Bailey Olivia cảm thấy chính mình đã bị cảm hóa, mà càng đáng sợ là cô ta không hề có ý định phản kháng điều này, nó như một mầm móng đang sinh sôi nảy nở ở trong đầu.
Vứt bỏ hôn ước, vứt bỏ hết thảy, theo đuổi tình yêu và tự do của mình, quả thật giống như đang nằm mơ, nhưng chẳng phải mọi người đều có quyền được mơ hay sao? Cô ta cảm thấy chính mình phải quay về để suy nghĩ cẩn thận.
“Nói khích Bailey Olivia đào hôn thì vấn đề của hai người cũng có thể giải quyết hơn phân nửa, quả thật đây là một kế hoạch hay, nhưng nếu không có tôi phối hợp thì sẽ không thành công nhanh như vậy.” Stephanie nhìn chăm chú bóng dáng rời đi của Bailey Olivia, cô ta thu hồi ánh mắt, thay bằng một vẻ mặt khôn khéo.
“Nếu cô ta đào hôn thì tập đoàn Kada không có lý do gì ép anh kết hôn, ngài Feston, có đúng không? Còn cậu, Ian, mặc kệ cậu và Habino có giao ước gì mà nhân vật chính biến mất thì bọn họ cũng không có cách nào ép cậu, nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ không phải do cậu tạo ra.” Stephanie quả thật nắm được trọng điểm.
Phong Triển Nặc cũng không phủ nhận, lắc lư mấy viên đá trong ly rượu, “Đừng nói như thể không liên quan đến cô, chẳng phải đây cũng là điều mà cô hy vọng hay sao? Chỉ cần tôi không kếp hợp với Habino thì việc dụ dỗ và xui khiến quý cô kia đào hôn cũng chẳng có gì tổn thất đối với cô, Stephanie, cô làm việc rất có hiệu quả.”
Trong lời khen ngợi của hắn hàm chứa một chút châm chọc, Stephanie nhẹ giọng cười, “Khi nào thì đi thăm Samantha? Nó rất nhớ cậu.”
“Samantha sẽ gặp tôi khi tôi xuất hiện.” Phong Triển Nặc không đưa ra đáp án chuẩn xác, Feston thúc khuỷu tay của Phong Triển Nặc, có vẻ rất mất kiên nhẫn, “Có thể đi được chưa?”
Hắn rất ít khi lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn như vậy, Feston là người không quen che giấu cảm xúc, nhưng không phải là người sẽ viết rõ cảm xúc lên trên mặt, cho nên khi không cười thì hắn luôn để lộ ra khuôn mặt bình tĩnh khó dò, giống như rất khó tiếp cận, nhưng đến khi tiếp cận thì sẽ có cảm giác rất khác.
Ngay cả Phong Triển Nặc hiện tại cũng rất khó nói ra đó là loại cảm giác gì, giữa bọn họ có cảm tình nhưng cũng có tính toán và kiêu ngạo của đàn ông, giống như cuộc tranh chấp đêm hôm qua.
Ra khỏi cửa, Phong Triển Nặc vừa mới đi đến bên cạnh chiếc xe của mình thì Feston lại bất ngờ mở cửa xe của Phong Triển Nặc, “Tôi không lái xe đến.”
“Hộ tống công chúa mà lại đi xe taxi hay sao? Đội trưởng Feston, đặc vụ Caesar, ngài Kada, anh xác định là muốn lên xe của tôi hay sao? Tôi sẽ không đưa anh về khách sạn của anh đâu đấy.” Thay đổi hoàn cảnh thì cũng thay đổi thái độ, hắn mở cửa xe, Feston đứng ở ngay sau lưng của hắn.
“Tôi gặp cô ta ở trước cửa, nếu đây là chuyện mà cậu muốn hỏi.” Giọng nói ở sau lưng đột nhiên đến gần, “Lên xe.”
Feston đẩy mạnh Phong Triển Nặc vào xe, Phong Triển Nặc còn chưa kịp hỏi là vì sao thì đã có một bóng đen đè lên người, cửa xe bị đóng lại.
Mùi rượu xâm nhập vào khoang miệng, hàm trên bị đầu lưỡi liếm một vòng làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy ngứa ngáy, đáp lại nụ hôn quen thuộc, Phong Triển Nặc nhanh chóng ăn miếng trả miếng, mút lấy đầu lưỡi của Feston, hai người đàn ông cao lớn chen vào trong xe làm cho băng ghế chỉ còn lại một chút khe hở chật hẹp. fynnz.wordpress.com
Vừa mới tiến vào đã bị đẩy ngã, Phong Triển Nặc còn chưa ngồi ổn ở ghế lái, một chân của hắn thòng xuống ghế, thân thể ở phía trên đè lên người đã hạn chế động tác của hắn, nếu muốn phản kích để đẩy Feston ra thì quả thật là chuyện không có khả năng, hơn nữa đối phương không phải là loại người có thể dễ dàng giải quyết.
Cửa xe sậm màu ngăn cản những ánh mắt bên ngoài, không khí giữa bọn họ có lẽ cũng không đủ dùng, giống như mùi rượu và mùi thuốc lá tràn ngập trong xoang mũi, lúc này Phong Triển Nặc mới phát hiện một chuyện mà đáng lý hắn phải phát hiện ngay từ đầu.
“Anh rốt cục hút bao nhiêu điếu thuốc?” Nồng nặc mùi ni-cô-tin, cũng là loại mùi đắng chát, nụ hôn này ngoại trừ mùi chua cay của rượu còn có mùi thuốc lá rất nặng.
“Tôi không để ý, dù sao cũng là cả buổi tối.” Như là cố ý nói cho Phong Triển Nặc nghe, Feston buông ta đôi môi bị hắn tàn sát bừa bãi, ngược lại đi cắn cổ của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc rất hiếm khi có thời điểm không nói nên lời, mà lần nào nói không nên lời cũng đều là đối mặt với Feston.
Feston nắm lấy cổ áo của Phong Triển Nặc, “Nghe đây, cậu nợ tôi, tôi cũng nợ cậu, làm cho kẻ sắn bắn trở thành con mồi của người khác thì xem như đã uất ức cho cậu, bất quá ngay từ đầu chúng ta đã biết chuyện này sẽ trở thành như vậy, cho nên đừng tìm đủ loại lý do để rước lấy phiền phức cho mình! Cậu muốn tự do thì tôi cho cậu tự do, cậu cảm thấy ở cùng một cảnh sát rất nguy hiểm thì tôi có thể thả cậu đi….”
Feston là người rất thực tế, hắn cũng biết không có khả năng ràng buộc người ở trước mặt mình, loại tình yêu như vậy rất đồng thoại, phi thực tế, cho dù hắn có nghĩ như thế nào thì cũng không có khả năng.
“Cho tôi tự do?” Phong Triển Nặc nheo mắt lại một cách nguy hiểm, “Anh nói muốn thả tự do cho tôi à?” Quả thật đây là một câu nói đùa hay nhất mà hắn từng nghe thấy!
“Anh cũng nghe rõ cho tôi! Mặc kệ gặp phải chuyện gì thì chúng ta đều phải có trách nhiệm, đừng hòng đem tất cả vấn đề đổ hết lên mình của tôi! Nếu cảm thấy không ổn thì anh có thể rời đi, nhưng đừng quên lúc trước người trêu chọc đối phương cũng không phải là tôi!” Đầu gối đột nhiên nâng lên, lời nói của Feston tựa như chỉ có một mình hắn là cố ý gây sự, nhìn thấy khuôn mặt hung hăng vì nhịn đau của Feston, Phong Triển Nặc tức giận đến mức tàn nhẫn cười lạnh.
“Nói không chừng chúng ta làm kẻ thù của nhau thì sẽ tốt hơn, nhưng đáng tiếc chúng ta không có cơ hội, nếu anh thật sự rời đi thì tôi sẽ giết anh!” Hắn cắn cổ của Feston, một đòn này không hề nể tình.
Mùi máu tươi tràn vào hàm răng, còn có mạch đập kịch liệt liên tục nhảy lên, nhịp tim của Feston cũng đập rất nhanh giống như hắn, phải có tình cảm mãnh liệt thế nào thì mới có thể tạo thành loại cảm giác thân thiết phức tạp như vậy, hắn hoàn toàn không rõ, bởi vì hắn chưa bao giờ nếm trải mùi vị này.
“Tôi phải nghi ngờ có phải cậu dùng cách này để giết người hay không…” Người bị hắn cắn đang dùng cánh tay để hung hăng đè chặt cổ của hắn, làm cho hắn không thể không nhả ra, máu của Feston rất ấm, giọng nói cũng như phát hỏa, tràn đầy tức giận, “Ai nói là tôi muốn buông tha cho cậu? Tôi có nói hay sao?”
Chỉ là một câu không rõ ràng mà lại thành ra buông tha, Feston cảm thấy vừa yêu lại vừa hận đối với sự kinh ngạc này, có một chút dở khóc dở cười, “Để cho người khác cho rằng chúng ta đã tách ra, cậu cảm thấy thế nào?”
Không giống như nhìn những người khác, ánh mắt như đang bốc lửa, tựa như bị châm cồn, mỗi lần Feston đột nhiên mở miệng đưa ra đề nghị thì luôn khiến người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc dù sao Feston cũng là Caesar của FBI thì chuyện này tựa hồ lại trở thành đương nhiên.
“Muốn đùa cái gì? Nói rõ ràng một chút đi, có lẽ tôi sẽ tháp tùng.” Từ tình cảm chuyển thành lý trí, trong nháy mắt Phong Triển Nặc khôi phục tinh thần, từ nụ cười lạnh nhanh chóng chuyển sang bình tĩnh, nhanh đến mức quả thật làm cho người ta nghi ngờ có phải hắn vẫn luôn diễn trò hay không.
Nhưng đương nhiên không phải, đây là kết quả mà Phong Triển Nặc đã cực lực khống chế, nhìn lên vết máu loang lổ trên áo của Feston, hắn không khỏi thấp giọng hỏi xem Feston có sao không.
“Sau này không gọi cậu là U Linh nữa, phải gọi cậu là ma cà rồng.” Kéo Phong Triển Nặc lên, Feston ấn vào vết thương trên cổ.
“Đừng nói nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, đâu còn chảy máu nữa đâu, răng của tôi chưa đủ nhọn đến mức đó.” Giống như trấn an, Phong Triển Nặc dùng ngón tay lau khóe miệng của mình, nơi đó có vết máu của Feston, đôi mắt màu xanh biển khẽ chuyển động, có một chút áy náy, nhưng cũng không xin lỗi, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve vết thương của Feston.
Ánh sáng trong xe không sáng lắm nhưng sự tồn tại của hắn lại là chân thật.
Feston cũng không biết rõ vì sao mình lại mê muội một tên sát thủ hay thay đổi như vậy, cảm giác mất ổn định của đối phương, việc khó có thể gọt giũa và tính khí thất thường, ngay cả một ánh mắt, một động tác cũng tạo thành hấp dẫn đối với hắn.
Hắn nắm lấy ngón tay của Phong Triển Nặc rồi đặt lên môi, vẻ mặt bình thản nhưng động tác lại dịu dàng, hắn cũng giống như Phong Triển Nặc, không có gì để nói.
Mỗi khi bọn họ thảo luận chỉ đều tập trung vào tranh chấp, có lẽ trong lòng bọn họ đều tự hiểu rõ lời nói của đối phương, cho nên nói rất ít, mà những gì không thể nói chính là những điều mà có dùng bất cứ ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung, cho nên tốt nhất là không nói.
Kết quả những gì bọn họ thổ lộ với nhau thường mang theo một ít khắc nghiệt, tranh chấp đối đầu, giằng co kịch liệt, đồng thời cũng cố chấp không chịu buông tay, cả hai người đều không chịu, “Trở về nói sau, cậu lái xe đến chỗ của tôi trước đi, ở đó an toàn hơn.” Feston nói địa chỉ, Phong Triển Nặc đáp lại bằng một ánh mắt nghi vấn thì nhận được câu trả lời, “Có lẽ cậu đã quên nhưng tôi thì nhớ rất rõ, nam tước Ventress vẫn đang bị người ta truy sát.”
Feston nhắc nhở làm cho Phong Triển Nặc tạm thời thỏa hiệp, “Được rồi, tôi cũng không muốn chúng ta đang nói chuyện thì bị mấy viên đạn cắt ngang.” Khách sạn của Feston ở một hướng khác, gần với nhà hát opera Monte Carlo nổi tiếng, là người đại diện của tập đoàn Kada, hết thảy ăn, mặc, đi lại của Feston đều có chuyên viên phụ trách, không giống như Habino, sự phục vụ ở đây càng riêng tư và chu đáo hơn, cũng vô cùng xa hoa.
Tiến vào khách sạn từ cửa sau vì Feston không muốn người khác chú ý, Phong Triển Nặc rất muốn trêu chọc hành vi của Feston càng ngày càng giống sát thủ, nhưng ngẫm lại thì chuyện này cũng chẳng có gì thú vị để nói, cuối cùng hắn cũng không mở miệng.
Trên đường lên lầu thì bọn họ gặp được quản lý khách sạn, “Ngài Kada.” Lễ phép chào hỏi Feston, “Ngài đã quay lại, có cần gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ đi dặn dò tiếp tân.”
Khi Feston khoát tay tỏ vẻ không cần thì người quản lý mới rời khỏi cửa thang máy, hình như đặc biệt đứng ở đây chờ hắn, chỉ vì muốn hỏi hắn cần cái gì.
Theo thái độ của người nọ đối với Feston thì đây không phải là thái độ lễ phép mà một người quản lý nên có đối với khách, người nọ thậm chí còn không liếc nhìn vết máu trên áo của Feston, giống như chúng nó không hề tồn tại.
“Ông ta đang lấy lòng anh, ngay cả một người có thân phận khả nghi xuất hiện mà cũng không hề hỏi một câu, khách sạn này bị anh bao luôn rồi à? Hay là–” Khả năng quan sát của Phong Triển Nặc luôn rất sâu sắc. fynnz810
“Đúng như cậu nghĩ, đây là một trong những tài sản của tập đoàn Kada.” Sau khi người quản lý rời đi thì Feston mới đưa ra đáp án, hắn rời khỏi thang máy. Tập đoàn Kada có tài sản ở nơi này hoàn toàn không có gì kỳ lạ, Phong Triển Nặc ngắm nghía thiết kế xa hoa nhưng lại toát lên vẻ sang trọng của nơi này, “Không muốn trở về để kế thừa gia sản hay sao?”
Feston đi qua vách tường được dán giấy với hoa văn màu vàng và màu xanh lục đan xen, tấm thảm màu rám nắng lấp kín những hoa văn hình học, ở trước cửa phòng của hắn, vách tường kế bên còn được trang trí một bức tượng điêu khắc màu đỏ theo phong cách trừu tượng, hắn dừng chân lại.
“Không ở công ty vẫn có thể được chia hoa hồng, phá án bắt tội phạm có tính khiêu chiến hơn việc kinh doanh thương mại của công ty, vì sao tôi còn phải trở về để làm gì.” Luôn luôn ở những tình huống bất ngờ lại biểu hiện ra hắn quả thật là người có máu kinh doanh, Feston vừa nói vừa mở cửa ra.
Không đi làm nhưng vẫn có tiền thì cần gì phải trở về, một đáp án rất hay, Phong Triển Nặc đi vào, không ngờ cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác với hắn đã tưởng, nơi này quả thật vô cùng bề bộn, “Anh bị trộm vào phòng à?”
“Tôi không cho người ta lên quét dọn, tôi cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ một việc.” Xung quanh bề bộn hoàn toàn không hợp với bản thân luôn tỏ ra trật tự của Feston, hắn dời đi gạt tàn thuốc đã bị chất đống, sau đó mở cửa sổ ra cho thoáng một chút.
Báo, thức ăn, cà vạt, quần áo vứt lộn xộn trên sô pha, tuy vẫn chưa đến mức khủng khiếp nhưng dù sao đây cũng là phòng mà Feston đang ở.
Phong Triển Nặc không thể tưởng tượng được người có thói quen sạch sẽ và chỉnh tề như Feston lại sống trong một gian phòng như vậy, mà người tạo ra cái đống bề bộn này lại chính là Feston, căn phòng xa hoa bị chiếm cứ bởi bầu không khí đục ngầu và một mớ hành lý lộn xộn.
“Nơi này làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc.” Phong Triển Nặc nhìn xung quanh, mơ hồ biết rõ nguyên nhân gây nên hết thảy điều này.
“Bởi vì cậu, tôi muốn tìm cách để giải quyết chướng ngại vật trước mắt, còn cậu thì sao – cậu chỉ biết làm cho mọi việc từ đơn giản trở nên phức tạp, cậu nói đi, có phải tôi quá dung túng cho cậu hay không?” Feston xoay người, đáy mắt bùng nổ cùng với bước chân mãnh liệt đang tiến đến gần, đột nhiên áp Phong Triển Nặc lên cửa.
…………
P/S: Cái cảnh hôn ngón tay…cứ tưởng tượng cái mặt nghiêm nghị mà hôn ngón tay của Nặc một cách dịu dàng là mình lại rung rinh :>
Vứt bỏ hôn ước, vứt bỏ hết thảy, theo đuổi tình yêu và tự do của mình, quả thật giống như đang nằm mơ, nhưng chẳng phải mọi người đều có quyền được mơ hay sao? Cô ta cảm thấy chính mình phải quay về để suy nghĩ cẩn thận.
“Nói khích Bailey Olivia đào hôn thì vấn đề của hai người cũng có thể giải quyết hơn phân nửa, quả thật đây là một kế hoạch hay, nhưng nếu không có tôi phối hợp thì sẽ không thành công nhanh như vậy.” Stephanie nhìn chăm chú bóng dáng rời đi của Bailey Olivia, cô ta thu hồi ánh mắt, thay bằng một vẻ mặt khôn khéo.
“Nếu cô ta đào hôn thì tập đoàn Kada không có lý do gì ép anh kết hôn, ngài Feston, có đúng không? Còn cậu, Ian, mặc kệ cậu và Habino có giao ước gì mà nhân vật chính biến mất thì bọn họ cũng không có cách nào ép cậu, nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ không phải do cậu tạo ra.” Stephanie quả thật nắm được trọng điểm.
Phong Triển Nặc cũng không phủ nhận, lắc lư mấy viên đá trong ly rượu, “Đừng nói như thể không liên quan đến cô, chẳng phải đây cũng là điều mà cô hy vọng hay sao? Chỉ cần tôi không kếp hợp với Habino thì việc dụ dỗ và xui khiến quý cô kia đào hôn cũng chẳng có gì tổn thất đối với cô, Stephanie, cô làm việc rất có hiệu quả.”
Trong lời khen ngợi của hắn hàm chứa một chút châm chọc, Stephanie nhẹ giọng cười, “Khi nào thì đi thăm Samantha? Nó rất nhớ cậu.”
“Samantha sẽ gặp tôi khi tôi xuất hiện.” Phong Triển Nặc không đưa ra đáp án chuẩn xác, Feston thúc khuỷu tay của Phong Triển Nặc, có vẻ rất mất kiên nhẫn, “Có thể đi được chưa?”
Hắn rất ít khi lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn như vậy, Feston là người không quen che giấu cảm xúc, nhưng không phải là người sẽ viết rõ cảm xúc lên trên mặt, cho nên khi không cười thì hắn luôn để lộ ra khuôn mặt bình tĩnh khó dò, giống như rất khó tiếp cận, nhưng đến khi tiếp cận thì sẽ có cảm giác rất khác.
Ngay cả Phong Triển Nặc hiện tại cũng rất khó nói ra đó là loại cảm giác gì, giữa bọn họ có cảm tình nhưng cũng có tính toán và kiêu ngạo của đàn ông, giống như cuộc tranh chấp đêm hôm qua.
Ra khỏi cửa, Phong Triển Nặc vừa mới đi đến bên cạnh chiếc xe của mình thì Feston lại bất ngờ mở cửa xe của Phong Triển Nặc, “Tôi không lái xe đến.”
“Hộ tống công chúa mà lại đi xe taxi hay sao? Đội trưởng Feston, đặc vụ Caesar, ngài Kada, anh xác định là muốn lên xe của tôi hay sao? Tôi sẽ không đưa anh về khách sạn của anh đâu đấy.” Thay đổi hoàn cảnh thì cũng thay đổi thái độ, hắn mở cửa xe, Feston đứng ở ngay sau lưng của hắn.
“Tôi gặp cô ta ở trước cửa, nếu đây là chuyện mà cậu muốn hỏi.” Giọng nói ở sau lưng đột nhiên đến gần, “Lên xe.”
Feston đẩy mạnh Phong Triển Nặc vào xe, Phong Triển Nặc còn chưa kịp hỏi là vì sao thì đã có một bóng đen đè lên người, cửa xe bị đóng lại.
Mùi rượu xâm nhập vào khoang miệng, hàm trên bị đầu lưỡi liếm một vòng làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy ngứa ngáy, đáp lại nụ hôn quen thuộc, Phong Triển Nặc nhanh chóng ăn miếng trả miếng, mút lấy đầu lưỡi của Feston, hai người đàn ông cao lớn chen vào trong xe làm cho băng ghế chỉ còn lại một chút khe hở chật hẹp. fynnz.wordpress.com
Vừa mới tiến vào đã bị đẩy ngã, Phong Triển Nặc còn chưa ngồi ổn ở ghế lái, một chân của hắn thòng xuống ghế, thân thể ở phía trên đè lên người đã hạn chế động tác của hắn, nếu muốn phản kích để đẩy Feston ra thì quả thật là chuyện không có khả năng, hơn nữa đối phương không phải là loại người có thể dễ dàng giải quyết.
Cửa xe sậm màu ngăn cản những ánh mắt bên ngoài, không khí giữa bọn họ có lẽ cũng không đủ dùng, giống như mùi rượu và mùi thuốc lá tràn ngập trong xoang mũi, lúc này Phong Triển Nặc mới phát hiện một chuyện mà đáng lý hắn phải phát hiện ngay từ đầu.
“Anh rốt cục hút bao nhiêu điếu thuốc?” Nồng nặc mùi ni-cô-tin, cũng là loại mùi đắng chát, nụ hôn này ngoại trừ mùi chua cay của rượu còn có mùi thuốc lá rất nặng.
“Tôi không để ý, dù sao cũng là cả buổi tối.” Như là cố ý nói cho Phong Triển Nặc nghe, Feston buông ta đôi môi bị hắn tàn sát bừa bãi, ngược lại đi cắn cổ của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc rất hiếm khi có thời điểm không nói nên lời, mà lần nào nói không nên lời cũng đều là đối mặt với Feston.
Feston nắm lấy cổ áo của Phong Triển Nặc, “Nghe đây, cậu nợ tôi, tôi cũng nợ cậu, làm cho kẻ sắn bắn trở thành con mồi của người khác thì xem như đã uất ức cho cậu, bất quá ngay từ đầu chúng ta đã biết chuyện này sẽ trở thành như vậy, cho nên đừng tìm đủ loại lý do để rước lấy phiền phức cho mình! Cậu muốn tự do thì tôi cho cậu tự do, cậu cảm thấy ở cùng một cảnh sát rất nguy hiểm thì tôi có thể thả cậu đi….”
Feston là người rất thực tế, hắn cũng biết không có khả năng ràng buộc người ở trước mặt mình, loại tình yêu như vậy rất đồng thoại, phi thực tế, cho dù hắn có nghĩ như thế nào thì cũng không có khả năng.
“Cho tôi tự do?” Phong Triển Nặc nheo mắt lại một cách nguy hiểm, “Anh nói muốn thả tự do cho tôi à?” Quả thật đây là một câu nói đùa hay nhất mà hắn từng nghe thấy!
“Anh cũng nghe rõ cho tôi! Mặc kệ gặp phải chuyện gì thì chúng ta đều phải có trách nhiệm, đừng hòng đem tất cả vấn đề đổ hết lên mình của tôi! Nếu cảm thấy không ổn thì anh có thể rời đi, nhưng đừng quên lúc trước người trêu chọc đối phương cũng không phải là tôi!” Đầu gối đột nhiên nâng lên, lời nói của Feston tựa như chỉ có một mình hắn là cố ý gây sự, nhìn thấy khuôn mặt hung hăng vì nhịn đau của Feston, Phong Triển Nặc tức giận đến mức tàn nhẫn cười lạnh.
“Nói không chừng chúng ta làm kẻ thù của nhau thì sẽ tốt hơn, nhưng đáng tiếc chúng ta không có cơ hội, nếu anh thật sự rời đi thì tôi sẽ giết anh!” Hắn cắn cổ của Feston, một đòn này không hề nể tình.
Mùi máu tươi tràn vào hàm răng, còn có mạch đập kịch liệt liên tục nhảy lên, nhịp tim của Feston cũng đập rất nhanh giống như hắn, phải có tình cảm mãnh liệt thế nào thì mới có thể tạo thành loại cảm giác thân thiết phức tạp như vậy, hắn hoàn toàn không rõ, bởi vì hắn chưa bao giờ nếm trải mùi vị này.
“Tôi phải nghi ngờ có phải cậu dùng cách này để giết người hay không…” Người bị hắn cắn đang dùng cánh tay để hung hăng đè chặt cổ của hắn, làm cho hắn không thể không nhả ra, máu của Feston rất ấm, giọng nói cũng như phát hỏa, tràn đầy tức giận, “Ai nói là tôi muốn buông tha cho cậu? Tôi có nói hay sao?”
Chỉ là một câu không rõ ràng mà lại thành ra buông tha, Feston cảm thấy vừa yêu lại vừa hận đối với sự kinh ngạc này, có một chút dở khóc dở cười, “Để cho người khác cho rằng chúng ta đã tách ra, cậu cảm thấy thế nào?”
Không giống như nhìn những người khác, ánh mắt như đang bốc lửa, tựa như bị châm cồn, mỗi lần Feston đột nhiên mở miệng đưa ra đề nghị thì luôn khiến người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc dù sao Feston cũng là Caesar của FBI thì chuyện này tựa hồ lại trở thành đương nhiên.
“Muốn đùa cái gì? Nói rõ ràng một chút đi, có lẽ tôi sẽ tháp tùng.” Từ tình cảm chuyển thành lý trí, trong nháy mắt Phong Triển Nặc khôi phục tinh thần, từ nụ cười lạnh nhanh chóng chuyển sang bình tĩnh, nhanh đến mức quả thật làm cho người ta nghi ngờ có phải hắn vẫn luôn diễn trò hay không.
Nhưng đương nhiên không phải, đây là kết quả mà Phong Triển Nặc đã cực lực khống chế, nhìn lên vết máu loang lổ trên áo của Feston, hắn không khỏi thấp giọng hỏi xem Feston có sao không.
“Sau này không gọi cậu là U Linh nữa, phải gọi cậu là ma cà rồng.” Kéo Phong Triển Nặc lên, Feston ấn vào vết thương trên cổ.
“Đừng nói nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, đâu còn chảy máu nữa đâu, răng của tôi chưa đủ nhọn đến mức đó.” Giống như trấn an, Phong Triển Nặc dùng ngón tay lau khóe miệng của mình, nơi đó có vết máu của Feston, đôi mắt màu xanh biển khẽ chuyển động, có một chút áy náy, nhưng cũng không xin lỗi, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve vết thương của Feston.
Ánh sáng trong xe không sáng lắm nhưng sự tồn tại của hắn lại là chân thật.
Feston cũng không biết rõ vì sao mình lại mê muội một tên sát thủ hay thay đổi như vậy, cảm giác mất ổn định của đối phương, việc khó có thể gọt giũa và tính khí thất thường, ngay cả một ánh mắt, một động tác cũng tạo thành hấp dẫn đối với hắn.
Hắn nắm lấy ngón tay của Phong Triển Nặc rồi đặt lên môi, vẻ mặt bình thản nhưng động tác lại dịu dàng, hắn cũng giống như Phong Triển Nặc, không có gì để nói.
Mỗi khi bọn họ thảo luận chỉ đều tập trung vào tranh chấp, có lẽ trong lòng bọn họ đều tự hiểu rõ lời nói của đối phương, cho nên nói rất ít, mà những gì không thể nói chính là những điều mà có dùng bất cứ ngôn ngữ gì cũng không thể hình dung, cho nên tốt nhất là không nói.
Kết quả những gì bọn họ thổ lộ với nhau thường mang theo một ít khắc nghiệt, tranh chấp đối đầu, giằng co kịch liệt, đồng thời cũng cố chấp không chịu buông tay, cả hai người đều không chịu, “Trở về nói sau, cậu lái xe đến chỗ của tôi trước đi, ở đó an toàn hơn.” Feston nói địa chỉ, Phong Triển Nặc đáp lại bằng một ánh mắt nghi vấn thì nhận được câu trả lời, “Có lẽ cậu đã quên nhưng tôi thì nhớ rất rõ, nam tước Ventress vẫn đang bị người ta truy sát.”
Feston nhắc nhở làm cho Phong Triển Nặc tạm thời thỏa hiệp, “Được rồi, tôi cũng không muốn chúng ta đang nói chuyện thì bị mấy viên đạn cắt ngang.” Khách sạn của Feston ở một hướng khác, gần với nhà hát opera Monte Carlo nổi tiếng, là người đại diện của tập đoàn Kada, hết thảy ăn, mặc, đi lại của Feston đều có chuyên viên phụ trách, không giống như Habino, sự phục vụ ở đây càng riêng tư và chu đáo hơn, cũng vô cùng xa hoa.
Tiến vào khách sạn từ cửa sau vì Feston không muốn người khác chú ý, Phong Triển Nặc rất muốn trêu chọc hành vi của Feston càng ngày càng giống sát thủ, nhưng ngẫm lại thì chuyện này cũng chẳng có gì thú vị để nói, cuối cùng hắn cũng không mở miệng.
Trên đường lên lầu thì bọn họ gặp được quản lý khách sạn, “Ngài Kada.” Lễ phép chào hỏi Feston, “Ngài đã quay lại, có cần gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ đi dặn dò tiếp tân.”
Khi Feston khoát tay tỏ vẻ không cần thì người quản lý mới rời khỏi cửa thang máy, hình như đặc biệt đứng ở đây chờ hắn, chỉ vì muốn hỏi hắn cần cái gì.
Theo thái độ của người nọ đối với Feston thì đây không phải là thái độ lễ phép mà một người quản lý nên có đối với khách, người nọ thậm chí còn không liếc nhìn vết máu trên áo của Feston, giống như chúng nó không hề tồn tại.
“Ông ta đang lấy lòng anh, ngay cả một người có thân phận khả nghi xuất hiện mà cũng không hề hỏi một câu, khách sạn này bị anh bao luôn rồi à? Hay là–” Khả năng quan sát của Phong Triển Nặc luôn rất sâu sắc. fynnz810
“Đúng như cậu nghĩ, đây là một trong những tài sản của tập đoàn Kada.” Sau khi người quản lý rời đi thì Feston mới đưa ra đáp án, hắn rời khỏi thang máy. Tập đoàn Kada có tài sản ở nơi này hoàn toàn không có gì kỳ lạ, Phong Triển Nặc ngắm nghía thiết kế xa hoa nhưng lại toát lên vẻ sang trọng của nơi này, “Không muốn trở về để kế thừa gia sản hay sao?”
Feston đi qua vách tường được dán giấy với hoa văn màu vàng và màu xanh lục đan xen, tấm thảm màu rám nắng lấp kín những hoa văn hình học, ở trước cửa phòng của hắn, vách tường kế bên còn được trang trí một bức tượng điêu khắc màu đỏ theo phong cách trừu tượng, hắn dừng chân lại.
“Không ở công ty vẫn có thể được chia hoa hồng, phá án bắt tội phạm có tính khiêu chiến hơn việc kinh doanh thương mại của công ty, vì sao tôi còn phải trở về để làm gì.” Luôn luôn ở những tình huống bất ngờ lại biểu hiện ra hắn quả thật là người có máu kinh doanh, Feston vừa nói vừa mở cửa ra.
Không đi làm nhưng vẫn có tiền thì cần gì phải trở về, một đáp án rất hay, Phong Triển Nặc đi vào, không ngờ cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác với hắn đã tưởng, nơi này quả thật vô cùng bề bộn, “Anh bị trộm vào phòng à?”
“Tôi không cho người ta lên quét dọn, tôi cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ một việc.” Xung quanh bề bộn hoàn toàn không hợp với bản thân luôn tỏ ra trật tự của Feston, hắn dời đi gạt tàn thuốc đã bị chất đống, sau đó mở cửa sổ ra cho thoáng một chút.
Báo, thức ăn, cà vạt, quần áo vứt lộn xộn trên sô pha, tuy vẫn chưa đến mức khủng khiếp nhưng dù sao đây cũng là phòng mà Feston đang ở.
Phong Triển Nặc không thể tưởng tượng được người có thói quen sạch sẽ và chỉnh tề như Feston lại sống trong một gian phòng như vậy, mà người tạo ra cái đống bề bộn này lại chính là Feston, căn phòng xa hoa bị chiếm cứ bởi bầu không khí đục ngầu và một mớ hành lý lộn xộn.
“Nơi này làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc.” Phong Triển Nặc nhìn xung quanh, mơ hồ biết rõ nguyên nhân gây nên hết thảy điều này.
“Bởi vì cậu, tôi muốn tìm cách để giải quyết chướng ngại vật trước mắt, còn cậu thì sao – cậu chỉ biết làm cho mọi việc từ đơn giản trở nên phức tạp, cậu nói đi, có phải tôi quá dung túng cho cậu hay không?” Feston xoay người, đáy mắt bùng nổ cùng với bước chân mãnh liệt đang tiến đến gần, đột nhiên áp Phong Triển Nặc lên cửa.
…………
P/S: Cái cảnh hôn ngón tay…cứ tưởng tượng cái mặt nghiêm nghị mà hôn ngón tay của Nặc một cách dịu dàng là mình lại rung rinh :>
Danh sách chương