Triệu Uyển Di nằm viện năm ngày, sau khi bác sĩ xác nhận tình trạng không còn đáng ngại, bà thuận lợi xuất viện.

Trong năm ngày này, phòng bệnh của bà luôn đông người qua lại, náo nhiệt hẳn lên. Gia đình Hà Duệ Phong, Đặng Thành Ninh, y tá, người chăm sóc, người đưa cơm và cả tài xế của nhà Triệu Uyển Di lần lượt xuất hiện. Lúc đông nhất, khi y tá đến kiểm tra phòng còn phải nhắc nhở: “Các vị, làm ơn về bớt vài người được không? Nhiều người thế này ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.”

Thường vào buổi sáng, Hà Vĩnh Khang lái xe đưa Lại Tuyết Phân đến bệnh viện. Bà ngồi trong phòng bệnh trò chuyện với Triệu Uyển Di, còn ông khi thì pha trà, khi thì ngồi đợi bên ngoài, hoặc xuống lầu tản bộ. Trong khi đó, Hà Duệ Phong bận rộn chạy tới chạy lui, lấy thuốc, nhận kết quả xét nghiệm, gọi y tá, và chăm sóc cho Đặng Thành Ninh.

Đặng Thành Ninh xin nghỉ năm ngày, nhưng lại cảm thấy mình chẳng giúp được gì nhiều. Mỗi ngày anh chỉ ngồi trong phòng bệnh, nghe hai bà mẹ trò chuyện, và để Hà Duệ Phong hỏi han: “Cục cưng, em muốn ăn trái cây gì? Có khát nước không? Trưa nay em muốn ăn gì? Tối em muốn ăn món gì?”

Sau khi Triệu Uyển Di xuất viện, Đặng Thành Ninh nhiều lần đề nghị mẹ chuyển về nội thành ở, nhưng bà đều từ chối. Triệu Uyển Di không muốn làm phiền cuộc sống của con cái, lại thêm bà yêu ngôi nhà cũ, nói rằng nơi đó cho bà cảm giác an toàn và không muốn rời đi.

Đặng Thành Ninh vừa áy náy vừa lo lắng, không biết phải làm sao. Hà Duệ Phong an ủi anh: “Ngay cả người thân cũng cần có không gian riêng. Chúng ta có thể về thăm cô thường xuyên, buổi tối sau giờ làm hoặc cuối tuần. Không ở cùng một chỗ không có nghĩa là không thể gặp nhau.”

Sau đó, Hà Duệ Phong quả thật thường xuyên đưa Đặng Thành Ninh về thăm nhà. Vào cuối tuần, cả hai ở lại nhà Triệu Uyển Di hai ngày, hoặc hẹn cả hai bên gia đình cùng đi chơi vùng ngoại ô, thăm nông trại, leo núi, nướng thịt, sắp xếp các hoạt động mà cha mẹ hai bên đều có thể tham gia.

Lại Tuyết Phân còn rủ Triệu Uyển Di đi học ở lớp dành cho người lớn tuổi. Triệu Uyển Di thử tham gia vài buổi cũng thấy rất thú vị, nên đăng ký học đàn tranh, thư pháp và cắm hoa. Lịch học dày đặc khiến bà gần như không ngơi tay, có khi một tuần học đến sáu buổi.

Đặng Thành Ninh lo mẹ không đủ sức theo hết các lớp, khuyên bà nên đăng ký ít đi. Nhưng Triệu Uyển Di cười, nói rằng: “Học cho vui thôi, không áp lực gì cả. Giáo viên vừa giảng hay lại còn xinh đẹp, nên chẳng mệt mỏi chút nào.”

Sau khi học xong ba môn đó, mỗi lần Đặng Thành Ninh và Hà Duệ Phong về nhà, Triệu Uyển Di hoặc đang ngồi đánh đàn tranh, hoặc luyện thư pháp bên ánh nến, hoặc bày hoa đầy phòng khách. Từ sau những bình hoa rực rỡ, bà mỉm cười rạng rỡ, nói: “Về rồi à?”

Tình trạng của Triệu Uyển Di dường như thực sự đang dần cải thiện.

Nhưng Đặng Thành Ninh vẫn còn chút lo lắng. Hà Duệ Phong thở dài, nhẹ nhàng nói với anh: “Em không nhận ra sao? Chỉ cần em vui vẻ, mẹ em cũng sẽ vui vẻ. Vậy nên điều quan trọng nhất là em phải sống tốt, sống hạnh phúc. Khi đó, cô tự nhiên sẽ chẳng còn gì phải bận tâm nữa.”

Đặng Thành Ninh nhìn Hà Duệ Phong, nói: “Em vẫn luôn nghĩ rằng, để mẹ em vui vẻ, em cần phải đạt được kỳ vọng của bà, cố gắng hết sức để trở nên ưu tú, nghe lời bà…”

Hà Duệ Phong lắc đầu, đáp: “Không phải. Cả hai người đều chỉ muốn làm đối phương hạnh phúc. Vì vậy, bây giờ em chỉ cần sống vui vẻ là đủ, đừng nghĩ ngợi gì thêm.”

Đặng Thành Ninh tựa vào lòng hắn, cảm nhận được vòng tay của Hà Duệ Phong càng ngày càng siết chặt. Nghe giọng hắn trầm ấm vang lên: “Cục cưng, hãy ở bên anh mãi mãi. Anh sẽ làm mọi điều có thể để em luôn vui vẻ, hạnh phúc.”

Đặng Thành Ninh nghĩ, Hà Duệ Phong không cần phải làm tất cả. Chỉ cần hắn luôn ở bên anh, thì anh đã đủ hạnh phúc, đủ vui vẻ cả đời.

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng bước, từng ngày. Đông đi, xuân đến.

Một buổi tối ấm áp tháng Tư, hai người như thường lệ hẹn hò bên ngoài. Trước khi đi dạo, họ ghé qua một tiệm đồ ăn Nhật quen thuộc. Vẫn là vị đầu bếp người Nhật dễ gần đó. Khi thấy họ bước vào và ngồi xuống, ông mỉm cười hỏi: “Hôm nay là ngày kỷ niệm à?”

Đặng Thành Ninh đáp rằng chỉ là một ngày bình thường, Hà Duệ Phong mỉm cười không nói.

Mỗi món ăn được bưng ra, đầu bếp lại giới thiệu vài câu về nguyên liệu và cách chế biến, rồi không nói gì thêm.

Khi rời đi, ông nhìn theo họ, cười bảo: “Đêm xuân đẹp quá nhỉ.”

Lên xe, Đặng Thành Ninh tỏ vẻ khó hiểu: “Lần trước đến đây, ông ấy nói chuyện rất nhiều. Sao hôm nay lại ít nói thế?”

Hà Duệ Phong cười: “Có lẽ hôm nay ông ấy mệt, không muốn nói nhiều.”

Hắn khởi động xe, quay sang hỏi: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo một lát nhé?”

Đặng Thành Ninh gật đầu.

Hà Duệ Phong nói: “Anh nhớ có một nơi từng hay đến hồi trung học. Chúng ta đến đó đi.”

Những chuyện này từ trước tới nay đều do Hà Duệ Phong sắp xếp. Đặng Thành Ninh chẳng cần nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Địa điểm ấy không gần. Hà Duệ Phong lái xe hơn nửa giờ mới tới nơi. Chiếc xe rẽ vào một con đường, hai bên trồng đầy hoa phượng tím. Hiện tại chưa phải mùa hoa nở rộ, nhưng vài nhánh đã bắt đầu bung sắc, màu tím lam nhạt như lớp sương mờ phủ trên mặt đường nhựa.

Cảnh tượng đẹp tựa giấc mơ.

Đặng Thành Ninh bước xuống xe, ngẩn ngơ nhìn.

Hà Duệ Phong nói: “Đẹp quá phải không? Từ lúc nhớ ra tháng Tư sắp đến, anh đã muốn đưa em tới đây. Khi phượng tím nở rộ hết, con đường này sẽ còn đẹp hơn gấp bội.”

Hắn nắm tay Đặng Thành Ninh, dắt đi dọc con đường, vừa đi vừa hỏi: “Em có biết đây là đâu không?”

Đặng Thành Ninh gật đầu, dĩ nhiên anh biết. Anh từng đọc qua những thông tin về Hà Duệ Phong.

“Là sân vận động thành phố.”

Hà Duệ Phong thường đến đây thi đấu hồi trung học. Đó là một sân vận động ngoài trời với đường chạy đạt chuẩn, nơi thường xuyên tổ chức các giải thi đấu điền kinh.

“Trước kia, khi còn học trung học, anh thường xuyên tới đây thi đấu. Vừa lúc tháng tư, thấy hoa lam doanh nở đẹp mê hồn, anh luôn kinh ngạc mà trầm trồ. Lâu rồi không tới, không biết bây giờ có còn giống như trước không.”

Lòng bàn tay Hà Duệ Phong hơi nóng, thậm chí có chút ẩm ướt.

Đặng Thành Ninh nhìn hắn: “Anh nóng lắm à?”

Hà Duệ Phong lau trán, hơi ngượng ngùng nói: “Có chút.”

Tháng tư, nhiệt độ không khí bắt đầu ấm dần lên. Cả hai đều mặc áo tay ngắn, nhưng nắm tay nhau đi một hồi, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên.

Con đường vắng vẻ, hầu như không có người qua lại, thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xe chạy ngang.

Hà Duệ Phong nói: “Giờ ít người, nhưng chờ đến tháng tư, khi hoa lam doanh nở rộ khắp nơi, chỗ này sẽ đông nghịt, người chen chúc nhau.”

Đặng Thành Ninh gật đầu: “Em cũng không biết.”

Anh đã đến đây nhiều lần, đôi khi còn lái xe dạo quanh, nhưng chưa lần nào đến vào mùa hoa nở rộ, nên không biết hai bên đường lại có những bụi hoa lam doanh đẹp đến thế.

“Sân vận động này có ý nghĩa rất đặc biệt với anh.” Hà Duệ Phong chậm rãi nói. Đặng Thành Ninh liếc nhìn hắn vài lần, thấy hắn không dám nhìn thẳng vào mắt mình, trông có vẻ hơi căng thẳng. Có lẽ vì nhớ lại những lần thi đấu trước kia.

“Từ nhỏ anh đã không giỏi nhiều thứ, chỉ có thể chạy bộ tốt hơn người khác, nên luyện tập điền kinh. Nhưng anh không giỏi đến mức nổi bật toàn quốc, chỉ đủ tham gia thi đấu cấp tỉnh, mà còn không thể giành giải nhất nhiều lần. Có vẻ như năng khiếu của anh cũng chỉ đủ giúp anh trở thành vận động viên để thi vào đại học.”

“Em thấy anh đã rất giỏi rồi.” Đặng Thành Ninh nói.

Vừa trò chuyện, cả hai đã tới cổng sân vận động. Hà Duệ Phong không dừng lại, tiếp tục nắm tay Đặng Thành Ninh đi vào trong.

“Buổi tối có mở cửa không? Giờ là 9 giờ rưỡi rồi, chắc là đóng cửa rồi chứ?” Đặng Thành Ninh hỏi.

“Mở mà, chúng ta vào xem đi, lâu rồi anh không tới.” Hà Duệ Phong nói.

Dù cảm thấy hơi lạ, Đặng Thành Ninh vẫn đi theo hắn.

Qua một hành lang dài, cánh cửa bên trong không hề khóa mà mở toang, đèn hai bên cũng sáng rực.

Lúc này, Đặng Thành Ninh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Hà Duệ Phong không nói lời nào, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nắm chặt tay anh đến mức hơi đau, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra.

Dưới ánh đèn rực rỡ, trên đường chạy lát gạch đỏ là một biển hoa lan hồ điệp trắng muốt. Có bóng bay, ruy băng, dây đèn… mọi thứ đều sẵn sàng cho một khung cảnh cầu hôn hoàn mỹ.

Đặng Thành Ninh choáng váng, đầu óc trống rỗng.

Anh từng nghĩ Hà Duệ Phong tốt như vậy, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ cầu hôn mình, hoặc chờ đến khi anh đủ dũng khí, anh sẽ là người ngỏ lời trước.

Nhưng anh không ngờ, điều đó lại xảy ra ở một nơi rộng lớn như sân vận động, với sự chuẩn bị kỳ công đến vậy.

Không thể tưởng tượng nổi, là trên đường băng của sân vận động!

Hà Duệ Phong kéo tay anh đi vào giữa biển hoa lan hồ điệp trắng muốt, rồi dừng lại, buông tay ra.

Hắn nghiêm túc nhìn Đặng Thành Ninh, như muốn ngay lập tức nói ra lời cầu hôn, nhưng lại ngừng lại. Bực bội gãi đầu, hắn nói: “Cục cưng, chờ một chút.”

Hắn móc từ trong túi ra một tờ giấy, mở ra nhìn vài lần, thở phào nhẹ nhõm như thể cuối cùng cũng nhớ được lời muốn nói.

“Cục cưng, sân vận động này chỉ có hai chúng ta, em đừng căng thẳng. Anh biết em không thích công khai thể hiện tình cảm, nên ở đây không có quay phim, không có chụp ảnh. Hai người duy nhất là nhân viên sân vận động và Lý Kiệt Minh, họ chỉ phụ trách bật đèn và không thể nghe thấy chúng ta nói gì. Vì vậy, em có thể suy nghĩ từ từ đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, không sao cả.”

Hà Duệ Phong đã dành hai tháng tiền lương để thuê sân vận động, bao cả đường băng và sàn nhảy trong vài giờ, nhờ công ty tổ chức sự kiện trang trí, thậm chí còn xin Lý Kiệt Minh giúp đỡ. Hắn đã bí mật chuẩn bị trong một thời gian dài mới có thể thực hiện kế hoạch cầu hôn này.

“Cục cưng, em còn nhớ không? Khi học cấp ba, em từng nói với anh rằng học tập giống như chạy đường dài, chỉ cần hôm nay tiến bộ hơn hôm qua một chút là đủ. Em bảo rằng người có thể kiên trì chạy đường dài nhất định là người có ý chí mạnh mẽ, có thể làm được mọi thứ.”

Đặng Thành Ninh ngẩn người lắc đầu, anh không nhớ gì cả.

“Từ ngày đó, anh đã biến lời em thành phương châm sống của mình. Nhiều lần tự động viên bản thân rằng cuộc sống cũng giống như chạy đường dài, chỉ cần mình có ý chí kiên cường, làm tốt hơn hôm qua một chút là đủ.”

“Xin lỗi cục cưng, anh hơi rối.”

Hà Duệ Phong lại liếc nhìn tờ giấy nhỏ.

“Anh đã nghĩ rất nhiều lần về nơi mình muốn cầu hôn em, và mỗi lần trong đầu anh đều hiện lên nơi này. Có lẽ em sẽ thấy kỳ lạ, sao lại cầu hôn trên đường băng. Nhưng đây là nơi anh lần đầu tiên giành giải nhất, và là một trong số ít lần anh đạt được thành tích đáng tự hào. Đứng ở đây, anh cảm thấy mình có đủ dũng khí nhất trong đời. Vì vậy… anh muốn hỏi: Em có đồng ý ở bên anh suốt đời không? Anh sẽ mãi mãi yêu em, mãi mãi làm em hạnh phúc.”

“Anh biết chúng ta không thể kết hôn hợp pháp, nhưng chúng ta có thể ký các thỏa thuận giám hộ và di chúc, sống như một gia đình thật sự, chăm sóc và chịu trách nhiệm về nhau cả đời.”

Hà Duệ Phong quỳ một gối xuống.

Chỉ khi quỳ xuống hắn mới nhớ ra mình quên lấy nhẫn cầu hôn. Hoảng loạn, hắn vội vàng móc từ túi quần ra một chiếc hộp nhỏ và mở ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Đặng Thành Ninh đón lấy, đó là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản với hai viên kim cương nhỏ nằm sát bên nhau.

“Được.” Anh khẽ nói.

Hà Duệ Phong vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, cười rạng rỡ. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay Đặng Thành Ninh.

“Anh sẽ mãi mãi yêu em, cục cưng.” Hắn hứa hẹn.

**

“Bởi vì tôi yêu em ấy.”

Hà Duệ Phong kiên định trả lời câu hỏi của chuyên viên tâm lý An San.

An San vừa hỏi hắn vì sao sẵn lòng nhượng bộ nhiều đến vậy.

Sau khi Đặng Thành Ninh đồng ý lời cầu hôn và trước khi ký thỏa thuận chính thức, anh nói còn một việc phải làm. Rồi anh dẫn Hà Duệ Phong đến gặp An San.

“Đây chỉ là một buổi trò chuyện bình thường, giúp tôi hiểu rõ hơn về Đặng Thành Ninh để có thể hỗ trợ cậu ấy tốt hơn. Vì trong mối quan hệ thân mật, cậu ấy dễ cảm thấy bất an, nên việc trao đổi cùng người yêu cũng rất quan trọng.”

Hà Duệ Phong hoàn toàn phối hợp, trả lời các câu hỏi nhanh chóng và chân thành.

“Yêu không có nghĩa là hy sinh vô điều kiện.” An San ôn tồn nói. “Cảm xúc của cậu ấy quan trọng, nhưng cảm xúc của anh cũng quan trọng không kém. Nếu có điều gì khiến anh khó chịu, hãy thẳng thắn chia sẻ để giúp cậu ấy nhận ra và thay đổi hành vi không phù hợp.”

“Tôi không thấy khó chịu.” Hà Duệ Phong đáp một cách chân thành.

An San dừng lại giây lát trước khi tiếp tục: “Giai đoạn đầu khi tình yêu nồng cháy, mọi thứ thường ngập tràn hạnh phúc, che mờ đi các vấn đề tiềm ẩn. Nhưng khi cảm xúc dần ổn định và cuộc sống trở lại bình thường, một số hành vi có thể gây ra mâu thuẫn nhỏ. Anh biết từ khi nào Đặng Thành Ninh bắt đầu xem điện thoại của mình không?”

Hà Duệ Phong không mất nhiều thời gian suy nghĩ: “Có lẽ là từ khi chúng tôi mới quen nhau. Có thể lúc đó tôi nhập mật khẩu trước mặt em ấy mà không né tránh. Em ấy lại rất thông minh, ghi nhớ ngay.”

“Cậu ấy đã từng nói thẳng với anh về điều đó chưa?”

“Chưa.”

Trước đó trong buổi tư vấn, Đặng Thành Ninh đã thừa nhận với An San rằng mình thường lén xem điện thoại, máy tính của Hà Duệ Phong, thậm chí từng nghĩ đến việc cài định vị để biết hắn đang ở đâu. Anh còn muốn Hà Duệ Phong nghỉ việc, chỉ ở nhà với mình vì tiền anh kiếm được cũng đủ để cả hai chi tiêu.

Thời gian Hà Duệ Phong nghỉ làm là khoảng thời gian anh vui vẻ nhất, vì khi đó toàn bộ tâm trí của hắn đều dành cho anh. Nhưng khi Hà Duệ Phong đi làm, tâm trí hắn bị công việc chiếm mất một nửa.

Đặng Thành Ninh cảm thấy buồn bã và bối rối, không biết phải làm sao để thay đổi hành vi này. Anh lo rằng nếu không thay đổi, điều đó sẽ gây bất hòa trong mối quan hệ của họ về lâu dài.

An San cảm thấy Đặng Thành Ninh có thể đã làm nhiều điều vượt quá việc xem trộm điện thoại người yêu, thậm chí có khả năng đã có những hành vi nghiêm trọng hơn nhưng chưa muốn thẳng thắn thừa nhận với cô.

Hiện tại, anh chỉ dám nói đến những vấn đề nhẹ nhàng hơn.

Những hành vi có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến mối quan hệ thân mật thường là những điều người trong cuộc khó thừa nhận nhất.

Vì vậy, trong buổi trò chuyện với Hà Duệ Phong, An San từ từ dẫn dắt, hỏi hắn có nhận thấy người yêu có hành vi nào đặc biệt không.

“Anh có định nói với cậu ấy rằng mình đã phát hiện ra việc xem trộm điện thoại không?” An San hỏi.

“Tôi không biết.” Lần này, Hà Duệ Phong có chút bối rối.

An San thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cuộc nói chuyện cũng đi đúng hướng.

“Nếu anh thẳng thắn, điều đó có gây tổn hại cho mối quan hệ của hai người không?”

Hà Duệ Phong lắc đầu: “Không đâu. Điện thoại của tôi, em ấy có thể xem thoải mái, không sao cả. Nhưng tôi nghĩ… có lẽ không vạch trần thì tốt hơn? Xem điện thoại có thể khiến em ấy cảm thấy an toàn hơn.”

An San vô thức vạch vài nét trên sổ tay của mình. Khi tỉnh táo lại, cô phát hiện mình vừa gạch chân dòng chữ “Bạn trai người bệnh” một cách vô thức.

“Anh không cảm thấy cậu ấy không tin tưởng mình sao?”

“Không hề.” Hà Duệ Phong trả lời chân thành.

“Anh có nghĩ cậu ấy có tính chiếm hữu mạnh không?”

“Cũng có một chút, nhưng người yêu nhau ai mà chẳng có tính chiếm hữu, điều đó bình thường thôi.”

“Ừm… Thành Ninh có cảm giác an toàn khá thấp, nên đôi khi có thể xuất hiện lo âu quá mức, thậm chí có những hành vi tìm kiếm sự chú ý thái quá. Anh đã từng thấy cậu ấy như vậy chưa?”

“Chưa từng.” Hà Duệ Phong lắc đầu, câu trả lời thẳng thắn, chân thành, hoàn toàn không chút giả tạo.

An San nhận ra mình không thể tiếp tục cuộc nói chuyện.

Rõ ràng trước đó Đặng Thành Ninh đã kể với cô rằng anh rất dễ ghen, quá mức để ý đến mối tình trước của bạn trai, đôi khi còn đặt những câu hỏi khó chịu.

Nhưng An San biết rằng việc thăm dò cảm xúc của một người không thể hoàn thành trong một lần. Người được tư vấn cũng không thể ngay lập tức mở lòng hoàn toàn.

Nhìn đồng hồ, cô mỉm cười: “Tốt lắm. Hôm nay buổi trò chuyện rất suôn sẻ, hy vọng lần sau chúng ta vẫn có thể giữ được bầu không khí tốt đẹp như vậy.”

Hà Duệ Phong có chút thắc mắc: “… Ủa, xong rồi sao? Bác sĩ, chẳng phải cô sẽ chỉ tôi cách chăm sóc cảm xúc của Thành Ninh tốt hơn sao?”

An San mỉm cười: “Không, chúng ta trò chuyện là để hiểu cảm xúc của anh, Hà tiên sinh. Cảm xúc của Thành Ninh rất quan trọng, nhưng cảm xúc của anh cũng quan trọng không kém.”

Hà Duệ Phong gật đầu, vẫn hơi khó hiểu, rồi đứng dậy rời đi.

Bên ngoài, Đặng Thành Ninh đang sốt ruột chờ bạn trai. Thấy Hà Duệ Phong bước ra, anh vội vàng đứng dậy đón hắn.

An San mệt mỏi tựa lưng vào sô pha, nhìn lại những ghi chép trong tay, suy ngẫm về cách hai người họ ở bên nhau.

Hà Duệ Phong cẩn thận đóng cửa, nên cô không nghe thấy hắn nói nhỏ với Đặng Thành Ninh: “Trò chuyện thuận lợi lắm, không có vấn đề gì cả.”

Đặng Thành Ninh như một phạm nhân nhút nhát chờ tuyên án, thấp giọng hỏi lại: “Thật sao?”

Hà Duệ Phong nắm tay anh, vừa dắt đi vừa trấn an: “Đương nhiên rồi. Vấn đề duy nhất là cái dịch vụ tư vấn tâm lý một tiếng hết hai ngàn này… còn phải tiếp tục không? Anh cảm thấy cô ấy chỉ ngồi nói chuyện phiếm với anh thôi.”

“Không hỏi gì sâu xa hay đụng chạm vào mấy vấn đề nội tâm.” Hà Duệ Phong lắc đầu nói.

Đặng Thành Ninh ngẩn người nghe, lòng đầy ngạc nhiên.

Sao buổi tư vấn tâm lý của Hà Duệ Phong lại khác hoàn toàn với những gì anh từng trải qua?

“Tất cả đều là mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, anh cảm thấy mình tự xử lý được.” Hà Duệ Phong nói chắc nịch.

Đặng Thành Ninh không nhịn được bật cười.

Hà Duệ Phong trừng mắt: “Cười gì chứ? Anh đâu có nói mạnh miệng! Anh học tâm lý học trong chương trình giáo dục rồi đó!”

Đặng Thành Ninh gật đầu, cười nhẹ: “Ừa, anh giỏi lắm.”

Đúng vậy, Hà Duệ Phong thực sự rất giỏi.

Trong mắt anh, những vấn đề tưởng chừng lớn lao chỉ là chuyện nhỏ, hắn luôn tin mình có thể giải quyết tất cả.

Hắn giống như người bảo hộ trong thế giới tinh thần, luôn mạnh mẽ và chính trực, có sức mạnh phi thường để ném đi mọi rắc rối, đập tan hết thảy những phiền muộn.

Hắn sẽ luôn bảo vệ Đặng Thành Ninh, luôn yêu anh bằng cả trái tim.

- END-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện