Chúc Dĩ Lâm biết mình rất hư, nhưng không ngờ lại hư đến mức này.

Anh vốn đã hạ quyết tâm phải an ủi Lục Gia Xuyên, không để chiếc "diode" này tiếp tục chịu giày vò nữa, nhưng khi anh trông thấy Lục Gia Xuyên mang nét mặt thăm dò tiến vào phòng anh, chật vật kiếm cớ thân thiết với anh, suy nghĩ hư hỏng trong bụng anh lại không kiềm chế được mà nổi lên.

Lục Gia Xuyên mặc đồ ngủ, ném gối lên giường, bước lên giường dưới sự ngầm cho phép của anh.

Chúc Dĩ Lâm cố ý hỏi: "Côn trùng gì? Dọa em sợ à?"

Lục Gia Xuyên hiển nhiên cũng biết, đàn ông to đầu mà nói bản thân sợ côn trùng, kiếm được cái cớ rõ là mất mặt, nhưng giả vờ cũng giả vờ rồi, không thể không giả đến cùng, hắn nói: "Em không biết, chắc là côn trùng bản địa Italy, chưa từng thấy trong nước."

Chúc Dĩ Lâm gật đầu: "Em nghỉ trước đi, anh đi tắm."

Chúc Dĩ Lâm quay người vào phòng tắm, cởi quần áo ngay cửa.

Phòng khách sạn này thiết kế rất thoáng, không phải kiểu phòng thường gặp, phòng ngủ và phòng khách thông với nhau, được ngăn bằng một bồn cây cực lớn, trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu thời Phục Hưng.

Mà cửa phòng tắm bán trong suốt, còn đối diện về phía phòng ngủ.

Chúc Dĩ Lâm mở vòi sen, hơi nước mờ mịt lan đầy kính, chiếu rõ bóng dáng của anh lên. Anh tắm được khoảng 5 6 phút, đột nhiên mở cửa ra, nói với Lục Gia Xuyên trên giường: "Giúp anh được không? Hết sữa tắm rồi."

"..." Lục Gia Xuyên đang hết sức chăm chú nghịch điện thoại, ngây người ra, "Em vào phòng em lấy?"

"Không cần, trong ngăn kéo có, em lục xem."

Lục Gia Xuyên nghe lời tìm cho anh, quả nhiên lục ra được một lọ chưa bóc bao bì, đích thân đưa đến cửa phòng tắm cho anh.

Cửa thủy tinh hé ra một khe hở, Lục Gia Xuyên chỉ thò bàn tay vào, cố ý đưa mắt đi, không nhìn vào bên trong.

Chúc Dĩ Lâm lại càng buồn cười, nhớ tới dáng vẻ làm nũng bậy bạ của hắn trước đây, đối lập rõ ràng với sự dè dặt kiềm chế lễ độ hiện giờ. Hắn đưa vào, Chúc Dĩ Lâm cũng vươn tay ra nhận, nhưng sàn nhà tắm rất trơn, Chúc Dĩ Lâm nửa thật nửa giả ngã một cái, vốn định làm ra vẻ, không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, đập đầu gối xuống sàn, đau đến mức anh rên lên một tiếng chân thực.

Lục Gia Xuyên sợ nảy người: "Anh làm sao vậy?!"

Chúc Dĩ Lâm giữ nguyên tư thế ngã sấp không nhúc nhích, yên lặng một lát, cảm thấy cơn đau kịch liệt kia đã qua, đoạn thấp giọng nói: "Bất cẩn ngã thôi, em đỡ anh lên đi."

"..."

Lục Gia Xuyên chỉ đành đi vào phòng tắm, tắt vòi hoa sen trước.

Chúc Dĩ Lâm không mảnh vải che thân, trên người ướt sũng toàn nước. Lục Gia Xuyên vừa trông thấy anh là như chạm phải điện, ánh mắt né tránh, không biết nên nhìn đi đâu. Bàn tay cũng do dự, mãi mới hạ quyết tâm ôm eo Chúc Dĩ Lâm, bế anh lên.

Chúc Dĩ Lâm cố tình giỡn mặt hắn, giả làm bệnh nhân yếu ớt, tựa vào bả vai hắn, không ra sức chút nào.

Lục Gia Xuyên tưởng rằng Chúc Dĩ Lâm trượt gãy chân hay trật mắt cá, dìu anh ngồi bên rìa bồn tắm, sợ anh lại trượt xuống nữa, ôm chặt eo anh, sau đó quỳ gối ngồi xuống, rất lo lắng cho chân anh: "Ở đây sao? Xanh hết cả rồi này, để em bảo ban tổ chức đi tìm thuốc."

"Không cần." Chúc Dĩ Lâm nói, "Không đau, ngủ một đêm là được, cái này thì gọi gì là vết thương? Trước đây anh quay phim va chạm như cơm bữa, có lần còn đụng cả đầu, suýt thì tiêu đời."

"..."

Lục Gia Xuyên ngây ra, Chúc Dĩ Lâm liếc nhìn hắn, tiếp tục nói: "Bị thương nặng, khiến người đại diện của anh phát sợ, không dám công khai, sau đó chỉ nói với bên ngoài là vết thương nhẹ, sợ fan hâm mộ của anh đến công ty làm ầm lên."

Mặc dù đây đều là sự thật, Chúc Dĩ Lâm quả thực cũng từng chịu đau đớn một lần vì trọng thương, nhưng bây giờ anh cố tình đào lại chuyện xưa tít mù cho Lục Gia Xuyên xem, Chúc Dĩ Lâm thừa nhận, anh muốn trông thấy dáng vẻ lo lắng cho anh của Lục Gia Xuyên.

Quả nhiên, người bên cạnh yên lặng, bầu không khí xung quanh trầm xuống phần nào, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu gối xanh tím của anh, đầu ngón lại khẽ run rẩy.

"Anh." Rất lâu sau Lục Gia Xuyên mới nói, "Sau này đừng bị thương nữa, em không chịu nổi."

"Được." Chúc Dĩ Lâm đáp ứng.

Phòng tắm lặng im không tiếng động, Lục Gia Xuyên ngồi xổm bên chân anh, ánh mắt nhìn anh hết sức thương cảm. Một đống thủ đoạn rù quyến Chúc Dĩ Lâm đã chuẩn bị lại không sử dụng được.

—— Có phải cậu Lục này quá đứng đắn rồi không?

Anh không một manh áo, cho Lục Gia Xuyên ôm, Lục Gia Xuyên lại vẫn bình tĩnh được, còn không hề đỏ mặt.

Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ, không muốn diễn quá mức: "Em đi làm việc của mình đi, anh tự tắm được."

Lục Gia Xuyên vẫn hơi không yên tâm, dìu anh đứng lên, mở lại vòi hoa sen, ân cần bóc sữa tắm cho anh, sau đó mới bước ra ngoài, tiện tay giúp anh đóng cửa lại.

Khi Chúc Dĩ Lâm tắm rửa xong xuôi đi ra, Lục Gia Xuyên vẫn đang nghịch điện thoại, ngoài việc đó, dường như hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.

Chúc Dĩ Lâm thay sang áo ngủ, lau khô tóc rồi mới lên giường.

Chiếc giường này rất lớn, hai người đàn ông trưởng thành cũng hoàn toàn không chật chội. Bọn họ có thể chia mỗi người ngủ một nửa, không ai quấy rầy ai. Nhưng như vậy quá vô vị, Chúc Dĩ Lâm cố tình dựa sát sang bên cạnh Lục Gia Xuyên, nằm xuống ở khoảng cách cực gần.

Anh có thể cảm giác được, anh càng đến gần, hơi thở của Lục Gia Xuyên càng cẩn thận, cuối cùng cơ hồ không còn âm thanh nữa.

Chúc Dĩ Lâm thầm nghĩ, Lục Gia Xuyên chủ động đến tìm anh, không phải chỉ để đắp chăn đi ngủ trong sáng với anh chứ? Anh tắm rửa bao nhiêu lâu chính là để thời gian cho Lục Gia Xuyên nghĩ đề tài, nhưng ròng rã nửa tiếng đồng hồ, tên này vẫn chưa nghĩ ra được nên nói gì sao?

Đang nghĩ vậy, Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng mở miệng: "Chân anh còn đau không?"

Chúc Dĩ Lâm khựng lại, nuốt câu "Không đau" suýt thì buột miệng ra vào bụng, khẽ giọng nói: "Đau."

Lục Gia Xuyên buông điện thoại di động xuống, xoay người sang hướng anh: "Có phải là đập mạnh quá nên xương bị tổn thương rồi không?"

Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn chằm chằm, mặt không đổi sắc: "Lừa em đó, sao em dễ lừa vậy?"

"..."

Lục Gia Xuyên ngây ra một lát. Nếu như là trước đây, hẳn hắn sẽ giương nanh múa vuốt vồ lên, hung hãn phản bác Chúc Dĩ Lâm. Nhưng hiện giờ hắn đang kiềm chế rõ ràng, cho rằng như vậy không hay, sẽ khiến Chúc Dĩ Lâm cảm thấy hắn quá thích đấu võ mồm, "Yêu đương với hắn không vui vẻ", bèn ngừng lại, không tiếp lời.

Chúc Dĩ Lâm nói: "Vẻ mặt của em là sao đấy?"

Lục Gia Xuyên không biết vẻ mặt trên mình ra sao, ngay lập tức ánh mắt liền căng thẳng hơn.

Chúc Dĩ Lâm thở dài, tiến lên một chút, sát bên mặt hắn, khẽ giọng nói bằng âm lượng như thì thầm: "Đồ ngốc, em căng thẳng cái gì vậy? Anh có chạy thoát được đâu, cho em cơ hội mà em cũng không biết nên lợi dụng thế nào."

"... Em biết chứ." Lục Gia Xuyên ngập ngừng, "Nhưng mà anh cố tình dụ dỗ em, thấy em mắc câu, lại không cho em hôn."

"Anh đâu thế?" Chúc Dĩ Lâm không thừa nhận, "Không tin thì giờ em thử xem?"

"Thật không?"

"Ừ, đến đi."

Chúc Dĩ Lâm nằm ngay ngắn xuống gối, nhắm mắt lại, tư thế chờ đợi.

Đèn phòng ngủ đang bật, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống mí mắt, trước mắt anh là một màu đỏ mờ nhạt. Ngay sau đó, có người nằm lên người anh, che đi ánh sáng.

Chúc Dĩ Lâm không nhúc nhích, đợi rất lâu, nụ hôn trong dự đoán lại vẫn chưa đặt xuống.

Anh nhịn không được mở mắt ra, phát hiện Lục Gia Xuyên đang nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt có phần khó hình dung.

"Sao vậy?" Chúc Dĩ Lâm khó hiểu.

Lục Gia Xuyên hỏi: "Vì sao anh lại đột nhiên cho em hôn? Không phải nói bạn bè với nhau không được đi quá giới hạn à?"

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Lúc cần nghe lời thì hắn không nghe lời, lúc không cần nghe lời thì sao hắn lại ngoan một cục vậy?

Chúc Dĩ Lâm không ngờ ve vãn mà khó đến thế, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới được. Hai người nhìn nhau im lặng, Chúc Dĩ Lâm thỏa hiệp: "Anh sợ một mình em suy nghĩ vẩn vơ sẽ buồn, muốn dỗ dành em."

Lục Gia Xuyên hơi ngẩn ra.

Chúc Dĩ Lâm túm lấy cổ áo ngủ của hắn, kéo hắn xuống thấp hôn môi: "Đồ ngốc, em biết không, em càng đáng thương như vậy, anh lại càng muốn bắt nạt em đó?"

Lục Gia Xuyên không lên tiếng, môi mím chặt, ánh mắt vừa tủi thân lại vừa hung ác, nhìn anh chòng chọc.

Chúc Dĩ Lâm lại hôn hắn một lần nữa, nụ hôn này đặt lên sống mũi Lục Gia Xuyên. Chúc Dĩ Lâm cố tình cắn hắn, để lại cho hắn một dấu răng nhàn nhạt rồi nói: "Lục Gia Xuyên, anh gọi em đó, em câm điếc à?"

Lục Gia Xuyên vẫn không lên tiếng, ánh mắt càng thêm hung dữ, dáng vẻ như chỉ muốn nuốt Chúc Dĩ Lâm vào bụng.

Nhưng vẻ hung hãn của hắn chỉ có thể dọa được người ngoài, hoàn toàn không có sức uy hiếp trước mặt Chúc Dĩ Lâm.

Chúc Dĩ Lâm lại hôn hắn, lần này thì hôn cằm hắn trước tiên, leo lên dọc theo góc cằm, mập mờ lướt qua từng tấc da mặt hắn. Lục Gia Xuyên run rẩy, toàn thân cứng ngắc, cuối cùng không kiềm chế được nữa, hai cánh tay thả lỏng, đổ rạp xuống xuống bờ vai Chúc Dĩ Lâm. Sau đó, như thể thiếu oxy, dán chặt vào cổ Chúc Dĩ Lâm hít một hơi thật sâu, in xuống hàng chuỗi dấu hôn nóng hổi.

Chúc Dĩ Lâm được hắn hôn mà nóng nực, tránh né theo bản năng.

Lục Gia Xuyên lập tức ôm chặt Chúc Dĩ Lâm, đè anh xuống dưới thân mình: "Anh nằm yên."

Chúc Dĩ Lâm nằm yên.

Lục Gia Xuyên thì thầm: "Mấy hôm nay em đã nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ không thông."

Chúc Dĩ Lâm hỏi: "Nghĩ không thông cái gì?"

Lục Gia Xuyên nói: "Chúng ta làm hòa ra sao? Sau khi làm hòa có còn chia tay không? Liệu có một ngày nào đó trong tương lai anh không thích em nữa không? Trên người em hình như không có ưu điểm nào đáng để người ta thích, ở bên anh là do lợi dụng anh nhớ tình xưa. Đến khi chúng ta kết hôn rồi, nghe nói còn có ngưỡng bảy năm, bây giờ tỉ lệ ly hôn cao lắm, gia đình không con cái thì tỉ lệ còn cao nữa."

Chúc Dĩ Lâm: "..."

"Em nghĩ xa xôi quá rồi đấy? Sao em không nghĩ cả nơi đặt mộ của anh luôn đi, chúng ta chôn cùng một chỗ, xuống Âm phủ cũng làm một cặp tình nhân ma, như vậy em yên tâm chưa, Lục tổng?" Chúc Dĩ Lâm muốn cười hắn, nhưng Lục Gia Xuyên quá nghiêm túc, hắn không có cảm giác an toàn, không tự tin còn căm ghét bản thân, cho rằng tất cả những gì hắn lo lắng đều có lý.

Chúc Dĩ Lâm không biết làm gì: "Sao em lại không có ưu điểm? Ít nhất em trông vẫn đẹp mà, đẹp hơn đám vớ vẩn phẫu thuật thẩm mỹ trong giới giải trí nhiều. Em còn đáng yêu nữa, anh rất thích."

"Đáng yêu chỗ nào? Em giả vờ đó." Lục Gia Xuyên ôm chặt Chúc Dĩ Lâm, cắn loạn lên trên cổ anh.

Chúc Dĩ Lâm bị kích thích, nén hơi thở dốc: "Không giả vờ càng đáng yêu."

"Em không hiểu." Lục Gia Xuyên nói.

"Không hiểu cũng không sao, làm chính em là được. Em hãy thẳng thắn, không cần che giấu gì trước mặt anh đâu. Có tâm sự gì thì cứ nói thẳng với anh, muốn gì thì đòi thẳng anh. Nếu như em sợ, anh sẽ an ủi em. Em ghét anh cũng có thể chia sẻ với anh bất cứ lúc nào, anh mắng kẻ đó với em. Em không cần tính kế lòng vòng, chỉ cần anh có thể cho, anh sẽ cho em cả."

"..." Lục Gia Xuyên trầm mặc, "Thật không?"

"Ừ."

"Em muốn gì cũng được hết?"

"Được hết." Chúc Dĩ Lâm gật đầu.

Lục Gia Xuyên chần chừ chốc lát, ngẩng đầu lên khỏi cổ Chúc Dĩ Lâm, ngắm vào môi anh: "Bây giờ cũng được? Vậy em muốn hôn anh, được không?"

Chúc Dĩ Lâm đáp: "Được."

Lục Gia Xuyên ra sức hôn xuống, là một nụ hôn sâu. Môi mà môi vừa tách ra, nhiệt độ ẩm ướt kia còn chưa tan, hắn đã dán vào tai Chúc Dĩ Lâm, nuốt cổ họng, khàn giọng: "Anh, em muốn làm anh, cũng được sao?"

Tiếng nói rất khẽ, lại vang dội tràn trề khiến người ta rung động, mang tai Chúc Dĩ Lâm tê rần, "... Được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện