Richard và hắn cùng nhìn dòng chữ kia ở dưới đất, dùng máu để vẽ, màu đỏ sẫm đã hóa thành màu đen thâm trầm.

“Lần này nhất định phải báo cáo rồi, may mắn là ở bên ngoài, cũng không viết là lưu cho ai, nhưng theo dòng chữ bằng máu này thì có thể khẳng định người đã lưu lại dòng chữ kia ở trong nhà của ngươi chính là hung thủ giết người!” Richard nhìn chằm chằm dòng chữ, có thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy dòng chữ bằng máu như lời của Vu Duy Thiển đã nói, hắn nắm chặt tay, sắc mặt ửng đỏ, là hưng phấn cũng là khẩn trương.

Công tác thu thập chứng cứ bắt đầu được tiến hành, phòng xe bị dời đi, dòng chữ bằng máu rốt cục xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng không ai hiểu ý nghĩa và nội dung bí ẩn của nó, nếu muốn lấy vân tay thì tựa hồ cũng rất khó, hung thủ đã đeo một đôi găng tay bằng cao su.

Dòng chữ bằng máu nhanh chóng gây nên chấn động, đối với việc điều tra và phá án lần này mà nói, đây là một manh mối mới.

“Lại là cái gì…” Lê Khải Liệt đi đến gần bọn họ, vừa mới mở miệng thì nhìn thấy dòng chữ kia, hắn lập tức dừng lại, một câu thông báo khác mang theo mùi vị máu tanh, hiện rõ dưới ánh mặt trời, không thể bỏ qua sự tồn tại của nó, đồng thời cũng biểu lộ tình yêu trước mặt mọi người.

Ánh mắt và lời nói tạm dừng cùng lúc, hắn xoay đầu lại, lôi kéo Vu Duy Thiển đi về hướng khác, “Chuyện nơi này vẫn chưa xong, ngươi lại đây giúp ta.” Tựa như không phát hiện dòng chữ kia, hắn hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của nó.

“Ngươi đừng quá tự xem mình là trung tâm! Cũng là tại ngươi làm hại quán bar của Wirth không thể tiếp tục kinh doanh, ngươi có biết ở đó có bao nhiêu người lo lắng cho hắn hay không?” Richard bước qua, hắn giữ chặt Lê Khải Liệt, sắc mặt hoàn toàn đỏ bừng, “Cũng là tại ngươi! Làm cho hắn ngay cả nhà của mình cũng không thể quay về, ngươi biết rõ bản thân mình là loại người gì, còn quấn quít lấy hắn…”

“Ta là loại người gì?” Thử âm thầm vờn tay lên vai của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt đặc biệt của hắn mà mỉm cười, trước khi Vu Duy Thiển mở miệng thì hắn liền buông tay, “Ngươi nói ta là loại người gì? Ngươi lấy thân phận gì để chất vấn ta? Ngài cảnh sát, ta là một công dân tuân theo pháp luật nha.”

Lời nói nghiêm túc lại dùng biểu tình gian ác mà diễn tả, khí thế như bạo chúa, Lê Khải Liệt vẫn còn đang mặc trang phục diễn xuất, quần áo được khảm hoa văn tơ tằm như thời cổ đại không hề liên quan đến hoàn cảnh hiện tại nhưng lại có một cảm giác hòa hợp khó nói nên lời, hắn mở ra hai tay, trong biểu tình vô tội lộ ra hàm nghĩa hoàn toàn tương phản, cứ như vậy đi xuyên qua đám người.

Cũng như khi tất cả mọi người phát hiện, hắn ở bất cứ nơi nào, mặc bất cứ trang phục nào cũng không hề có vẻ đột ngột. Mặc dù hắn rời đi, bầu không khí lưu lại cũng có vài điểm khác thường, khô ráo nóng bỏng làm cho người ta không thể nào quên.

Richard phẫn hận nhìn theo hướng mà hắn ly khai, “Wirth, nói cho ta biết, ngươi không phải thật sự cùng hắn…” nói không được, bởi vì ghen tỵ mà khuôn mặt đỏ bừng, hắn ảo não gãi đầu của mình, có vẻ vô cùng mờ mịt, “Ngươi rõ ràng là thích phụ nữ cơ mà, không phải hay sao?”

“Ta không có cảm giác đối với đồng tính, thật có lỗi, Richard.” Thẳng thắn cự tuyệt, Vu Duy Thiển không cho hắn quá nhiều hy vọng, “Lúc trước ta yêu đều là phụ nữ, lúc này có lẽ là đặc biệt.”

“Đặc biệt đến mức ngươi phải liều lĩnh như vậy? Đừng quên hắn là ai, ngươi sẽ không thích loại người như thế! Ngươi đừng quên trước kia tạp chí đã đưa những tin gì!” Richard kích động mà xông lên, nhìn người mình thích đang phạm sai lầm, hắn cần phải ngăn cản.

“Ta nghĩ như thế nào là chuyện của ta, ta và ngươi cũng không phải bạn bè, ngươi chỉ là khách hàng của ta.” Dùng cách thức cay nghiệt để nhắc nhở, thông cảm không cần thiết chỉ mang đến càng nhiều tổn thương mà thôi, đây là nguyên nhân mà Vu Duy Thiển bị người ta chỉ trích là vô tình.

“Còn chưa đi hay sao? Ta cần ngươi đi đến chỗ này.” Ngữ khí nhẹ nhàng đột nhiên xen vào, Lê Khải Liệt quay lại, dùng kiểu cách của một tên lưu manh mà dựa vào người Vu Duy Thiển, “Nơi này cứ giao cho cảnh sát là đủ rồi, đây là chức trách của bọn họ, hiện tại ngươi và ta lên xe, Kim McKay muốn ta tham dự một buổi tiệc cocktail, loại nhỏ, nhưng không hề thiếu các nhân vật quan trọng, đi theo giúp ta đi?”

“Vì sao ta phải đi cùng với ngươi? Lý do?” Vu Duy Thiển thờ ơ, đối với việc Lê Khải Liệt dùng lời nói thân thiết giống như đang làm nũng, hắn cảm thấy rất không quen. Lê Khải Liệt lại một lần nữa càng táo tợn hơn, từ phía sau choàng tay ôm cổ của Vu Duy Thiển, đem cả khuôn mặt cọ sát vào cổ của hắn, “Kim McKay nói, nếu ngươi không đi thì từ nay về sau hắn vĩnh viễn sẽ không hợp tác với bất kỳ nghệ sĩ nào của công ty chúng ta nữa, nếu thật sự là như vậy thì Owen sẽ đi tự sát, chắc ngươi không muốn nhìn thấy kết quả như thế, đúng không?”

Lời nói đùa càng tăng thêm tính uy hiếp, khi Lê Khải Liệt dùng ngữ thanh trầm thấp đầy sức hút của mình nói ở bên tai Vu Duy Thiển, trong không khí liền dung hợp một loại hơi thở bất ổn, không ai có thể chống cự, Vu Duy Thiển cũng không thể, theo bản năng hắn đưa tay xoa đầu của Lê Khải Liệt đang gác trên vai của mình, hắn nhìn thấy sắc mặt càng thêm khó coi của Richard, lập tức hiểu được dụng ý của người nào đó.

“Đi thôi.” Đẩy ra cánh tay đang quấn quanh cổ, Vu Duy Thiển vung tay xem như chào Richard, hai người cùng nhau ly khai, lưu lại một mình Richard đứng trong đám người, dùng ánh mắt bi ai nhìn phương hướng bọn họ rời đi.

Không phải lần đầu tiên nhìn thấy dòng chữ bằng máu, Lê Khải Liệt cùng Vu Duy Thiển đều biết nó đại biểu cái gì, sau khi rời đi cũng không tiếp tục thảo luận, trước khi tên hung thủ kia xuất hiện thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng đều không chủ động đi đoán rốt cục có phải là Reese ở trong ký ức của Vu Duy Thiển hay không, hung thủ và cậu chủ Reese của nhà W.Locke cũng không phải là cùng một người.

Bởi vì điều đó chứng tỏ ngoại trừ Vu Duy Thiển thì trên đời còn có một người có khả năng bất tử, cho dù không phải bất tử thì cũng dùng phương pháp tà ác nào đó nên mới có thể làm cho người ta hơn trăm năm sau vẫn còn sống sót. Bạn đang �

Chỉ có vài người ly khai, trên trường quay còn không ít nhân viên thu thập chứng cứ và cảnh sát đang thẩm vấn, Quảng trường Thời đại xảy ra chuyện này, đối với toàn bộ New York mà nói, đây là một tin vô cùng chấn động, sát thủ liên hoàn tiếp tục ra tay, không còn nghi ngờ gì nữa, FBI sẽ nhanh chóng bắt tay vào điều tra.

Giới truyền thông điên cuồng oanh tạc, cảnh sát bị nghi ngờ là bất lực, án mạng liên hoàn và hung thủ cũng giống như dĩ vãng, bị giới truyền thông xưng là ma cà rồng, hung thủ dùng vụ án Ma cà rồng giết người tại Sacramento để xem chính mình là ma cà rồng rồi lặp lại những vụ thảm sát năm xưa.

Án mạng gần nhất được đăng lên trang đầu của các tờ tin tức, khiến cộng đồng trở nên xôn xao đối với ma cà rồng.

Những vụ án giết người lại có ý nghĩa khác biệt đối với người trong làng giải trí, ít nhất nó sẽ không ảnh hưởng đến công việc của các ngôi sao, bất quá cũng giống như người bình thường, bọn họ cũng sẽ tán gẫu về nó, có người xem nó giống như đề tài để nói chuyện phiếm, nhưng cũng có người xem nó làm tư liệu sống cho các bộ phim điện ảnh hoặc âm nhạc này nọ.

Mặc kệ nói như thế nào, nam lẫn nữ xuất hiện trên báo chí, tạp chí hay trên màn ảnh thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Chẳng qua mỗi một cái đặc điểm và sở trường của bọn họ sẽ được phóng đại vô hạn, được giới truyền thông truy đuổi, được đưa lên đỉnh vinh quang, làm cho không ít người cảm thấy bọn họ tài trí hơn người. Chờ đến khi tiếp xúc với bọn họ, hoặc là sau khi bị một tờ tạp chí vạch trần một vụ bê bối nào đó thì cũng sẽ bị mọi người phỉ nhổ như thường.

Nhưng hiện tại, dưới ánh đèn pha lê, hết thảy thoạt nhìn vẫn hoàn mỹ, những chiếc xe trong mơ, rượu ngon tiệc vui, tiếng trêu đùa và xì xầm chỉ cần hơi lưu ý một chút thì có thể nghe thấy rất rõ.

“Ngươi có biết hay chưa? Quảng trường Thời đại…”

“Đúng! Quảng trường Thời đại! Không ngờ ở đó lại có thi thể! Ngay tại nơi mà Leo quay clip quảng bá album….” Ngữ thanh của một cô gái chuyển sang rất nhẹ, nói một cách thần bí với người bạn thân ở bên cạnh, “Ngươi có cảm thấy hay không? Chứ ta thì cảm thấy album kia nhất định là bị nguyền rủa, lần nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi có nhớ hay không, mấy ngày trước trên báo còn đăng tin hắn bị ám sát!”

“Không chỉ có thế, còn có một người nam nhân đi cùng hắn, ngươi xem….là ở chỗ này, người phương Đông kia kìa….” Một cô nàng gợi cảm lẳng lơ cầm ly rượu cocktail, dùng ánh mắt ra hiệu về một góc.

Đó là một góc khuất, người nam nhân mặc âu phục sậm màu, một tay đút vào trong túi quần, không đi qua nơi đó thì sẽ không thấy hắn đang đứng ở trong góc, nhưng khi nhìn thấy hắn thì sẽ bị thứ gì đó rất đặc biệt trên người của hắn hấp dẫn, hắn thờ ơ nhìn đám nam nữ ở xung quanh, tựa hồ không hề cảm thấy cao hứng cho dù bản thân đang đứng ở một nơi xa hoa như vậy.

Thậm chí còn có thể phát hiện có một chút cảm xúc phiền chán, trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp như vậy, có bao nhiêu nhân vật giàu có nổi tiếng muốn vào cũng vào không được, vậy mà hắn lại có biểu tình như thế.

“Hắn rất đẹp trai, bất quá thoạt nhìn không phải nam hay nữ đều có thể dễ dàng tiếp cận, Leo dẫn hắn đến là có mục đích, ngươi xem, tổng biên tập của tờ Ngôi Sao Đương Thời đang nhìn hắn, mục đích của Leo đã đạt được.” Dùng giọng nói khe khẽ để phân tích tình hình, cô nàng diêm dúa lẳng lơ nhấp một ngụm sâm banh rồi rút ra kết luận.

“Lillian, hắn thoạt nhìn cũng không tệ, ta đi qua cùng hắn tâm sự đi.” Cô bạn thân của nàng vô cùng hưng phấn, nhưng lại nhanh chóng bị nữ diễn viên tên là Lillian giữ chặt, “Đừng đi, hắn không có gì lý thú, một người ngoài nghề chẳng có gì hay ho đối với ngươi, bộ phim của ngươi sắp phát sóng, hình tượng ngoan ngoãn trong phim không thích hợp dính dáng đến quân cờ của Leo ngay lúc này.”

Khôn khéo chỉ ra trọng điểm, lời nói của Lillian làm cho cô nàng bên cạnh liên tục gật đầu, trong mắt lại tản mát ra một loại hào quang khác, “Nhưng ngươi không nghe nói hay sao? Hắn làm cho đạo diễn Kim McKay không ngừng yêu cầu hợp tác, người ta còn không chịu đáp ứng, ngay cả Takeda Koichi cũng muốn mời hắn, nói không chừng hắn có người nâng đỡ, hiện tại nếu không thừa dịp Leo không ở nơi này….”

“Phải không? Nghe đồn người nâng đỡ hắn chính là Leo? Nhưng ta lại nghe nói hắn dám đánh cả Leo, còn tưởng rằng là một tên không có não cơ chứ.” Trong lời nói có một chút kinh ngạc, Lillian cầm lấy ly rượu rồi cười duyên, “Nếu hắn đặc biệt như vậy thì chúng ta đi tâm sự với hắn một chút cũng được.”

Không cho cô bạn đi cùng, Lillian uyển chuyển hướng về phía của Vu Duy Thiển. Được Kim McKay mời, còn được Takeda Koichi ưu ái, cho dù người này không phải là đàn ông, chỉ cần là người khác đề cử thì nàng rất thích ý mà làm như vậy.

Đủ loại nhân vật nổi tiếng tụ tập trong đại sảnh, hết thảy đều đang ăn uống linh đình. Khi nữ vương nổi tiếng trong làng điền ảnh Lillian Kaiser Tina bưng chén rượu đi vào một góc, hướng đến người nam nhân mà mọi người đều giả vờ như không thèm bận tâm nhưng thật ra tất cả đều đang âm thầm lưu ý, trong không khí có một làn sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện