Hai người bọn họ cứ như vậy mà đi theo đặc vụ Reid, những người còn lại chỉ biết nhìn bóng dáng của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển, nhất thời chưa kịp phản ứng, Luke vẫn còn đang ôm cái mũi của mình, “Ấy da…..Ta làm sao lại quên…..Leo đã bị hắn đánh trọng thương cả tháng trời mới khỏi….”

“So với lo lắng cho cái mũi của ngươi thì tốt hơn hết là đi lo lắng người nọ sẽ làm ra chuyện gì.” Matthew dùng ngữ khí lạnh lùng để nói như vậy, Deer cũng có quan điểm giống hắn, vừa cười khổ vừa nói, “Ta luôn cảm thấy Leo đã rất khủng bố, không ngờ ông chủ quán bar này cũng vậy, dù sao bề ngoài của hắn thật sự làm cho người ta nhìn không ra.”

Owen bảo mọi người đều quay về làm việc, hắn ngồi xổm xuống đất rồi bắt đầu thu dọn mấy tờ nhạc phổ, “Không biết tiếp theo sẽ thế nào.”

“Chúng ta cứ mở mắt ra mà chờ.” Morris nhìn hai người từ đằng xa, rốt cục dùng những lời này để kết thúc sự trầm mặc mà hắn vẫn luôn bảo trì.

Đám người của Vu Duy Thiển ly khai khỏi tòa nhà, công ty quản lý của Lê Khải Liệt đặt trụ sở chính tại Manhattan, lúc này là giữa trưa, xe cộ ở bên ngoài không ngừng qua lại, mọi người đều vội vàng đi dùng cơm trưa văn phòng, quầy bán hotdog ở góc đường có rất nhiều người đang xếp hàng, còn có vài người ngồi ở băng ghế để dùng bữa.

“Ở nơi này đi, hy vọng các ngươi không ngại.” Reid dẫn bọn họ đến băng ghế bên cạnh bãi cỏ, sau đó mời bọn họ ngồi xuống, “Ta tin rằng hai vị đều biết rất rõ lý do vì sao ta đến đây, ma cà rồng, giới truyền thông đã xưng hô tên hung thủ này như vậy.”

Lê Khải Liệt đeo kính râm, hắn đứng trước băng ghế, đưng lưng về hướng người đi đường, “Ngươi muốn hỏi cái gì?” Lúc này mọi người đang tất bật ngược xuôi, không ai phát hiện ra hắn là siêu sao Lê Khải Liệt.

Đặc vụ Reid cũng không ngồi xuống, hắn nhìn hai người ở trước mặt trong chốc lát, đột nhiên đặt câu hỏi, “Thật có lỗi, trước tiên ta muốn biết quan hệ của hai vị một chút, các ngươi là…..tình nhân?” Đôi mắt màu thủy tinh khẽ giật giật dưới ánh mặt trời, hết nhìn Lê Khải Liệt lại chuyển sang Vu Duy Thiển.

“Không phải!” Richard vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên ném áo choàng xuống băng ghế làm vang lên một tiếng chát, hắn phát hiện bản thân mình rất kích động, lập tức kéo lỏng cà vạt, “Bọn họ không phải là quan hệ này, chỉ là bạn bè, phải không? Wirth?” Ánh mắt hy vọng nhìn Vu Duy Thiển.

Khả năng quan sát của Reid vô cùng nhạy bén, hắn can đảm hơn so với người khác một ít, hắn thấy được rất nhiều chi tiết cho nên mới đưa ra vấn đề này, nhưng với thân phận của Lê Khải Liệt, nếu công chúng biết vị siêu sao này có quan hệ như vậy với một người đàn ông thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, cho nên trả lời phải vô cùng cẩn thận, mà hắn rất muốn biết hai người kia sẽ đáp lại như thế nào.

“Chuyện đó và vụ án có liên quan hay sao?” Trên mặt của Vu Duy không có dấu vết gì có thể quan sát, nhìn từ chính diện thì chỉ thấy vẻ lãnh đạm của hắn, tròng kính phản xạ ra ánh sáng trắng.

“Có thể có liên quan hoặc không, trước khi chưa biết được đáp án thì tất cả mọi chi tiết đối với ta đều hữu dụng.” Reid mỉm cười với bọn họ, hắn ắt hẳn là người không có thói quen lộ ra khuôn mặt tươi cười, mỗi một lần cười thì chỉ tác động vẻ bề ngoài mà không thể nhìn thấy ý cười bên trong.

Richard lại tìm thấy manh mối trong vẻ lãnh đạm của Vu Duy Thiển, hắn có một loại dự cảm không lành, trong một tháng này chẳng lẽ Lê Khải Liệt vẫn luôn ở bên cạnh Wirth?

“Như ngươi đã nhìn thấy, đúng vậy.” Câu trả lời của Lê Khải Liệt đáp lại Reid đã đánh vỡ hy vọng cuối cùng của Richard, hắn nói một cách thản nhiên, không hề do dự, hắn quyết định mọi chuyện rất nhanh, nhưng hắn ít khi hối hận đối với quyết định của mình. Để cho đặc vụ liên bang này biết được quan hệ của hắn và Vu Duy Thiển thì cũng chẳng có gì đáng ngại.

“Không cần giấu diếm chuyện này vì ta, Duy. Duy yêu của ta….” Hắn nắm lấy tay của Vu Duy Thiển rồi đặt lên môi, sau đó khẽ hôn một cái, Vu Duy Thiển trông rộng nhìn xa hơn hắn, nhưng ngay lúc này Lê Khải Liệt chỉ biết một chuyện, hắn không muốn phủ nhận quan hệ giữa bọn họ.

“Nếu chúng ta không phải là quan hệ tình nhân vậy thì ngươi nói hết thảy những gì xảy ra giữa chúng ta là cái gì? Đấu vật? Hay là một môn thể thao?” Ngón tay của Lê Khải Liệt lướt qua lòng bàn tay của Vu Duy Thiển, mang theo độ ấm ám muội, bao hàm thâm ý, hàng lông mày nhướng lên một cách tà khí, hoàn toàn hiển lộ bản chất ác liệt của hắn.

Động tác nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng đồng thời cũng rất dịu dàng, “Đừng e ngại sự nghiệp của ta sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ vẫn chưa cần thiết, ta nghĩ vị đặc vụ liên bang này sẽ không tiết lộ với giới truyền thông, có đúng hay không?”

Hắn nhìn Reid, câu nói cuối cùng lại giảm bớt độ ấm, khó có thể nhận biết đôi mắt phía sau gọng kính đen đang có tâm tình gì. Reid đã nhận được đầy đủ lời cảnh cáo của hắn, nhưng Reid vẫn dùng biểu tình kỳ dị mà mỉm cười, cam đoan một cách sảng khoái, “Đương nhiên,”

Vu Duy Thiển lại một lần nữa kiến thức được sự lớn mật của Lê Khải Liệt, bất quá cũng không cần cho người ta biết quan hệ giữa hai người bọn họ là đấu vật hay là loại vận động khác, vì thế sắc mặt hơi trầm xuống, “Bỏ qua lần này, với lại, lần sau những chuyện như vậy không cần phải nói ra.” Tuy rằng trách cứ nhưng hắn cũng không rút tay ra khỏi bàn tay của Lê Khải Liệt.

Reid tựa hồ cũng cảm thấy kinh ngạc khi bọn họ thừa nhận thẳng thắn như vậy, một lúc sau mới lên tiếng, “Ta cam đoan với các ngươi, cảnh sát sẽ bảo đảm chuyện riêng tư của các ngươi không bị tiết lộ, trừ phi chuyện này có liên quan đến vụ án.”

Bổ sung thêm một câu mang theo theo hàm nghĩa khác, lúc này sắc mặt của Richard đã tối sầm, hắn dời mắt khỏi bàn tay đang giao nhau của hai người, hắn nói một cách cứng ngắc với Vu Duy Thiển, “Cách đây không lâu, ở thành phố San Bruno từng xảy ra một vụ nổ lớn, cảnh sát bắt được một người khả nghi, theo lời khai của người nọ, hắn vì một người tên là Reese….”

“Trong khi thi thể phát hiện ở Quảng trường Thời đại có lưu lại dòng chữ bằng máu và được ký tên là Reese….” Reid lấy ra một quyển sổ da cầm tay, “Ngài Wirth có thể nói cho ta biết vì sao cậu chủ của nhà W.Locke mất tích mà người nhà của hắn lại đến tìm ngươi hay không? Còn dùng cách đó để tiến hành uy hiếp, quả thật là không tiếc bất cứ giá nào, trong khi có cái gì mà bọn họ không thể nhờ cảnh sát can thiệp?”

“Ta cũng giống như các ngươi, không có đáp án. Nếu đặc vụ Reid điều tra ra được thì làm ơn nói cho ta biết.” Vu Duy Thiển trả lời ngắn gọn dễ hiểu, đây cũng là sự thật, hắn không biết cái tên Reese kia rốt cục là ai, có phải là người năm đó hay không.

Nếu đúng, vậy thì phải nói thế nào với cảnh sát, chẳng lẽ bảo rằng Reese có lẽ đã trở thành ma cà rồng, hay là hắn phải dựa vào việc hút máu nhiều năm như vậy để sống sót?

Hai nam nhân cao ráo nắm tay nhau luôn có vẻ hơi kỳ cục một chút, Vu Duy Thiển buông tay của Lê Khải Liệt ra, nhìn về phía xa, bởi vì nhớ đến dĩ vãng mà nét mặt tinh xảo khi nhìn nghiêng lại hiện lên biểu tình chê cười.

“Hung thủ lưu lại dòng chữ bằng máu, Reese thân yêu của ngươi, ngài Wirth có biết hắn viết cho ai hay không?” Reid luôn quan sát Vu Duy Thiển, hắn đã làm rất nhiều cuộc điều tra, tất cả chi tiết đều chỉ về một hướng.

“Có lẽ là lưu cho ta, nếu đã điều tra đến đây thì không cần thiết phải quanh co lòng vòng.” Gọn gàng dứt khoát, Vu Duy Thiển cảm thấy không cần thiết phải che giấu dư thừa, “Có lẽ ngươi đã phát hiện những vụ án đều xảy ra tại các địa điểm có ta xuất hiện ở lân cận, từ quán bar đến Quảng trường Thời đại, còn có buổi tiệc kia…..không phải hay sao?”

Hắn xoay người, cảm thấy mất kiên nhẫn đối với tình trạng hiện tại, áo choàng màu đen hút nhiệt dưới ánh nắng buổi trưa khiến hắn cảm thấy không thoải mái, tháo lỏng cà vạt trên cổ, hắn lần lượt kể ra tất cả những việc mà hắn biết trước mặt đặc vụ liên bang, cũng không bận tâm người đặc vụ này có sinh ra nghi ngờ đối với hắn hay không.

“Sẽ không! Wirth sẽ không làm chuyện này!” Richard cũng nhanh chóng phát hiện ý tứ theo dõi trong lời của hắn, sắc mặt của hắn lập tức đỏ lên. Reid vẫn duy trì nụ cười kỳ dị của mình, “Không, hiện tại chưa thể xác định, ta chỉ đến đây thẩm vấn mà thôi.”

“Hiện tại chưa thể xác định, như vậy không thể cam đoan về sau sẽ như thế nào?” Lê Khải Liệt cảm thấy vô cùng vớ vẩn, đặc vụ liên bang đang nghi ngờ Duy? Hắn duỗi tay ra, nắm lấy cổ áo của Reid, khiến Reid liền cảm nhận được tầm mắt của Lê Khải Liệt như rắn độc đang quấn quanh toàn thân, cho dù đeo kính râm cũng không thể ngăn cản màu tro lục âm u kia, “Ngươi nghe rõ cho ta, điều tra thì cần phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ mà lại nói xằng nói bậy, ta chỉ cần gọi vài cú điện thoại thì cấp trên của ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ mà đến đây chỉ bảo cho ngươi, nhớ kỹ hay chưa?”

Có Hecate chống lưng, cho dù là giới cảnh sát hay là giới chính trị thì trong tay của Lê Khải Liệt đều có người, đối với một đặc vụ FBI mà nói, việc bị điều chuyển khỏi vụ án là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Reid là một người thông minh, hắn hiểu rõ không nên xung đột trực diện với người nổi tiếng, “Được rồi ngài Leo có thể yên tâm, mọi người đều đã được điều tra, bao gồm cả công ty quản lý của ngươi, khi phát hiện thi thể ở Quảng trường Thời đại thì bọn họ đều ở đó, cho nên mỗi người đều bị tình nghi.”

Nguồn:

Mở rộng phạm vi tình nghi mà không làm cho người ta cảm thấy hắn đang nhằm vào Vu Duy Thiển, Reid biết không thể dễ dàng trêu chọc vào Miracle Leo, ngay lúc này Vu Duy Thiển lại đưa ra nghi vấn, “Ngày đó đã thẩm vấn, bây giờ còn điều tra cái gì nữa?”

Cho dù Reid nghi ngờ hắn, với hắn mà nói thì kỳ thật cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, người trong sạch thì sẽ không lo lắng vì án mạng, điều mà hắn lo lắng hơn chính là cuộc điều tra này sẽ làm cho công ty quản lý của Lê Khải Liệt bị ảnh hưởng xấu.

“Đã tra ra thời điểm tử vong của thi thể phát hiện tại Quảng trường Thời đại, thời điểm tử vong vừa vặn vào lúc đang quay phim, nói như vậy thì các ngươi đã hiểu chưa?” Reid lấy ra một cây bút, viết một chút lên sổ tay, đó là ngày quay clip quảng bá tại Quảng trường Thời đại, mà thi thể lại phát hiện ngay phía sau gầm xe chuyên dụng của Lê Khải Liệt.

Lúc này hết thảy ánh mắt tình nghi đều dừng trên người Lê Khải Liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện