"Ha ha."

Bắc Minh Thần không kìm được bật cười.

Phật Tịch ghét bỏ lau mặt, đánh đầu Bắc Minh Thần một cái.

"Kìm chế lại."

Bắc Minh Thần liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân lau cho vương phi."

Phật Tịch liếc mắt, đẩy tay hắn ra, miệng hô hào: "Tránh ra, tránh ra."

Trên mặt Bắc Minh Thần hiện vẻ cưng chiều, đặt tay mình xuống.

Phật Tịch đưa tay vỗ mặt Bắc Minh Thần, giọng điệu trêu đùa: "Ngoan quá."

Bắc Minh Thần nắm tay kia, đặt lên môi hôn một cái.

"Vậy tiểu nhân tạ ơn vương phi thương yêu."

Phật Tịch rút tay mình về: "Không cần tạ ơn, Tiểu Thần Tử, đỡ bổn vương phi."

"Tiểu nhân tuân mệnh."

Phật Tịch cười vui vẻ được Bắc Minh Thần dìu đứng lên. Nàng được Bắc Minh Thần đỡ đi đến trước gương đồng, buông tay ra sửa lại tóc, trách móc nói: "Ngài nhìn xem, làm tóc của ta loạn như thế, ta không biết búi lại."

Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch vuốt tóc, khẽ nói: "Ngày mai bổn vương sẽ học."

Phật Tịch ngẩn người, nghiêng đầu nhìn lại, cho dù thật hay giả, giờ phút này trong lòng của nàng rất ấm áp.

Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ này của Phật Tịch, thuận thế ôm nàng từ phía sau, cúi đầu muốn hôn xuống, bên ngoài lại vang lên giọng nói.

"Thần vương điện hạ, Thần vương phi, Hoàng thượng mời hai vị tham dự yến hội."

Phật Tịch vội vàng đẩy Bắc Minh Thần ra, tùy tiện vuốt lại mái tóc của mình.

"Đi thôi."



Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy thái giám thông báo, hắn liếc nhìn với ánh mắt âm trầm.

Thái giám bị dọa rụt cổ lại, cúi đầu thấp xuống.

Phật Tịch túm Bắc Minh Thần một phen, kéo hắn đi lên mấy bước.

[Ngày nào cũng biết hù dọa người khác.]


[Thật không ngoan gì cả.]

Sau khi Bắc Minh Thần nghe thấy mấy chữ không ngoan, ánh mắt hắn nhìn Phật Tịch với vẻ đáng thương.

Phật Tịch nghiêng đầu, cười cười: "Vương gia, chúng ta đi nhanh đi."

[Tên khốn này lại vờ đáng thương, chắc chắn không có chuyện tốt rồi.]

Bắc Minh Thần giữ chặt Phật Tịch không cho nàng đi tiếp.

Phật Tịch khó hiểu nhìn sang, vì ngại thái giam trong cung đi theo phía sau nên dịu dàng phóng khoáng nói: "Vương gia, sao thế?"

Bắc Minh Thần xoay người Phật Tịch lại, để nàng đối mặt với mình.

Phật Tịch khẽ ho một tiếng, ngại ngùng nhìn thoáng qua thái giám sau lưng, đẩy cánh tay của Bắc Minh Thần.

[Tên khốn này đang làm gì, không thấy có người ở sau lưng sao, không biết xấu hổ gì cả.]

Bắc Minh Thần âm trầm liếc nhìn thái giám kia, thái giám vốn đang cúi đầu còn cúi đầu thấp hơn.

Phật Tịch nhìn qua đập Bắc Minh Thần một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương gia, Hoàng thượng vẫn đang chờ chúng ta, đi nhanh đi."

[Đúng là, thái giám đã làm sai gì mà chịu ngươi chèn ép như vậy chứ.]


Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, kìm nén sự khó chịu trong đáy lòng, kéo Phật Tịch đi vào nơi tổ chức yến hội.

Phật Tịch vội dùng sức rút tay về, ngoài mặt Bắc Minh Thần hiện lên vẻ không vui, xoay người hành lễ.

"Thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu."

Phật Tịch cũng hành lễ theo: "Thần phụ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu."



Hoàng thượng hài lòng gật đầu: "Miễn lễ, ban ngồi."

Bắc Minh Thần nâng người dậy, đưa tay kéo Phật Tịch đi về phía bonjhoj.

Trong lòng Phật Tịch rất bất đắc dĩ, nàng đã quen được Bắc Minh Thần nắm tay mọi lúc, giờ phút này vẫn bình tĩnh như không có việc gì đi bên cạnh hắn.

Nhưng những người khác trong yến hội không quen, nhìn thấy cảnh này thì liếc mắt khẽ bàn tán.

Đương nhiên Ninh Nhàn Uyển không cam lòng, sớm biết Bắc Minh Thần quan tâm tinh tế như thế, nàng ta cần sợ gì lời đồn chẳng lành, ra tay từ sớm thì đâu còn chuyện của tiện nhân Phật Tịch này.

Nàng ta nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên độc ác, nhưng lại nhanh chóng trở về dáng vẻ đoan trang hiền thục, phóng khoáng.

"Hoàng thượng, đây là bánh quế thần thiếp vừa làm, mời Hoàng thượng nếm thử."

Hoàng hậu gắp cho Hoàng thượng một món ngọt, Hoàng thượng gật gật đầu gắp lên nếm thử.

"Hương vị không tệ, tài nấu nướng của hoàng hậu càng ngày càng tốt."

Hoàng hậu cầm khăn che mặt, cười thẹn thùng.

"Hoàng thượng, ngài nếm thử món này, đây là thần thiếp vừa học." Tần phi bên cạnh Hoàng thượng nói.

"Hoàng thượng, uống một hớp trà đi."

[Haiz, nữ nhân cổ đại đều hầu chung một chồng với nữ nhân khác, tha thứ cho ta không làm được.]

Nhìn liếc nhìn Bắc Minh Thần ở bên cạnh, ánh mắt lấp lánh biến thành xem kỹ.

[Bắc Minh Thần sẽ không có ý định này chứ?]

[Mưa dầm thấm đất, chắc chắn không đơn thuần.]

[Bây giờ ta cũng được xem là Thần vương phi thật sự rồi.]

[Hừ, nếu ngày nào truyền ra chuyện xấu của hắn, phế hắn đi cũng được.]

Bắc Minh Thần đặt chén rượu xuống bàn, theo bản năng cúi đầu, khẽ ho gắp cho Phật Tịch một món ăn: "Nếm thử đi, đây đều là thịt rừng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện