Bước chân của hắn có một chút mất tự nhiên, sau khi trải qua phóng túng như vậy, toàn thân của hắn và Lê Khải Liệt đổ đầy mồ hôi, chuyện này khác với khi làm cùng phụ nữ, đây là một màn tình ái có tính chất hủy diệt, Lê Khải Liệt vẫn chăm chú nhìn hắn từ sau lưng, ánh mắt đặc biệt đến mức cho dù không quay đầu lại thì vẫn có thể cảm giác được.
“Ta đi với ngươi.” Người nam nhân có ý đồ khác bắt đầu đứng lên, theo sát cước bộ của Vu Duy Thiển. Vu Duy Thiển quay đầu lại, nhẹ nhàng nhếch môi chế giễu, như thể đã nhìn thấu ý đồ của Lê Khải Liệt, “Đừng bảo với ta rằng ngươi chỉ muốn đi tắm.”
“Cho dù sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể trách ngươi. Duy, ngươi rất quyến rũ.” Dùng ngữ thanh khàn đặc mà nói như vậy, Lê Khải Liệt ôm Vu Duy Thiển từ đằng sau, cánh tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp sau một màn hoan ái đang ôm lấy lồng ngực trần trụi của hắn, Vu Duy Thiển không khỏi hoài nghi mới vừa rồi có phải mình đã để cho Lê Khải Liệt quá mức làm càn hay không, cho nên bây giờ người này mới không hề kiêng nể như vậy.
“Bây giờ ta vẫn còn dư sức.” Đột ngột nói xong câu đó, hắn dùng sức đẩy Lê Khải Liệt ra phía sau vài bước, sau đó xoay người nhíu mày với đối phương, “Sao, có muốn lại đây hay không?”
Tiếp cận, như vậy đồng nghĩa với việc phải trả giá, Lê Khải Liệt sẽ bị đối xử giống như vậy, bị chế ngự, bị nhấm nháp, bị hung khí của một người đàn ông khác xuyên vào thân thể, thừa nhận sự xâm chiếm vừa kích thích vừa kịch liệt giống như muốn hủy diệt. Vu Duy Thiển vẫn đứng tại chỗ, trên người mang theo đủ loại dấu vết do Lê Khải Liệt đã lưu lại, nhẹ nhàng bâng quơ khiêu chiến với hắn như vậy.
Đợi một lúc vẫn chưa mở lời, tầm mắt của Lê Khải Liệt lưu luyến trên thân thể nam tính cũng giống như hắn, đôi mắt đen láy cho dù ở trong bóng đêm vẫn tản mát một loại cảm giác rất đặc biệt, cùng với bóng đêm hợp thành một thể, lại sáng chói như ánh sao, hắn giống như bị điều khiển, không hề do dự, hắn bước về phía Vu Duy Thiển.
Ngã rẽ trong phòng khách phản xạ ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt bước đến, dấu vết mồ hôi trên người cùng với gương mặt tràn ngập xâm lược bị bóng tối bao phủ, lại một lần nữa tiếp cận hắn, hôn lên lưng hắn, tiếng nói thì thầm vừa nguy hiểm vừa mang theo ý cười khiến cho không khí bị chấn động, “Chỉ cần ngươi ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho ta, thậm chí là muốn giết ta thì ta cũng sẽ nhảy vào cạm bẫy, huống chi chỉ là bị ngươi thượng.”
Nụ hôn từ trên lưng đi dần xuống dưới, hắn quỳ xuống, ngón tay khẽ chạm vào mông của Vu Duy Thiển một chút, giữa hai bắp đùi có một chút dấu vết màu đỏ, điều này làm cho hắn ảo não, “Ngươi chảy máu.” Trong âm điệu nhất thời trở nên luống cuống.
Vu Duy Thiển nhẹ nhàng cười, “Đừng nóng vội, rồi sẽ đến phiên ngươi.” Hắn nghiêng người nhìn xuống người nam nhân đang quỳ dưới chân hắn.
Dùng ngôn ngữ và tư thái như vậy, Vu Duy Thiển hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng nhiều như thế nào đối với chính mình. Điểm đáng sợ nhất của Lê Khải Liệt là hắn luôn luôn dùng cách thức tự nhiên nhất mà thổ lộ tình yêu, trong khi những lời nói gần như khoa trương này lại hoàn toàn xuất phát từ chân thành.
“Đừng vào, lần này ta tha cho ngươi.” Vỗ nhẹ lên mặt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển xoay người đi vào phòng tắm, người nam nhân bị lưu lại đang dùng ánh mắt càng thêm thâm trầm để bám theo hắn, cho đến khi phòng tắm bị đóng cửa.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Vu Duy Thiển dùng nước ấm rửa sạch mồ hôi trên người, cùng với chất dịch sền sệt lưu lại giữa hai chân, khi tẩy đi dấu vết này thì hắn phát hiện ở bên trong bắp đùi cũng có không ít dấu hôn, hắn hoàn toàn không có ấn tượng rằng Lê Khải Liệt đã lưu lại những dấu hôn này từ khi nào, cẩn thận nhớ lại, có thể là lúc Lê Khải Liệt nâng thắt lưng của hắn lên để khuếch trương cho hắn.
Hắn không hề quên cảm xúc khắc sâu khi bờ môi của Lê Khải Liệt chạm lên người hắn, ngay cả bộ phận trong cơ thể cũng bị thăm dò nhấm nháp, bị một người nam nhân khác làm đến mức này, hắn vốn phải cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng hắn không có, trong đầu chỉ còn lưu lại ánh mắt chăm chú của Lê Khải Liệt khi nhìn hắn, không hề để ý cũng không hề bận tâm đến bất cứ cái gì, chỉ muốn dùng ánh mắt để hòa tan hắn, vừa lớn mật vừa làm càn như vậy.
Hắn bị người này làm thay đổi nguyên tắc của chính mình, từ lâu đã quyết định không muốn dính vào chuyện tình cảm, nhưng rốt cục lại rơi vào cạm bẫy của Lê Khải Liệt.
Hắn rõ ràng có thể kiểm soát tính nguy hiểm của Lê Khải Liệt, khi đối phương dùng thái độ cứng rắn và yếu thế thì hắn luôn có thể dùng phương hướng tốt nhất để đối xử. Giống như đã sớm quen với việc săn lùng, luôn dùng cách thức thỏa đáng nhất để làm cho hắn tự nguyện đi vào, chẳng qua bên trong cạm bẫy này không phải chỉ có một mình hắn, mà đồng thời cũng trói buộc hai người bọn họ.
Chờ đến khi tắm xong, Vu Duy Thiển lau khô thân thể rồi mặc vào áo choàng tắm mà đi ra ngoài. Lê Khải Liệt đang đứng bên cửa sổ, hắn đã tắm ở một gian phòng khác, trên người có mùi hương của xà phòng, trên lưng quấn khăn tắm, khoanh hai tay mà dựa lên tường, chờ Vu Duy Thiển đi ra, tầm mắt của hai người chạm nhau giữa không khí.
Cho dù không phải là quan hệ nam nữ, nhưng một khi vượt qua giới hạn thì ở một lúc nào đó vẫn sẽ khiến cho bầu không khí trở nên tế nhị. Ánh mắt của Vu Duy Thiển dừng lại một chút, từ bên người hắn đi qua, ngay lúc này Lê Khải Liệt đột nhiên choàng tay ôm lấy Vu Duy Thiển, mãnh liệt hôn lên môi đối phương, cho đến khi hơi thở của hai người đều dồn dập, “Ta yêu ngươi.” Hô hấp hung mãnh cùng với lời thì thầm dịu dàng hòa hợp vào nhau.
Vu Duy Thiển cũng ôm lấy Lê Khải Liệt, siết chặt thắt lưng của hắn để làm nụ hôn thêm sâu, đến khi ý thức được chuyện này sẽ dẫn đến một cuộc chiến khác thì Vu Duy Thiển liền ngừng lại, đưa tay nắm lấy tóc của Lê Khải Liệt rồi kéo hắn lại gần, hơi thở tiếp tục giao hòa, sau đó là hai chữ được cất lên, “Đi ngủ.”
Kéo xuống bàn tay của Lê Khải Liệt đang đặt trên lưng, Vu Duy Thiển lập tức quay trở lại phòng ngủ, người nam nhân ở phía sau lại đi theo hắn, phòng ngủ của bọn họ vốn là riêng biệt, nhưng Lê Khải Liệt lại tự nhiên leo lên giường của Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển nhìn hắn một chút, sau đó kéo chăn qua rồi nhắm mắt lại, bọn họ không nói thêm điều gì nữa. Trong phòng nhanh chóng trở nên im lặng, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể ở bên cạnh, còn có tiếng tim đập của một người khác.
Từ khi Lê Khải Liệt cứu được cha của hắn, hơn nữa sau khi lợi dụng Hecate để thanh trừng đám tay sai của gia tộc Claudy thì bên phía Claudy không còn động tĩnh nào khác, tựa hồ Kent Claudy – người cầm quyền của gia tộc này chưa tính toán sẽ tiếp tục làm chuyện gì, hắn không thể dùng Naryn để uy hiếp Lê Khải Liệt như lúc trước.
Tuy rằng tình hình lúc này có vẻ dịu đi, nhưng những chuyện quỷ dị xảy ra xung quanh Vu Duy Thiển vẫn không hề dừng lại, cậu chủ nhà W.Locke vẫn bặt tin như trước, án mạng vẫn liên tục xảy ra, lúc đầu mọi người còn hưng phấn bàn luận, đến bây giờ thì các phụ nữ đi đường đều trở nên hết sức cẩn thận, giới truyền thông không ngừng chỉ trích phía cảnh sát bất lực.
Đồng thời Takeda Koichi cũng công bố một tin tức khiến người ta kinh ngạc.
“Trừ phi bảo Wirth diễn tấu bản nhạc do ta sọan, nếu không, cả đời này ta sẽ không bao giờ chế tác bất kỳ tác phẩm nào có liên quan đến Lê Khải Liệt.” Ông lão người Nhật Bản này thông qua một cuộc phỏng vấn với giới truyền thông mà nói như vậy, với sự miêu tả của phóng viên, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, cũng không phải là đang nói đùa.
“Ngài Takeda Koichi, có thể cho biết lý do vì sao hay không? Nghe đồn hiện tại Miracle Leo đang bất hòa với đạo diễn Kim McKay, có phải vì chuyện này mà ngài làm ra quyết định như vậy hay không? Chúng tôi biết rõ hai người là bạn lâu năm, còn Wirth là người được ngài cực lực đề cử, chúng tôi rất ngạc nhiên đối với thân phận của hắn.”
“Chuyện này thì đương sự tự mình biết rõ, ta không muốn nhiều lời.” Khi nhắc đến vấn đề này, sắc mặt của Takeda Koichi lập tức trở nên rất khó coi.
Đây là tin tức tiếp theo của tờ tạp chí Ngôi Sao Đương Thời sau khi bài viết về người nam nhân thần bí tên Wirth được đăng tải, lần thứ hai nhắc đến tên này lại đi cùng với tên của Takeda Koichi, mà trong những đoạn clip online trên mạng, ngoại trừ nét mặt nhìn nghiêng thì đại đa số công chúng đều hoàn toàn mù tịt về người nam nhân này.
Ầm, tờ tạp chí bị ném trên bàn, Owen cau mày đứng trong văn phòng, vô cùng tức giận, “Liệt làm sao mà lại đi đắc tội với Takeda Koichi, hết Kim McKay rồi lại đến ông lão này, hắn muốn đắc tội với tất cả bậc thầy trong làng giải trí hay sao? Chẳng lẽ hắn không muốn tung ra album lần này? Tuyên truyền thì không thấy người, tìm tới tận nhà cũng không thấy người, rốt cục hắn muốn làm cái gì?”
Hơn một tháng qua, Owen phải dùng tất cả phương pháp tuyên truyền để che giấu sự mất tích của Lê Khải Liệt, hắn đã muốn sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, nhưng nhân vật chính vẫn cố tình mất tích, ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy, không riêng gì hắn, lần này ngay cả các thành viên trong ban nhạc cũng không thể chấp nhận.
“Đừng hỏi chúng ta, Owen, không ai biết lần này Leo xảy ra chuyện gì, đã hơn một tháng, mấy lần trước hắn mất tích cùng lắm chỉ là hai ba hôm.” Luôn sùng bái Lê Khải Liệt, Deer vọc miếng gảy đàn trong tay, cũng đang rầu rĩ. Tay trống Moris đang hút thuốc bên cửa sổ, hắn có thói quen trầm lặng, nhưng thần sắc âm u trên mặt hoàn toàn bày tỏ suy nghĩ của hắn.
“Nếu hắn không xuất hiện, album lần này cho dù chúng ta cố gắng như thế nào thì cũng vô dụng, dù sao hắn cũng là ca sĩ chính, là trung tâm của ban nhạc, tuy rằng không muốn nói như vậy nhưng quả thật thiếu hắn là không được.” Luke cau chặt hàng lông mày đen nhánh của mình, hắn luôn luôn là người lạc quan, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng lo lắng.
Tay keyboard Matthew cười lạnh một tiếng, “Từ khi hắn gặp được người nam nhân kia ở quán bar thì hắn liền thay đổi, ta thật nghi ngờ có phải người kia muốn mượn danh của hắn hay không, hiện tại nhìn lại mà xem, tờ báo nào cũng xuất hiện tên người này.”
Mặc dù là một người luôn bình tĩnh và cẩn thận, nhưng lúc này Matthew cũng nói như vậy, Owen chỉ thở dài, “Kỳ thật ta cũng rất muốn ký hợp đồng với người kia, nếu hắn thật sự có mục đích này thì cũng tốt, vấn đề là hiện tại không gặp được hai người bọn họ!” Hắn nện một đấm xuống bàn.
“Thật là! Leo rốt cục đang làm cái gì?” Deer nhịn không được mà hung hăng đá vào cửa một cú.
Ầm! Ngay lúc này cánh cửa lại đột ngột mở ra, đã lâu không nhìn thấy bóng dáng, siêu sao đang dùng tư thế tùy ý quen thuộc của mình mà bước vào, “Yo, tất cả đều ở đây?” Hắn nhìn trái lại nhìn phải, sau đó dụi tàn thuốc lên vách tường, vừa mỉm cười vừa nhếch khóe miệng, “Ta còn tưởng rằng chỉ có Owen mới tức giận mà giậm chân, tất cả đều thiếu kiên nhẫn như vậy hay sao?”
“Leo!”
“Liệt!”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, các nhân viên ở bên ngoài vui sướng đến mức đều hô to, “Leo! Leo!”
Giống như nghênh đón anh hùng trở về, bên ngoài huyên náo, nhưng người trong văn phòng lại không hề mỉm cười mà chỉ cau mày, biểu tình nghi ngờ khi phát hiện sau lưng Lê Khải Liệt còn có một người khác.
———-
P/S: chậc, người ta đã trải qua một đêm mặn nồng rồi, làm sao mà không đi cùng nhau cho được. Kể từ giờ cái chức quản lý của Owen xếp xó đi là vừa, con sam chỉ chịu để vợ quản lý thôi:>. Mà ta ghét cái bác Koi Koi kia quá nha, uy hiếp con sam sao!! Duy, cho thằng cha đó biết tay đi anh! Đụng vào chồng anh kìa!
“Ta đi với ngươi.” Người nam nhân có ý đồ khác bắt đầu đứng lên, theo sát cước bộ của Vu Duy Thiển. Vu Duy Thiển quay đầu lại, nhẹ nhàng nhếch môi chế giễu, như thể đã nhìn thấu ý đồ của Lê Khải Liệt, “Đừng bảo với ta rằng ngươi chỉ muốn đi tắm.”
“Cho dù sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể trách ngươi. Duy, ngươi rất quyến rũ.” Dùng ngữ thanh khàn đặc mà nói như vậy, Lê Khải Liệt ôm Vu Duy Thiển từ đằng sau, cánh tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp sau một màn hoan ái đang ôm lấy lồng ngực trần trụi của hắn, Vu Duy Thiển không khỏi hoài nghi mới vừa rồi có phải mình đã để cho Lê Khải Liệt quá mức làm càn hay không, cho nên bây giờ người này mới không hề kiêng nể như vậy.
“Bây giờ ta vẫn còn dư sức.” Đột ngột nói xong câu đó, hắn dùng sức đẩy Lê Khải Liệt ra phía sau vài bước, sau đó xoay người nhíu mày với đối phương, “Sao, có muốn lại đây hay không?”
Tiếp cận, như vậy đồng nghĩa với việc phải trả giá, Lê Khải Liệt sẽ bị đối xử giống như vậy, bị chế ngự, bị nhấm nháp, bị hung khí của một người đàn ông khác xuyên vào thân thể, thừa nhận sự xâm chiếm vừa kích thích vừa kịch liệt giống như muốn hủy diệt. Vu Duy Thiển vẫn đứng tại chỗ, trên người mang theo đủ loại dấu vết do Lê Khải Liệt đã lưu lại, nhẹ nhàng bâng quơ khiêu chiến với hắn như vậy.
Đợi một lúc vẫn chưa mở lời, tầm mắt của Lê Khải Liệt lưu luyến trên thân thể nam tính cũng giống như hắn, đôi mắt đen láy cho dù ở trong bóng đêm vẫn tản mát một loại cảm giác rất đặc biệt, cùng với bóng đêm hợp thành một thể, lại sáng chói như ánh sao, hắn giống như bị điều khiển, không hề do dự, hắn bước về phía Vu Duy Thiển.
Ngã rẽ trong phòng khách phản xạ ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt bước đến, dấu vết mồ hôi trên người cùng với gương mặt tràn ngập xâm lược bị bóng tối bao phủ, lại một lần nữa tiếp cận hắn, hôn lên lưng hắn, tiếng nói thì thầm vừa nguy hiểm vừa mang theo ý cười khiến cho không khí bị chấn động, “Chỉ cần ngươi ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho ta, thậm chí là muốn giết ta thì ta cũng sẽ nhảy vào cạm bẫy, huống chi chỉ là bị ngươi thượng.”
Nụ hôn từ trên lưng đi dần xuống dưới, hắn quỳ xuống, ngón tay khẽ chạm vào mông của Vu Duy Thiển một chút, giữa hai bắp đùi có một chút dấu vết màu đỏ, điều này làm cho hắn ảo não, “Ngươi chảy máu.” Trong âm điệu nhất thời trở nên luống cuống.
Vu Duy Thiển nhẹ nhàng cười, “Đừng nóng vội, rồi sẽ đến phiên ngươi.” Hắn nghiêng người nhìn xuống người nam nhân đang quỳ dưới chân hắn.
Dùng ngôn ngữ và tư thái như vậy, Vu Duy Thiển hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng nhiều như thế nào đối với chính mình. Điểm đáng sợ nhất của Lê Khải Liệt là hắn luôn luôn dùng cách thức tự nhiên nhất mà thổ lộ tình yêu, trong khi những lời nói gần như khoa trương này lại hoàn toàn xuất phát từ chân thành.
“Đừng vào, lần này ta tha cho ngươi.” Vỗ nhẹ lên mặt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển xoay người đi vào phòng tắm, người nam nhân bị lưu lại đang dùng ánh mắt càng thêm thâm trầm để bám theo hắn, cho đến khi phòng tắm bị đóng cửa.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Vu Duy Thiển dùng nước ấm rửa sạch mồ hôi trên người, cùng với chất dịch sền sệt lưu lại giữa hai chân, khi tẩy đi dấu vết này thì hắn phát hiện ở bên trong bắp đùi cũng có không ít dấu hôn, hắn hoàn toàn không có ấn tượng rằng Lê Khải Liệt đã lưu lại những dấu hôn này từ khi nào, cẩn thận nhớ lại, có thể là lúc Lê Khải Liệt nâng thắt lưng của hắn lên để khuếch trương cho hắn.
Hắn không hề quên cảm xúc khắc sâu khi bờ môi của Lê Khải Liệt chạm lên người hắn, ngay cả bộ phận trong cơ thể cũng bị thăm dò nhấm nháp, bị một người nam nhân khác làm đến mức này, hắn vốn phải cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng hắn không có, trong đầu chỉ còn lưu lại ánh mắt chăm chú của Lê Khải Liệt khi nhìn hắn, không hề để ý cũng không hề bận tâm đến bất cứ cái gì, chỉ muốn dùng ánh mắt để hòa tan hắn, vừa lớn mật vừa làm càn như vậy.
Hắn bị người này làm thay đổi nguyên tắc của chính mình, từ lâu đã quyết định không muốn dính vào chuyện tình cảm, nhưng rốt cục lại rơi vào cạm bẫy của Lê Khải Liệt.
Hắn rõ ràng có thể kiểm soát tính nguy hiểm của Lê Khải Liệt, khi đối phương dùng thái độ cứng rắn và yếu thế thì hắn luôn có thể dùng phương hướng tốt nhất để đối xử. Giống như đã sớm quen với việc săn lùng, luôn dùng cách thức thỏa đáng nhất để làm cho hắn tự nguyện đi vào, chẳng qua bên trong cạm bẫy này không phải chỉ có một mình hắn, mà đồng thời cũng trói buộc hai người bọn họ.
Chờ đến khi tắm xong, Vu Duy Thiển lau khô thân thể rồi mặc vào áo choàng tắm mà đi ra ngoài. Lê Khải Liệt đang đứng bên cửa sổ, hắn đã tắm ở một gian phòng khác, trên người có mùi hương của xà phòng, trên lưng quấn khăn tắm, khoanh hai tay mà dựa lên tường, chờ Vu Duy Thiển đi ra, tầm mắt của hai người chạm nhau giữa không khí.
Cho dù không phải là quan hệ nam nữ, nhưng một khi vượt qua giới hạn thì ở một lúc nào đó vẫn sẽ khiến cho bầu không khí trở nên tế nhị. Ánh mắt của Vu Duy Thiển dừng lại một chút, từ bên người hắn đi qua, ngay lúc này Lê Khải Liệt đột nhiên choàng tay ôm lấy Vu Duy Thiển, mãnh liệt hôn lên môi đối phương, cho đến khi hơi thở của hai người đều dồn dập, “Ta yêu ngươi.” Hô hấp hung mãnh cùng với lời thì thầm dịu dàng hòa hợp vào nhau.
Vu Duy Thiển cũng ôm lấy Lê Khải Liệt, siết chặt thắt lưng của hắn để làm nụ hôn thêm sâu, đến khi ý thức được chuyện này sẽ dẫn đến một cuộc chiến khác thì Vu Duy Thiển liền ngừng lại, đưa tay nắm lấy tóc của Lê Khải Liệt rồi kéo hắn lại gần, hơi thở tiếp tục giao hòa, sau đó là hai chữ được cất lên, “Đi ngủ.”
Kéo xuống bàn tay của Lê Khải Liệt đang đặt trên lưng, Vu Duy Thiển lập tức quay trở lại phòng ngủ, người nam nhân ở phía sau lại đi theo hắn, phòng ngủ của bọn họ vốn là riêng biệt, nhưng Lê Khải Liệt lại tự nhiên leo lên giường của Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển nhìn hắn một chút, sau đó kéo chăn qua rồi nhắm mắt lại, bọn họ không nói thêm điều gì nữa. Trong phòng nhanh chóng trở nên im lặng, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể ở bên cạnh, còn có tiếng tim đập của một người khác.
Từ khi Lê Khải Liệt cứu được cha của hắn, hơn nữa sau khi lợi dụng Hecate để thanh trừng đám tay sai của gia tộc Claudy thì bên phía Claudy không còn động tĩnh nào khác, tựa hồ Kent Claudy – người cầm quyền của gia tộc này chưa tính toán sẽ tiếp tục làm chuyện gì, hắn không thể dùng Naryn để uy hiếp Lê Khải Liệt như lúc trước.
Tuy rằng tình hình lúc này có vẻ dịu đi, nhưng những chuyện quỷ dị xảy ra xung quanh Vu Duy Thiển vẫn không hề dừng lại, cậu chủ nhà W.Locke vẫn bặt tin như trước, án mạng vẫn liên tục xảy ra, lúc đầu mọi người còn hưng phấn bàn luận, đến bây giờ thì các phụ nữ đi đường đều trở nên hết sức cẩn thận, giới truyền thông không ngừng chỉ trích phía cảnh sát bất lực.
Đồng thời Takeda Koichi cũng công bố một tin tức khiến người ta kinh ngạc.
“Trừ phi bảo Wirth diễn tấu bản nhạc do ta sọan, nếu không, cả đời này ta sẽ không bao giờ chế tác bất kỳ tác phẩm nào có liên quan đến Lê Khải Liệt.” Ông lão người Nhật Bản này thông qua một cuộc phỏng vấn với giới truyền thông mà nói như vậy, với sự miêu tả của phóng viên, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, cũng không phải là đang nói đùa.
“Ngài Takeda Koichi, có thể cho biết lý do vì sao hay không? Nghe đồn hiện tại Miracle Leo đang bất hòa với đạo diễn Kim McKay, có phải vì chuyện này mà ngài làm ra quyết định như vậy hay không? Chúng tôi biết rõ hai người là bạn lâu năm, còn Wirth là người được ngài cực lực đề cử, chúng tôi rất ngạc nhiên đối với thân phận của hắn.”
“Chuyện này thì đương sự tự mình biết rõ, ta không muốn nhiều lời.” Khi nhắc đến vấn đề này, sắc mặt của Takeda Koichi lập tức trở nên rất khó coi.
Đây là tin tức tiếp theo của tờ tạp chí Ngôi Sao Đương Thời sau khi bài viết về người nam nhân thần bí tên Wirth được đăng tải, lần thứ hai nhắc đến tên này lại đi cùng với tên của Takeda Koichi, mà trong những đoạn clip online trên mạng, ngoại trừ nét mặt nhìn nghiêng thì đại đa số công chúng đều hoàn toàn mù tịt về người nam nhân này.
Ầm, tờ tạp chí bị ném trên bàn, Owen cau mày đứng trong văn phòng, vô cùng tức giận, “Liệt làm sao mà lại đi đắc tội với Takeda Koichi, hết Kim McKay rồi lại đến ông lão này, hắn muốn đắc tội với tất cả bậc thầy trong làng giải trí hay sao? Chẳng lẽ hắn không muốn tung ra album lần này? Tuyên truyền thì không thấy người, tìm tới tận nhà cũng không thấy người, rốt cục hắn muốn làm cái gì?”
Hơn một tháng qua, Owen phải dùng tất cả phương pháp tuyên truyền để che giấu sự mất tích của Lê Khải Liệt, hắn đã muốn sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, nhưng nhân vật chính vẫn cố tình mất tích, ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy, không riêng gì hắn, lần này ngay cả các thành viên trong ban nhạc cũng không thể chấp nhận.
“Đừng hỏi chúng ta, Owen, không ai biết lần này Leo xảy ra chuyện gì, đã hơn một tháng, mấy lần trước hắn mất tích cùng lắm chỉ là hai ba hôm.” Luôn sùng bái Lê Khải Liệt, Deer vọc miếng gảy đàn trong tay, cũng đang rầu rĩ. Tay trống Moris đang hút thuốc bên cửa sổ, hắn có thói quen trầm lặng, nhưng thần sắc âm u trên mặt hoàn toàn bày tỏ suy nghĩ của hắn.
“Nếu hắn không xuất hiện, album lần này cho dù chúng ta cố gắng như thế nào thì cũng vô dụng, dù sao hắn cũng là ca sĩ chính, là trung tâm của ban nhạc, tuy rằng không muốn nói như vậy nhưng quả thật thiếu hắn là không được.” Luke cau chặt hàng lông mày đen nhánh của mình, hắn luôn luôn là người lạc quan, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng lo lắng.
Tay keyboard Matthew cười lạnh một tiếng, “Từ khi hắn gặp được người nam nhân kia ở quán bar thì hắn liền thay đổi, ta thật nghi ngờ có phải người kia muốn mượn danh của hắn hay không, hiện tại nhìn lại mà xem, tờ báo nào cũng xuất hiện tên người này.”
Mặc dù là một người luôn bình tĩnh và cẩn thận, nhưng lúc này Matthew cũng nói như vậy, Owen chỉ thở dài, “Kỳ thật ta cũng rất muốn ký hợp đồng với người kia, nếu hắn thật sự có mục đích này thì cũng tốt, vấn đề là hiện tại không gặp được hai người bọn họ!” Hắn nện một đấm xuống bàn.
“Thật là! Leo rốt cục đang làm cái gì?” Deer nhịn không được mà hung hăng đá vào cửa một cú.
Ầm! Ngay lúc này cánh cửa lại đột ngột mở ra, đã lâu không nhìn thấy bóng dáng, siêu sao đang dùng tư thế tùy ý quen thuộc của mình mà bước vào, “Yo, tất cả đều ở đây?” Hắn nhìn trái lại nhìn phải, sau đó dụi tàn thuốc lên vách tường, vừa mỉm cười vừa nhếch khóe miệng, “Ta còn tưởng rằng chỉ có Owen mới tức giận mà giậm chân, tất cả đều thiếu kiên nhẫn như vậy hay sao?”
“Leo!”
“Liệt!”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, các nhân viên ở bên ngoài vui sướng đến mức đều hô to, “Leo! Leo!”
Giống như nghênh đón anh hùng trở về, bên ngoài huyên náo, nhưng người trong văn phòng lại không hề mỉm cười mà chỉ cau mày, biểu tình nghi ngờ khi phát hiện sau lưng Lê Khải Liệt còn có một người khác.
———-
P/S: chậc, người ta đã trải qua một đêm mặn nồng rồi, làm sao mà không đi cùng nhau cho được. Kể từ giờ cái chức quản lý của Owen xếp xó đi là vừa, con sam chỉ chịu để vợ quản lý thôi:>. Mà ta ghét cái bác Koi Koi kia quá nha, uy hiếp con sam sao!! Duy, cho thằng cha đó biết tay đi anh! Đụng vào chồng anh kìa!
Danh sách chương