Đây chính là Lê Khải Liệt, so với trên màn ảnh thì còn hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn rất nhiều, thực dễ dàng có thể phát hiện hắn có một đôi mắt không giống người bình thường, có lẽ là mang hai dòng máu Á Âu, con ngươi của hắn có màu tro lục.

Vu Duy Thiển bỗng nhiên nhớ đến những lời bình luận của truyền thông, màu tro thường khiến người ta có vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt của Lê Khải Liệt luôn tràn ngập nhiệt tình như hỏa diễm, băng và hỏa va chạm tạo thành một loại hiệu quả mâu thuẫn kỳ dị, mê hoặc vô số lòng người, sau khi được một tạp chí văn nghệ xưng là đôi mắt Tham Lang thì danh xưng này được truyền lưu rộng rãi.

Tham Lang là ngôi sao đầu tiên trong hệ sao Bắc Đẩu, tượng trưng cho dục vọng, chủ nhân của ánh mắt này quả thật như thế, giọng hát và ánh mắt của hắn đều có một loại ma lực, hắn có sở trường khiêu khích cảm xúc của người khác, là một nam nhân có thể dễ dàng kích động hỏa diễm. Hắn không cần dùng nước hoa nhưng trên người của hắn sẽ có đủ loại mùi hương thuộc về nữ nhân.

Bất quá lúc này ở trong không khí chỉ tràn ngập mùi máu tươi.

Vu Duy Thiển lấy ra một chai Vodka từ trong quầy rượu, âm thanh va chạm với mặt bàn rốt cục bừng tỉnh mọi người.

“Là Lê Khải Liệt! Thật sự là hắn! Ngươi nhìn bộ trang phục biểu diễn kìa…. ” Những tiếng khe khẽ xì xầm vang lên

“Hắn thật đẹp trai! Chúa ơi! Là người thật!” Những tiếng thét chói tai bắt đầu mất đi kiềm chế.

“Ánh mắt của hắn! Ngươi nhìn ánh mắt của hắn kìa! Rất mê người! Oh—đúng là đôi mắt Tham Lang….” Có ngươi si mê lớn tiếng hét to.

Người nam nhân đứng ở quầy bar giật tung chiếc áo khoác màu đỏ sậm, cúc áo bằng da rớt xuống đất, hắn cắn răng mắng vài tiếng.

Vu Duy Thiển không biết có phải mình nên cảm thấy may mắn thay cho đối phương hay không, ở đây ngoại trừ hắn ra thì ắt hẳn không ai biết ca sĩ được vô số người sùng bái thần tượng vừa mới mắng cái gì.

Từ khi Lê Khải Liệt tiến vào, thái độ của hắn không hề xem ai ra gì, lúc này cũng giống như vậy, hất mái tóc màu nâu đỏ ở trước trán ra phía sau, đuôi tóc dài chấm vai, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, hắn hơi nhíu mi, trong khoảnh khắc hiện lên ánh mắt nham hiểm hung ác, mặc dù không quá rõ ràng dưới ánh đèn nhưng Vu Duy Thiển nhìn thấy rất rõ. Mặc kệ ai đâm hắn bị thương, lúc này hắn đã tức giận đến mức gần như không thể khống chế được.

Toàn thân của hắn lộ ra một cảm giác không thể khinh thường, mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có khả năng quan sát sâu sắc như Vu Duy Thiển, có hơn mười người đứng dậy từ chỗ ngồi, tiến về phía Lê Khải Liệt.

“Leo!” Một nữ nhân đụng phải Jasmine đang ngây ngốc đứng bên cạnh, kêu tên tiếng Anh của hắn, đang muốn tiến lên để tiếp cận, sau đó chỉ trong vòng vài giây, một tay của Lê Khải Liệt cầm bình rượu, “Không muốn bị thương thì tốt nhất đừng lại đây…” Tay còn lại giữ chặt cằm của nữ nhân kia, ngón tay khẽ vuốt trên mặt nàng, “Hiểu chưa? Cục cưng.”

Ngữ điệu của hắn có một chút ngả ngớn, nhưng lại đầy nguy hiểm. Mỗi một từ sẽ khiến người ta vừa run rẩy lại vừa hưng phấn, xung quanh càng có nhiều tiếng thét chói tai vang lên, lúc này cho dù bảo nữ nhân kia chết trong tay Lê Khải Liệt thì nàng cũng không hề do dự.

Dấn thân vào những trò chơi nguy hiểm, dùng vốn liếng của bản thân mà tiêu xài phóng túng, nhưng người đời thường chỉ nhìn thấy hào quang mặt ngoài, thậm chí sẽ vì điều này mà làm những con thiêu thân. Ánh mắt của Vu Duy Thiển hiện lên một tia khinh miệt, hắn chuyển mắt, cũng không biết biểu tình mới vừa rồi của mình đã bị người nam nhân ở đối diện thu vào trong mắt.

Ấn xuống điều khiển từ xa, tình cảnh hỗn loạn trong TV vẫn chưa được bình ổn, phóng viên đang tường thuật vị siêu sao này đã biến mất khỏi hiện trường dưới sự trợ giúp của tất cả thành viên ban nhạc như thế nào.

Lê Khải Liệt chưa bao giờ là một ca sĩ tuân theo khuôn phép quy củ, bảo ca sĩ nhạc rock nghe lời thì tựa hồ là quá mức khó khăn, hắn là ngôi sao duy nhất hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo thông thường, nhưng mọi người đã quen với việc này, bọn họ cũng không hề oán giận trách mắng đối với tính tình thất thường của hắn, thậm chí không ít người lại bảo rằng yêu hắn đến chết là vì như vậy.

Chẳng qua tình yêu điên cuồng này cũng tạo thành một ít nguy hiểm có thể dẫn đến trí mạng, đây đã là lần thứ hai có người ở trong tour lưu diễn vòng quanh thế giới của hắn muốn cùng hắn “tự tử”.

Xoảng! Tiếng vỡ vụn vang lên, trên mặt đất thoáng chốc rãi đầy những mảnh thủy tinh, nấp chai rượu bị Lê Khải Liệt trực tiếp đập bể, bên cạnh quầy bar xuất hiện một vết lõm.

Đầu ngón tay của Vu Duy Thiển gõ lên mặt bàn, ánh mắt trở nên nghiêm khắc, không đợi hắn mở miệng, người nam nhân ở bên ngoài quầy bar đã nhướng mi với hắn, mỉm cười như một con mãnh thú muốn cắn nuốt con mồi, “Yên tâm, mặc kệ bao nhiêu tiền, ta sẽ phụ trách bồi thường.”

Một tay chậm rãi chỉ xuống chân của mình, trước mặt bao người đang mơ màng vì hắn, Lê Khải Liệt nhếch môi, “Bao gồm cả sàn của ngươi.”

Rượu chảy xuống vết thương trên bụng, mùi máu tươi bị đông lại đang tản ra trong không khí, vết thương tựa như bị hỏa diễm thiêu đốt, Lê Khải Liệt hít sâu một hơi, miệng vết thương bị kích thích, hắn nhíu mi lại, sắc mặt càng thêm âm trầm, loại âm trầm này càng khắc sâu ngũ quan của hắn, làm lộ lên một loại mị lực dụ hoặc khiến người ta hít thở không thông, nó thuộc về nam tính, cũng thuộc về lực lượng và xúc cảm

Chai rượu bị hắn xối từ trên đầu xuống dưới, trên mặt của hắn cơ hồ không trang điểm, ngoại trừ một lớp phấn mỏng thì không có bất luận thứ gì khác, đương nhiên có lẽ là vì khuôn mặt của hắn căn bản không cần trang điểm. Toàn thân của hắn, không riêng gì khuôn mặt đều tản ra một loại nội tiết tố mãnh liệt.

Sau khi xối rượu xong, mái tóc màu nâu đỏ tựa hồ càng rực lửa, vì bị thấm nước nên vài sợi tóc hơi xoăn lại, những giọt rượu nhiễu xuống từ đuôi tóc đến trước lồng ngực hoàn toàn xích lõa rồi lăn dài xuống thân…

Từ cổ họng, đến cơ ngực rộng lớn, sáu múi cơ bụng cân xứng, rồi lại đến thắt lưng, sau đó là trượt vào chiếc quần da bóng màu đen, làm cho người ta nhịn không được mà có một loại ảo giác những giọt rượu này sẽ chảy đến đâu, sẽ châm lửa cái gì.

Mị lực của người nam nhân này không chỉ ở ánh mắt phóng điện của hắn, ở làn môi rất thích hợp để hôn lên, ở vóc dáng khiến người ta trỗi dậy bản năng dục vọng, mà toàn thân của hắn còn toát lên một cỗ dã tính vừa kiệt ngạo vừa bất tuân, cuồng dã thẳng thắn, cùng với ý chí mãnh liệt, bất luận vấn đề gì cũng không thể áp chế sự tự tin của hắn. Tựa như một vật sáng, mang theo khí thế áp đảo của hùng sư cùng mị lực kinh người.

Trong quán bar lặng ngắt như tờ, chỉ có các phóng viên của những nhà đài trên tivi vẫn không ngừng tường thuật trực tiếp, sự hỗn loạn bên ngoài dường như không liên quan đến nơi này, có người cho dù không phải fan hâm mộ của hắn cũng khó tránh khỏi bị người như vậy hấp dẫn hết thảy lực chú ý.

Hắn bẩm sinh đã thích hợp với sân khấu, bất luận chỗ nào chỉ cần có hắn xuất hiện thì sẽ không còn bình thường, chỉ cần hắn đến, bất luận nơi nào cũng sẽ trở thành sân khấu của hắn. Vu Duy Thiển thờ ơ lãnh đạm rút ra kết luận như vậy. (nãy giờ đang quan sát chồng tương lai sao)

Nhưng đối với Vu Duy Thiển mà nói thì điều này không hề có nghĩa lý gì, là chủ nhân của quán bar này, phản ứng của hắn hoàn toàn bất đồng so với những người khác.

“Trước khi ngươi tạo thêm phiền phức thì làm ơn tính tiền rồi rời đi.” Quan sát đống hỗn độn trên đất, nhìn những giọt rượu không ngừng nhiễu xuống từ mái tóc của Lê Khải Liệt, bờ môi của Vu Duy Thiển mím thành một đường thẳng tắp, thái độ này hiển nhiên là đang xem Lê Khải Liệt là một siêu cấp phiền phức.

Người nam nhân tạo nên hết thảy rối loạn lại lơ đễnh nhún vai, không hề tự giác, lồng ngực xích lõa tiếp tục trưng bày trước mặt người khác, càng dẫn tới những tiếng thét chói tai, cũng làm cho ánh mắt phía sau gọng kính càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.

Một chiếc vòng bằng bạch kim được ném lên quầy bar, là Lê Khải Liệt cởi xuống từ trên tay, có hình dạng y hệt một sợi dây xích, hết mắc xích này nối vào mắc xích khác, “Trên người không mang theo tiền mặt.”

Chiếc vòng dây xích được đặt trên quầy bar, Jasmine cầm cái khay, ánh mắt của nàng như hổ rình mồi, trong lòng không ngừng cầu nguyện, ít nhất rơi vào tay của boss thì nàng còn có thể chạm vào. Oh! Hắn cầm lấy sợi dây xích, như vậy nàng có thể chạm vào vòng tay mà Leo đã từng đeo!

Ngay sau đó, sợi dây xích bay về phía nàng, loảng xoảng, chiếc khay rơi xuống đất rồi lăn vài vòng, cả người Jasmine như đang ở trong mộng, nàng chụp lấy chiếc vòng tay mà Vu Duy Thiển ném cho nàng, hạnh phúc đến mức sắp chết ngất.

Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Jasmine nắm chặt chiếc vòng tay, thề sống chết phải bảo vệ cho bằng được, trong quán bar có ít nhất hai ba chục người không đến sân vận động, lúc này bọn họ tỉnh ngộ, từ khiếp sợ đến mừng như điên, tất cả đều chen chúc nhào lên, có người cố gắng chiếm đoạt vòng tay mà Jasmine đang cầm, có người nhào về phía Lê Khải Liệt.

Toàn thân đầy mùi rượu, lại tản mát hơi thở trí mạng, người nam nhân kia đang cúi đầu nhìn vết thương của mình, dường như hoàn toàn không hề đề phòng đối với tình cảnh hỗn loạn ở xung quanh, chỉ có Vu Duy Thiển ở gần hắn nhất mới nhìn thấy khóe miệng như cười như không của hắn.

Đám người chen chúc, khi sắp tiếp cận hắn thì bỗng nhiên vang lên một tiếng xoảng!

Tiếng động lớn hơn lúc trước, những mảnh thủy tinh và rượu bắn tung tóe xung quanh khiến người ta không kịp tránh né, một bàn tay từ trong quầy bar duỗi ra ngoài, Jasmine bị Vu Duy Thiển kéo đến bên cạnh, chai rượu Vodka trong tay Lê Khải Liệt hoàn toàn vỡ nát, ngay dưới chân của hắn và các fan hâm mộ, “Ta đã nói, nếu không muốn bị thương thì đừng lại đây…”

Giẫm lên những mảnh vỡ, hắn thong thả lặp lại lời nói lúc trước, sắc mặt của hắn khiến người ta phải tin tưởng những lời này là sự thật, bởi vì cồn kích thích khiến vết thương đau đớn, mi tâm nhíu chặt vẫn chưa buông ra, làm hiện lên một khoảng tối tăm giữa đôi mắt và hàng lông mày, chỉ trong khoảnh khắc, biểu tình kia gần như là khủng bố.

Bị kinh hãi, tất cả mọi người dừng bước, nhưng vẫn tiếp tục xôn xao, trên người của bọn họ không thể khống chế mà trở nên run rẩy, khi hưng phấn và sợ hãi đồng thời chiếm cứ tư tưởng của một người nào đó thì nồng độ adrenalin sẽ tăng vọt, tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác run rẩy, những đôi mắt như bị liệt hỏa thiêu đốt tùy thời có thể đánh mất lý trí. (adrenalin = hoocmôn có tác dụng kích thích khi bị sợ hãi)

Lê Khải Liệt thờ ơ, đôi giày da giẫm lên những mảnh vỡ thủy tinh, đi ra phía trước vài bước, vết thương được tẩy rửa bằng cồn lộ ra hình dáng ghê người ngay bên cạnh cơ bụng của hắn, hoàn toàn có thể miêu tả được hình dạng của con dao găm, kiềm nén tức giận và đau đớn khiến vẻ mặt của hắn có vẻ dị thường đáng sợ.

“Mượn điện thoại một chút.” Hắn dùng ngữ điệu trầm thấp, trong giọng nói dường như có cái gì sắp nổ mạnh.

Vu Duy Thiển chỉ lên vách tường ở phía quầy bar bên kia, “Ở đó, gọi xong thì làm ơn rời đi.” Hắn tiếp tục dọn dẹp quầy rượu và sổ sách. Bạn đang �

Với hắn mà nói, Lê Khải Liệt cũng không khác gì một người khách, chỉ cần Lê Khải Liệt phụ trách bồi thường tổn thất trong quán, không gây ra thêm phiền phức thì hắn cũng không ngại sẽ gặp càng nhiều tổn thất. Có lẽ nhân dịp đóng cửa, trong lúc sửa sang quán bar thì có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Trên vách tường quả thật có treo một cái điện thoại bàn, dĩ nhiên là điện thoại cổ lỗ sỉ, trong thời đại internet ngày nay, mỗi người đều có một cái di động, vậy mà Vu Duy Thiển lại để hắn dùng một cái điện thoại cổ lỗ sỉ.

Lê Khải Liệt nheo mắt nhìn người nam nhân ở phía sau quầy bar, “Đây là điện thoại của ngươi?”

————-

P/S: Tiểu Liệt gian lắm, chê người ta cổ lổ sĩ hay là muốn xin số di động của người ta?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện