Cuộc đời của Lục Gia Xuyên, Chúc Dĩ Lâm đã bỏ lỡ hơn bảy năm.

Đó là bảy năm đau khổ tột cùng. Từ khi biết về những trải nghiệm đó, mỗi lần nhớ tới chuyện này, anh lại cảm thấy bảy năm ấy là một nỗi tiếc nuối khổng lồ, nhịn không được muốn làm gì đó bù đắp cho Lục Gia Xuyên.

Nhưng không biết cách.

Phải gặp Lục Phinh Đình sao?

Chúc Dĩ Lâm cũng có ý định gặp mặt, nhưng Lục Gia Xuyên không cho anh gặp, anh còn đáp ứng mất rồi, lật lọng không tốt lắm.

Lục Phinh Đình giờ đã thành con chó mất chủ, lại vẫn không sửa được tính công chúa, chưa được hai câu đã lộ rõ vẻ ngạo mạn, nói với anh: “Cậu Chúc, cậu không dám gặp tôi sao? Cậu sợ tôi nói xấu Lục Gia Xuyên với cậu? Cậu có gì mà không dám nghe chứ, chẳng lẽ cậu vẫn còn trông đợi về nhân phẩm của nó sao? Tôi nghe nói nó đâu có nương tay với cậu nhỉ.”

“…”

Chúc Dĩ Lâm chịu không nổi kiểu dở dở ương ương như vậy, không khách khí chút nào: “Tôi quen chị sao? Thời gian của tôi rất quý giá, không cần phải lãng phí với một người quái lạ.”

Lục Phinh Đình nghẹn họng, bình thường chị ta chưa bao giờ bị lạnh nhạt, mặc dù đã sa sút nhưng thời gian quá ngắn, vẫn chưa quen được.

Chúc Dĩ Lâm nghe thấy tiếng thở chị ta cố gắng kiềm chế, dám chắc là muốn nổi cáu, hết sức nhịn xuống, nhưng lại uy hiếp anh: “Tôi có chứng cứ hai người ở bên nhau, cậu muốn lên trang nhất nhờ scandal đồng giới không? Chúc Dĩ Lâm?”

Chúc Dĩ Lâm cười lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng là tin tức gì, Lục tiểu thư, bây giờ là thời buổi nào rồi? Chị muốn phán ‘tội lưu manh’ cho tôi?”

“Được, được.” Lục Phinh Đình không giữ được chút bình tĩnh nào, hoàn toàn chẳng có phong phạm thục nữ danh môn chị ta đặc biệt tạo dựng trên mạng xã hội, uất hận nói, “Tôi biết cậu không sợ. Với tôi, hủy hoại thanh danh của cậu cũng là việc hại người không lợi mình, đúng chứ? Chẳng qua tôi chỉ kiếm cớ hẹn gặp mặt cậu mà thôi. Chúc Dĩ Lâm, cậu không tò mò chút gì về chuyện của Lục Gia Xuyên sao? Tôi đảm bảo nó sẽ không nói thật với cậu, bí mật của nó nhiều lắm, trừ tôi ra không một ai biết đâu.”

Chúc Dĩ Lâm lặng đi: “Chị muốn làm gì? Nói thẳng đi.”

“Hừ, tôi làm gì được chứ? Tôi đấu không lại nó, tôi lương thiện, sợ cậu bị nó lừa như tôi, có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi.” Lục Phinh Đình nói, “Người thâm độc nham hiểm như nó phải bị chúng bạn xa lánh, nó không xứng được thích.”

“Chị xứng?” Chúc Dĩ Lâm nổi giận, nể tình chị ta là phụ nữ, không quá lời với chị ta, cũng vứt sạch suy nghĩ nói chuyện nghiêm túc với chị ta, “Chúng ta không có gì để nói đâu, chị tự lo thân mình đi, Lục tiểu thư.”

“Khoan đã!”

Trước khi cúp điện thoại, Lục Phinh Đình gọi anh lại: “Tôi có một lá di thư, cậu không muốn xem sao?”

“Di thư gì?”

“Di thư của Lục Gia Xuyên đó.” Lục Phinh Đình tỏ vẻ buồn bã, giả vờ giả vịt thở dài, “Có một lần nó muốn tự sát, viết di thư lại không chết được. Sau đó lá di thư kia rơi vào tay tôi, cậu muốn xem thì hãy tới tìm tôi.”

Lục Phinh Đình báo địa chỉ, cúp điện thoại.

Kế hoạch buổi chiều của Chúc Dĩ Lâm bị xáo trộn, xe đỗ trước cổng công ty, anh không xuống xe.

Do dự mấy phút, đến tận khi điện thoại của Ôn Nhàn gọi tới, nói đã thấy anh trước cửa công ty, hỏi sao anh không vào, Chúc Dĩ Lâm mới xuống xe.

Anh đuổi Đàm Tiểu Thanh và tài xế đi nơi khác, tìm Ôn Nhàn mượn một chiếc xe của công ti, tự lái tới địa chỉ Lục Phinh Đình đã đưa.

Là một nhà hàng vắng vẻ, quy mô dù nhỏ nhưng bên trong hết sức trang nhã, là nơi phù hợp làm việc riêng tư.

Khi Chúc Dĩ Lâm đến, Lục Phinh Đình đang đợi anh.

Đây là lần đầu tiên anh gặp Lục Phinh Đình. Trước đây anh đã thấy hình chụp trên tin tức, nhưng lúc đó không nhìn kĩ, chỉ giữ ấn tượng mơ hồ.

Lục Phinh Đình và Lục Gia Xuyên có vài phần giống nhau, có lẽ là vì bọn họ đều giống cha. Nhưng Lục Gia Xuyên đẹp hơn một chút, Lục Phinh Đình trang điểm rất đậm, tóc dài môi đỏ, ngũ quan hết sức chải chuốt, che đi diện mạo vốn có của chị ta ở một mức độ nhất định.

Khách khứa trong nhà hàng này rất ít, trong đại sảnh mở nhạc có nhịp điệu êm dịu. Chị ta ngồi ở một bàn trong góc, ngẩng đầu, trông thấy Chúc Dĩ Lâm đeo kính râm tiến vào phía xa.

Chúc Dĩ Lâm đi tới, ngồi đối diện chị ta.

Lục Phinh Đình mỉm cười: “Cậu tới thật rồi này, đại minh tinh.”

Chúc Dĩ Lâm không muốn chào hỏi chị ta: “Chị nói thật không?”

“Đương nhiên, tôi không thích lừa dối.” Lục Phinh Đình thẳng thắn hơn so với tưởng tượng của Chúc Dĩ Lâm, mở luôn túi ra, lấy một phong thư đậm màu ra khỏi túi, đẩy tới trên bàn, “Cậu nhận ra được nét chữ của nó chứ?”

“…”

Chúc Dĩ Lâm nhận phong thư, mặt không đổi sắc mở nó ra, nhìn vào trong qua khe nắp phong bì.

Trong phong bì lại có ba tờ giấy, đều viết chi chít chữ, anh xem lướt qua, còn chưa đọc kĩ nội dung chữ viết, trái tim đã thắt lại, cổ họng như bị chặn một tảng đá, cơ hồ không thở nổi.

Chúc Dĩ Lâm đè nén tâm trạng sôi trào, nói với Lục Phinh Đình: “Vì sao chị muốn gặp tôi?”

Lục Phinh Đình lại cười. Bây giờ chị ta không hề vẻ vang gì, nhưng nét mặt vẫn có thể gắng gượng, như thể cười thêm vài cái nữa, trông chị ta sẽ ung dung, không e sợ điều gì vậy.

Chị ta khẽ gõ mặt bàn, gọi nhân viên phục vụ tới: “Chỗ mấy người có món gì nổi tiếng?”

“Chị xem ạ.” Nhân viên phục vụ mở menu ra, chỉ cho chị ta nhìn.

Chúc Dĩ Lâm trông vậy cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng không ngăn cản chị ta, mặc kệ chị ta gọi món xong, nhân viên phục vụ đi rồi mới nói: “Tôi không rõ công ti Lục Gia Xuyên, chị không kiếm được tin tức gì ở tôi đâu. Nếu như chị muốn lợi dụng tình cảm để uy hiếp em ấy, cũng khỏi đi. Tính cách em ấy thế nào chị hẳn phải rõ hơn tôi, Lục tiểu thư, rốt cuộc chị muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì?” Lục Phinh Đình dường như cảm thấy buồn cười, giọng cất cao thêm mấy cung, “Năm xưa khi nó vào cửa nhà tôi, tôi đã muốn hỏi nó: Rốt cuộc mày muốn làm gì? Đó là nhà tôi, cha tôi, tôi thừa kế công ti là chuyện đương nhiên, nó cướp thứ thuộc về tôi đi, còn giả vờ oan ức, dựa vào đâu?! Tôi mới oan ức đây này!”

“…”

“Vì đối phó tôi, nó giở bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn. Chúc Dĩ Lâm, loại người bình thường như cậu hoàn toàn không tưởng tượng nổi đâu.” Lục Phinh Đình không muốn quá thất thố, cố gắng kiềm chế bản thân phải bình tĩnh, khẽ giọng nói, “Quả thực tôi cũng không đối tốt với nó cho lắm. Nhưng chuyện đó là phải thôi, phải có người bồi thường cho những tổn thương mẹ con tôi đã chịu chứ. Vì vinh hoa phú quý mà nó về nhà họ Lục, phá tan một gia đình, nó đáng phải trả giá đắt vì lựa chọn của mình.”

Chúc Dĩ Lâm ngắt lời chị ta: “Tôi không có hứng thú lý sự với chị, khỏi cần nói mấy câu châm ngòi ly gián, vô dụng thôi.”

“À.” Lục Phinh Đình cười lạnh một tiếng, “Không ngờ cậu lại cố chấp với nó như vậy. Cậu thích nó thật, hay là ngắm trúng tiền của nó?”

“Không liên quan đến chị.”

Chúc Dĩ Lâm đứng dậy định đi, Lục Phinh Đình đưa tay giữ anh lại: “Tôi biết nó thích cậu nhiều năm lắm rồi.”

Chúc Dĩ Lâm khựng lại, Lục Phinh Đình mời anh ngồi xuống, chậm rãi nói: “Trước đây tôi không biết người đó là cậu, còn tưởng là đứa con gái nào chứ. Sau đó tôi nghe nói, nó vì cậu nên mới làm nhiều chuyện như vậy, nếu như không có cậu, lần đó chắc nó đã chết rồi, đáng tiếc thật đấy.”

“…”

Chúc Dĩ Lâm muốn hỏi, “lần đó” rốt cuộc là khi nào? Là vì cuộc sống gian nan, đau khổ khó có thể chịu đựng nên Lục Gia Xuyên mới muốn tự sát sao?

Nhưng những câu hỏi đó không nhất thiết phải hỏi Lục Phinh Đình, chắc hẳn chị ta không nói được gì hay ho.

Lục Phinh Đình lại nói: “Mấy người đều cho rằng bây giờ tôi rất thảm, rất không cam tâm, phải chứ? Đúng là tôi không cam tâm, nhưng tôi đã không muốn tranh tài sản với nó nữa rồi, tôi ——”

Lời chị ta bị cắt ngang, là tiếng rung của điện thoại Chúc Dĩ Lâm, cuộc gọi đến hiển thị: Lục Gia Xuyên.

Chúc Dĩ Lâm nhìn chị ta, lẳng lặng nhận điện thoại: “Alo, anh đây.”

Lục Gia Xuyên không biết Chúc Dĩ Lâm ở đâu, cho rằng anh đang họp với Ôn Nhàn ở công ty, lại giở thói dính người, há miệng là làm nũng: “Em nhớ anh rồi. Anh ơi, mấy giờ anh về nhà?”

“Trước bảy giờ.” Chúc Dĩ Lâm khẽ nói.

Lục Gia Xuyên đáp: “Anh không ăn cơm với em hả?”

“Ăn với em, em đợi anh.”

“Được, vậy em tự tay xào đồ ăn cho anh nha, hôm nay anh muốn ăn gì?” Tâm trạng Lục Gia Xuyên khá tốt, qua điện thoại cũng cảm nhận được tinh thần hăng hái và dính người của hắn.

Nhưng bây giờ Chúc Dĩ Lâm không có tâm trạng ăn uống, nói bừa tên hai món, cúp điện thoại trong tiếng dặn đi dặn lại nhắc anh về nhà sớm lưu luyến không thôi của Lục Gia Xuyên, ngẩng đầu lên nhìn. Sắc mặt Lục Phinh Đình khá khó coi, có vẻ tận mắt trông thấy cuộc sống hạnh phúc của Lục Gia Xuyên là một chuyện vô cùng đau khổ đối với chị ta, bất kể thế nào chị ta cũng không thể chịu đựng nổi.

Chúc Dĩ Lâm cất di động đi, cơn bực bội ban nãy đột nhiên biến mất.

Anh không ngại Lục Phinh Đình tiếp tục nói xấu Lục Gia Xuyên, việc đó không thể ảnh hưởng đến anh, sẽ chỉ khiến anh cảm thấy người đàn bà này đáng thương. Đồng thời, từ góc độ của Lục Gia Xuyên, để xả giận cho cục cưng đáng thương của mình, anh hi vọng chị ta ghen ghét hơn đau khổ hơn nữa, chị ta xứng đáng.

Lục Phinh Đình hít một hơi thật sâu, tiếp tục những lời ban nãy: “Tôi không muốn tranh tài sản với nó nữa.”

Chúc Dĩ Lâm lạnh lùng giễu cợt: “Chị biết chị tranh không nổi.”

Lục Phinh Đình cố giữ thể diện: “Không, mặc dù đã mất Bác Quang nhưng giờ tôi không thiếu tiền tiêu. Tiền tài là vật ngoài thân, con người sống trên đời, chủ yếu là vì tranh tiếng nói, đúng không, cậu Chúc?”

Chúc Dĩ Lâm lạnh lùng nhìn chị ta.

Lục Phinh Đình nói: “Tiếng nói tôi nén trong lòng, đều nhờ cậu em hờ của tôi ban tặng. Việc đến nước này, sống chung với nó dưới một khoảng trời, tôi cũng thấy ghê tởm. Tôi quyết định xuất ngoại cùng mẹ tôi rồi, trước khi đi, tôi vẫn chỉ không yên tâm được về Lục Gia Xuyên —— Thấy nó sống tốt, tôi nuốt không trôi cơm.”

Lục Phinh Đình cười với Chúc Dĩ Lâm, đột nhiên đứng dậy, xách túi đi đến trước mặt anh.

Chúc Dĩ Lâm làm minh tinh đã quen, cực kỳ cảnh giác với việc người lạ đột ngột tới gần. Đây là ý thức nhân vật của công chúng nhất định phải có, nếu không rất dễ bị thương.

Trông Lục Phinh Đình thần kinh không bình thường cho lắm, làm chuyện cực đoan cũng không lạ, chị ta còn xách túi, có trời mới biết trong túi có dụng cụ như dao kéo làm người ta bị thương hay không.

Chúc Dĩ Lâm cũng đứng dậy. Anh cao hơn Lục Phinh Đình rất nhiều, nhưng chị ta đi một đôi giày cao gót chừng mười mấy centimet, đứng cạnh anh, độ chênh lệch chiều cao liền giảm bớt.

Chúc Dĩ Lâm nhìn túi của chị ta, nháy mắt trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ. Anh nghĩ, chắc Lục Phinh Đình muốn đâm anh một dao, chị ta biết Lục Gia Xuyên yêu anh, hại anh có hiệu quả hơn hại Lục Gia Xuyên.

Nghĩ vậy, Chúc Dĩ Lâm đưa tay giữ túi của Lục Phinh Đình lại theo bản năng, muốn ngăn chị ta, sau đó đi ra khỏi ghế ngồi. Anh không muốn động tay với bà điên, đánh phụ nữ rất mất mặt.

Chính vì vậy, sự chú ý của anh hướng xuống, ánh mắt nhìn vào bàn tay Lục Phinh Đình. Khi Lục Phinh Đình đột nhiên nghiêng người tới gần, nhón chân lên, ngẩng đầu hôn anh, Chúc Dĩ Lâm hoàn toàn không phòng bị, ngẩn người ra.

Anh ngửi thấy một luồng nước hoa xa lạ, mái tóc dài của Lục Phinh Đình đập vào ngực anh, môi dán vào môi anh, hôn anh một lát ngắn ngủi.

Trong nháy mắt bị hôn, bên cạnh đèn flash lóe lên, có người giơ máy ảnh, chụp xong liền chạy mất.

Chúc Dĩ Lâm đẩy mạnh Lục Phinh Đình ra, chị ta lảo đảo, vịn bàn ăn để đứng vững, nở một nụ cười đắc ý với anh, khẽ giọng nói: “Cậu biết không? Em trai tôi mắc bệnh sạch sẽ, ghét nhất là tôi đụng vào đồ của nó.”

Ánh nhìn của Lục Phinh Đình dừng trên môi Chúc Dĩ Lâm, trong mắt tràn ngập sự khoái trá bệnh hoạn: “—— Nó sẽ phát điên.”

Chiều hôm đó, ảnh chụp “Chúc Dĩ Lâm và thiên kim nhà họ Lục vụng trộm gặp mặt hôn môi” bị đẩy lên trang nhất, hot search bùng nổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện