Mặc dù vì thường quay phim bị lỗ, không thu hút được vốn đầu tư, nhưng cuộc sống của bản thân đạo diễn Trình vẫn rất thoải mái. Y có một căn biệt thự ở Hồng Thành, trên dưới hai tầng, tầng trên là nhà y, tầng dưới được xây giống viện bảo tàng, bày đầy những vật quý giá về điện ảnh, toàn là tâm can bảo bối của y.

Chúc Dĩ Lâm tới trước cửa nhưng chưa đi vào sân, anh đứng ngoài đợi Lục Gia Xuyên một lát. Khi mọi người gần như đã đông đủ, Lục Gia Xuyên mới lững thững tới muộn.

Chúc Dĩ Lâm dặn Đàm Tiểu Thanh cứ hoạt động tự do, tới đón anh muộn chút, sau đó đưa Lục Gia Xuyên vào nhà.

Bọn họ đi qua "viện bảo tàng" tầng 1, lên phòng khách tầng 2.

Trình Giải Thế nghe thấy tiếng bước chân của Chúc Dĩ Lâm đã bắt đầu kêu lên từ xa: "Ấy, cuối cùng đại minh tinh cũng đến rồi! Tôi nói mà, con người cậu ta rõ là tự cao, có thể cao su, nhưng chưa bao giờ muộn!"

Chúc Dĩ Lâm nói như đang đùa: "Mới có 7 giờ 59, không phải hẹn 8 giờ à? Tôi không chỉ không đến muộn mà còn tới sớm."

"Hứ." Trình Giải Thế phỉ nhổ, cười mắng, "Sớm 1 phút là nể mặt tôi à? Tôi xin cám ơn ngài!"

Chúc Dĩ Lâm nở nụ cười, cởi áo khoác ra, sau đó cầm áo ngoài của Lục Gia Xuyên, treo cả hai chiếc lên móc áo, thân mật đến mức chẳng giấu giếm ai.

Bàn ăn đã được bày biện xong, trên bàn có sáu người ngồi, đạo diễn [Hồng Y] Trình Giải Thế, biên kịch Hà Phỉ, giám chế Ô Kim Hồng, diễn viên Tống Thiền, Khương Lăng, còn có một cô gái Chúc Dĩ Lâm không biết.

Mọi người trên bàn đều nhìn anh và Lục Gia Xuyên, ai cũng có suy đoán, ngầm hiểu quan hệ giữa hai người họ.

Sau khi ngồi xuống, Lục Gia Xuyên khách khí chào hỏi với những người đang ngồi, mặc dù khách khí nhưng cũng chẳng nhiệt tình được mấy.

Chúc Dĩ Lâm phát hiện, Lục Gia Xuyên rất lạnh nhạt với người ngoài, loáng thoáng có vẻ ngạo mạn.

Đây cũng chẳng tính là khuyết điểm, Chúc Dĩ Lâm không để bụng, người khác càng không có tư cách để bụng. Vả lại cũng chẳng có gì bất ngờ, tiếng tăm và "sự tích huy hoàng" của Lục đại thiếu gia có ai mà chưa từng nghe, vốn cũng chẳng trông mong gì về hắn.

Trình Giải Thế chỉ vào nữ diễn viên Chúc Dĩ Lâm không biết, giới thiệu cho anh: "Triệu Tư Đồng, hạt giống tốt tôi đào được, năm ngoái thủ khoa phần thi kỹ năng Hồng Hí, là đàn em cùng trường của cậu."

Chúc Dĩ Lâm nhìn thuận theo ánh mắt của Trình Giải Thế.

Triệu Tư Đồng rất xinh đẹp, trong giới giải trí không có nữ minh tinh không xinh đẹp, nhưng cô thuộc dạng đẹp top đầu, khi so với người khác cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong. Hơn nữa cô còn rất thanh thuần, đôi mắt trong sáng, nét mặt e dè, nhìn là biết không quen với bữa tiệc như thế này cho lắm, cẩn trọng từ cái nhíu mày đến từng nụ cười.

Nghe đạo diễn Trình nói, cô gọi Chúc Dĩ Lâm một tiếng "đàn anh", giọng nói cũng rất êm tai, có một vẻ yểu điệu tự nhiên không hề làm bộ.

Chúc Dĩ Lâm đáp một tiếng, thầm nghĩ, quả nhiên là hạt giống tốt, cực phù hợp để diễn nữ chính [Hồng Y], diễn bản thân mình là được rồi.

Anh quan sát Triệu Tư Đồng, Lục Gia Xuyên đột nhiên khẽ đá anh một cái dưới gầm bàn.

Chúc Dĩ Lâm thôi không nhìn nữa, nhìn Lục Gia Xuyên với ánh mắt khó hiểu, tên kia thì sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt buồn bực.

Chúc Dĩ Lâm nhận ra, hạ giọng: "Em không đến mức đó đâu chứ?"

Lục Gia Xuyên xả giận đằng mũi, hừ một tiếng.

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Vừa rồi bọn họ chat Wechat trên đường, Lục Gia Xuyên còn làm nũng với anh, ngoan đến mức làm người ta không nỡ nặng lời. Bây giờ lại bốc mùi chua dữ dội, thế mà dám thái độ với anh, em trai ngoan đã nói đâu? Tính khí cũng ghê gớm lắm.

Chúc Dĩ Lâm buồn cười.

Nhưng dù gì ở đây cũng đông người, anh không tiện liếc mắt đưa tình với Lục Gia Xuyên, mục đích của bữa cơm này là để mọi người làm quen lẫn nhau, bàn chuyện chính.

Đây là thói quen của Trình Giải Thế, đạo diễn Trình tôn sùng cách thức diễn xuất theo trường phái thể nghiệm. Để các diễn viên chính nhập vai hơn, có đôi khi y còn thực hiện vài thủ đoạn nho nhỏ ở hậu trường, cố tình khiến diễn viên lẫn lộn giữa giới hạn của diễn xuất và hiện thực.

Nhưng trong đa số hoàn cảnh, Chúc Dĩ Lâm là một diễn viên theo phái phương pháp, anh không thích ảo tưởng mình trở thành bản thân nhân vật. Anh giỏi thấu hiểu nội tâm nhân vật từ góc độ của mình hơn, đạt đến cộng hưởng, sau đó khoác lớp vỏ của nhân vật, biểu đạt tình cảm của chính mình.

(Phái thể nghiệm – The System: tiền thân của Method Acting, được sáng tạo bởi Constantin Stanislavsky; Phái phương pháp – Method Acting: được Lee Strasberg kế thừa và phát triển từ The System.

Em ocschos nghiên cứu 2 buổi tối mà vẫn không hiểu khái niệm của 2 phương pháp này đâu vì thông tin lẫn lộn quá, theo tài liệu tiếng Anh em đọc thì có vẻ như tác giả bị nhầm 2 khái niệm này với nhau thì phải 🙂 Chị nào có hứng thú thì tự tra nha...)

Nhưng phương pháp là thứ chết, người mới sống, nguyên tắc của Chúc Dĩ Lâm là chỉ cần quay tốt thì quay thế nào cũng được.

Ăn bữa cơm này, hơn phân nửa thời gian là nói về kịch bản.

Hiện giờ cơ bản đã xác định đội hình diễn viên, chỉ chưa chắc chắn về nhân vật của Lục Gia Xuyên.

Chúc Dĩ Lâm biết, Trình Giải Thế nể mặt anh, đồng thời cũng trông mong Tinh Tụng đổ tiền, sẽ không trực tiếp từ chối Lục Gia Xuyên. Nhưng đạo diễn Trình cũng không phải là người chịu khom lưng vì tiền, không thì sẽ không lỗ tiền quay phim suốt, đến mức càng quay càng nghèo.

Một mặt, y tín nhiệm Chúc Dĩ Lâm, mặt khác, y lại không tín nhiệm Lục Gia Xuyên lắm, lưỡng lự cả buổi, vẫn muốn để Lục Gia Xuyên thử sức.

Người ta cũng tới rồi, hẹn thêm một buổi thử nữa thì quá phiền, ai cũng bận, không cần thiết.

Chẳng thà phỏng vấn tại chỗ, diễn tạm một lần.

Chúc Dĩ Lâm hỏi: "Được không?"

Lục Gia Xuyên gật đầu, đứng dậy rời bàn trước ánh nhìn chăm chú của anh, đi vào toilet, lúc trở về trông thoải mái hơn nhiều.

Lục Gia Xuyên đi tới chính giữa phòng khách.

Trình Giải Thế đưa kịch bản cho hắn, bảo hắn tự chọn một cảnh bất kỳ. Thực ra thế này cũng coi như đã nể mặt Chúc Dĩ Lâm mà nhún nhường ở mức độ nhất định. Hắn có thể tận dụng diễn một cảnh đơn giản, rất dễ đạt tiêu chuẩn.

Nhưng Lục Gia Xuyên không cầm kịch bản, hắn nói đã đọc trước rồi.

Điểm này khiến Trình Giải Thế cực kỳ bất ngờ, nháy mắt thay đổi cái nhìn về vị đại thiếu gia thanh danh bất hảo này.

Chúc Dĩ Lâm vừa định lên tiếng, Trình Giải Thế đã ngăn anh lại, chỉ Triệu Tư Đồng: "Tiểu Đồng lên đi, hai em khớp một cảnh, em cũng đọc kịch bản rồi chứ? Cứ diễn cảnh đưa thuốc đêm tuyết đi —— Tiểu Đồng khóc lóc đưa thuốc cho nam chính, nam phụ ngăn cản, không cho cô tiến vào."

Triệu Tư Đồng nghe vậy liền đứng dậy, muốn tìm đạo cụ.

Đạo diễn Trình khá hài hước, múc cho cô một bát canh bò nạm cà chua, bảo cô bê lên, giả vờ là thuốc.

Triệu Tư Đồng cố ý ra sức dụi khóe mắt cho đỏ lên, sau đó chuẩn bị cảm xúc, mắt ầng ậng nước, đi đến trước mặt Lục Gia Xuyên.

[Hồng Y] là một bộ phim cổ trang.

Bối cảnh thời đại là năm cuối vương triều, các phương chiến loạn, giặc cướp tứ phương. Nữ chính Liễu Trường Ca kế thừa sự nghiệp của cha, trở thành người cai quản mới của tiêu cục Trấn Sơn, vừa cưỡi ngựa nhậm chức xong đã nhận được một đơn hàng kinh người —— Nàng phải hộ tống một người, từ Giang Nam đến Mạc Bắc, vận tiêu thành công sẽ có thể nhận được vạn lượng vàng.

Người này chính là nam chính, Thịnh Vô Phong tay không tấc sắt nhưng tâm cơ ngút ngàn.

Vận tiêu thời loạn lạc gian nan, nhưng không thể đập vỡ bảng hiệu tổ truyền. Để bảo vệ chuyến tiêu này chu toàn, Liễu Trường Ca tốn một món tiền lớn, mời rất nhiều cao thủ.

Mà cố chủ Thịnh Vô Phong có tài sản vô tận và nỗi tịch mịch vô bờ, niềm vui thú duy nhất khi còn sống là hại người. Y tự tay hại từng cao thủ, đồng thời vào lúc Liễu Trường Ca tứ cố vô thân, thừa vắng mà vào, quyến rũ nàng, đêm ngày ngủ cùng nàng, dụ dỗ khiến nàng quyết một lòng theo, gần như quên mất bản thân là ai.

Bên cạnh Liễu Trường Ca có một vị hôn phu thanh mai trúc mã đã ái mộ nàng nhiều năm, chính là nam phụ Lục Gia Xuyên phải diễn, Phương Ngọc Xuân.

Phương Ngọc Xuân nhìn thấu bản tính bên dưới lớp mặt nạ của Thịnh Vô Phong, ngăn cản nhiều lần, nhưng nữ chính như bị ma quỷ mê hoặc thần trí, biết được chân tướng mà vẫn không chịu hối cải. Phương Ngọc Xuân không nhịn nổi nữa, quyết định giết Thịnh Vô Phong, đầu xuôi đuôi lọt.

Thế nhưng, vụ làm ăn từ Nam ra Bắc vẫn chưa xong, Thịnh Vô Phong không thể chết, nếu không bảng hiệu trăm năm của tiêu cục Liễu gia sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.

Phương Ngọc Xuân kìm nén.

Cẩu nam nữ phòng bên ban ngày đi đường, đến tối sênh ca hàng đêm, hắn gần như sắp phát điên.

Cuối cùng, có một đêm nọ, khi Thịnh Vô Phong làm đến mức Liễu Trường Ca chết đi sống lại, trái tim Phương Ngọc Xuân cũng chết theo.

Hắt bất chấp tất cả, xách đao xông vào cửa.

Trông thấy vị hôn thê y phục không đủ che thân, Phương Ngọc Xuân cứng đờ ra mấy giây. Chỉ trong giây lát do dự, hắn đã bị Thịnh Vô Phong kéo lên giường, hồ đồ làm chuyện một đêm ba người.

Nhưng người thỏa mãn dục vọng của hắn không phải Liễu Trường Ca hắn vẫn luôn thích, mà là thứ tai vạ hắn muốn giết kia.

Thịnh Vô Phong tình cảm nói với hắn: "Trông ngươi rất giống người yêu đã chết của ta."

Sau đó một mực quấn lấy hắn, hắn càng cự tuyệt, Thịnh Vô Phong càng đeo bám, chơi chán Liễu Trường Ca, dồn hết tinh lực lên người hắn. Nỗi căm hận và sự tàn nhẫn tràn ngập lòng hắn đều bị kích thích ra. Khi hắn qua đêm cùng Thịnh Vô Phong, hầu như đều sử dụng bạo lực.

Thịnh Vô Phong vui vẻ chịu đựng chuyện này, hắn càng căm hận, Thịnh Vô Phong càng dễ thỏa mãn.

Liễu Trường Ca hoàn toàn không biết gì về việc đó.

Cảnh đưa thuốc hắn sắp diễn được thiết lập trên mối quan hệ ba người vi diệu.

Lục Gia Xuyên nhập vai rất nhanh, hắn ngăn trước mặt Triệu Tư Đồng, thốt ra lời thoại: "Sao muội biết y mắc phong hàn? Y không chết được, không cần uống thuốc."

Triệu Tư Đồng thấp hơn Lục Gia Xuyên một cái đầu, lúc ngẩng đầu khóc lóc trông thật đáng thương: "Phương ca ca, chàng không biết võ công, cơ thể rất yếu, huynh để muội vào đi. Vì sao huynh lại hận chàng đến vậy? Nếu như là vì muội, thì muội xin lỗi huynh, huynh có muốn trách thì hãy trách muội đi, hà tất phải nhốt chàng trong xe ngựa suốt ngày đêm, chàng không chịu nổi đâu!"

"Phương Ngọc Xuân" mặt mày sa sầm, không nói lời nào, ánh mắt nhìn "Liễu Trường Ca" có mấy phần thương hại và mỉa mai, còn có nỗi hổ thẹn và nhục nhã mà bản thân hắn không sẵn lòng thừa nhận.

—— Hắn không muốn để nữ nhân hắn luôn ái mộ biết, hắn cũng đã thành khách trên giường của Thịnh Vô Phong.

Đây là một tình cảm phức tạp.

Trong kịch bản không viết rõ cuối cùng Phương Ngọc Xuân có thay lòng không? Hắn cũng bị quyến rũ ư? Hay vẫn chưa thay lòng, chỉ trầm mê trong dục vọng trái ngược với đạo đức, lẫn lộn giữa ái và dục.

Nội dung không được kết luận trong kịch bản, chỉ đành để diễn viên tự lý giải.

Lục Gia Xuyên hiển nhiên lý giải rằng Phương Ngọc Xuân đã thay lòng, hắn đã yêu nam nhân khiến hắn căm hận kia.

Vậy nên khi diễn, Lục Gia Xuyên đã thêm vào một chút thái độ thù địch không thể tự chủ trong tình cảm với Triệu Tư Đồng. Hắn không kiên nhẫn với nữ chính, không muốn dỗ dành nàng như trước đây nữa, nàng càng khóc, hắn càng thấy phiền.

Hắn phát hiện được sự biến hóa trong tâm trạng của bản thân, lòng lại càng căm hận, càng thấy nữ chính khóc chướng mắt.

Đối đáp mấy lời thoại, biểu hiện của Lục Gia Xuyên khiến tất cả mọi người ở đây bất ngờ, bao gồm cả Chúc Dĩ Lâm.

Anh thực sự không ngờ rằng Lục Gia Xuyên lại diễn tốt như vậy —— tốt hơn cả trong dự liệu của anh.

Đạo diễn Trình khá hài lòng, quay đầu nói với biên kịch: "Đoạn này có thể sửa lại được không? Xóa cảnh khóc của nữ chính, đổi thành bọn họ cãi nhau thì sao?"

Biên kịch gật đầu: "Để tôi về nghĩ lại."

Chúc Dĩ Lâm gọi Lục Gia Xuyên quay về chỗ ngồi, tự tay rót cho hắn một ly nước: "Sao lại diễn được vậy? Em từng học sao?"

"Không." Lục Gia Xuyên lắc đầu, không để anh buông ly nước ra đã uống một ngụm từ tay anh, thấp giọng nói, "Chắc là thiên phú đó, để xứng đôi với anh Chúc Dĩ Lâm hơn, sao em có thể không diễn được chứ?"

Chúc Dĩ Lâm cười một tiếng, ngẩng đầu lên, thấy Triệu Tư Đồng đang nhìn bọn họ. Chạm phải ánh mắt của anh, cô vội vàng cúi đầu không nhìn nữa, trạng thái vốn đã thiếu tự nhiên lại càng thêm thiếu tự nhiên.

Những người khác đều quen biết, đang trò chuyện lẫn nhau, chỉ có Triệu Tư Đồng là người mới, lúng túng ngồi đó, không biết nên tiếp chuyện ai.

Trình Giải Thế nói với cô: "Tiểu Đồng đừng ăn nhiều quá, em phải giảm báo để lên hình đẹp hơn."

Triệu Tư Đồng gật đầu, ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.

Trình Giải Thế lại nói: "Em add Wechat Chúc Dĩ Lâm đi, phim này chúng ta nhiều cảnh thân mật lắm, không quen thì diễn quá gương gạo, hai người làm quen đi."

Chúc Dĩ Lâm không có ý kiến gì, Lục Gia Xuyên đột ngột xen vào: "Quen thì không phải còn gượng gạo hơn à? Khỏi add đi."

Căn phòng tĩnh lặng một giây, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hắn.

Trình Giải Thế ngây ra, quay đầu nhìn Chúc Dĩ Lâm với ánh mắt khinh bỉ: "Người của cậu sao đấy? Muốn làm người ta bẽ mặt thế à?"

Chúc Dĩ Lâm giống như một vị phụ huynh tồi tệ dung túng nít ranh phá phách, vờ như không thấy.

Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ: "Hay là... tôi lập nhóm cho mọi người nhé? Mọi người đều vào hết, làm quen nhau luôn."

Đạo diễn Trình nói lập nhóm là nhanh chóng lập luôn, thêm tất cả mọi người ở đây vào.

Lần này Lục Gia Xuyên không còn lý do sinh sự nữa, nhưng sau khi tan cuộc, hắn về nhà cùng Chúc Dĩ Lâm, sắc mặt vẫn buồn bực.

Đàm Tiểu Thanh và tài xế ngồi hàng trước, Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên ngồi hàng sau, trong xe đang phát một bài hát trữ tình chậm rãi.

"Bộ phim này nhiều cảnh giường chiếu thế." Lục Gia Xuyên túm lấy ngón tay Chúc Dĩ Lâm, mân mê từng ngón một, "Đạo diễn không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Các anh quay trắng trợn như vậy, rất có hại cho thanh danh của diễn viên nữ. Bảo biên kịch xóa đi, giữ cảnh của em với anh là đủ rồi, em không quan tâm thanh danh đâu."

Chúc Dĩ Lâm: "..."

"Em được lắm đấy cục cưng." Chúc Dĩ Lâm giơ tay lên ôm mặt hắn, ghé rất sát, nhưng không hôn hắn, "Hôm nay em làm anh ghen ngược, em có biết cả tối nay anh không vui hay không? Bây giờ huề rồi nhé."

"Hả? Em làm anh ghen lúc nào?"

"Em đoán xem?"

"Em có biết đâu." Lục Gia Xuyên ngỡ ngàng, "Anh ghen với ai?"

"..."

Chúc Dĩ Lâm không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, vừa nhắc là anh đã mất hứng.

Thấy sắc mặt anh lại thay đổi, Lục Gia Xuyên khó hiểu, quan sát anh chằm chằm.

Chúc Dĩ Lâm quay mặt đi, Lục Gia Xuyên cũng quay theo, tiếp tục nhìn anh chằm chằm. Hai người quay mấy vòng như chơi ú òa. Cuối cùng Chúc Dĩ Lâm không nhịn được nữa, nói thẳng: "Cô gái em thích rốt cuộc là ai? Em đừng thích cô ta nữa được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện