Tiếng đóng sập cửa đã làm kinh động đến Đàm Tiểu Thanh ở phòng bên cạnh. Nữ trợ lý là một chiếc "ra-đa dò cảm xúc Chúc Dĩ Lâm" hình người. Cô đặt bữa tối mới ăn được một nửa xuống, vội vàng đi tới trước cửa phòng Chúc Dĩ Lâm.
Cô có thẻ phòng dự bị, để phòng quấy rầy Chúc Dĩ Lâm nghỉ ngơi, không cần gõ cửa, tiến vào thẳng.
Khi cô đi vào phòng khách, Chúc Dĩ Lâm đang đứng dưới cửa sổ.
Rèm cửa khách sạn kéo kín không một khe hở, dáng Chúc Dĩ Lâm đen kịt, bóng lưng tĩnh mịch, cơ hồ hòa làm một thể với sắc màu của rèm cửa.
Đàm Tiểu Thanh cẩn thận bước đến gần mấy bước: "Anh, đêm nay không về Hồng Thành nữa ạ? Sắp đến giờ rồi."
"Không về nữa." Chúc Dĩ Lâm không quay đầu, đưa tay chỉ phía sau, "Lấy khăn giấy cho tôi."
"..." Đàm Tiểu Thanh nghe thấy âm điệu của anh có vẻ là lạ, khá sợ hãi, vội vàng rút hộp khăn giấy trên bàn trà đưa cho anh, lắp bắp hỏi, "Sao, sao vậy ạ?"
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.
Đàm Tiểu Thanh không dám đi tới trước mặt anh, nhưng cô đã đoán được, Chúc Dĩ Lâm đang khóc.
Hóa ra núi băng vô tình cũng biết rơi lệ, đúng là lần đầu từ lúc khai thiên lập địa đến nay. Đàm Tiểu Thanh kinh ngạc than thầm, sau đó lại nảy sinh mấy phần trắc ẩn —— Người xưa nay không khóc, rốt cuộc gặp phải chuyện đau lòng đến nhường nào mới không ngừng rơi lệ vậy?
Chúc Dĩ Lâm đã sống quá giống một con ma nơ canh hoàn mỹ, đột nhiên toát lên phần hơi thở người sống, tựa như thiên thần rơi xuống phàm trần, bạn lại nhìn kỹ anh: À, hóa ra anh ấy cũng giống mình, chỉ có một cái mũi, hai con mắt, biết đau biết khóc, không hề mạnh mẽ vô địch, cũng không hề cao xa khó với đến thế.
Đàm Tiểu Thanh nhớ đến chuyện đau lòng của bản thân, hết sức đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thấy đồng cảm phần nào, không nhịn được mà an ủi anh đôi câu: "Anh, có phải anh cãi nhau với Lục Gia Xuyên không?"
Trừ chuyện đó ra, hẳn không còn việc gì có thể khiến Chúc Dĩ Lâm khác thường như vậy nữa.
Quả nhiên, Chúc Dĩ Lâm không phủ nhận.
Đàm Tiểu Thanh nghĩ, hẳn không chỉ đơn giản như cãi nhau đâu? Đợt trước bọn họ gây nhau chiến tranh lạnh mấy ngày, Chúc Dĩ Lâm cũng không sụp đổ đến vậy.
An ủi người khác cần kỹ năng, cho dù không an ủi được, giúp anh ấy di dời sự chú ý cũng tốt.
Đàm Tiểu Thanh nói gần nói xa: "Em không biết anh với anh ta đã gặp mâu thuẫn gì, chuyện tình cảm ấy mà, rất dễ khiến người ta uất ức. Hồi học đại học em từng có người bạn trai, anh ấy là nam thần khoa chúng em, thành tích tốt, ngoại hình đẹp, gia cảnh cũng không tệ. Anh ấy theo đuổi em trước, em không biết vì sao, em chỉ là một cô bé vô hình không có gì đặc sắc, không xinh đẹp, không có tiền, không biết cầu tiến, lần nào thi cuối kỳ cũng xếp cuối..."
Đàm Tiểu Thanh ngừng một chút, xác định Chúc Dĩ Lâm thật sự đang nghe, không chê cô phiền, mới nói tiếp: "Rất nhiều nữ sinh khoa chúng em thầm mến anh ấy. Bọn họ nói em chó ngáp phải ruồi, sớm muộn gì cũng bị đá. Bản thân em cũng thấy vậy. Khoảng thời gian đó áp lực nặng nề lắm, ngày nào cũng ngờ vực này kia. Chỉ cần phát hiện anh ấy có tiếp xúc với em gái khóa dưới nào đó, em liền lo lắng, có phải sắp chia tay rồi không? Cuối cùng anh ấy cũng phát hiện em không đáng để thích nữa? Tìm bừa ai cũng tốt hơn em cả."
Chuyện qua khá lâu rồi, Đàm Tiểu Thanh đã buông bỏ được, nhưng mỗi lần nhắc đến, cô vẫn suy sụp phần nào: "Sau này, em đột nhiên ý thức được, trạng thái đó của em quá đáng thương, việc gì phải thế? Không phải chỉ là tên đàn ông thôi sao? Em không thể đá anh ta sao? Thời đại này, ai rời khỏi ai mà không sống tiếp được? Ép bản thân thành suy nhược thần kinh làm chi?"
"Vậy nên chia tay?" Chúc Dĩ Lâm tiếp lời.
"Đúng, lúc ấy rất không nỡ, cũng nghi ngờ, có phải em có phần có lỗi với anh ấy? Nhưng em không khống chế được cảm xúc tự ti sợ hãi, nếu như kéo dài, em sẽ trở nên đáng thương hơn, như vậy không được, chẳng bằng dứt khoát một lần cho xong." Đàm Tiểu Thanh nói hết, đột nhiên ý thức được hình như bản thân đang khuyên nhủ chia tay, lúng túng bổ sung, "Ấy, không phải em bảo anh chia tay anh ta đâu, em ——"
"Không sao." Chúc Dĩ Lâm ngắt lời cô, "Đã chia rồi."
"..."
Hóa ra là vậy.
Chẳng trách, anh ấy đau lòng như thế.
Đàm Tiểu Thanh tò mò nguyên nhân, nhưng tốt nhất là đừng hỏi nữa. Cô câm nín mấy giây, hỏi Chúc Dĩ Lâm: "Tối nay anh ăn gì chưa ạ? Muốn ăn gì thì em đi mua cho anh nhé?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Cám ơn, cô đi nghỉ đi, cứ mặc kệ tôi."
"Vâng ạ." Lần này Đàm Tiểu Thanh thật sự không còn gì để nói nữa, hình như cô cũng chẳng an ủi được Chúc Dĩ Lâm.
Tính cách Chúc Dĩ Lâm như vậy, không thích kể khổ với người ta, hình như cũng không có đối tượng thích hợp. Bạn bè của anh quá ít ỏi, bình thường chỉ toàn liên hệ với đối tác làm việc. Những người đó lại đều không khác anh là bao, si cuồng với phim ảnh, không thích kể chuyện vui buồn của bản thân với người ngoài.
Đàm Tiểu Thanh đi rồi, Chúc Dĩ Lâm cũng khóc đủ.
Thực ra anh đã bình tĩnh lại từ lâu, chỉ không biết vì sao, đôi mắt không nghe lời.
Anh quyết định quăng mớ bòng bong này sang ngày mai, tối nay không nghĩ ngợi gì nữa, tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon.
Mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác bao nhiêu lâu, tối nay cũng coi như biến tướng gỡ được gánh nặng, không ngờ anh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, một giấc đến tận bình minh.
Thế nhưng, trời sáng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên đã hưởng thụ lợi ích của việc "yêu đương công sở", hiện giờ không thể không nhẫn nhịn sự khó xử của "yêu đương công sở" —— Sau khi chia tay, bọn họ tiếp tục hợp tác trong một đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, còn có cảnh thân mật chưa quay xong.
Sáng hôm sau, lúc thợ trang điểm đang bôi bôi xóa xóa trên mặt Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên đợi ngay bên cạnh không nói một lời.
Thợ trang điểm nữ không tinh ý cho lắm, không ngửi được bầu không khí tồi tệ giữa hai người họ. Cô hóa trang cho Chúc Dĩ Lâm xong, đột nhiên trông thấy dưới cằm Lục Gia Xuyên có một vết thương nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Mặt sao lại bị thương vậy?"
Lục Gia Xuyên không trả lời nguyên nhân, chỉ hỏi: "Lên hình có ảnh hưởng không?"
Thợ trang điểm đáp: "Vấn đề không lớn, có thể che được."
"..." Chúc Dĩ Lâm cũng trông thấy.
Hôm qua khi anh đi, đã vớ thứ gì đó ở cửa đập Lục Gia Xuyên một cái. Lúc đó anh không nhìn kĩ, hiện giờ hồi tưởng lại xúc cảm, hình như là một cái mắc áo bằng nhựa.
—— Quẹt vào mặt hắn rồi?
Lúc ánh mắt Chúc Dĩ Lâm trông tới, Lục Gia Xuyên cũng đang nhìn anh.
Sau khi trở mặt, không cần che giấu nữa, ánh mắt trước đây khi nhìn anh, không giờ khắc nào không ngọt ngào mềm mại, tràn ngập yêu thương như thể được quét lớp nước đường, hiện giờ trở nên sâu thẳm lạnh lùng, ý đồ không rõ.
Lục Gia Xuyên muốn làm gì?
Chúc Dĩ Lâm nhớ tới câu uy hiếp tối hôm qua, "Anh ra khỏi cánh cửa này, công ty của anh thật sự không còn nữa đâu", hóa ra không làm người tình gắn bó được, kết quả thật sự phải làm kẻ thù.
Chẳng lẽ Lục Gia Xuyên cho rằng, dồn anh đến đường cùng sẽ có tác dụng ư?
Sau đó thì sao?
Dường như điều Lục Gia Xuyên khát vọng, là đảo lộn quan hệ của bọn họ, sau này hắn muốn biến ngược Chúc Dĩ Lâm thành "thú cưng" để nuôi, tùy ý nắn bóp, nhờ đó mà đạt được cảm giác thỏa mãn, an ủi nỗi bất cam bao năm qua của hắn.
—— Nếu như không hiểu sai, lời nói hôm qua có ý như vậy phải không?
Chúc Dĩ Lâm càng nghĩ càng thấy mỉa mai, hóa ra một thân một mình anh gánh áp lực, đến lúc mỏi mệt nhất cũng dành lại sự dịu dàng cho Lục Gia Xuyên, hết lòng cưng chiều hắn, trong mắt Lục Gia Xuyên, đó là nuôi chó.
Bây giờ "chó" chịu đủ rồi, muốn ép anh chết, đổi anh làm chó.
Chúc Dĩ Lâm không muốn cực đoan như vậy, nhưng cực đoan dù sao cũng dễ xử lý hơn đau lòng.
Anh thà nổi giận ở phim trường, cũng không muốn mất khống chế mà rơi lệ trước mặt mọi người, như vậy chẳng bằng giết anh đi.
Chúc Dĩ Lâm phí bao nhiêu hơi sức mới dứt bỏ những cảm xúc cực đoan không nên có kia đi được, ra khỏi phòng hóa trang, cảnh hôm nay có thể quay như bình thường.
Đạo diễn Trình ở một bên gọi anh: "Không phải cậu xin nghỉ à? Sao hôm nay lại đến?"
Chúc Dĩ Lâm đáp: "Không nghỉ nữa, quay như thường đi."
"..." Trình Giải Thế nhìn anh, không nhận ra điều gì kỳ lạ, chỉ lên trời nói, "Vậy tốt quá, hôm nay có tuyết bay, chúng ta quay cảnh chơi... *khụ* ngựa của cậu và Lục Gia Xuyên trước đi, quay hôm khác lại phải làm tuyết nhân tạo, khó tạo bầu không khí —— Rồi, cứ quyết định thế nhé! Thợ trang điểm đâu, qua đây cái, xõa tóc Chúc Dĩ Lâm ra!"
Cô có thẻ phòng dự bị, để phòng quấy rầy Chúc Dĩ Lâm nghỉ ngơi, không cần gõ cửa, tiến vào thẳng.
Khi cô đi vào phòng khách, Chúc Dĩ Lâm đang đứng dưới cửa sổ.
Rèm cửa khách sạn kéo kín không một khe hở, dáng Chúc Dĩ Lâm đen kịt, bóng lưng tĩnh mịch, cơ hồ hòa làm một thể với sắc màu của rèm cửa.
Đàm Tiểu Thanh cẩn thận bước đến gần mấy bước: "Anh, đêm nay không về Hồng Thành nữa ạ? Sắp đến giờ rồi."
"Không về nữa." Chúc Dĩ Lâm không quay đầu, đưa tay chỉ phía sau, "Lấy khăn giấy cho tôi."
"..." Đàm Tiểu Thanh nghe thấy âm điệu của anh có vẻ là lạ, khá sợ hãi, vội vàng rút hộp khăn giấy trên bàn trà đưa cho anh, lắp bắp hỏi, "Sao, sao vậy ạ?"
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.
Đàm Tiểu Thanh không dám đi tới trước mặt anh, nhưng cô đã đoán được, Chúc Dĩ Lâm đang khóc.
Hóa ra núi băng vô tình cũng biết rơi lệ, đúng là lần đầu từ lúc khai thiên lập địa đến nay. Đàm Tiểu Thanh kinh ngạc than thầm, sau đó lại nảy sinh mấy phần trắc ẩn —— Người xưa nay không khóc, rốt cuộc gặp phải chuyện đau lòng đến nhường nào mới không ngừng rơi lệ vậy?
Chúc Dĩ Lâm đã sống quá giống một con ma nơ canh hoàn mỹ, đột nhiên toát lên phần hơi thở người sống, tựa như thiên thần rơi xuống phàm trần, bạn lại nhìn kỹ anh: À, hóa ra anh ấy cũng giống mình, chỉ có một cái mũi, hai con mắt, biết đau biết khóc, không hề mạnh mẽ vô địch, cũng không hề cao xa khó với đến thế.
Đàm Tiểu Thanh nhớ đến chuyện đau lòng của bản thân, hết sức đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thấy đồng cảm phần nào, không nhịn được mà an ủi anh đôi câu: "Anh, có phải anh cãi nhau với Lục Gia Xuyên không?"
Trừ chuyện đó ra, hẳn không còn việc gì có thể khiến Chúc Dĩ Lâm khác thường như vậy nữa.
Quả nhiên, Chúc Dĩ Lâm không phủ nhận.
Đàm Tiểu Thanh nghĩ, hẳn không chỉ đơn giản như cãi nhau đâu? Đợt trước bọn họ gây nhau chiến tranh lạnh mấy ngày, Chúc Dĩ Lâm cũng không sụp đổ đến vậy.
An ủi người khác cần kỹ năng, cho dù không an ủi được, giúp anh ấy di dời sự chú ý cũng tốt.
Đàm Tiểu Thanh nói gần nói xa: "Em không biết anh với anh ta đã gặp mâu thuẫn gì, chuyện tình cảm ấy mà, rất dễ khiến người ta uất ức. Hồi học đại học em từng có người bạn trai, anh ấy là nam thần khoa chúng em, thành tích tốt, ngoại hình đẹp, gia cảnh cũng không tệ. Anh ấy theo đuổi em trước, em không biết vì sao, em chỉ là một cô bé vô hình không có gì đặc sắc, không xinh đẹp, không có tiền, không biết cầu tiến, lần nào thi cuối kỳ cũng xếp cuối..."
Đàm Tiểu Thanh ngừng một chút, xác định Chúc Dĩ Lâm thật sự đang nghe, không chê cô phiền, mới nói tiếp: "Rất nhiều nữ sinh khoa chúng em thầm mến anh ấy. Bọn họ nói em chó ngáp phải ruồi, sớm muộn gì cũng bị đá. Bản thân em cũng thấy vậy. Khoảng thời gian đó áp lực nặng nề lắm, ngày nào cũng ngờ vực này kia. Chỉ cần phát hiện anh ấy có tiếp xúc với em gái khóa dưới nào đó, em liền lo lắng, có phải sắp chia tay rồi không? Cuối cùng anh ấy cũng phát hiện em không đáng để thích nữa? Tìm bừa ai cũng tốt hơn em cả."
Chuyện qua khá lâu rồi, Đàm Tiểu Thanh đã buông bỏ được, nhưng mỗi lần nhắc đến, cô vẫn suy sụp phần nào: "Sau này, em đột nhiên ý thức được, trạng thái đó của em quá đáng thương, việc gì phải thế? Không phải chỉ là tên đàn ông thôi sao? Em không thể đá anh ta sao? Thời đại này, ai rời khỏi ai mà không sống tiếp được? Ép bản thân thành suy nhược thần kinh làm chi?"
"Vậy nên chia tay?" Chúc Dĩ Lâm tiếp lời.
"Đúng, lúc ấy rất không nỡ, cũng nghi ngờ, có phải em có phần có lỗi với anh ấy? Nhưng em không khống chế được cảm xúc tự ti sợ hãi, nếu như kéo dài, em sẽ trở nên đáng thương hơn, như vậy không được, chẳng bằng dứt khoát một lần cho xong." Đàm Tiểu Thanh nói hết, đột nhiên ý thức được hình như bản thân đang khuyên nhủ chia tay, lúng túng bổ sung, "Ấy, không phải em bảo anh chia tay anh ta đâu, em ——"
"Không sao." Chúc Dĩ Lâm ngắt lời cô, "Đã chia rồi."
"..."
Hóa ra là vậy.
Chẳng trách, anh ấy đau lòng như thế.
Đàm Tiểu Thanh tò mò nguyên nhân, nhưng tốt nhất là đừng hỏi nữa. Cô câm nín mấy giây, hỏi Chúc Dĩ Lâm: "Tối nay anh ăn gì chưa ạ? Muốn ăn gì thì em đi mua cho anh nhé?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Cám ơn, cô đi nghỉ đi, cứ mặc kệ tôi."
"Vâng ạ." Lần này Đàm Tiểu Thanh thật sự không còn gì để nói nữa, hình như cô cũng chẳng an ủi được Chúc Dĩ Lâm.
Tính cách Chúc Dĩ Lâm như vậy, không thích kể khổ với người ta, hình như cũng không có đối tượng thích hợp. Bạn bè của anh quá ít ỏi, bình thường chỉ toàn liên hệ với đối tác làm việc. Những người đó lại đều không khác anh là bao, si cuồng với phim ảnh, không thích kể chuyện vui buồn của bản thân với người ngoài.
Đàm Tiểu Thanh đi rồi, Chúc Dĩ Lâm cũng khóc đủ.
Thực ra anh đã bình tĩnh lại từ lâu, chỉ không biết vì sao, đôi mắt không nghe lời.
Anh quyết định quăng mớ bòng bong này sang ngày mai, tối nay không nghĩ ngợi gì nữa, tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon.
Mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác bao nhiêu lâu, tối nay cũng coi như biến tướng gỡ được gánh nặng, không ngờ anh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, một giấc đến tận bình minh.
Thế nhưng, trời sáng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên đã hưởng thụ lợi ích của việc "yêu đương công sở", hiện giờ không thể không nhẫn nhịn sự khó xử của "yêu đương công sở" —— Sau khi chia tay, bọn họ tiếp tục hợp tác trong một đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, còn có cảnh thân mật chưa quay xong.
Sáng hôm sau, lúc thợ trang điểm đang bôi bôi xóa xóa trên mặt Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên đợi ngay bên cạnh không nói một lời.
Thợ trang điểm nữ không tinh ý cho lắm, không ngửi được bầu không khí tồi tệ giữa hai người họ. Cô hóa trang cho Chúc Dĩ Lâm xong, đột nhiên trông thấy dưới cằm Lục Gia Xuyên có một vết thương nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Mặt sao lại bị thương vậy?"
Lục Gia Xuyên không trả lời nguyên nhân, chỉ hỏi: "Lên hình có ảnh hưởng không?"
Thợ trang điểm đáp: "Vấn đề không lớn, có thể che được."
"..." Chúc Dĩ Lâm cũng trông thấy.
Hôm qua khi anh đi, đã vớ thứ gì đó ở cửa đập Lục Gia Xuyên một cái. Lúc đó anh không nhìn kĩ, hiện giờ hồi tưởng lại xúc cảm, hình như là một cái mắc áo bằng nhựa.
—— Quẹt vào mặt hắn rồi?
Lúc ánh mắt Chúc Dĩ Lâm trông tới, Lục Gia Xuyên cũng đang nhìn anh.
Sau khi trở mặt, không cần che giấu nữa, ánh mắt trước đây khi nhìn anh, không giờ khắc nào không ngọt ngào mềm mại, tràn ngập yêu thương như thể được quét lớp nước đường, hiện giờ trở nên sâu thẳm lạnh lùng, ý đồ không rõ.
Lục Gia Xuyên muốn làm gì?
Chúc Dĩ Lâm nhớ tới câu uy hiếp tối hôm qua, "Anh ra khỏi cánh cửa này, công ty của anh thật sự không còn nữa đâu", hóa ra không làm người tình gắn bó được, kết quả thật sự phải làm kẻ thù.
Chẳng lẽ Lục Gia Xuyên cho rằng, dồn anh đến đường cùng sẽ có tác dụng ư?
Sau đó thì sao?
Dường như điều Lục Gia Xuyên khát vọng, là đảo lộn quan hệ của bọn họ, sau này hắn muốn biến ngược Chúc Dĩ Lâm thành "thú cưng" để nuôi, tùy ý nắn bóp, nhờ đó mà đạt được cảm giác thỏa mãn, an ủi nỗi bất cam bao năm qua của hắn.
—— Nếu như không hiểu sai, lời nói hôm qua có ý như vậy phải không?
Chúc Dĩ Lâm càng nghĩ càng thấy mỉa mai, hóa ra một thân một mình anh gánh áp lực, đến lúc mỏi mệt nhất cũng dành lại sự dịu dàng cho Lục Gia Xuyên, hết lòng cưng chiều hắn, trong mắt Lục Gia Xuyên, đó là nuôi chó.
Bây giờ "chó" chịu đủ rồi, muốn ép anh chết, đổi anh làm chó.
Chúc Dĩ Lâm không muốn cực đoan như vậy, nhưng cực đoan dù sao cũng dễ xử lý hơn đau lòng.
Anh thà nổi giận ở phim trường, cũng không muốn mất khống chế mà rơi lệ trước mặt mọi người, như vậy chẳng bằng giết anh đi.
Chúc Dĩ Lâm phí bao nhiêu hơi sức mới dứt bỏ những cảm xúc cực đoan không nên có kia đi được, ra khỏi phòng hóa trang, cảnh hôm nay có thể quay như bình thường.
Đạo diễn Trình ở một bên gọi anh: "Không phải cậu xin nghỉ à? Sao hôm nay lại đến?"
Chúc Dĩ Lâm đáp: "Không nghỉ nữa, quay như thường đi."
"..." Trình Giải Thế nhìn anh, không nhận ra điều gì kỳ lạ, chỉ lên trời nói, "Vậy tốt quá, hôm nay có tuyết bay, chúng ta quay cảnh chơi... *khụ* ngựa của cậu và Lục Gia Xuyên trước đi, quay hôm khác lại phải làm tuyết nhân tạo, khó tạo bầu không khí —— Rồi, cứ quyết định thế nhé! Thợ trang điểm đâu, qua đây cái, xõa tóc Chúc Dĩ Lâm ra!"
Danh sách chương