được cất cao là một tiếng phanh xe réo rắt, cùng với tiếng hô to của Stephanie ở trong điện thoại, “Ian, cậu lái xe cẩn thận một chút đi!”
“Yên tân, tôi không sao, cậu chuyên tâm lái xe đi!” Feston nói rõ tình hình hiện tại, nghe nói hắn bị thương ở cánh tay thì Phong Triển Nặc mới yên tâm được một nửa, “Tôi hy vọng không phải là tay phải, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến việc anh cầm súng.”
“Là tay trái, chỉ trày da một chút thôi.” Feston nói tiếp, “Tôi đã đón được cậu ấy, thời gian của cậu không nhiều lắm, tốc chiến tốc thắng.”
Hắn cúp máy, Anthony nghi ngờ nhìn vào cánh tay mà mình vừa băng bó, trừ phi ngay cả trái phải mà hắn cũng không phân biệt được, vừa rồi rõ ràng hắn đã băng bó cho tay phải của người đàn ông này cơ mà.
Feston tiếp tục lái xe, ý đồ cắt đuôi chiếc xe đang truy đuổi ở phía sau, đường nét nhìn nghiêng rất sắc sảo, vẻ mặt không có gì thay đổi, mất một lúc Anthony mới hiểu rõ mà thì thầm, “Vì tình yêu.”
………..
P/S: Anh Phê dạo này ngoan bất ngờ vậy o_o? Báo cáo tình hình cho vợ biết nữa, sợ vợ mắng à?
Feston trả thư lại cho Stephanie, sau đó nhìn Phong Triển Nặc, “Mặt trên chỉ có vài chữ, nét chữ rất ẩu, viết tùy ý, hắn chứng tỏ hoàn toàn không đặt chuyện này vào mắt nhưng cũng có thể lý giải là hắn rất phẫn nộ, cho nên không có cách nào nắn nót chữ viết, xem nơi này đi, lúc đầu hạ bút rất nhẹ, nhưng càng về sau lại càng nặng, vết mực cũng càng đậm.”
“Là nhằm vào tôi, bắt cóc Samantha có thể là vì thấy cô đi lại với tôi, đây là uy hiếp.” Phán đoán của Phong Triển Nặc rất có khả thi, Stephanie đứng bên cạnh hắn, cô ta sắp cắn nát đôi môi của mình.
“Ở đây không có ai biết tôi là ai, Hecate luôn giữ bí mật, nhưng hành động của tôi làm cho những người đó tưởng rằng tôi là một phụ nữ dễ bị ức hiếp, bọn họ dám làm như vậy! Bọn họ dám động đến con gái của tôi!” Một tiếng hét to chấn động toàn bộ đại sảnh, Stephanie bị Phong Triển Nặc túm ra ngoài cửa.
“Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, nói không chừng còn có người theo dõi, vào xe đi.” Feston ra hiệu bảo bọn họ lên xe trước.
“Ian! Đây là cậu nợ tôi, cậu phải giúp tôi!” Stephanie đoạt lấy lá thư trong tay của Phong Triển Nặc rồi siết chặt nó, “Cậu đang có ý đồ gì? Ý tứ của lá thư này là nói cậu muốn trở thành một quý tộc?! Chết tiệt, cậu đang làm cái gì vậy?! Cậu đắc tội với ai?! Mặc kệ cậu làm cái gì thì cũng không nên liên lụy đến tôi!”
Samantha bị bắt cóc khiến tâm tình của Stephanie trở nên rối loạn, cô ta là một phụ nữ kiên cường, nhưng đồng thời cũng là một người mẹ, Phong Triển Nặc dùng sức đè bả vai của cô ta, “Bình tĩnh một chút đi!”
“Cậu bảo tôi làm sao có thể giữ được bình tĩnh?! Làm sao tôi biết được hắn sẽ làm gì với Samantha?!” Cô ta đột nhiên tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào Phong Triển Nặc, “Làm theo yêu cầu trong thư có được hay không? Làm theo lời của hắn, tóm lại không thể để cho Samantha gặp chuyện không may!”
Feston ở băng trước quay đầu lại, không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy Phong Triển Nặc lộ ra vẻ mặt khó xử, vì vậy liền trả lời thay cho đối phương, “Stephanie, chúng ta đều biết đối phương là ai, nhưng nếu bảo Ian buông tay thì e rằng rất khó.”
Feston dứt lời, Stephanie liền rút súng ra, vẻ mặt chuyển biến một trăm tám mươi độ, nhăn nhó mà cười khẩy, “Nghe đây, không phải cái gì tôi cũng không biết, tuy rằng đám lính đánh thuê Habino không phải bạn hàng của tôi, nhưng gần đây tôi nhận được tin tức bọn họ có một bộ phận hoạt động rất sôi nổi, liên tục tiếp xúc với vương quốc Anh, tôi không có hứng thú với chuyện của mấy người, nhưng đừng liên lụy đến tôi và Samantha!”
“Dừng lại chuyện mà cậu đang làm! Ian! Bây giờ không còn là chuyện riêng của cậu nữa, mà còn liên quan đến cả tôi, liên quan đến con gái của tôi! Cho nên cậu phải nghe lời tôi, dừng lại chuyện này cho tôi!” Khẩu súng của Stephanie nhắm ngay Phong Triển Nặc.
Stephanie ở ngay bên cạnh Phong Triển Nặc, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn và lưu loát như đã từng làm vô số lần, cổ tay xoay ngược rồi gạt chốt bảo hiểm xuống, Stephanie không phải người bình thường nhưng so với một sát thủ chuyên nghiệp thì cô ta vẫn còn thua xa.
Khi cô ta cắn răng rên một tiếng thì khẩu súng đã lọt vào tay của Phong Triển Nặc, “Muốn tôi dừng lại chuyện này? Nói cho cô biết đó là chuyện không có khả năng.” Chuyện này liên quan đến an toàn của hắn, cũng liên quan đến Feston, liên quan đến hai người bọn họ.
Stephanie không ngờ hắn lại vô tình như vậy, “Cậu nói thật hay sao? Samantha thích cậu như vậy, uổng công tôi xem cậu là bạn! Ian Noy! Tôi nhìn lầm cậu! Những người chết trong tay của cậu là đúng! Cậu quả thật là tử thần vô lương tâm! Cậu chỉ biết làm cho người ta đi vào đường chết, chẳng lẽ cho đến bây giờ cậu chưa từng lo lắng cho những người còn sống hay sao?”
“Stephanie!” Feston đang cầm vô lăng thì mạnh mẽ quay đầu lại, hắn lạnh lùng nhìn cô ta, Stephanie hít vào một hơi, cái trán bị họng súng màu đen chỉa vào, “Ian, xem như tôi van xin cậu.” fynnz.wordpress.com
Phong Triển Nặc tựa như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì, hắn rút súng về, “Tôi chưa nói hết, tôi sẽ không làm theo yêu cầu của lá thư, sẽ không buông tha cho kế hoạch của mình, nhưng tôi sẽ giúp cô cứu Samantha.”
“Cô nói đúng, là tôi nợ cô.” Ở trước mặt Stephanie thì Ian Noy vẫn là Ian Noy, nhưng nụ cười này có một chút khác biệt.
Cô ta tin tưởng Phong Triển Nặc chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp nhiều rắc rối như thế nào khi ở cùng Feston, gián tiếp ảnh hưởng đến những người khác.
“Chín giờ rưỡi.” Feston nhìn đồng hồ, “Không thể tiến hành hai chuyện cùng một lúc, Anthony và Samantha, cậu chọn trước đi.”
Không còn mỉm cười thì sát thủ sẽ trở thành tử thần, Phong Triển Nặc cũng xác định thời gian, “Còn phải chọn nữa sao? Samantha do tôi phụ trách, anh lo chuyện của Anthony, dùng điện thoại để liên lạc, để xem đến một giờ chiều thì ai sẽ giải quyết vấn đề trước.” Một giờ chiều là thời gian hẹn gặp Bailey Olivia, trước đó Feston phải dẫn Anthony đi gặp cô ta.fynnz810
“Tôi còn chưa nói là tìm Samantha ở đâu thì cậu đã cho rằng trước buổi chiều có thể cứu nó ra hay sao?” Stephanie cắt ngang lời của bọn họ.
Hai người ngồi ở băng trước và băng sau nhìn nhau một cái, Feston mở miệng trước, “Nhất định chuyện đầu tiên mà cô làm sau khi nhận được lá thư chính là đi tìm con bé, nếu đối phương xem cô là người bình thường thì hắn sẽ không dùng thủ đoạn quá phức tạp….”
“Huống chi cô là Stephanie.” Phong Triển Nặc nói tiếp, “Cô có Hecate, kẻ thù của cô không ít, chẳng lẽ cô không hề chuẩn bị gì hay sao, không, đương nhiên là không có khả năng, cho nên ở trên người của Samantha nhất định có cái gì đó có thể giúp chúng ta mau chóng tìm được nó.”
Đồng tử màu xám cùng ánh mắt màu xanh biển, nếu chuyện này giao cho hai người bọn họ……Nhìn bọn họ một chút, Stephanie khôi phục thái độ bình tĩnh, “Tôi cảm thấy thật có lỗi vì những gì đã nói, Ian.” Cô ta tạm dừng, “Đúng vậy, hai người đoán đúng, tôi biết nó ở đâu, nhưng cũng không đơn giản như vậy.”
Cô ta lấy ra một thiết bị theo dõi, “Có nhớ con búp bê bằng vải kia hay không, đó là con búp bê mà Samantha thích nhất, đi đâu con bé cũng mang theo, tôi chỉ hy vọng nó vẫn ở bên cạnh Samantha.”
“Đối phương muốn lợi dụng Samantha để uy hiếp tôi, cho nên tạm thời hắn sẽ không làm gì Samantha.” Stephanie ắt hẳn hiểu rõ điều này, cô ta chỉ cần có người nói ra mà thôi, Phong Triển Nặc tình nguyện làm người khiến cho cô ta an tâm.
“Đi thôi.” Phong Triển Nặc mở cửa xe rồi chuẩn bị bước xuống xe, cánh tay bỗng nhiên bị Feston giữ chặt, ẩn sâu trong ánh mắt để lộ ra một loại cảm xúc rõ ràng, hiện tại Feston không hề máy móc mà ánh mắt lại rất nghiêm túc, “Cẩn thận một chút, chắc là tôi không cần nhắc cậu, hắn không chỉ là nam tước mà còn là một con cá mập, đừng để hắn cắn bị thương.”
“Cá mập? Tôi nghĩ là anh sẽ không muốn biết có bao nhiêu con cá mập đã chết dưới tay của tôi.” Có bao nhiêu tội phạm hung ác, bao nhiêu con cá sấu chết dưới họng súng của hắn, Phong Triển Nặc quyết định không nên nói con số cụ thể cho Feston vẫn hay hơn.
Như vậy đối với bọn họ đều tốt.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Hiểu được ý của hắn, Feston hừ cười, lại gắt gao nắm tay hắn một chút, sau đó mới buông ra.
Phong Triển Nặc leo lên xe của Stephanie, ngay sau lưng vẫn có một tầm mắt, cho đến khi xe rời đi, Feston vẫn ở đó, hắn nhìn bọn họ đi xa, sau đó mới khởi động xe rồi chạy đi.
Làm FBI, Feston hiểu rõ chính mình không nên biết một sát thủ đã từng giết bao nhiêu người, từng nói đến chuyện này nhưng Phong Triển Nặc cũng không nhớ rõ, hắn nhớ không rõ lúc ấy rốt cục là thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng nhiều hơn, là FBI thì hắn đương nhiên không hy vọng Phong Triển Nặc giết quá nhiều người, nhưng là chính hắn thì hắn hy vọng biết rõ hết thảy.
Hết thảy về Phong Triển Nặc.
Nguyên tắc của hắn đã sớm bị đập nát bởi sự xuất hiện của U Linh, đầy rẫy nguy hiểm, hiện tại nói đến nguyên tắc của cảnh sát thì có một chút buồn cười, nhưng Feston vẫn không quên chính mình là một FBI, mà Phong Triển Nặc cũng không thể thay đổi sự thật rằng mình là một sát thủ.
Hiện tại một FBI bị đình chỉ công tác sắp sửa đi cứu một đôi tình nhân, mà sát thủ bị người ta truy sát lại vì an toàn của mình mà phải quét dọn tất cả chướng ngại, nhớ lại lời của Phong Triển Nặc đã nói, muốn trở thành một người khác thì dù sao anh cũng phải tranh giành với người đó, cho dù kết quả là như thế nào đi chăng nữa.
Đây là những gì mà tối hôm qua bọn họ nói với nhau, hôm nay liền thành hiện thực, Feston tin tưởng cho dù vị nam tước kia là người như thế nào thì chắc là người nọ cũng không biết chuyện mình đang làm sẽ gây ra hậu quả gì.
Lá thư kia vẫn còn ở băng ghế sau, Feston cầm nó, nhìn thấy câu cuối cùng trong lá thư, hắn cau mày, lộ ra vẻ mặt lo lắng, sau đó cầm lấy đồ bật lửa.
Ngọn lửa cắn nuốt lá thư, khi nó cuồn cuộn hóa thành tro tàn thì liền bị ném ra ngoài cửa sổ, “Không, cậu ấy rất xứng.” Những lời này cùng với tro tàn bay theo gió ra ngoài cửa sổ.
Feston tin tưởng tên cá mập kia sẽ phải hối hận.
Mùa thu ở Monte Carlo tốt hơn ở Chicago rất nhiều, thời tiết vào ngày lễ quốc khánh rất đẹp, có không ít người đổ xuống đường, khắp mọi nơi đều trang trí chào đón ngày lễ, nhất là hoàng gia Monaco.
Trên radio có tường thuật trực tiếp, hoàng tử Rainier đệ tam sẽ tiến hành một loạt nghi thức cho ngày lễ, buổi chiều sẽ có biểu diễn ở nhà hát opera Monte Carlo với sự tham dự của các quan chức cấp cao.
Bailey Olivia đứng ngồi không yên ở phía sau cha ruột của mình, vẫn duy trì nụ cười trên mặt nhưng tâm tư đã sớm bay đi xa, một tiếng kêu kéo cô ta quay về hiện tại, “Đang ngẩn ngơ gì vậy, chúng ta đi xuống nhà hát opera đi, đi chuẩn bị trước một chút.”
“Cha?!” Cô ta kinh ngạc hô nhỏ, như vậy có nghĩa…..
Bí thư thành ủy của quốc hội, vẻ ngoài hiền lành, Alino gật đầu đối với Bailey Olivia, sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt, “Đúng vậy, không giống năm ngoài, lần này hoàng tử mời chúng ta cùng đi, Brunson sẽ ngồi với chúng ta.”
Con riêng của Rainier đệ tam, Alino vẫn luôn tìm cơ hội để được chấp nhận, hắn cần được chấp nhận và khẳng định chính mình, lần này Rainier an bài như vậy khiến cho hắn cảm thấy vui sướng, nhưng Bailey Olivia biết rõ đây chỉ là cách để Brunson giám sát cô ta mà thôi. fynnz810
“Nhưng con có hẹn bạn đi ra ngoài chơi rồi.” Bên ngoài có không ít hoạt động mừng ngày lễ quốc khánh, cô ta đang tìm cách từ chối, chuyện này vượt quá kế hoạch của cô ta, nhưng cha của cô ta lại đang đắm chìm trong vui sướng, hắn gật đầu thăm hỏi Brunson, “Ngài Brunson đáng kính, thật vui vì được ngồi cùng ngài lần này.”
“Tôi cũng rất vui, ngài Alino, tôi có vài lời muốn nói với cô Bailey Olivia, có thể chứ?” Ở trong mắt của Brunson thì Rainier đệ tam không công khai người con này là chính xác, Alino không thích hợp để trở thành một chính trị gia.
Bailey Olivia bị kéo sang một bên, “Thưa cô, xin hãy nghĩ kỹ lại những gì cô đang làm, cô không thích hợp với cậu ta, cậu ta sẽ bỏ trốn.”
“Anthony? Mấy người làm gì Anthony?” Bailey Olivia cơ hồ nhảy dựng lên, nhưng không thể tìm thấy bất cứ đáp án nào từ trên mặt của Brunson, không bận tâm đến nghi thức của lễ hội, cô ta móc ra điện thoại nhưng không có ai bắt máy.
Anthony quả thật đang gặp một chút phiền toái, cũng chứng tỏ Feston muốn hoàn thành chuyện này thì e rằng cũng không dễ dàng. fynnz.wordpress.com
Hắn nhanh chóng tìm được người thanh niên nọ ở trong bệnh viện, Anthony là bác sĩ thực tập ở bệnh viện này, nhưng lúc ấy đối phương không phải đang học tập trong phòng giải phẫu mà là đang bị người ta đuổi theo, “Ai cứu tôi với, những người này điên rồi, bọn họ đang truy đuổi tôi!”
Feston đến rất đúng lúc, Anthony giữ chặt cái túi kéo hành lý không nhỏ của mình, vội vàng chạy ra bên ngoài, ở sau lưng hắn có mấy người đàn ông mặc đồ tây, hành vi rất khả nghi.
“Đi theo tôi!” Feston dẫn hắn chạy ra ngoài xe, Rainier đệ tam sẽ có hành động, điều này không ngoài dự đoán, nhưng không chỉ là như vậy.
Đùng – Một tiếng súng vang lên, Anthony bị kéo ra sau một bức tường, hắn bị dọa ngây người, viên đạn nhắm về phía hắn, người đỡ viên đạn cho hắn chính là người đàn ông ở trước mặt này, viên đạn trúng ngay cánh tay, “Anh đỡ đạn thay tôi?! Chúa ơi! Anh là ai?! Anh đã cứu tôi, anh vì tôi mà bị thương!”
“Câm miệng của cậu lại, tôi không phải là vì cậu” Cánh tay đang chảy máu, Feston liếc mắt nhìn Anthony, “Cậu là bác sĩ, hiện tại tay của tôi không thể động đậy, cậu băng bó giúp tôi, đừng làm cho nó đổ máu quá nhiều, ít nhất phải chống đỡ được đến buổi chiều.”
Giọng điệu cứng rắn, ánh mắt sắc bén, bị thương mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, đây không phải là người bình thường, Anthony không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng vẫn đầy cảm kích mà gật đầu, “Không thành vấn đề, tôi có thể làm được, đây là vì cứu tôi, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.”
“Tôi đã nói không phải là vì cậu, cậu nhóc như cậu thì chẳng là gì cả.” Feston cảm thấy chính mình nhất định đã bị điên rồi nên mới ở đây lãng phí thời gian với một người thanh niên xa lạ, “Cậu là vì tình yêu, tôi cũng vậy.”
Feston sẽ không phủ nhận hắn làm như vậy là vì suy nghĩ cá nhân của mình, là vì tình cảm của hắn và một tên sát thủ.
Hắn hoạt động cánh tay một chút, cảm giác đau đớn nhắc nhở hắn rằng Phong Triển Nặc đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần như vậy, hắn cầm lấy điện thoại, Phong Triển Nặc nhất định vẫn còn đang đi trên đường, đối phương nhanh chóng bắt máy, “Nhanh như vậy mà đã nhớ tôi rồi sao?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như làm cho vết thương chẳng còn đau đớn nữa, Feston dùng một tay để lái xe, “Nếu cậu ở đây thì chắc là tôi sẽ không bị trúng đạn.”
“Anh bị thương hả?!” Sau khi giọng nói được cất cao là một tiếng phanh xe réo rắt, cùng với tiếng hô to của Stephanie ở trong điện thoại, “Ian, cậu lái xe cẩn thận một chút đi!”
“Yên tân, tôi không sao, cậu chuyên tâm lái xe đi!” Feston nói rõ tình hình hiện tại, nghe nói hắn bị thương ở cánh tay thì Phong Triển Nặc mới yên tâm được một nửa, “Tôi hy vọng không phải là tay phải, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến việc anh cầm súng.”
“Là tay trái, chỉ trày da một chút thôi.” Feston nói tiếp, “Tôi đã đón được cậu ấy, thời gian của cậu không nhiều lắm, tốc chiến tốc thắng.”
Hắn cúp máy, Anthony nghi ngờ nhìn vào cánh tay mà mình vừa băng bó, trừ phi ngay cả trái phải mà hắn cũng không phân biệt được, vừa rồi rõ ràng hắn đã băng bó cho tay phải của người đàn ông này cơ mà.
Feston tiếp tục lái xe, ý đồ cắt đuôi chiếc xe đang truy đuổi ở phía sau, đường nét nhìn nghiêng rất sắc sảo, vẻ mặt không có gì thay đổi, mất một lúc Anthony mới hiểu rõ mà thì thầm, “Vì tình yêu.”
………..
P/S: Anh Phê dạo này ngoan bất ngờ vậy o_o? Báo cáo tình hình cho vợ biết nữa, sợ vợ mắng à?
Danh sách chương