Ánh sáng trong quán bar không đủ, bóng tối như bao phủ thân ảnh đang đến gần, Lê Khải Liệt nheo mắt lại, cho dù ở trong bóng tối, tầm mắt có chứa trọng lượng vẫn như cũ không thể dễ dàng khinh thường.
Lúc này Vu Duy Thiển đang làm hô hấp nhân tạo cho Lydia, ngón tay xinh đẹp mà thon dài đang nâng mặt của nàng lên, Lydia ngẩng đầu, hắn cúi người kề sát vào môi nàng, tạo thành một hình ảnh vô cùng tuyệt hảo, phát hiện Lê Khải Liệt đã đến, Vu Duy Thiển cũng chỉ nâng mắt lên.
Xe cảnh sát sắp đến, đèn xe không ngừng nhấp nháy ở cách nơi này không xa, tiếng còi xe cảnh sát truyền vào trong quán bar, mấy thi thể ngoài cửa tạo nên một trận hỗn loạn thật lớn, Lê Khải Liệt đến trước cảnh sát một bước nhưng có thể khẳng định hàng lông mày đang nhíu lại không phải bởi vì nhìn thấy thi thể ở bên ngoài
“Các ngươi đang làm gì?” Ngữ khí của hắn tựa như người đàn ông đang bắt gian tại giường, hoặc tựa như một đứa nhỏ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, trong câu hỏi có thể nhận thấy được vài phần bất mãn. (eo, em tu bình dấm)
Wolf từ một góc đi ra, đồ chụp mắt màu đen làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ hung bạo tàn nhẫn, còn con mắt lộ ra bên ngoài lại hiện lên vài phần lễ phép cung kính, “Công chúa điện hạ bị tập kích, trong viên đạn có chứa thành phần dược tính, vô ý hít vào, hiện tại cần cấp cứu.”
Vu Duy Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt u ám của Lê Khải Liệt, “Trước khi xe cấp cứu đến thì ta chỉ có thể làm như vậy.” Buông tay ra, hắn nghiền ngẫm ánh mắt của Lê Khải Liệt, biểu tình của đối phương dường như không hề dịu bớt, “Sao? Trách ta chạm vào người của ngươi?”
“Ngươi nói thử xem?” Vẻ lo lắng vẫn chưa tán đi, Lê Khải Liệt khoanh hai tay trước ngực, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy Lydia bị người khác thân cận, nhưng trọng điểm không phải là chuyện này, “Ngươi rõ ràng là người bàng quan, nhưng lần này lại rất nhiệt tình.”
Bầu không khí hiện tại có một chút quái dị, thái độ của Lê Khải Liệt vô cùng rõ ràng, hắn rất mất hứng, nhưng rốt cục là hắn mất hứng vì Lydia bị người ngoài chạm vào hay là vì Vu Duy Thiển ở trước mặt hắn hôn môi người khác….
“Ngươi bất mãn cái gì? Ta cứu người của ngươi, ngươi không biết cảm ơn hay sao?” Thấy vẻ mặt của Lê Khải Liệt, làn môi mỏng của Vu Duy Thiển hơi thoáng nhếch lên, khi hắn thấy xe cảnh sát gần sắp đến, lập tức kéo lấy tay Lê Khải Liệt rồi đẩy đối phương ra cửa sau, “Đi nhanh, ngươi không ngại bấy nhiêu phiền toái chưa đủ nhiều hay sao?”
“Trước tiên nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Nàng bị ai tấn công, thi thể bên ngoài là như thế nào?” Biểu tình của Lê Khải Liệt âm trầm, đó là một loại thái độ khác với lúc ban đầu, tựa hồ đang đè nén thứ gì đó, giống như một loại động vật ăn thịt bị khiêu khích, tầm mắt sắc bén quét về phía Wolf.
Wolf thuật lại những gì vừa xảy ra một lần nữa, trong quá trình không quên quan sát tình trạng của Lydia, nàng có vẻ đã tốt hơn một chút, lúc này đã hoàn toàn hôn mê.
“Đây là mục đích của bọn họ, bọn họ muốn bắt sống.” Vu Duy Thiển thu hồi tầm mắt khỏi người nàng.
Một quyền hung hăng nện xuống mặt bàn. Ầm! phát lên một tiếng cực lớn, “Claudy!” Tiếng gầm giận dữ bị đè nén trong quán bar, làm trỗi dậy một cơn sóng dũng mãnh, Lê Khải Liệt đương nhiên đoán ra người giật giây phía sau vụ này, sắc mặt bị chọc giận thập phần dọa người.
Wolf đứng bên cạnh, hắn cũng đoán được thân phận của kẻ địch, dự đoán được Lydia vì sao lại gặp phải nguy hiểm, là ai dẫn đến việc này, nhưng hắn cũng không hé miệng nói lời nào, ngoại trừ là một vệ sĩ, hắn cũng từng là một quân nhân, hắn sẽ không xen vào những việc nằm ngoài chức trách của hắn, chức trách của hắn chính là bảo vệ sự an toàn của công chúa.
“Wolf, nơi này giao cho ngươi, ngươi dẫn nàng đến bệnh viện, chờ nàng khỏe lại thì dẫn nàng đến địa chỉ này.”
Khiến Vu Duy Thiển bất ngờ chính là Lê Khải Liệt tựa hồ tỉnh táo lại rất nhanh, hắn tìm một tờ giấy để viết xuống địa chỉ rồi nhét vào tay Wolf, sau đó lập tức xoay người rời đi, đồng thời nắm lấy cánh tay của Vu Duy Thiển, “Ngươi đi cùng ta.” Không cho cơ hội để phản bác.
“Đi đâu.”
“Cứ đi theo ta thì sẽ biết.” Hắn không phân bua mà chỉ kéo Vu Duy Thiển đi ra cửa sau của quán bar.
“Lục soát kỹ lưỡng nơi này, đừng bỏ sót bất cứ điểm nào!” Cảnh sát vừa bước xuống xe là Richard, nghe nói nơi này xảy ra bắn phá, hắn lập tức dẫn người đuổi theo, tuy rằng quán bar Maze ngừng kinh doanh vài ngày, nhưng hắn vẫn luôn chú ý đền quán bar này.
“Tên cảnh sát kia thoạt nhìn rất sốt ruột.” Đột nhiên nói như vậy, Lê Khải Liệt tựa hồ đang cố dời đi lực chú ý của mình.
Đèn trong quán bar vẫn chưa được bật lên, khi bọn họ từ cửa sau đi ra thì vừa lúc có thể nghe thấy tiếng hô to cùng tiếng chất vất của Richard bên trong quán bar, hắn còn đang hỏi có người nào nhìn thấy Wirth hay không.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Vu Duy Thiển ở sau lưng hắn bước đi không nhanh cũng không chậm, hắn sửa lại quan điểm của mình, Lê Khải Liệt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.
Lê Khải Liệt đi trước Vu Duy Thiển, chiếc bóng của hắn kéo thật dài trên mặt đất, tựa như toàn thân đều bị bóng đêm bao trùm, sắp cắn nuốt hắn, nhưng dường như bóng đêm cũng xuất phát từ bản thân hắn, tiếng bước chân làm nổi lên cảm giác khẩn trương sắp bùng nổ, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại bị Lê Khải Liệt cố gắng kiềm chế.
“Tên cảnh sát kia, hắn đến quán bar của ngươi là vì ngươi?” Lê Khải Liệt bỗng nhiên dừng lại cước bộ, giọng nói vẫn cương cứng, bọn họ hiện tại đang đứng ở đường hẻm phía sau quán bar, dưới hoàng hôn có một chút u ám, còn có một chút ẩm ướt, vài thứ gì đó đang lục lọi trong thùng rác ở đằng xa, có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như mèo đang vội vàng phóng ra ngoài.
Vu Duy Thiển đút tay vào túi áo gió, “Đúng thì sao? Ngươi muốn nói cái gì? Ta cảm thấy hiện tại không phải lúc để thảo luận chuyện này.”
“Không có gì.” Đôi mắt màu tro lục dõi theo bờ môi của Vu Duy Thiển một lúc lâu, bỗng nhiên Lê Khải Liệt nâng ngón tay vuốt lên môi của Vu Duy Thiển.
Dưới bóng tối, bờ môi vẫn nhạt màu như trước, nó cũng lãnh đạm giống chủ nhân của nó, hơi mím thành một đường thẳng, có một chút khiến người ta không cam lòng, duy trì độ ấm mỏng manh. Đầu tiên là điềm nhiên thừa nhận sự chuyển biến giữa bọn họ, lại điềm nhiên duy trì tư thái như thể việc này không liên quan đến mình….
Có âm thanh đang gào thét trong đầu, Lê Khải Liệt dời ngón tay, bỗng nhiên nói, “Ngươi hôn Lydia.”
“Đó là CPR, không phải hôn, ngươi để ý?” Bờ môi nhạt màu khẽ nhếch lên, không có mắt kính che giấu, đồng tử màu đen tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo rất rõ ràng, “Nếu ngươi muốn xơi cả nam lẫn nữ, ta phải nói cho ngươi biết, đây là chuyện rất nguy hiểm.”
“Không không, ta chỉ muốn xơi một mình ngươi là đủ rồi.” Âm cuối trầm thấp dễ nghe biến mất giữa bờ môi kề sát của hai người, xúc cảm mãnh liệt mang theo bạo lực và phát tiết.
“Hey.” Vu Duy Thiển bị va chạm mà lui về phía sau vài bước, nụ hôn của Lê Khải Liệt chẳng phân biệt được trường hợp và thời điểm, hắn bị thân thể cương trực của Lê Khải Liệt kề sát, vì áp lực tức giận mà trở nên run rẩy, lực lượng ép trên môi chặt đến mức phát đau, hai người cùng nhau va đập vào vách tường.
Ngoại trừ tiếng hít thở giao hòa, bên kia quán bar mơ hồ truyền đến những tiếng xôn xao, tiếng người thật ồn ào, Richard tựa hồ đang thẩm vấn Wolf về tình hình xảy ra lúc trước, thi thể ngoài cửa, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, còn có vấn đề an toàn của công chúa Lydia.
Từ vương quốc Hashim đến đây, cho dù chỉ là một công chúa của một quốc gia nhỏ ở vùng Trung Đông, nhưng địa vị của Lydia cũng được nâng lên nhờ việc tăng trưởng sản lượng dầu mỏ ở Hashim, Richard đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho một vị công chúa chân chính, Wolf tiến vào xe cấp cứu cùng với nàng, tình hình cụ thể sẽ được thẩm vấn sau khi sức khỏe của Lydia ổn định.
Tiếng xe cấp cứu vang lên rồi dần dần đi xa, bên ngoài quán bar còn có không ít cảnh sát đang thu thập chứng cứ, tìm kiếm vỏ đạn này nọ, không biết đến khi nào thì đường hẻm phía sau quán bar sẽ có người đến kiểm tra.
Tựa hồ bị Lê Khải Liệt phát hiện hắn không chuyên tâm, đầu lưỡi bị cắn một ngụm đau đớn làm cho Vu Duy Thiển nhíu mày, ngay lập tức hắn không hề do dự mà khép mạnh khớp hàm, khóe miệng của Lê Khải Liệt bị răng của Vu Duy Thiển cắn đến mức bật máu, hương vị máu tươi cùng hô hấp nóng rực hòa lẫn cùng một chỗ, có thể hình dung giống như men say ngà ngà của một loại rượu cocktail, có một chút chua chát và cay đắng.
Hương vị này càng lúc càng đậm, Lê Khải Liệt bỗng nhiên thay đổi cách thức, hắn gần như điên cuồng mà nâng cằm của Vu Duy Thiển lên để nụ hôn càng thêm sâu sắc, răng môi cọ sát giống như bị lấp đầy thuốc nổ, nồng nàn mà chấn động lòng người.
Đây không riêng gì là một nụ hôn mà còn là cách để hắn khống chế chính mình, hắn cần phải phân tâm thì mới có thể không vì cơn xúc động cuồng nộ mà bị sụp đổ, không, không phải bởi vì nhìn thấy tình cảnh Vu Duy Thiển và Lydia thân cận, mà là bởi vì Claudy, Vu Duy Thiển cơ hồ có thể cảm giác được sự phẫn nộ truyền đến từ môi lưỡi của Lê Khải Liệt.
Lydia trở thành mục tiêu của gia tộc Claudy, sau lần vừa rồi Vu Duy Thiển bị bắn lén cảnh cáo, Lydia trở thành mục tiêu kế tiếp dùng để uy hiếp Lê Khải Liệt, nếu nàng rơi vào tay của bọn họ thì hắn nhất định phải làm ra sự lựa chọn giữa nàng và Vu Duy Thiển, mà gia tộc Claudy lựa chọn Lydia làm con tin thì nhất định có đầy đủ hiểu biết đối với Lê Khải Liệt.
Nàng là nhược điểm của hắn, là nhược điểm dùng để uy hiếp, cũng khó trách hắn có phản ứng như vậy, phàm là người tự phụ lại tự cao như Lê Khải Liệt thì tuyệt đối sẽ không thích bị uy hiếp hay bị khống chế như vậy.
Giống dã thú cắn phá bừa bãi, chuyển thành một đống hỗn độn, Lê Khải Liệt bất kể hậu quả mà ôm chằm lấy Vu Duy Thiển, ngón tay cơ hồ ghì chặt vào sau lưng của Vu Duy Thiển, răng môi cắn xé không chừa một kẻ hở nào. Đây không phải là hôn, máu tươi nhanh chóng tràn ra khóe môi của hai người, không chỉ của Vu Duy Thiển mà còn có của Lê Khải Liệt.
Thậm chí phản kích như thế nào vào ngay lúc này cũng sẽ không quá đáng, cho dù Vu Duy Thiển có thể hiểu được cảm giác của Lê Khải Liệt nhưng hắn sẽ không nhân từ mà nương tay.
Làm cho Lê Khải liệt mất khống chế như vậy cũng có thể chứng tỏ được tầm quan trọng của Lydia đối với hắn.
Đau đớn làm cho người ta thanh tỉnh, máu tươi đánh thức cơn xúc động, ngoại trừ thanh tỉnh thì tựa hồ còn làm cho người ta cảm thấy hưng phấn, trong miệng nghênh đón phản kích mạnh mẽ, Lê Khải Liệt giống như một con dã thú không thể chịu nổi khiêu khích. Không thỏa mãn với môi lưỡi đang cọ sát mãnh liệt, hắn đột nhiên dời môi, áp chế hai tay của Vu Duy Thiển lên tường, thẳng tiến đến mục tiêu của mình, bàn tay còn lại mạnh mẽ bắt lấy mông của Vu Duy Thiển, dồn sức đè ép, cởi ra móc khóa dây nịt.
“Duy, cho ta, ta muốn ngươi, ngay bây giờ.” Động tác lỗ mãng, hơi thở nặng nề, tuyên bố thẳng thắn ý định của hắn, màu xanh lục dưới đáy mắt chớp động trong bóng đêm, sự dã tính bị khiêu khích, âm u mà nguy hiểm, đây là giận chó đánh mèo, cũng là để phát tiết, đang dần dần hội tụ thành dục vọng rực lửa.
—————
P/S: Con sam muốn bị ăn đấm, dám cường bạo vợ ngay giữa đường giữa xá.
Lúc này Vu Duy Thiển đang làm hô hấp nhân tạo cho Lydia, ngón tay xinh đẹp mà thon dài đang nâng mặt của nàng lên, Lydia ngẩng đầu, hắn cúi người kề sát vào môi nàng, tạo thành một hình ảnh vô cùng tuyệt hảo, phát hiện Lê Khải Liệt đã đến, Vu Duy Thiển cũng chỉ nâng mắt lên.
Xe cảnh sát sắp đến, đèn xe không ngừng nhấp nháy ở cách nơi này không xa, tiếng còi xe cảnh sát truyền vào trong quán bar, mấy thi thể ngoài cửa tạo nên một trận hỗn loạn thật lớn, Lê Khải Liệt đến trước cảnh sát một bước nhưng có thể khẳng định hàng lông mày đang nhíu lại không phải bởi vì nhìn thấy thi thể ở bên ngoài
“Các ngươi đang làm gì?” Ngữ khí của hắn tựa như người đàn ông đang bắt gian tại giường, hoặc tựa như một đứa nhỏ bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, trong câu hỏi có thể nhận thấy được vài phần bất mãn. (eo, em tu bình dấm)
Wolf từ một góc đi ra, đồ chụp mắt màu đen làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ hung bạo tàn nhẫn, còn con mắt lộ ra bên ngoài lại hiện lên vài phần lễ phép cung kính, “Công chúa điện hạ bị tập kích, trong viên đạn có chứa thành phần dược tính, vô ý hít vào, hiện tại cần cấp cứu.”
Vu Duy Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt u ám của Lê Khải Liệt, “Trước khi xe cấp cứu đến thì ta chỉ có thể làm như vậy.” Buông tay ra, hắn nghiền ngẫm ánh mắt của Lê Khải Liệt, biểu tình của đối phương dường như không hề dịu bớt, “Sao? Trách ta chạm vào người của ngươi?”
“Ngươi nói thử xem?” Vẻ lo lắng vẫn chưa tán đi, Lê Khải Liệt khoanh hai tay trước ngực, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy Lydia bị người khác thân cận, nhưng trọng điểm không phải là chuyện này, “Ngươi rõ ràng là người bàng quan, nhưng lần này lại rất nhiệt tình.”
Bầu không khí hiện tại có một chút quái dị, thái độ của Lê Khải Liệt vô cùng rõ ràng, hắn rất mất hứng, nhưng rốt cục là hắn mất hứng vì Lydia bị người ngoài chạm vào hay là vì Vu Duy Thiển ở trước mặt hắn hôn môi người khác….
“Ngươi bất mãn cái gì? Ta cứu người của ngươi, ngươi không biết cảm ơn hay sao?” Thấy vẻ mặt của Lê Khải Liệt, làn môi mỏng của Vu Duy Thiển hơi thoáng nhếch lên, khi hắn thấy xe cảnh sát gần sắp đến, lập tức kéo lấy tay Lê Khải Liệt rồi đẩy đối phương ra cửa sau, “Đi nhanh, ngươi không ngại bấy nhiêu phiền toái chưa đủ nhiều hay sao?”
“Trước tiên nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Nàng bị ai tấn công, thi thể bên ngoài là như thế nào?” Biểu tình của Lê Khải Liệt âm trầm, đó là một loại thái độ khác với lúc ban đầu, tựa hồ đang đè nén thứ gì đó, giống như một loại động vật ăn thịt bị khiêu khích, tầm mắt sắc bén quét về phía Wolf.
Wolf thuật lại những gì vừa xảy ra một lần nữa, trong quá trình không quên quan sát tình trạng của Lydia, nàng có vẻ đã tốt hơn một chút, lúc này đã hoàn toàn hôn mê.
“Đây là mục đích của bọn họ, bọn họ muốn bắt sống.” Vu Duy Thiển thu hồi tầm mắt khỏi người nàng.
Một quyền hung hăng nện xuống mặt bàn. Ầm! phát lên một tiếng cực lớn, “Claudy!” Tiếng gầm giận dữ bị đè nén trong quán bar, làm trỗi dậy một cơn sóng dũng mãnh, Lê Khải Liệt đương nhiên đoán ra người giật giây phía sau vụ này, sắc mặt bị chọc giận thập phần dọa người.
Wolf đứng bên cạnh, hắn cũng đoán được thân phận của kẻ địch, dự đoán được Lydia vì sao lại gặp phải nguy hiểm, là ai dẫn đến việc này, nhưng hắn cũng không hé miệng nói lời nào, ngoại trừ là một vệ sĩ, hắn cũng từng là một quân nhân, hắn sẽ không xen vào những việc nằm ngoài chức trách của hắn, chức trách của hắn chính là bảo vệ sự an toàn của công chúa.
“Wolf, nơi này giao cho ngươi, ngươi dẫn nàng đến bệnh viện, chờ nàng khỏe lại thì dẫn nàng đến địa chỉ này.”
Khiến Vu Duy Thiển bất ngờ chính là Lê Khải Liệt tựa hồ tỉnh táo lại rất nhanh, hắn tìm một tờ giấy để viết xuống địa chỉ rồi nhét vào tay Wolf, sau đó lập tức xoay người rời đi, đồng thời nắm lấy cánh tay của Vu Duy Thiển, “Ngươi đi cùng ta.” Không cho cơ hội để phản bác.
“Đi đâu.”
“Cứ đi theo ta thì sẽ biết.” Hắn không phân bua mà chỉ kéo Vu Duy Thiển đi ra cửa sau của quán bar.
“Lục soát kỹ lưỡng nơi này, đừng bỏ sót bất cứ điểm nào!” Cảnh sát vừa bước xuống xe là Richard, nghe nói nơi này xảy ra bắn phá, hắn lập tức dẫn người đuổi theo, tuy rằng quán bar Maze ngừng kinh doanh vài ngày, nhưng hắn vẫn luôn chú ý đền quán bar này.
“Tên cảnh sát kia thoạt nhìn rất sốt ruột.” Đột nhiên nói như vậy, Lê Khải Liệt tựa hồ đang cố dời đi lực chú ý của mình.
Đèn trong quán bar vẫn chưa được bật lên, khi bọn họ từ cửa sau đi ra thì vừa lúc có thể nghe thấy tiếng hô to cùng tiếng chất vất của Richard bên trong quán bar, hắn còn đang hỏi có người nào nhìn thấy Wirth hay không.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Vu Duy Thiển ở sau lưng hắn bước đi không nhanh cũng không chậm, hắn sửa lại quan điểm của mình, Lê Khải Liệt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.
Lê Khải Liệt đi trước Vu Duy Thiển, chiếc bóng của hắn kéo thật dài trên mặt đất, tựa như toàn thân đều bị bóng đêm bao trùm, sắp cắn nuốt hắn, nhưng dường như bóng đêm cũng xuất phát từ bản thân hắn, tiếng bước chân làm nổi lên cảm giác khẩn trương sắp bùng nổ, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại bị Lê Khải Liệt cố gắng kiềm chế.
“Tên cảnh sát kia, hắn đến quán bar của ngươi là vì ngươi?” Lê Khải Liệt bỗng nhiên dừng lại cước bộ, giọng nói vẫn cương cứng, bọn họ hiện tại đang đứng ở đường hẻm phía sau quán bar, dưới hoàng hôn có một chút u ám, còn có một chút ẩm ướt, vài thứ gì đó đang lục lọi trong thùng rác ở đằng xa, có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như mèo đang vội vàng phóng ra ngoài.
Vu Duy Thiển đút tay vào túi áo gió, “Đúng thì sao? Ngươi muốn nói cái gì? Ta cảm thấy hiện tại không phải lúc để thảo luận chuyện này.”
“Không có gì.” Đôi mắt màu tro lục dõi theo bờ môi của Vu Duy Thiển một lúc lâu, bỗng nhiên Lê Khải Liệt nâng ngón tay vuốt lên môi của Vu Duy Thiển.
Dưới bóng tối, bờ môi vẫn nhạt màu như trước, nó cũng lãnh đạm giống chủ nhân của nó, hơi mím thành một đường thẳng, có một chút khiến người ta không cam lòng, duy trì độ ấm mỏng manh. Đầu tiên là điềm nhiên thừa nhận sự chuyển biến giữa bọn họ, lại điềm nhiên duy trì tư thái như thể việc này không liên quan đến mình….
Có âm thanh đang gào thét trong đầu, Lê Khải Liệt dời ngón tay, bỗng nhiên nói, “Ngươi hôn Lydia.”
“Đó là CPR, không phải hôn, ngươi để ý?” Bờ môi nhạt màu khẽ nhếch lên, không có mắt kính che giấu, đồng tử màu đen tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo rất rõ ràng, “Nếu ngươi muốn xơi cả nam lẫn nữ, ta phải nói cho ngươi biết, đây là chuyện rất nguy hiểm.”
“Không không, ta chỉ muốn xơi một mình ngươi là đủ rồi.” Âm cuối trầm thấp dễ nghe biến mất giữa bờ môi kề sát của hai người, xúc cảm mãnh liệt mang theo bạo lực và phát tiết.
“Hey.” Vu Duy Thiển bị va chạm mà lui về phía sau vài bước, nụ hôn của Lê Khải Liệt chẳng phân biệt được trường hợp và thời điểm, hắn bị thân thể cương trực của Lê Khải Liệt kề sát, vì áp lực tức giận mà trở nên run rẩy, lực lượng ép trên môi chặt đến mức phát đau, hai người cùng nhau va đập vào vách tường.
Ngoại trừ tiếng hít thở giao hòa, bên kia quán bar mơ hồ truyền đến những tiếng xôn xao, tiếng người thật ồn ào, Richard tựa hồ đang thẩm vấn Wolf về tình hình xảy ra lúc trước, thi thể ngoài cửa, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, còn có vấn đề an toàn của công chúa Lydia.
Từ vương quốc Hashim đến đây, cho dù chỉ là một công chúa của một quốc gia nhỏ ở vùng Trung Đông, nhưng địa vị của Lydia cũng được nâng lên nhờ việc tăng trưởng sản lượng dầu mỏ ở Hashim, Richard đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho một vị công chúa chân chính, Wolf tiến vào xe cấp cứu cùng với nàng, tình hình cụ thể sẽ được thẩm vấn sau khi sức khỏe của Lydia ổn định.
Tiếng xe cấp cứu vang lên rồi dần dần đi xa, bên ngoài quán bar còn có không ít cảnh sát đang thu thập chứng cứ, tìm kiếm vỏ đạn này nọ, không biết đến khi nào thì đường hẻm phía sau quán bar sẽ có người đến kiểm tra.
Tựa hồ bị Lê Khải Liệt phát hiện hắn không chuyên tâm, đầu lưỡi bị cắn một ngụm đau đớn làm cho Vu Duy Thiển nhíu mày, ngay lập tức hắn không hề do dự mà khép mạnh khớp hàm, khóe miệng của Lê Khải Liệt bị răng của Vu Duy Thiển cắn đến mức bật máu, hương vị máu tươi cùng hô hấp nóng rực hòa lẫn cùng một chỗ, có thể hình dung giống như men say ngà ngà của một loại rượu cocktail, có một chút chua chát và cay đắng.
Hương vị này càng lúc càng đậm, Lê Khải Liệt bỗng nhiên thay đổi cách thức, hắn gần như điên cuồng mà nâng cằm của Vu Duy Thiển lên để nụ hôn càng thêm sâu sắc, răng môi cọ sát giống như bị lấp đầy thuốc nổ, nồng nàn mà chấn động lòng người.
Đây không riêng gì là một nụ hôn mà còn là cách để hắn khống chế chính mình, hắn cần phải phân tâm thì mới có thể không vì cơn xúc động cuồng nộ mà bị sụp đổ, không, không phải bởi vì nhìn thấy tình cảnh Vu Duy Thiển và Lydia thân cận, mà là bởi vì Claudy, Vu Duy Thiển cơ hồ có thể cảm giác được sự phẫn nộ truyền đến từ môi lưỡi của Lê Khải Liệt.
Lydia trở thành mục tiêu của gia tộc Claudy, sau lần vừa rồi Vu Duy Thiển bị bắn lén cảnh cáo, Lydia trở thành mục tiêu kế tiếp dùng để uy hiếp Lê Khải Liệt, nếu nàng rơi vào tay của bọn họ thì hắn nhất định phải làm ra sự lựa chọn giữa nàng và Vu Duy Thiển, mà gia tộc Claudy lựa chọn Lydia làm con tin thì nhất định có đầy đủ hiểu biết đối với Lê Khải Liệt.
Nàng là nhược điểm của hắn, là nhược điểm dùng để uy hiếp, cũng khó trách hắn có phản ứng như vậy, phàm là người tự phụ lại tự cao như Lê Khải Liệt thì tuyệt đối sẽ không thích bị uy hiếp hay bị khống chế như vậy.
Giống dã thú cắn phá bừa bãi, chuyển thành một đống hỗn độn, Lê Khải Liệt bất kể hậu quả mà ôm chằm lấy Vu Duy Thiển, ngón tay cơ hồ ghì chặt vào sau lưng của Vu Duy Thiển, răng môi cắn xé không chừa một kẻ hở nào. Đây không phải là hôn, máu tươi nhanh chóng tràn ra khóe môi của hai người, không chỉ của Vu Duy Thiển mà còn có của Lê Khải Liệt.
Thậm chí phản kích như thế nào vào ngay lúc này cũng sẽ không quá đáng, cho dù Vu Duy Thiển có thể hiểu được cảm giác của Lê Khải Liệt nhưng hắn sẽ không nhân từ mà nương tay.
Làm cho Lê Khải liệt mất khống chế như vậy cũng có thể chứng tỏ được tầm quan trọng của Lydia đối với hắn.
Đau đớn làm cho người ta thanh tỉnh, máu tươi đánh thức cơn xúc động, ngoại trừ thanh tỉnh thì tựa hồ còn làm cho người ta cảm thấy hưng phấn, trong miệng nghênh đón phản kích mạnh mẽ, Lê Khải Liệt giống như một con dã thú không thể chịu nổi khiêu khích. Không thỏa mãn với môi lưỡi đang cọ sát mãnh liệt, hắn đột nhiên dời môi, áp chế hai tay của Vu Duy Thiển lên tường, thẳng tiến đến mục tiêu của mình, bàn tay còn lại mạnh mẽ bắt lấy mông của Vu Duy Thiển, dồn sức đè ép, cởi ra móc khóa dây nịt.
“Duy, cho ta, ta muốn ngươi, ngay bây giờ.” Động tác lỗ mãng, hơi thở nặng nề, tuyên bố thẳng thắn ý định của hắn, màu xanh lục dưới đáy mắt chớp động trong bóng đêm, sự dã tính bị khiêu khích, âm u mà nguy hiểm, đây là giận chó đánh mèo, cũng là để phát tiết, đang dần dần hội tụ thành dục vọng rực lửa.
—————
P/S: Con sam muốn bị ăn đấm, dám cường bạo vợ ngay giữa đường giữa xá.
Danh sách chương