Khi Chúc Dĩ Lâm không quay phim, công việc vừa bận rộn vừa rải rác, mặc dù có ở Hồng Thành cũng thường không về nhà qua đêm, mà dựa vào lịch trình sắp xếp ngày hôm sau rồi nghỉ ngơi ở gần đó, đi lại đỡ mệt nhọc.

Nhưng tối hôm nay, Lục Gia Xuyên muốn tới tìm anh, anh liền gửi địa chỉ của mình sang, ở nhà chờ Lục Gia Xuyên tới cửa.

Chúc Dĩ Lâm ở tầng cao nhất, một căn thật lớn, thang máy nối thẳng cửa, không được anh xác nhận thì không ai lên nổi.

Vậy mà, đã hơn 11 giờ rồi mà Lục Gia Xuyên vẫn chưa có tin tức, anh vừa đọc kịch bản vừa đợi, đã lờ mờ buồn ngủ.

Hôm nay Lục Gia Xuyên hẳn là ở nhà đàm phán tính sổ với mẹ kế và chị gái.

Như hắn nói, lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, muốn tính rõ sổ sách của Tập đoàn Bác Quang thì chắc chắn phải tốn rất nhiều sức lực. Ban đầu Chúc Dĩ Lâm nhìn bộ dạng đáng thương thê thảm của Lục Gia Xuyên, cho rằng hắn là người ngoài rìa ở nhà họ Lục, chỉ cần không tham dự là có thể nhanh chóng thoát thân. Nhưng nào ngờ, cái rìa của Lục Gia Xuyên chưa đủ triệt để, thế mà lại thành hiệp sĩ đổ vỏ.

Chúc Dĩ Lâm thầm nghĩ, nếu đã vậy, em trai ngốc bạch ngọt của anh tốt nhất cứ ký với Tinh Tụng đi, anh muốn nắm người ấy trong tay, đích thân trông nom mới yên tâm.

Lạ đời là, Lục Gia Xuyên thế mà tự cảm thấy hài lòng, phân tích đến là đâu ra đấy, nói Tinh Tụng không phù hợp?

Em ấy thật sự biết thế nào là phù hợp sao?

Trí thông minh dồn hết lên kỹ năng làm nũng rồi chắc.

Chúc Dĩ Lâm hờ hững lật kịch bản [Hồng Y], chú trọng nhìn hình tượng của nam phụ, còn chưa phân tích được mạch suy nghĩ, Lục Gia Xuyên đã đến.

Anh quăng kịch bản đi, đứng dậy mở cửa.

"Chào buổi tối, tặng anh nè." Vậy mà Lục Gia Xuyên lại ôm một bó hoa trong lòng, còn là hoa hồng đỏ rất khoa trương, "Đợi lâu như vậy, có nhớ em không? Em siêu nhớ anh luôn đó anh ơi."

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Cục cưng, em đã đáng yêu lắm rồi, đừng giả bộ đáng yêu nữa được không?

Mí mắt Chúc Dĩ Lâm giần giật, nhưng có vẻ như Lục Gia Xuyên cảm thấy làm vậy mới phù hợp với chức trách của bạn trai, hắn phải yêu đương với Chúc Dĩ Lâm một cách kính nghiệp, cố gắng dỗ dành người ta.

Thế là, Chúc Dĩ Lâm vừa đóng cửa lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Gia Xuyên đẩy lên tường. Ngay sau đó, một nụ hôn mang theo hương hoa hồng đặt ngay lên trán anh.

Chúc Dĩ Lâm sững sờ.

Lục Gia Xuyên dường như vẫn chưa hôn đủ, đôi môi ấm áp chưa rời khỏi làn da anh ngay, mà trượt xuống dọc theo sống mũi, chậm rãi, chậm rãi, mang theo dòng điện như có như không, hôn lên môi trên của anh.

Hơi thở của Chúc Dĩ Lâm ngừng lại, Lục Gia Xuyên lại rụt tay về đúng ngay đúng lúc này, lùi ra sau một bước, giống như "phục vụ" xong xuôi, quay người đi vào phòng khách.

"Một mình anh ở nhà lớn vậy à? Anh." Lục Gia Xuyên đi lòng vòng trong phòng khách, tìm vị trí thích hợp rồi cắm hoa vào, cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa.

"..."

Chúc Dĩ Lâm phát hiện ra, Lục Gia Xuyên hình như hơi mâu thuẫn, khi làm một vài việc thì cực kỳ tự nhiên lại lớn mật, nhưng nếu anh quan sát hắn tỉ mỉ, ánh mắt vừa ngó qua, Lục Gia Xuyên sẽ lại có vẻ rất căng thẳng, tránh né không đối mặt với anh.

Chúc Dĩ Lâm đáp lại: "Rộng chút thì dễ bày đồ, anh nhiều đồ mà —— Em ở đâu qua đây vậy, ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Lục Gia Xuyên nhìn kịch bản vừa bị anh quăng lên sofa, cầm lên nhìn qua, "Đây là phim mới của anh à? Hồng Y? Cuốn này hình như em đọc rồi, có vẻ cũng không tệ."

Chúc Dĩ Lâm ngồi xuống cạnh hắn: "Rất tốt, chỉ là hơi vượt tiêu chuẩn."

"Vượt tiêu chuẩn?"

"Ừ, bây giờ hạng mục này nằm trong tay Trình Giải Thế, anh ta muốn sửa kịch bản, làm rõ những tình cảm mập mờ sơ lược trong kịch bản gốc, quay mãnh liệt hơn."

"Ví dụ?"

"Tăng thêm nhiều cảnh giường chiếu."

"..." Lục Gia Xuyên nhướng mày, rõ ràng không vui vẻ gì, "Phải quay thật à?"

Chúc Dĩ Lâm liếc mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là quay giả, em nghĩ gì vậy?"

"Không phải, ý em là anh có thể dùng thế thân không, phải tự lên à?"

"Ừ, phải."

"..."

Lục Gia Xuyên nhìn Chúc Dĩ Lâm chăm chú, sắc mặt lúc đen lúc trắng, đột nhiên nhào lên ôm anh, nhấn cả người anh xuống ghế sofa, khẽ giọng: "Anh có thể không quay được không anh, em không muốn nhìn anh lên giường với người khác đâu, giả cũng không được. Nếu có người ngoài ôm anh thế này như em, em sẽ đau lòng lắm."

"Sao em giỏi làm nũng thế?" Trong nhà Chúc Dĩ Lâm mở lò sưởi, rất nóng, Lục Gia Xuyên không biết chừng mực cọ tới cọ lui trên người anh, khiến anh có chút thấp thỏm không yên, nhịn không được mà giữ chặt eo Lục Gia Xuyên, ôm người ta vào lòng mình.

Người yêu trong lòng, thảo luận chủ đề lên giường với anh, Chúc Dĩ Lâm đúng là ngọn núi băng thành tinh, nhưng anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, sao mà nhịn nổi?

Chúc Dĩ Lâm kìm lòng không đặng muốn kề sát hơn, ngoài mặt lại không hề có biểu cảm gì, nghiêm túc nói: "Vẫn chưa chọn xong diễn viên, cảnh của nam phụ không ít đâu, em muốn diễn không?"

Lục Gia Xuyên chớp chớp mắt: "Anh có thể quyết định diễn viên? Nhưng mà để em dựa vào quan hệ với anh mà đi cửa sau, không tốt lắm đâu?"

"Đúng là có phần không tốt lắm, anh cảm thấy em không hợp nam phụ." Chúc Dĩ Lâm nói, "Hắn là một tên thần kinh nham hiểm, em cảm thấy em diễn được không?"

Lục Gia Xuyên gật đầu: "Em được mà, thử xem?"

"Hả? Thử thế nào?"

Chúc Dĩ Lâm vừa dứt lời, bàn tay ôm eo Lục Gia Xuyên liền đột nhiên bị đẩy ra. Lục Gia Xuyên trở mặt như lật sách, giơ hai cánh tay anh lên rồi khóa lại trên đỉnh đầu, tay kia thì tóm lấy cổ anh.

Lục Gia Xuyên dùng sức rất mạnh, Chúc Dĩ Lâm đau đến mức rụt lại theo phản xạ.

Nhưng chân anh cũng bị đè xuống, đầu gối Lục Gia Xuyên đặt giữa hai đùi anh, hoàn toàn che anh lại dưới cơ thể mình, không thể động đậy. Sau đó, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, dán lên đôi môi bị nóng đến mức ửng đỏ của anh, nói với một giọng điệu rất bệnh hoạn: "Anh, em đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, anh thích em dùng sức hơn không?"

Dưới hông hắn có động tác mờ ám, sofa khẽ lúc lắc theo.

Đèn treo trên đỉnh đầu, hắn áp lên người Chúc Dĩ Lâm, gương mặt ngược sáng, đường nét sắc sảo được che giấu dưới bóng đổ, trong con ngươi như thể nuôi một loài hung thú dữ tợn, đang cố gắng phá lồng chui ra, chà đạp Chúc Dĩ Lâm thành bùn ——

Chúc Dĩ Lâm hít thở căng thẳng, rất lâu sau vẫn không phát ra tiếng nào.

Lục Gia Xuyên thấy nét mặt anh không ổn, vội vàng thu tay lại: "Xin lỗi."

Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.

Lục Gia Xuyên nằm sấp trên người anh, cọ cái đầu xù lông của hắn vào cổ anh, y như một chú chó con: "Em đang tập diễn với anh đó, anh không vui à, anh? Em diễn không tốt, làm anh thất vọng rồi ư?"

"... Không phải, rất tốt."

Chúc Dĩ Lâm lòng còn sợ hãi, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên, người kia thì hoàn toàn bình thường, còn cười với anh một tiếng: "Vậy thì là em diễn thật quá, làm anh sợ rồi à? Chúng ta huề nhau."

"Hả?" Chúc Dĩ Lâm khó hiểu.

Lục Gia Xuyên nhắc anh: "Ngày trước anh từng dọa em như vậy, anh quên rồi à?"

"..."

Không quên, Chúc Dĩ Lâm muốn quên cũng quên không nổi.

Từ cấp 3 anh đã thích phim ảnh, khi ấy, nói về chuyện tương lai với Lục Gia Xuyên, trong lúc Lục Gia Xuyên vẫn chưa biết mình muốn làm gì, anh đã rất kiên định nói: Anh muốn làm một diễn viên ưu tú.

Lục Gia Xuyên rất ngạc nhiên, quấn rít lấy anh, bảo anh diễn một đoạn cho hắn xem.

Chúc Dĩ Lâm rất ngượng ngùng, không có kịch bản cũng không có không khí, làm sao diễn được? Hơn nữa lúc ấy anh vẫn chưa học biểu diễn một cách có bài bản, chỉ là đặt mục tiêu mà thôi.

Lục Gia Xuyên lại không quan tâm chuyện đó, khăng khăng đòi anh biểu diễn một đoạn, mình thì làm khán giả cho anh.

Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ, vắt óc nghĩ ngợi cả buổi, không bịa ra được kịch bản. Anh nhìn cái bộ dạng thực sự thiếu giáo dục, một mực đòi xem anh diễn, muốn cười trên nỗi đau của người khác của Lục Gia Xuyên, liền mượn cớ giãi bày, nghiêm túc nói với Lục Gia Xuyên: "Anh diễn cảnh tỏ tình được chưa, em làm cô gái anh thích, đứng yên ở đây, nghe anh nói là được."

Lục Gia Xuyên nghe lời.

Chúc Dĩ Lâm vốn định trêu chọc hắn, nhưng lại chột dạ, diễn tỏ tình giả thành tỏ tình thật, liến thoắng một loạt lời thoại phù hợp với không khí tỏ tình, càng nói càng chân thành. Lục Gia Xuyên phát sợ, ngây ngẩn đứng yên tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn anh.

Chúc Dĩ Lâm cũng rất hoảng, nhưng điểm khác nhau của bọn họ là, Lục Gia Xuyên hoảng thì sẽ xù lông, hòng làm nũng lừa gạt cho qua.

Nhưng Chúc Dĩ Lâm càng hoảng trong lòng, biểu hiện càng bình tĩnh.

Anh bình tĩnh đối mặt với Lục Gia Xuyên, mắt Lục Gia Xuyên càng lúc càng trợn tròn, như muốn so với anh xem mắt ai to hơn, trông đến ngớ ngẩn.

Miệng còn há hốc ra, trước đó bọn họ mới ăn kem với nhau. Chúc Dĩ Lâm mượn thị giác và vị ngọt còn sót lại trong miệng mình, tưởng tượng ra hương vị đôi môi của Lục Gia Xuyên. Đầu anh nóng lên, nói thật nhanh "Anh vẫn luôn rất thích em", sau đó túm lấy cổ áo đồng phục của Lục Gia Xuyên, gặm một cái lên môi hắn.

Lục Gia Xuyên ngây ra, sau khi sực tỉnh thì giậm chân tại chỗ: "A a a a a a!"

Chúc Dĩ Lâm: "... Em điên à?"

Lục Gia Xuyên đỏ bừng mặt mũi, nói rối rắm: "Nụ nụ nụ nụ... Nụ hôn đầu của em!"

Lỗ tai Chúc Dĩ Lâm cũng đỏ ửng, anh che lỗ tai lại, giấu đầu hở đuôi, hừ lạnh một tiếng: "Là tự em chịu diễn với anh, không phải lỗi của anh."

Lục Gia Xuyên điên thật rồi, mặc đỏ đến mức bốc khói, nhảy quanh anh như đang lên đồng, làm phép tại chỗ.

Chúc Dĩ Lâm không biết hắn đã làm phép gì, có thể là phép giam giữ liên quan đến mối tình đầu chắc, giống cái loại cổ mà con gái Miêu Cương hạ cho người mình phải lòng trong truyền thuyết. Nếu không, vì sao đã 7 năm trôi qua, anh đã va chạm trong cuộc sống phức tạp này rồi, lại vẫn nhớ mãi không quên cậu bé ngày xưa?

Chúc Dĩ Lâm kéo lại suy nghĩ xa vời kia, nói với Lục Gia Xuyên: "Em muốn diễn nam phụ không? Em thấy được thì anh sẽ dẫn em tới gặp mặt đạo diễn, nói chuyện với anh ta."

Lục Gia Xuyên gật đầu: "Được, nhưng gần đây em hơi bận. Chuyện trong nhà, anh biết mà... Bộ phim này định khai máy khi nào?"

"Vẫn chưa quyết nữa, không vội, em giải quyết việc riêng trước đi."

Chúc Dĩ Lâm đẩy cái đầu đang trên vai mình của Lục Gia Xuyên ra, nâng mặt hắn lên, nhìn hắn ở khoảng cách gần: "Nhà em rốt cuộc có chuyện gì vậy? Huyên náo ầm ĩ ra ngoài, ảnh hưởng rất tệ đến em, em không thanh minh sao? Nếu như cần giúp đỡ thì cứ mở miệng, anh ủng hộ em vô điều kiện."

"Không cần không cần." Lục Gia Xuyên vội nói, "Không sao đâu, anh đừng lo. Bà chị em yêu phải một thằng ăn bám muốn leo cao thích đầu cơ trục lợi, rung rinh đến mức ngu người ấy mà, anh không cần quan tâm mấy lời chị ta nói đâu."

"..."

Chúc Dĩ Lâm khẽ nhíu mày, Lục Gia Xuyên liền lập tức vuốt lên ấn đường anh: "Anh buồn ngủ không, anh, chúng ta đi ngủ đi?"

"Ừm." Chúc Dĩ Lâm đáp, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, anh đã tìm nhà ở gần chỗ anh cho em rồi, ngày mai em đi xem thử xem? Không có vấn đề gì thì chuyển tới đi."

Lục Gia Xuyên nghe vậy thì xụ mặt ra: "Vì sao lại ở gần chỗ anh? Em muốn ở chung với anh, rõ ràng nhà anh to đùng thế này, để trống thì lãng phí lắm."

Hắn nhân cơ hội bầu không khí đang tốt đẹp, có gan cố tình gây sự, đưa tay che miệng Chúc Dĩ Lâm lại, không cho anh phản đối: "Em kệ đấy, em cứ muốn ở chung với anh cơ. Em sẽ gọi cho thư ký ngay lập tức, bảo anh ta đưa hành lý tới!"

Chúc Dĩ Lâm: "... Có thể Ôn Nhàn sẽ nổi điên."

"Chị ta quan trọng hay là em quan trọng?" Lục Gia Xuyên không thầy mày vẫn làm nên, học được cái trò rỉ tai bên gối, "Nếu chị ta không đồng ý, thì anh đuổi chị ta luôn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện