“Người ở nơi nào?” Một phút đồng hồ sau, Mai Garret dẫn người đến, nhưng đã muộn.

Trong gara, bầu không khí nặng nề chỉ còn lưu lại khói thuốc súng cùng với vài vết máu đang dần dần khô đặc, lan tỏa mùi máu tươi, đèn chân không chiếu sáng hiện trường, đứng ở nơi này là thành viên của đội ST, Feston cùng lính của hắn đối mặt, không khí thật áp lực.

“Các cậu còn đứng đây để làm gì? U Linh đâu?” Mai Garrett chỉ nhìn thấy vết máu dưới đất, “Vừa rồi có chiếc xe chạy đi, bên trong là ai? Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Hắn mẫn cảm phát hiện chuyện này không quá đúng.

“Chuyện này phải hỏi đội trưởng Feston.” Derek vừa mở miệng thì Mai Garrett mới phát hiện hắn bị còng tay.

Mai Garrett không rõ nội tình, cũng không nghe thấy toàn bộ quá trình, nòng súng màu đen dao động trong tay của hắn, hắn tìm mục tiêu, nhưng nơi này không có đối tượng khả nghi để bắt, “Vì sao lại còng cậu ấy lại, cậu ấy phạm vào chuyện gì, Feston?”

“Lấy cắp chứng cớ, ám sát nhân chứng quan trọng của vụ án, giết người hiềm nghi, lấy súng của cậu ấy để đi đối chiếu viên đạn trong thi thể của Uriel thì chắc chắn là cùng một loại.” Feston đem súng của Derek cất vào túi vật chứng rồi giao cho Jonathan, những thành viên khác trong đội chỉ trầm mặc nhìn hắn.

“Muốn em thừa nhận đồng đội của mình là nội gián, là kẻ giết người thì em không thể chấp nhận, em cũng không thể chấp nhận sếp lừa gạt bọn em nhiều chuyện như vậy…” Hase là người đầu tiên lên tiếng, hắn không vạch trần vụ việc, hắn chỉ trách Feston giấu diếm bọn họ chứ không phải trách bản thân của chuyện này.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ rằng đây là việc riêng của tôi, chuyện này có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với các cậu, tôi chỉ muốn tránh cho tình huống hiện tại xảy ra mà thôi.” Sự thản nhiên của Feston lại làm cho bọn họ không còn lời nào để nói, loại tình huống này chẳng có lợi đối với bất kỳ ai, hơn nữa cũng không có ai đoán được.

“Các cậu đang nói cái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì cả, nhưng mà tôi nghĩ có cái này thì sẽ hiểu rõ tất cả.” Mai Garrett khoanh tay chỉ lên camera ở trên đầu, “Cho người đến phòng quan sát lấy đoạn băng, anh có ý kiến gì không, đội trưởng Feston?” Mai Garret như có một chút đăm chiêu khi phân phó công việc cho cấp dưới của mình.

Hệ thống camera dưới tầng hầm nhất định đã quay được không ít hình ảnh, cho dù không nghe thấy tiếng nhưng cũng đủ để chứng tỏ rất nhiều vấn đề, người của đội ST khẩn trương nhìn về phía Feston, bởi vì lúc đó hắn và U Linh đang….

“Đây là phạm vi của anh, anh đương nhiên có thể làm như vậy.” Feston không ngăn cản, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, “Hase, Jonathan, thu đội, mọi người có thể quay về.” Hắn quay đầu nói với bọn họ.

Thành viên của đội đặc nhiệm ST chứng kiến toàn bộ quá trình, bọn họ không thể trấn tĩnh giống như Feston, nhìn thấy hắn đi xa, ngồi vào trong xe, khởi động máy, bóng dáng dưới ánh đèn vẫn trầm ổn như xưa, nhưng bước chân lại trở nên gấp gáp.

Hiện tại Feston sẽ đến bệnh viện thăm U Linh hay sao? Bất giác mọi người đều nghĩ như vậy nhưng không có ai nói ra khỏi miệng.

Từ nơi này đến bệnh viện gần nhất mất khoảng hơn mười phút, Feston nhìn đồng hồ, nếu thuận lợi thì hiện tại Phong Triển Nặc đã đến nơi, đạp chân ga, chiếc xe phóng như bay trong màn đêm.

Lấy đạn ra, tình hình của bệnh nhân trong bệnh viện tốt hơn Feston đã tưởng rất nhiều.

“Là ai? Bước ra đi.” Rút ra khẩu súng từ dưới gối, Phong Triển Nặc nằm dựa trên giường bệnh, trên bụng quấn mấy vòng băng gạc.

Nơi này là bệnh viện, phòng cấp cứu vào ban đêm không bận rộn như ban ngày, trong phòng thật yên tĩnh, bị hắn dùng súng chỉa vào là cửa sổ lùa, gió đêm khẽ thổi vào, bên ngoài cửa sổ lùa có một bóng đen, đây không phải là ảo giác của hắn.

Bóng đen ngoài cửa sổ khẽ lay động, “Anh không dùng thuốc gây tê à?” Đối phương dường như cảm thấy bất ngờ khi hắn vẫn có thể cầm súng.

“Quý cô, giờ thăm bệnh đã qua.” Đối phương là một người phụ nữ, giọng điệu của Phong Triển Nặc cũng trở nên nhẹ nhàng, nhưng không hề vì như vậy mà lơ là, họng súng vẫn vững vàng.

“Gọi tôi là Judy.” Từ cửa sổ tiến vào phòng bệnh, mặc bộ đồ bó màu đen, người phụ nữ này có động tác nhanh nhẹn không thua gì đàn ông, “Anh chính là U Linh à?”

“Cô có thể gọi tôi là Ian.” Người đàn ông nằm trên giường bệnh chỉ mỉm cười, nụ cười không hề bị ảnh hưởng bởi thương tích trên người, chỉ sợ đa số phụ nữ đều sẽ bị nụ cười này mê hoặc, Judy quan sát hắn từ trên xuống dưới, “Tôi muốn nhắc anh nên buông súng xuống, nếu anh thông minh thì sẽ biết người của tôi vừa mới giúp anh xong.”

“Lính đánh thuê? Bọn họ giúp Feston chứ không phải tôi, cô cũng giúp Feston chứ không phải tôi, nhưng nếu cô muốn tôi cư xử đàng hoàng thì cô nên nói rõ ý đồ đến đây của mình.” Đưa ra một lời đề nghị, trên mặt của U Linh không thể thấy rõ hành động kế tiếp của hắn là thiện ý hay là ác ý.

“Ánh mắt của Feston quả thật đặc biệt.” Không nói rõ nhưng những lời này của Judy lại sinh ra hiệu quả, Phong Triển Nặc buông súng, “Người biết chuyện này không nhiều lắm.”

Khi hắn nhướng lông mày thì sẽ lộ ra vẻ mặt thản nhiên, hứng thú chờ đợi Judy giải thích, Judy không hề phụ lòng mà lập tức ngồi xuống chiếc ghế dựa ở ngay bên cạnh, “Anh ấy nhờ tôi, nếu không nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì thì tôi làm sao giúp anh ấy, anh nói có phải hay không?” fynnz.wordpress.com

“Anh ấy nói thế nào?” Hắn không phủ nhận sự hiếu kỳ của mình.

“Để tôi nghĩ một chút….” Bộ đồ bó màu đen làm cho ngón tay của Judy cũng trở nên tinh tế, cô ta nâng cằm, “Bạn của tôi gặp phải một chút phiền phức, cần người giúp, nhưng không thể tìm cảnh sát, tôi muốn cô đến đây trong thời gian ngắn nhất, tiền thù lao tùy cô ra giá. Giống như thế đấy.”

Cô ta bắt chước cách nói của Feston, Phong Triển Nặc cơ hồ có thể miêu tả bộ dáng mà Feston nói ra những lời này, “Không sai, anh ấy luôn nói như thể đang ra lệnh, giống như tất cả mọi người đều là lính của anh ấy, mà có lẽ anh ấy cũng không nhận ra điều đó.”

“Anh nói đúng! Điểm ấy làm cho người ta rất khó chịu, cho nên tôi đương nhiên muốn làm khó dễ anh ấy một chút, vì vậy tôi liền hỏi, người đó là ai vậy, tôi không thể tùy tiện ra tay vì một người xa lạ, nên biết rằng tôi cũng phải báo lại với sếp của mình.” Tổ chức lính đánh thuê quốc tế, giai cấp được phân chia rất rõ ràng, Judy thuật lại tình hình ngay lúc đó, cười sang sảng, mái tóc xoăn màu đen, cô ta có một chút khẩu âm Tây Ban Nha.

“Anh biết anh ấy trả lời như thế nào hay không?” Bắt chéo chân, Judy chống tay lên mép giường, khuôn mặt cứng rắn và có một chút dã tính, đây quả là vẻ đẹp rất khác thường, “Anh ấy nói cậu ấy là người rất quan trọng, cậu ấy là người tôi yêu–” Cậu ấy là người rất quan trọng, cậu ấy là người tôi yêu.

Judy vẫn tiếp tục nói nhưng Phong Triển Nặc không còn nghe rõ, không ngờ Feston lại nói ra những lời như vậy.

“Có tin nổi hay không, anh ấy đã trả lời như vậy?” Judy dựa vào rất gần, hắn cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên tóc của cô ta, nhưng mùi này không tạo cho hắn có cảm giác như lời nói của cô ta.

Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hắn, Judy càng nhoẻn rộng nụ cười, ánh mắt bỗng nhiên chợt lóe, nhào đến đoạt lấy khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc.

Vừa lui về phía sau thì da đầu bất ngờ truyền đến cảm giác đau nhức, mái tóc bị một bàn tay quấn chặt, Phong Triển Nặc kéo lấy mái tóc của cô ta, “Judy, có ai nói cho cô biết trong những lúc như thế này thì tốt nhất đừng để tóc dài hay không?”

Nụ cười trí thức lại mang theo cảm giác quỷ bí của tử thần, hắn gỡ xuống băng đạn, lúc này Judy mới phát hiện trong băng đạn không có viên đạn nào, vẻ mặt nhất thời trở nên phấn khích.

Phong Triển Nặc lấy ra một khẩu súng từ chỗ khác, “Băng đạn này thì đầy, bây giờ cô tốt nhất đừng đùa với tôi, chẳng qua tôi chỉ nể mặt cô là bạn của anh ấy mà thôi.”

Mục đích của Feston chính là tìm người giải quyết đám sát thủ, không ngờ giữa đường lại lòi ra Mai Garrett, cuối cùng đám lính đánh thuê này lại trở thành chướng ngại cho Mai Garrett, nếu Judy là bạn của Feston thì hắn sẽ không lập tức giết chết cô ta.

Judy được buông ra, lần này lại bị họng súng chỉa vào người, cô ta lại nhìn xem tên sát thủ đang nằm trên giường bệnh với vẻ mặt thâm thúy, “Lúc ấy quả thật tôi không thể tin được Feston lại thừa nhận mình yêu một người, hiện tại tôi đã biết vì sao anh ấy yêu anh, anh rất khó lường.”

“Tôi chỉ làm chuyện mà tôi muốn làm, chẳng có gì đặc biệt.” Gợi cảm và thẳng thắn cùng xuất hiện trên người một phụ nữ, Phong Triển Nặc không thể phụ nhận hắn rất có hảo cảm đối với Judy, nhưng đây sẽ không phải lý do làm cho hắn không giết cô ta, “Cô tốt nhất nói cho tôi biết vì sao cô lại ở đây, bình thường tình trạng sức khỏe của tôi không tốt thì tôi sẽ rất mất kiên nhẫn.”

“Lúc ấy tôi cũng rất tò mò, người này rốt cục như thế nào, sau đó tôi mới biết anh là sát thủ, vì vậy lại càng bất ngờ, chấp nhận yêu cầu của Feston, nhưng điều kiện của tôi là tôi muốn anh ấy giúp tôi ba lần, lợi dụng nguồn lực của FBI, do thám giúp tôi ba lần.” Judy vẫn còn nằm trong tầm bắn của hắn, đối mặt với tử thần nhưng cô ta vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.

Judy làm cho hắn nghĩ đến Stephanie, có một vài người phụ nữ còn trấn tĩnh hơn cả đàn ông, “Nói tiếp đi.” Feston không thể đồng ý điều kiện như vậy.

“Anh ấy đồng ý, giúp tôi do thám ba lần, mặc dù anh ấy biết tổ chức của tôi có thanh danh cũng không tốt lắm.” Cô ta nhếch môi, tương phản với nụ cười của Judy, Phong Triển Nặc lại đột nhiên thu hồi ý cười, “Anh ấy đồng ý rồi à?”

“Đúng vậy, anh ấy đã đồng ý, bởi vì thân phận của anh cho nên anh ấy chỉ có thể lợi dụng người của tôi, tôi đã từng ở FBI, cũng từng làm việc với Feston, tôi vẫn nghĩ rằng anh ấy là kẻ theo chủ nghĩa giáo điều, chán ghét các hành vi phạm tội, chuyện này không thể trách tôi, bởi vì bề ngoài và phong cách làm việc của anh ấy làm cho người ta có cảm giác như vậy, không ngờ anh ấy lại đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.” fynnz810

Đây không phải là chuyện mà một đặc vụ liên bang nên làm, lại càng không phải là chuyện mà Feston sẽ đồng ý, hắn sẽ không giao dịch với tội phạm, lính đánh thuê không phải tội phạm nhưng cũng có không ít hành vi phạm tội.

Nhưng mà Feston đã đồng ý, vì tổ chức lính đánh thuê mà làm do thám ba lần, cung cấp tin tình báo nội bộ của FBI, đây là phạm tội, Feston đang phạm tội.

Đây không phải là lần đầu tiên Feston vi phạm, nhưng đây là lần đầu tiên Phong Triển Nặc nghe thấy người ta thuật lại quá trình, ngẫm lại, dường như lần nào cũng có liên quan đến hắn.

“Anh ấy là vì anh mới làm như vậy, bởi thế cho nên tôi rất tò mò, tôi nghĩ đến những lời đồn đãi rằng U Linh chỉ là một sát thủ may mắn, không ngờ anh còn xuất sắc hơn tôi đã tưởng rất nhiều.” Judy vuốt lại tóc của mình rồi đứng dậy, “Anh xem, trên người của tôi không mang theo súng, anh nên biết tôi không có gì ác ý, cho nên anh cũng đừng nổ súng, chắc là anh đã nhìn ra vừa rồi chỉ là thí nghiệm.”

“Cô muốn nói cái gì?” Phong Triển Nặc nâng họng súng.

“Có muốn gia nhập đội của tôi hay không? Chúng tôi rất cần một người như anh, vừa cảnh giác, vừa có tài năng, kỹ thuật xạ kích, nhìn xa trông rộng, hoàn mỹ, lại có khuôn mặt điển trai, như vậy sẽ không làm cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ năng lực của anh, mà nụ cười của anh cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái nữa.”

“Nghe giống như mấy người có nhiệm vụ riêng cần phải hoàn thành, hơn nữa lại thiếu một nhân vật quan trọng.”

“Tựa như tôi đã nói, anh thật sâu sắc, thậm chí không thua gì Feston, muốn anh ấy giúp đỡ là chuyện không có khả năng, anh ấy là FBI, nhưng anh thì lại khác.” Ánh mắt càng ngày càng sáng, Judy đón nhận họng súng, “Giúp tôi, chỉ cần hoàn thành một lần nhiệm vụ thì giao kết giữa tôi và Feston sẽ bị hủy bỏ, dù sao chẳng phải anh ấy là vì anh mới yêu cầu tôi giúp đỡ hay sao? Anh đến trả nợ thì mới công bằng.”

…………

P/S: Em Nặc phê đứ đừ vì câu *người tôi yêu* của anh Phê, em ấy đang tan chảy :>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện