Ngày hôm sau Vivian tới biệt thự của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt thông qua tập đoàn Bathory để tìm nàng, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, điều này đại biểu cho điềm xấu, nàng đã sớm có linh cảm, nhưng khi nàng nhìn thấy rõ ràng người nằm trên giường là ai thì nàng vẫn không thể khống chế mà toàn thân trở nên run rẩy.
Khả năng bất tử của Vu Duy Thiển khiến hắn cho dù bị đau đớn đến cực hạn cũng không thể chết được, cho dù toàn thân bị xé nát thì lực lượng trên thân thể vẫn làm cho hắn sống sót, làn da bị mổ xẻ đang dần dần khép lại, nhưng sinh mệnh của hắn quả thực đã bị tổn thương, khi Vivian nhìn thấy hắn thì hắn chẳng khác gì so với người đã chết.
Lê Khải Liệt ngồi yên trong gian phòng không bật đèn, máu tươi đọng lại trên tóc và trên khuôn mặt đã mọc đầy râu của hắn, đã sớm không thể nhìn ra bộ dáng của một siêu sao, thậm chí mấy tên lang thang đầu đường xó chợ thoạt nhìn vẫn còn tốt hơn hắn rất nhiều.
Nhưng điều này cũng không thể bình ổn cơn thịnh nộ của Vivian.
“Ta biết mà! Ta đã sớm biết ngươi không nên tiếp cận hắn! Hắn sẽ hại ngươi! Hắn sẽ đem đến vận rủi cho ngươi! Ta đã nói rồi! Vì sao ngươi không chịu nghe? Wirth–” Nàng thét lên một cách bi thảm, nỗi thống khổ đè ép khát vọng đối với máu tươi, Vivian nâng lên đồng tử màu lam tím nhìn Lê Khải Liệt, trong mắt tỏa ra sát khí khắp tứ phía.
Nhanh nhẹn giống như mèo, nàng bổ nhào vào người hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ cần nhẹ nhàng xuyên thấu là có thể làm cho người nam nhân trước mặt bị chia năm xẻ bảy.
“Vivian!” Lê Khải Liệt né qua sự công kích của nàng, nắm lấy vai của nàng rồi nâng lên khỏi mặt đất, giọng nói tràn ngập đe dọa và khuôn mặt điên cuồng đáng sợ, “Khoan hẳn nghĩ đến chuyện giết ta! Điều ngươi phải làm là cứu hắn! Ta muốn ngươi cứu hắn!”
Thân thể của Vu Duy Thiển không thích hợp đưa đi bệnh viện, sẽ càng làm cho nhiều người phát hiện bí mật của hắn, Lê Khải Liệt không thể tìm người nào có thể tin tưởng, chỉ có thể đi tìm Vivian.
Cô gái lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vô tình tràn đầy khát máu và phẫn nộ, “Nếu muốn cứu hắn thì phải giết người! Ta cần máu tươi, rất nhiều máu tươi, ngươi cũng biết ta là người của Davila, chúng ta là hậu duệ của ma cà rồng, không có máu thì ta không thể cứu hắn được.”
Lê Khải Liệt trầm mặc, hắn lấy ra một con dao, không hề do dự mà cắt đứt cổ tay của mình, máu tươi tuôn ra xối xả, hắn đưa tay lên trước mặt nàng, “Cứu hắn.”
Hai mắt đỏ ngầu, đó là sự giãy dụa cuối cùng của một con thú, hắn nâng tay lên, mặc cho máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương bị cắt nát, hắn nhìn thấy nụ cười lạnh lùng đầy khinh miệt của Vivian. “Đủ chưa?” Hắn hỏi một câu, lại rạch một nhát khác trên cổ tay, máu chảy càng lúc càng nhiều, hắn đứng trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Vivian không phải không nhìn thấy sự đau lòng trong nụ cười đó, nhưng cho dù Lê Khải Liệt có làm như thế nào thì nàng cũng không thể tha thứ cho việc mà hắn đã gây ra, răng nanh cắn sâu vào vết thương của hắn, một lượng máu lớn bị nàng hút vào miệng. Không đủ! Cho dù như thế nào cũng không đủ! Cho dù có bao nhiêu máu, bao nhiêu đau đớn cũng không thể bù lại tổn thương mà hắn đã làm đối với Wirth!
Nếu tình yêu chỉ mang đến tai ương thì cần nó để làm gì? Nếu tình yêu chỉ có lợi dụng và phản bội thì còn có giá trị gì? Nếu chỉ bị tổn thương thì mới có thể đạt được tình yêu chân chính, nàng tình nguyện Wirth lựa chọn sinh mệnh buồn tẻ vô vị còn hơn.
Không ngừng hút cả một họng máu tươi, làn da trắng như tuyết của Vivian trở nên hồng hào, thần sắc của Lê Khải Liệt tái nhợt, vẻ mặt không hề thay đổi mà đứng yên tại chỗ, hắn không giải thích một câu nào về việc hắn đã làm ra, vì sao lại tạo thành hậu quả như vậy.
Thời gian trôi qua, trong mắt của Vivian lộ ra ý cười lạnh lùng, kề cận tử vong, tiếng bước chân của tử thần đang vang lên, nhưng lúc này người trên giường lại cất lên tiếng nhắc nhở, “Đừng giết hắn, Vivian, lưu hắn lại cho ta.”
Đây là câu đầu tiên của Vu Duy Thiển sau khi được đưa trở về, trong mắt của Lê Khải Liệt trở nên sáng rực, Vu Duy Thiển nằm trên giường, trải qua một đêm nghỉ ngơi, bề ngoài của thân thể hắn về căn bản đã khôi phục, ít nhất làn da đã khép lại, vết thương vẫn còn nhưng thoạt nhìn cũng không khủng bố như trước, còn bên trong thân thể cần có nhiều thời gian hơn để điều dưỡng.
“Cho dù ngươi muốn làm như thế nào thì cũng được, chỉ cần ngươi có thể ngồi dậy.” Lê Khải Liệt mỉm cười với hắn, trong nụ cười mang theo một nỗi cô đơn suy sụp, từng cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng lúc này không thể nào tìm thấy sự kiêu ngạo và tự tin trên người của hắn.
Thân thể lảo đảo phải dựa vào vách tường mới có thể không ngã xuống, hắn nhìn chăm chú người nam nhân trên giường, ánh mắt mong đợi, lui đi hết thảy vẻ ngoài ngụy tạo, hiện tại biểu tình của Lê Khải Liệt rất mờ mịt, duy nhất chỉ có ánh mắt kia vẫn nhìn về hướng này, giống như không còn bất luận sự vật nào khác có thể khiến hắn chú ý.
Vivian nghe lời của Vu Duy Thiển mà buông hắn ra, uống no một bụng máu tươi, toàn thân của nàng tràn ngập lực lượng, đi đến bên giường, nàng hôn lên gò má của hắn, cắn nát ngón tay của mình rồi đặt lên thái dương của Vu Duy Thiển, “oculumpnooculo,etdentempnodent……libenavi……abalienatio……” Những từ ngữ la tinh không ngừng thoát ra từ miệng của nàng.
Người của Davila chính là hậu duệ của ma cà rồng trong truyền thuyết, bọn họ bẩm sinh đã xem máu là ngọn nguồn của lực lượng, cũng không phải tất cả bọn họ đều có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng không phải ai cũng có khả năng cứu chữa, nhưng Vivian cũng không phải là người bình thường trong số đó, nàng là người có địa vị rất cao trong gia tộc, đồng thời cũng có lực lượng mà không ai có thể với tới.
Có thể sử dụng máu và lĩnh ngộ sự sống, thân thể của nàng đối với gia tộc Davila mà nói chính là không thể thay thế được, vì vậy người của Davila mới khẩn trương đối với nàng như vậy, cho dù bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm nàng trở về.
Nhưng chỉ cần nàng muốn rời đi thì không ai có thể ngăn cản.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Vu Duy Thiển tiếp nhận ân huệ của nhà Davila, hắn và Vivian quen biết trong một lần tình cờ, hắn rất quen thuộc đối với cảm giác này, khi thân thể tràn ngập năng lượng, cảm giác tay chân bắt đầu nóng lên.
Hắn cảm giác được lực lượng đang quay trở về thân thể.
Đây không phải là ma thuật thần kỳ, mà là một loại lực lượng giống như yêu thuật, đem năng lượng của máu biến thành tiềm lực của sinh mệnh, thân thể của hắn khôi phục nhanh chóng, cái giá phải trả chính là linh hồn của Vivian bị tra tấn một cách thống khổ, cùng với một lượng lớn máu tươi của người sống.
Nói cách khác, Vivian đang dùng máu của Lê Khải Liệt để chữa trị cho hắn, đây là cái giá phải trả của tên đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng sự bồi thường như vậy đối với Vivian hoàn toàn không đủ, còn đối với Vu Duy Thiển mà nói cũng chỉ là khởi đầu.
Lê Khải Liệt chú ý hết thảy sự biến hóa của Vu Duy Thiển, hắn vì cảnh tượng trước mắt mà vui sướng, Vu Duy Thiển đang khỏe lại với tốc độ cực nhanh, sẽ mau chóng mà khỏi hẳn, nếu máu của hắn có thể làm cho Vu Duy Thiển khôi phục thì hắn cũng không hề tiếc rẻ.
“Duy….” Hắn run rẩy gọi tên của Vu Duy Thiển, hết thảy sự biến hóa trên người của Vu Duy Thiển làm cho hắn vui mừng đến mức không thể nói nên lời, cổ họng giống như bị cái gì đó ngăn chặn, khi hắn tiến lên muốn ôm Vu Duy Thiển thì đồng thời cũng bị nghênh đón bằng một cú đấm vào mặt, “Ngươi vẫn còn tinh thần đúng không, có lẽ ta không nên bảo Vivian tha cho ngươi quá sớm.”
Lê Khải Liệt lảo đảo lui ra sau, Vu Duy Thiển khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn hắn một cách lạnh lùng, “Đừng tưởng rằng dùng máu của ngươi để cứu ta thì ta sẽ cám ơn ngươi. Ánh mắt đó của ngươi là sao? Rất cao hứng đúng không? Thật đáng tiếc, ta vẫn chưa chết, ta không biết nên thất vọng hay thật sự chỉ là như thế….”
Ngữ khí trào phúng, mỗi một câu đều là tự giễu cợt với bản thân mình, đối tượng mà hắn động tâm chính là Lê Khải Liệt, mức độ đau đớn còn hơn trước kia, hắn để cho Vivian tạm thời cầm máu cho Lê Khải Liệt, hắn sẽ không để cho người này dễ dàng chết đi như vậy.
“Ngươi có biết hay không, bất luận đã trải qua nhiều lần nhưng tử vong vẫn là chuyện khiến người ta phải đau đớn, hết thảy cảm giác trên thân thể đều rời xa ngươi, linh hồn bị nhốt bên trong giống như mang theo xiềng xích, chỉ cần không thể giãy dụa để thoát khỏi bóng đêm thì sẽ bị nhấn chìm vào vực sâu không đáy, không thể hô hấp, cũng sẽ không biến mất, mỗi một lần trải qua tử vong đều làm cho người ta bị tra tấn còn hơn cả cái chết thật sự.”
Miêu tả cảm giác của mình, Vu Duy Thiển bắt đầu mặc quần áo, thân thể trần trụi ở ngay trước mặt Lê Khải Liệt nhưng lúc này Lê Khải Liệt đã sớm mất đi can đảm để ngắm nhìn, hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu, không biết nỗi đau mà hắn đang cảm nhận khi nghe thấy Vu Duy Thiển miêu tả có bằng được một phần mười so với nỗi đau mà Vu Duy Thiển đã từng trải qua hay không. Bạn đang �
“Duy, ta không biết ta đã làm cái gì….Ta làm sao lại có thể để cho ngươi bị như vậy….” Chống đỡ trọng lượng của thân thể, Lê Khải Liệt nhìn người trước mặt, âm điệu hàm chứa thống khổ cũng giống như sự bi ai ở trong mắt của hắn, dùng nỗi đau kịch liệt để bao vây Vu Duy Thiển.
“Ta quá tự tin, quá cuồng vọng, ngươi nói đúng rồi, ta khinh thường đối thủ, đánh giá cao chính mình, xem ngươi là lợi thế, ta nghĩ rằng chuyện này sẽ không tai hại đến mức như vậy, ta nghĩ rằng ngươi sẽ an toàn, ngươi sẽ không chết, có lẽ….có lẽ sẽ chỉ bị một chút đau đớn khi ở trong tay bọn họ….”
Nói ra những lời này, Lê Khải Liệt cũng tự cảm thấy bản thân mình là một tên khốn nạn, hắn cười rộ lên, “Chẳng phải ngươi đã sớm biết ta là một tay cờ bạc cuồng vọng hay sao, lần này ta cũng đem ngươi đi đặt cược, ta thắng Claudy nhưng ta lại thua, ta thua ngươi, có đúng hay không? Khi ta xác định ta yêu ngươi thì ta đã thua dưới tay của ngươi….”
Tiếng cười vô lực vang vọng trong căn phòng thoáng đãng, liên tục tạo nên từng đợt chấn động, Vivian không còn sức lực để nói thêm bất cứ điều gì nữa, sự phẫn nộ của nàng đã sớm vượt quá trình độ mà nàng có thể thừa nhận, Vu Duy Thiển đặt nàng lên giường nghỉ ngơi, sau đó xoay người đối mặt với Lê Khải Liệt.
“Đừng nói với ta cái gì là yêu.” Vu Duy Thiển ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuống chân, rốt cục hắn thích người này ở điểm nào? Hắn nâng chân lên –
Bụp, một lực lượng tuyệt tình làm cho Lê Khải Liệt đau đớn đến mức run rẩy mà khom lưng xuống, nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, không có gì có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của Vu Duy Thiển, hắn kéo Lê Khải Liệt từ dưới đất đứng lên, lại hung hăng đấm một quyền vào mặt, không ngừng tung cước lên người Lê Khải Liệt, không hề chừa lối thoát, dùng tất cả những đòn chí tử mà ra tay.
Bị đối đãi giống như một đồ vật nhưng Lê Khải Liệt chỉ mỉm cười, “Chỉ có duy nhất khắc sâu trong lòng cho nên mới khiến ngươi tức giận đến mức muốn giết người có đúng hay không? Vì sao ngươi không giết ta?” Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển lôi kéo một cách thảm hại, lại một đòn khác tấn công vào người hắn, nhưng hắn vẫn còn đang cười, “…..Duy, ta yêu ngươi. Nếu ngươi vẫn còn nguyện ý muốn nghe…..Ta muốn nói cho ngươi biết, đây là lần đầu tiên ta thật lòng nói với người khác như vậy…..Ưm….” Kêu lên một tiếng đau đớn, hắn bị trúng một đòn rất mạnh đến mức hộc ra máu.
Trong khi Lê Khải Liệt không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói yêu thương thì sắc mặt của Vu Duy Thiển càng lúc lại càng đáng sợ, quyền cước được liên tục tung ra, không hề giảm đi, chỉ càng lúc càng nặng, “Hiện tại mới nói những lời này hay sao? Ngươi tưởng rằng ta là fan hâm mộ của ngươi? Ta ắt hẳn nên vui mừng khôn xiết khi nhận được lời thổ lộ của ngươi?”
Lại một đòn đập vào mặt Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển lạnh lùng mà cười, “Thật sự là ủy khuất cho ngươi, đại minh tinh. Làm cho ngươi không cam lòng thừa nhận yêu thương một người nam nhân như vậy, còn dùng bộ dáng khó coi như thế để nằm dưới đất, ngươi đánh giá cao chính mình? Cho nên mới tạo thành hết thảy chuyện này? Ngươi luôn luôn là người như vậy!”
Cú đấm dừng ở bụng vẫn mạnh mẽ như trước, Lê Khải Liệt cong thắt lưng, điều này chứng tỏ Vu Duy Thiển đã hoàn toàn khỏi hẳn, hắn yên tâm cười khẽ, “Duy, ta yêu ngươi.” Hắn ôm chặt lấy chân của Vu Duy Thiển, từ phía dưới nhìn lên trên, người ở phía trên với ánh mắt lãnh liệt, khuôn mặt thịnh nộ dưới mái tóc đen hỗn độn, đồng tử tràn ngập lửa giận đang thiêu đốt, khóe mắt sắc bén như lưỡi dao, mang theo vẻ uy nghiêm mà người khác không thể làm trái.
Lồng ngực co rút thật chặt, lại bị đánh trúng một đòn thật mạnh, Lê Khải Liệt bị nỗi đau đang cuồn cuộn dâng lên nuốt lấy hết thảy tình cảm, “Lúc trước không nhận ra ta yêu ngươi nhiều như thế nào, nhưng hiện tại ta biết rất rõ….Duy…..ngươi không phải là một trò chơi, cũng không phải là một lần động tâm đơn giản như vậy…..Ngoại trừ tình yêu thì ta không biết nó còn có thể gọi là cái gì, nếu có thể làm cho ngươi vừa lòng, ngươi cứ đánh ta đến chết cũng được….”
Lê Khải Liệt ôm chặt lấy chân của Vu Duy Thiển, tựa hồ không tiếc phải trả giá bằng cả tánh mạng, nhưng chuyện này chỉ có thể khiến cho Vu Duy Thiển càng tức giận nhiều hơn, hắn nâng chân lên rồi đá văng Lê Khải Liệt ra, “Một đại nam nhân làm như vậy không cảm thấy khó coi hay sao? Lê Khải Liệt! Tự phụ của ngươi ở đâu? Tôn nghiêm của ngươi ở đâu? Vì một vật dùng để hy sinh mà ngay cả tôn nghiêm cũng bất cần hay sao?”
Vu Duy Thiển rống giận, nhưng Lê Khải Liệt chỉ nhếch môi mỉm cười, “Ngươi không phải là vật dùng để hy sinh, ta chưa bao giờ muốn hy sinh quan hệ của chúng ta. Nếu có thể bù đắp, đừng nói là tôn nghiêm, ngay cả máu của ta, thịt của ta, sinh mạng của ta, tất cả đều bất cần ….”
Vu Duy Thiển cắn răng, đang muốn thoát khỏi bàn tay giữ chặt mắt cá chân của hắn, thì Lê Khải Liệt lại lộ ra một nụ cười dịu dàng đối với hắn, sau đó ngã xuống, ngón tay thả lỏng, người nọ lăn ra mặt đất.
Trong phòng trở nên yên lặng, Vu Duy Thiển hít vào một hơi, nhìn Lê Khải Liệt một cách kinh ngạc, có người gõ cửa phòng, sau đó mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng hắn, cùng với tiếng hít hơi và tiếng thở dài của Lydia.
“Wirth, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao Leo lại làm như vậy hay sao?” Có thể nàng là người biết rõ nhất.
Khả năng bất tử của Vu Duy Thiển khiến hắn cho dù bị đau đớn đến cực hạn cũng không thể chết được, cho dù toàn thân bị xé nát thì lực lượng trên thân thể vẫn làm cho hắn sống sót, làn da bị mổ xẻ đang dần dần khép lại, nhưng sinh mệnh của hắn quả thực đã bị tổn thương, khi Vivian nhìn thấy hắn thì hắn chẳng khác gì so với người đã chết.
Lê Khải Liệt ngồi yên trong gian phòng không bật đèn, máu tươi đọng lại trên tóc và trên khuôn mặt đã mọc đầy râu của hắn, đã sớm không thể nhìn ra bộ dáng của một siêu sao, thậm chí mấy tên lang thang đầu đường xó chợ thoạt nhìn vẫn còn tốt hơn hắn rất nhiều.
Nhưng điều này cũng không thể bình ổn cơn thịnh nộ của Vivian.
“Ta biết mà! Ta đã sớm biết ngươi không nên tiếp cận hắn! Hắn sẽ hại ngươi! Hắn sẽ đem đến vận rủi cho ngươi! Ta đã nói rồi! Vì sao ngươi không chịu nghe? Wirth–” Nàng thét lên một cách bi thảm, nỗi thống khổ đè ép khát vọng đối với máu tươi, Vivian nâng lên đồng tử màu lam tím nhìn Lê Khải Liệt, trong mắt tỏa ra sát khí khắp tứ phía.
Nhanh nhẹn giống như mèo, nàng bổ nhào vào người hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ cần nhẹ nhàng xuyên thấu là có thể làm cho người nam nhân trước mặt bị chia năm xẻ bảy.
“Vivian!” Lê Khải Liệt né qua sự công kích của nàng, nắm lấy vai của nàng rồi nâng lên khỏi mặt đất, giọng nói tràn ngập đe dọa và khuôn mặt điên cuồng đáng sợ, “Khoan hẳn nghĩ đến chuyện giết ta! Điều ngươi phải làm là cứu hắn! Ta muốn ngươi cứu hắn!”
Thân thể của Vu Duy Thiển không thích hợp đưa đi bệnh viện, sẽ càng làm cho nhiều người phát hiện bí mật của hắn, Lê Khải Liệt không thể tìm người nào có thể tin tưởng, chỉ có thể đi tìm Vivian.
Cô gái lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vô tình tràn đầy khát máu và phẫn nộ, “Nếu muốn cứu hắn thì phải giết người! Ta cần máu tươi, rất nhiều máu tươi, ngươi cũng biết ta là người của Davila, chúng ta là hậu duệ của ma cà rồng, không có máu thì ta không thể cứu hắn được.”
Lê Khải Liệt trầm mặc, hắn lấy ra một con dao, không hề do dự mà cắt đứt cổ tay của mình, máu tươi tuôn ra xối xả, hắn đưa tay lên trước mặt nàng, “Cứu hắn.”
Hai mắt đỏ ngầu, đó là sự giãy dụa cuối cùng của một con thú, hắn nâng tay lên, mặc cho máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương bị cắt nát, hắn nhìn thấy nụ cười lạnh lùng đầy khinh miệt của Vivian. “Đủ chưa?” Hắn hỏi một câu, lại rạch một nhát khác trên cổ tay, máu chảy càng lúc càng nhiều, hắn đứng trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Vivian không phải không nhìn thấy sự đau lòng trong nụ cười đó, nhưng cho dù Lê Khải Liệt có làm như thế nào thì nàng cũng không thể tha thứ cho việc mà hắn đã gây ra, răng nanh cắn sâu vào vết thương của hắn, một lượng máu lớn bị nàng hút vào miệng. Không đủ! Cho dù như thế nào cũng không đủ! Cho dù có bao nhiêu máu, bao nhiêu đau đớn cũng không thể bù lại tổn thương mà hắn đã làm đối với Wirth!
Nếu tình yêu chỉ mang đến tai ương thì cần nó để làm gì? Nếu tình yêu chỉ có lợi dụng và phản bội thì còn có giá trị gì? Nếu chỉ bị tổn thương thì mới có thể đạt được tình yêu chân chính, nàng tình nguyện Wirth lựa chọn sinh mệnh buồn tẻ vô vị còn hơn.
Không ngừng hút cả một họng máu tươi, làn da trắng như tuyết của Vivian trở nên hồng hào, thần sắc của Lê Khải Liệt tái nhợt, vẻ mặt không hề thay đổi mà đứng yên tại chỗ, hắn không giải thích một câu nào về việc hắn đã làm ra, vì sao lại tạo thành hậu quả như vậy.
Thời gian trôi qua, trong mắt của Vivian lộ ra ý cười lạnh lùng, kề cận tử vong, tiếng bước chân của tử thần đang vang lên, nhưng lúc này người trên giường lại cất lên tiếng nhắc nhở, “Đừng giết hắn, Vivian, lưu hắn lại cho ta.”
Đây là câu đầu tiên của Vu Duy Thiển sau khi được đưa trở về, trong mắt của Lê Khải Liệt trở nên sáng rực, Vu Duy Thiển nằm trên giường, trải qua một đêm nghỉ ngơi, bề ngoài của thân thể hắn về căn bản đã khôi phục, ít nhất làn da đã khép lại, vết thương vẫn còn nhưng thoạt nhìn cũng không khủng bố như trước, còn bên trong thân thể cần có nhiều thời gian hơn để điều dưỡng.
“Cho dù ngươi muốn làm như thế nào thì cũng được, chỉ cần ngươi có thể ngồi dậy.” Lê Khải Liệt mỉm cười với hắn, trong nụ cười mang theo một nỗi cô đơn suy sụp, từng cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng lúc này không thể nào tìm thấy sự kiêu ngạo và tự tin trên người của hắn.
Thân thể lảo đảo phải dựa vào vách tường mới có thể không ngã xuống, hắn nhìn chăm chú người nam nhân trên giường, ánh mắt mong đợi, lui đi hết thảy vẻ ngoài ngụy tạo, hiện tại biểu tình của Lê Khải Liệt rất mờ mịt, duy nhất chỉ có ánh mắt kia vẫn nhìn về hướng này, giống như không còn bất luận sự vật nào khác có thể khiến hắn chú ý.
Vivian nghe lời của Vu Duy Thiển mà buông hắn ra, uống no một bụng máu tươi, toàn thân của nàng tràn ngập lực lượng, đi đến bên giường, nàng hôn lên gò má của hắn, cắn nát ngón tay của mình rồi đặt lên thái dương của Vu Duy Thiển, “oculumpnooculo,etdentempnodent……libenavi……abalienatio……” Những từ ngữ la tinh không ngừng thoát ra từ miệng của nàng.
Người của Davila chính là hậu duệ của ma cà rồng trong truyền thuyết, bọn họ bẩm sinh đã xem máu là ngọn nguồn của lực lượng, cũng không phải tất cả bọn họ đều có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng không phải ai cũng có khả năng cứu chữa, nhưng Vivian cũng không phải là người bình thường trong số đó, nàng là người có địa vị rất cao trong gia tộc, đồng thời cũng có lực lượng mà không ai có thể với tới.
Có thể sử dụng máu và lĩnh ngộ sự sống, thân thể của nàng đối với gia tộc Davila mà nói chính là không thể thay thế được, vì vậy người của Davila mới khẩn trương đối với nàng như vậy, cho dù bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm nàng trở về.
Nhưng chỉ cần nàng muốn rời đi thì không ai có thể ngăn cản.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Vu Duy Thiển tiếp nhận ân huệ của nhà Davila, hắn và Vivian quen biết trong một lần tình cờ, hắn rất quen thuộc đối với cảm giác này, khi thân thể tràn ngập năng lượng, cảm giác tay chân bắt đầu nóng lên.
Hắn cảm giác được lực lượng đang quay trở về thân thể.
Đây không phải là ma thuật thần kỳ, mà là một loại lực lượng giống như yêu thuật, đem năng lượng của máu biến thành tiềm lực của sinh mệnh, thân thể của hắn khôi phục nhanh chóng, cái giá phải trả chính là linh hồn của Vivian bị tra tấn một cách thống khổ, cùng với một lượng lớn máu tươi của người sống.
Nói cách khác, Vivian đang dùng máu của Lê Khải Liệt để chữa trị cho hắn, đây là cái giá phải trả của tên đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng sự bồi thường như vậy đối với Vivian hoàn toàn không đủ, còn đối với Vu Duy Thiển mà nói cũng chỉ là khởi đầu.
Lê Khải Liệt chú ý hết thảy sự biến hóa của Vu Duy Thiển, hắn vì cảnh tượng trước mắt mà vui sướng, Vu Duy Thiển đang khỏe lại với tốc độ cực nhanh, sẽ mau chóng mà khỏi hẳn, nếu máu của hắn có thể làm cho Vu Duy Thiển khôi phục thì hắn cũng không hề tiếc rẻ.
“Duy….” Hắn run rẩy gọi tên của Vu Duy Thiển, hết thảy sự biến hóa trên người của Vu Duy Thiển làm cho hắn vui mừng đến mức không thể nói nên lời, cổ họng giống như bị cái gì đó ngăn chặn, khi hắn tiến lên muốn ôm Vu Duy Thiển thì đồng thời cũng bị nghênh đón bằng một cú đấm vào mặt, “Ngươi vẫn còn tinh thần đúng không, có lẽ ta không nên bảo Vivian tha cho ngươi quá sớm.”
Lê Khải Liệt lảo đảo lui ra sau, Vu Duy Thiển khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn hắn một cách lạnh lùng, “Đừng tưởng rằng dùng máu của ngươi để cứu ta thì ta sẽ cám ơn ngươi. Ánh mắt đó của ngươi là sao? Rất cao hứng đúng không? Thật đáng tiếc, ta vẫn chưa chết, ta không biết nên thất vọng hay thật sự chỉ là như thế….”
Ngữ khí trào phúng, mỗi một câu đều là tự giễu cợt với bản thân mình, đối tượng mà hắn động tâm chính là Lê Khải Liệt, mức độ đau đớn còn hơn trước kia, hắn để cho Vivian tạm thời cầm máu cho Lê Khải Liệt, hắn sẽ không để cho người này dễ dàng chết đi như vậy.
“Ngươi có biết hay không, bất luận đã trải qua nhiều lần nhưng tử vong vẫn là chuyện khiến người ta phải đau đớn, hết thảy cảm giác trên thân thể đều rời xa ngươi, linh hồn bị nhốt bên trong giống như mang theo xiềng xích, chỉ cần không thể giãy dụa để thoát khỏi bóng đêm thì sẽ bị nhấn chìm vào vực sâu không đáy, không thể hô hấp, cũng sẽ không biến mất, mỗi một lần trải qua tử vong đều làm cho người ta bị tra tấn còn hơn cả cái chết thật sự.”
Miêu tả cảm giác của mình, Vu Duy Thiển bắt đầu mặc quần áo, thân thể trần trụi ở ngay trước mặt Lê Khải Liệt nhưng lúc này Lê Khải Liệt đã sớm mất đi can đảm để ngắm nhìn, hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu, không biết nỗi đau mà hắn đang cảm nhận khi nghe thấy Vu Duy Thiển miêu tả có bằng được một phần mười so với nỗi đau mà Vu Duy Thiển đã từng trải qua hay không. Bạn đang �
“Duy, ta không biết ta đã làm cái gì….Ta làm sao lại có thể để cho ngươi bị như vậy….” Chống đỡ trọng lượng của thân thể, Lê Khải Liệt nhìn người trước mặt, âm điệu hàm chứa thống khổ cũng giống như sự bi ai ở trong mắt của hắn, dùng nỗi đau kịch liệt để bao vây Vu Duy Thiển.
“Ta quá tự tin, quá cuồng vọng, ngươi nói đúng rồi, ta khinh thường đối thủ, đánh giá cao chính mình, xem ngươi là lợi thế, ta nghĩ rằng chuyện này sẽ không tai hại đến mức như vậy, ta nghĩ rằng ngươi sẽ an toàn, ngươi sẽ không chết, có lẽ….có lẽ sẽ chỉ bị một chút đau đớn khi ở trong tay bọn họ….”
Nói ra những lời này, Lê Khải Liệt cũng tự cảm thấy bản thân mình là một tên khốn nạn, hắn cười rộ lên, “Chẳng phải ngươi đã sớm biết ta là một tay cờ bạc cuồng vọng hay sao, lần này ta cũng đem ngươi đi đặt cược, ta thắng Claudy nhưng ta lại thua, ta thua ngươi, có đúng hay không? Khi ta xác định ta yêu ngươi thì ta đã thua dưới tay của ngươi….”
Tiếng cười vô lực vang vọng trong căn phòng thoáng đãng, liên tục tạo nên từng đợt chấn động, Vivian không còn sức lực để nói thêm bất cứ điều gì nữa, sự phẫn nộ của nàng đã sớm vượt quá trình độ mà nàng có thể thừa nhận, Vu Duy Thiển đặt nàng lên giường nghỉ ngơi, sau đó xoay người đối mặt với Lê Khải Liệt.
“Đừng nói với ta cái gì là yêu.” Vu Duy Thiển ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuống chân, rốt cục hắn thích người này ở điểm nào? Hắn nâng chân lên –
Bụp, một lực lượng tuyệt tình làm cho Lê Khải Liệt đau đớn đến mức run rẩy mà khom lưng xuống, nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, không có gì có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của Vu Duy Thiển, hắn kéo Lê Khải Liệt từ dưới đất đứng lên, lại hung hăng đấm một quyền vào mặt, không ngừng tung cước lên người Lê Khải Liệt, không hề chừa lối thoát, dùng tất cả những đòn chí tử mà ra tay.
Bị đối đãi giống như một đồ vật nhưng Lê Khải Liệt chỉ mỉm cười, “Chỉ có duy nhất khắc sâu trong lòng cho nên mới khiến ngươi tức giận đến mức muốn giết người có đúng hay không? Vì sao ngươi không giết ta?” Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển lôi kéo một cách thảm hại, lại một đòn khác tấn công vào người hắn, nhưng hắn vẫn còn đang cười, “…..Duy, ta yêu ngươi. Nếu ngươi vẫn còn nguyện ý muốn nghe…..Ta muốn nói cho ngươi biết, đây là lần đầu tiên ta thật lòng nói với người khác như vậy…..Ưm….” Kêu lên một tiếng đau đớn, hắn bị trúng một đòn rất mạnh đến mức hộc ra máu.
Trong khi Lê Khải Liệt không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói yêu thương thì sắc mặt của Vu Duy Thiển càng lúc lại càng đáng sợ, quyền cước được liên tục tung ra, không hề giảm đi, chỉ càng lúc càng nặng, “Hiện tại mới nói những lời này hay sao? Ngươi tưởng rằng ta là fan hâm mộ của ngươi? Ta ắt hẳn nên vui mừng khôn xiết khi nhận được lời thổ lộ của ngươi?”
Lại một đòn đập vào mặt Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển lạnh lùng mà cười, “Thật sự là ủy khuất cho ngươi, đại minh tinh. Làm cho ngươi không cam lòng thừa nhận yêu thương một người nam nhân như vậy, còn dùng bộ dáng khó coi như thế để nằm dưới đất, ngươi đánh giá cao chính mình? Cho nên mới tạo thành hết thảy chuyện này? Ngươi luôn luôn là người như vậy!”
Cú đấm dừng ở bụng vẫn mạnh mẽ như trước, Lê Khải Liệt cong thắt lưng, điều này chứng tỏ Vu Duy Thiển đã hoàn toàn khỏi hẳn, hắn yên tâm cười khẽ, “Duy, ta yêu ngươi.” Hắn ôm chặt lấy chân của Vu Duy Thiển, từ phía dưới nhìn lên trên, người ở phía trên với ánh mắt lãnh liệt, khuôn mặt thịnh nộ dưới mái tóc đen hỗn độn, đồng tử tràn ngập lửa giận đang thiêu đốt, khóe mắt sắc bén như lưỡi dao, mang theo vẻ uy nghiêm mà người khác không thể làm trái.
Lồng ngực co rút thật chặt, lại bị đánh trúng một đòn thật mạnh, Lê Khải Liệt bị nỗi đau đang cuồn cuộn dâng lên nuốt lấy hết thảy tình cảm, “Lúc trước không nhận ra ta yêu ngươi nhiều như thế nào, nhưng hiện tại ta biết rất rõ….Duy…..ngươi không phải là một trò chơi, cũng không phải là một lần động tâm đơn giản như vậy…..Ngoại trừ tình yêu thì ta không biết nó còn có thể gọi là cái gì, nếu có thể làm cho ngươi vừa lòng, ngươi cứ đánh ta đến chết cũng được….”
Lê Khải Liệt ôm chặt lấy chân của Vu Duy Thiển, tựa hồ không tiếc phải trả giá bằng cả tánh mạng, nhưng chuyện này chỉ có thể khiến cho Vu Duy Thiển càng tức giận nhiều hơn, hắn nâng chân lên rồi đá văng Lê Khải Liệt ra, “Một đại nam nhân làm như vậy không cảm thấy khó coi hay sao? Lê Khải Liệt! Tự phụ của ngươi ở đâu? Tôn nghiêm của ngươi ở đâu? Vì một vật dùng để hy sinh mà ngay cả tôn nghiêm cũng bất cần hay sao?”
Vu Duy Thiển rống giận, nhưng Lê Khải Liệt chỉ nhếch môi mỉm cười, “Ngươi không phải là vật dùng để hy sinh, ta chưa bao giờ muốn hy sinh quan hệ của chúng ta. Nếu có thể bù đắp, đừng nói là tôn nghiêm, ngay cả máu của ta, thịt của ta, sinh mạng của ta, tất cả đều bất cần ….”
Vu Duy Thiển cắn răng, đang muốn thoát khỏi bàn tay giữ chặt mắt cá chân của hắn, thì Lê Khải Liệt lại lộ ra một nụ cười dịu dàng đối với hắn, sau đó ngã xuống, ngón tay thả lỏng, người nọ lăn ra mặt đất.
Trong phòng trở nên yên lặng, Vu Duy Thiển hít vào một hơi, nhìn Lê Khải Liệt một cách kinh ngạc, có người gõ cửa phòng, sau đó mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng hắn, cùng với tiếng hít hơi và tiếng thở dài của Lydia.
“Wirth, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao Leo lại làm như vậy hay sao?” Có thể nàng là người biết rõ nhất.
Danh sách chương