Ý tứ của những lời này để lộ ra một hàm nghĩa, Vu Duy Thiển có thể xác định không phải là Lê Khải Liệt nói lỡ miệng, Lê Khải Liệt biểu đạt rất rõ, tuy rằng là nhận lệnh làm việc để tìm tới hắn nhưng vị trí của Lê Khải Liệt cũng không phải đứng bên phe gia tộc Claudy.
“Ngươi và gia tộc Claudy rốt cục có quan hệ gì?” Bị vây trong trạng thái không phải địch cũng không phải bạn, hiểu biết đối thủ là chuyện quan trọng nhất.
Đối với câu hỏi vừa trực tiếp mà lại sắc bén của Vu Duy Thiển, phản ứng của Lê Khải Liệt lại càng trực tiếp, hắn cười ha hả, Vu Duy Thiển không xác định hắn có dùng nụ cười để che giấu cái gì hay không, sau đó Lê Khải Liệt đứng thẳng người dậy, “Ngươi chuẩn bị dùng cái gì để đổi lấy đáp án?” Hai người tuy rằng cách nhau một khoảng, nhưng ngữ khí của những lời này cùng ánh mắt ám muội lại làm cho bản thân của câu hỏi càng chứa đựng hàm ý sâu xa.
Thay đổi tư thế ngồi, Vu Duy Thiển dựa vào đầu giường, đáp lại bằng một nụ cười khinh thường, “Chỉ cần nói vào trọng tâm. Ngươi hay dùng cách này để che mờ tầm mắt, làm cho người ta bất giác bị ngươi nói sang chuyện khác, cuối cùng quên mất ý định ban đầu, ngươi chỉ biết có mỗi một chiêu này hay sao?”
“Chỉ cần một chiêu hiệu quả thì vì sao lại không sử dụng?” Lơ đễnh trả lời, cho thấy hắn quả nhiên không phải là một đối thủ tuân theo quy tắc của trò chơi.
“Còn một chiêu khác cũng có hiệu quả, ngươi có thể nói cho ta biết ngày đó ngươi xông vào nhà của ta, kẻ đã làm cho ngươi bị thương là ai.” Vu Duy Thiển luôn có sở trường bắt lấy trọng điểm, đây có lẽ là bản năng mà hắn đã rèn luyện qua năm tháng lâu dài, trực giác của hắn sâu sắc hơn so với người thường, ngày đó Lê Khải Liệt xông vào nhà của hắn cũng không phải nằm trong kế hoạch, nhưng sau đó mới bị đối phương xem như cơ hội để lợi dụng.
Quả nhiên, khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì nụ cười trên môi Lê Khải Liệt dần dần hạ xuống, những hạt bụi liên tục trôi nổi trong không khí, tựa hồ có cái gì đang ngưng tụ rồi trở nên trầm trọng quỷ bí, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được không khí xung quanh đang biến hóa, huống chi Vu Duy Thiển cũng không phải là một kẻ ngốc.
Câu hỏi của Vu Duy Thiển rốt cục được đáp lại sau vài giây, “Chờ khi nào ngươi quyết định hợp tác thì ta sẽ cân nhắc mà nói cho ngươi đáp án.”
Nói xong những lời này, Lê Khải Liệt đến gần, “Ngươi cứ suy nghĩ kỹ lưỡng, trước khi ngươi trả lời thuyết phục thì ta sẽ không giao ngươi cho bọn họ, đương nhiên, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này, nếu không muốn ta tiếp tục còng ngươi ở trên giường thì tốt nhất ngươi nên tự giác một chút.”
Khi Lê Khải Liệt mất đi hứng thú với trò chơi thì hắn có vẻ dị thường lạnh lùng, tựa như sự nồng nhiệt mà hắn đã từng biểu hiện ra ngoài, sự lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, giống như một đứa bé chán chê món đồ chơi của nó, mất hết hăm hở, tàn khốc mà vứt bỏ. Ngay cả công việc cũng gạc sang một bên, cố gắng hết sức để bắt được con mồi trong tay, hiện tại lại bị hắn nhốt ở trong nhà giam hoa lệ, chẳng màng quan tâm.
Sau đó hai ngày, Vu Duy Thiển không hề nhìn thấy hắn.
Cũng giống như bên ngoài nhìn vào, Lê Khải Liệt là ca sĩ, ngoại trừ không muốn kẻ khác biết về mối quan hệ của hắn với gia tộc Claudy thì hắn còn có công việc của hắn, đắc tội với đạo diễn Kim McKay, làm cho công ty quản lý của hắn và chính bản thân hắn đều gặp phải một ít ảnh hưởng tiêu cực. Trên tờ nhật báo New York có đăng liên tục những mẫu tin về sự kiện xảy ra khi hắn ở Manhattan, bất luận tin tức nào cũng có thể trở thành đề tài để mọi người buôn chuyện.
Vu Duy Thiển thì đang ở căn biệt thự của Lê Khải Liệt, nằm trên chiếc ghế dựa ở trước ban công được lắp bằng kính thủy tinh, nhàn nhã nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh mặt trời, không thể tìm thấy hết thảy âm u và bí mật, đập vào mắt là cảnh đô thị phồn hoa, không khí tràn ngập mùi vị tiền tài và phù phiếm, hắn ở trong căn biệt thự có hệ thống bảo an tốt nhất, cửa kính chống đạn và khóa điện từ, còn có một vài thiết bị mà hắn không thể nào tiếp xúc cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Hắn thừa nhận, hắn có một chút tách biệt với thời đại khoa học kỹ thuật cao, hắn không thích những thiết bị điện tử lạnh lẽo, hắn thích những thứ bình dị đơn giản hơn. Có đôi khi hắn rất lười biếng, người khác nhìn thấy sự lãnh đạm của hắn chính là vì hắn lười trả lời, nhưng như vậy lại vô tình tạo thành ấn tượng. Mặc dù thân thể của hắn vẫn còn tràn đầy sức sống nhưng hắn tự biết linh hồn bên trong thân thể của mình đã không còn trẻ.
Hắn rất thưởng thức Lê Khải Liệt, sự tồn tại mạnh mẽ của Lê Khải Liệt làm cho hắn có cảm giác mới lạ, kích thích một ít tình cảm mãnh liệt mà hắn đã chôn giấu và quên lãng, có lẽ là vì đối lập mà mang đến cảm giác mới mẻ, nhưng khi giữa bọn họ xảy ra một chút tiếp xúc da thịt thì hết thảy lại trở nên có một chút hoang đường.
Hắn lại bị một người trẻ tuổi quấy rối, nói như vậy có lẽ rất kỳ quái nhưng lúc ấy hắn thật sự có một chút chật vật, nếu khi đó Bode không đột nhiên xuất hiện rồi gián đoạn hết thảy, hắn không biết nếu cứ tiếp tục thì bản thân hắn sẽ có biểu tình gì, nếu hắn thật sự…phóng thích trong miệng của Lê Khải Liệt…..
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Vu Duy Thiển cảm thấy đau đầu mà cầm lấy hộp thuốc trên bàn, lấy ra một điếu rồi châm lửa, sau đó hút sâu một hơi, nhìn làn khói trắng lượn lờ trong không khí, hắn cười một cách vô nghĩa, ông trời phù hộ, bất tử mà hắn gánh trên lưng có một lợi ích chính là hắn không cần lo lắng bản thân mình sẽ chết vì ung thư phổi.
“Ngươi muốn phóng hỏa nơi này? Sau đó có thể đào tẩu?” Tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận, xuyên qua làn khói, gương mặt của Lê Khải Liệt dần dần hiện rõ, khuôn mặt suồng sã đang tươi cười.
Vu Duy Thiển ngồi ở đó đã được một buổi chiều, lâu đến mức hắn không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, ánh nắng bên ngoài không biết đã lụi tàn từ khi nào, đập vào mắt chỉ còn một màu đỏ rực của hoàng hôn, vô cùng chói lóa.
“Chủ nhân đã trở lại, ta là khách thì phải làm cái gì? Bưng trà? Rót nước?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, áo choàng tắm rộng thùng thình, sau khi tắm xong vẫn chưa chải tóc, trong tay cầm một ly cà phê đã nguội, gạt tàn bị nhét đầy tàn thuốc, ước chừng một gói thuốc lá lấy từ đầu giường của Lê Khải Liệt.
“Có ăn gì hay chưa?” Hôm nay hiếm khi ăn mặc nghiêm chỉnh, âu phục màu tro lam làm nổi bật thân hình cao lớn của Lê Khải Liệt, hắn thuận miệng hỏi, giống như một cuộc trò chuyện giữa chủ và khách, chẳng qua quan hệ có một chút đảo ngược.
“Trong tủ lạnh của ngươi chỉ còn một chai bia, thành phần của nó giống như bánh mì.” Vu Duy Thiển dùng tay làm ra động tác mời ăn, “Không cần khách sáo.”
Biểu tình của Lê Khải Liệt trở nên cứng ngắc trong khoảnh khắc, kéo lỏng cà vạt, hắn thở hắt ra, “Vậy sao? Xem ra ta sơ suất với khách của mình, một ngày, hay là hai ngày? Ngươi ở đây…”
“Hai ngày, cám ơn, ngươi còn chưa để cho ta chết đói, nếu ngươi muốn thử làm như vậy thì ta cũng rất vui vẻ phối hợp, ta còn chưa thử xem có thể chết vì tình trạng đói khát hay không.” Lạnh lùng trả lời, nở một nụ cười, Vu Duy Thiển dí điếu thuốc cuối cùng vào gạt tàn.
Cửa sổ đặc chế được Lê Khải Liệt mở ra, khói thuốc lượn lờ trong phòng rốt cục tán đi, lúc này hắn cảm thấy may mắn vì căn phòng cũng đủ lớn, thiết bị báo cháy không bị nồng độ khói thuốc tác động, ít nhất bọn họ vẫn chưa bị xối nước. Nguồn:
“Để ta đi gọi thức ăn.” Không biết có được tính là không thừa nhận sai lầm hoặc đây là một cách giải thích của Lê Khải Liệt hay không, hắn gọi điện cho nhà hàng cao cấp nhất ở phụ cận, số lượng món ăn cũng đủ ba người đàn ông ăn có thừa, làm xong hết thảy, hắn không tiếp tục mở miệng.
Vu Duy Thiển tin tưởng Lê Khải Liệt cũng không đến mức cố ý bỏ đói hắn hai ngày chỉ vì làm cho hắn khuất phục, cách giải thích hợp lý nhất chính là ngày hôm đó Lê Khải Liệt tự tung tự tác ở Quảng trường Thời đại, thật sự chọc giận vài người vốn không nên dây vào. Ở trong vòng giải trí, giao thiệp là điều quan trọng nhất, nói là mấu chốt cũng không đủ, Kim McKay không phải là một đạo diễn có tính tình dễ chịu.
Hai ngày này, khắp nơi đều đăng tin về Lê Khải Liệt, tin tức không phải chỉ nghiêng về một bên, hay là thêu hoa trên gấm, mà cũng có không ít giậu đổ bìm leo, hắn phải trả giá vì hành vi của ngày hôm đó.
Mà trong hai ngày, kỳ thật Vu Duy Thiển không phải chịu khổ quá nhiều, cà phê và thuốc lá đã triệt tiêu cảm giác đói khát, bia tuy rằng không thể xem như bánh mì, nhưng hắn tìm được một thỏi sôcôla đen cũng đủ để cơ thể hấp thu năng lượng cần thiết. Đương nhiên hắn không cần phải nói cho Lê Khải Liệt biết điểm này. (ác)
Mặc dù Vu Duy Thiển quả thật ở trong tình trạng bị bỏ đói, nhưng bộ dáng dùng bữa của hắn cũng không hề vội vàng, tựa như đang hưởng thụ một bữa tối như bình thường, hắn ăn không nhanh cũng không chậm, biểu tình thảnh thơi, tư thái tùy ý mà tao nhã, thần sắc ôn hòa, so với vẻ mặt nghiêm khắc như bình thường thì lúc này hắn không đến mức làm cho người ta cảm thấy quá khó để thân cận.
Không người nào lên tiếng, chờ ăn xong bữa tối quá mức thịnh soạn, hai người đều tự ngồi trong phòng khách, so với Vu Duy Thiển mặc một thân áo choàng tắm thì Lê Khải Liệt lại giống khách hơn là chủ nhà. Hắn buông khăn ăn, uống một hớp rượu vang, lộ ra nụ cười của dã thú đối với con mồi, “Cưng yêu, ngươi suy nghĩ thế nào?”
“Ta từ chối.” Không hề do dự mà nói ra ba chữ, tựa như đã sớm chờ câu hỏi này để phản kích.
“Hai ngày vừa qua ta thực sự không nên sơ suất, cảm thấy thật có lỗi! Vu Duy Thiển! Ngươi quá tự phủ, cho dù không phải ta thì đám người của Claudy cũng sẽ đối phó với ngươi, đó là chuyện sớm muộn! Ta cho ngươi cơ hội này thì ngươi nên cảm kích mới phải!” Có lẽ gần đây nhiều việc dồn dập làm cho Lê Khải Liệt mất đi tính nhẫn nại, hắn đột nhiên thu lại ý cười rồi đứng lên, chống vào tay vịn sô pha mà Vu Duy Thiển đang ngồi, hung hăng nhìn chằm chằm.
“Những lời này ta trả lại cho ngươi, từ tự phụ này dùng trên người ngươi mới là chính xác.” Vu Duy Thiển đẩy Lê Khải Liệt ra, ung dung trầm tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Thật có lỗi? Những từ này thực sự không giống như ngươi sẽ chính miệng nói ra.”
“Đừng đánh giá cao tính nhẫn nại của ta!” Người nam nhân bị đẩy ra lại một lần nữa áp sát, bắt lấy áo choàng tắm trên người Vu Duy Thiển, ánh mắt nóng rực lại hiện lên một vài tia lạnh lẽo, “Ta đã sớm đoán được ngươi không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, ta đã nhận ra điều này khi ở trong quán bar của ngươi, ngươi không muốn dính dáng vào tranh chấp, ngươi sống mấy trăm năm, ngươi phiền chán, nhưng ta thì không, có người khiêu chiến thì ngươi nhất định phải nghênh chiến! Ngươi trốn không thoát đâu!”
Lời nói kiên quyết vang vọng trong phòng, Vu Duy Thiển ngẩn người, đồng tử đột nhiên trở nên sắc bén, “Ngươi làm cái gì?”
“Ngươi rất thích đứa bé kia, không, không phải đứa bé, nàng so với ngươi còn lớn tuổi hơn, ta không xác định nàng là gì của ngươi nhưng nàng đối với ngươi rất quan trọng, có đúng hay không?” Ánh mắt tàn nhẫn hóa thành ý cười nhẹ nhàng, nụ cười giảo hoạt mà lại xinh đẹp, mang theo một chút tàn khốc, một chút ngả ngớn, dung hợp thành phong cách độc đáo của Lê Khải Liệt.
“Ngươi và gia tộc Claudy rốt cục có quan hệ gì?” Bị vây trong trạng thái không phải địch cũng không phải bạn, hiểu biết đối thủ là chuyện quan trọng nhất.
Đối với câu hỏi vừa trực tiếp mà lại sắc bén của Vu Duy Thiển, phản ứng của Lê Khải Liệt lại càng trực tiếp, hắn cười ha hả, Vu Duy Thiển không xác định hắn có dùng nụ cười để che giấu cái gì hay không, sau đó Lê Khải Liệt đứng thẳng người dậy, “Ngươi chuẩn bị dùng cái gì để đổi lấy đáp án?” Hai người tuy rằng cách nhau một khoảng, nhưng ngữ khí của những lời này cùng ánh mắt ám muội lại làm cho bản thân của câu hỏi càng chứa đựng hàm ý sâu xa.
Thay đổi tư thế ngồi, Vu Duy Thiển dựa vào đầu giường, đáp lại bằng một nụ cười khinh thường, “Chỉ cần nói vào trọng tâm. Ngươi hay dùng cách này để che mờ tầm mắt, làm cho người ta bất giác bị ngươi nói sang chuyện khác, cuối cùng quên mất ý định ban đầu, ngươi chỉ biết có mỗi một chiêu này hay sao?”
“Chỉ cần một chiêu hiệu quả thì vì sao lại không sử dụng?” Lơ đễnh trả lời, cho thấy hắn quả nhiên không phải là một đối thủ tuân theo quy tắc của trò chơi.
“Còn một chiêu khác cũng có hiệu quả, ngươi có thể nói cho ta biết ngày đó ngươi xông vào nhà của ta, kẻ đã làm cho ngươi bị thương là ai.” Vu Duy Thiển luôn có sở trường bắt lấy trọng điểm, đây có lẽ là bản năng mà hắn đã rèn luyện qua năm tháng lâu dài, trực giác của hắn sâu sắc hơn so với người thường, ngày đó Lê Khải Liệt xông vào nhà của hắn cũng không phải nằm trong kế hoạch, nhưng sau đó mới bị đối phương xem như cơ hội để lợi dụng.
Quả nhiên, khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì nụ cười trên môi Lê Khải Liệt dần dần hạ xuống, những hạt bụi liên tục trôi nổi trong không khí, tựa hồ có cái gì đang ngưng tụ rồi trở nên trầm trọng quỷ bí, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được không khí xung quanh đang biến hóa, huống chi Vu Duy Thiển cũng không phải là một kẻ ngốc.
Câu hỏi của Vu Duy Thiển rốt cục được đáp lại sau vài giây, “Chờ khi nào ngươi quyết định hợp tác thì ta sẽ cân nhắc mà nói cho ngươi đáp án.”
Nói xong những lời này, Lê Khải Liệt đến gần, “Ngươi cứ suy nghĩ kỹ lưỡng, trước khi ngươi trả lời thuyết phục thì ta sẽ không giao ngươi cho bọn họ, đương nhiên, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này, nếu không muốn ta tiếp tục còng ngươi ở trên giường thì tốt nhất ngươi nên tự giác một chút.”
Khi Lê Khải Liệt mất đi hứng thú với trò chơi thì hắn có vẻ dị thường lạnh lùng, tựa như sự nồng nhiệt mà hắn đã từng biểu hiện ra ngoài, sự lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, giống như một đứa bé chán chê món đồ chơi của nó, mất hết hăm hở, tàn khốc mà vứt bỏ. Ngay cả công việc cũng gạc sang một bên, cố gắng hết sức để bắt được con mồi trong tay, hiện tại lại bị hắn nhốt ở trong nhà giam hoa lệ, chẳng màng quan tâm.
Sau đó hai ngày, Vu Duy Thiển không hề nhìn thấy hắn.
Cũng giống như bên ngoài nhìn vào, Lê Khải Liệt là ca sĩ, ngoại trừ không muốn kẻ khác biết về mối quan hệ của hắn với gia tộc Claudy thì hắn còn có công việc của hắn, đắc tội với đạo diễn Kim McKay, làm cho công ty quản lý của hắn và chính bản thân hắn đều gặp phải một ít ảnh hưởng tiêu cực. Trên tờ nhật báo New York có đăng liên tục những mẫu tin về sự kiện xảy ra khi hắn ở Manhattan, bất luận tin tức nào cũng có thể trở thành đề tài để mọi người buôn chuyện.
Vu Duy Thiển thì đang ở căn biệt thự của Lê Khải Liệt, nằm trên chiếc ghế dựa ở trước ban công được lắp bằng kính thủy tinh, nhàn nhã nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh mặt trời, không thể tìm thấy hết thảy âm u và bí mật, đập vào mắt là cảnh đô thị phồn hoa, không khí tràn ngập mùi vị tiền tài và phù phiếm, hắn ở trong căn biệt thự có hệ thống bảo an tốt nhất, cửa kính chống đạn và khóa điện từ, còn có một vài thiết bị mà hắn không thể nào tiếp xúc cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Hắn thừa nhận, hắn có một chút tách biệt với thời đại khoa học kỹ thuật cao, hắn không thích những thiết bị điện tử lạnh lẽo, hắn thích những thứ bình dị đơn giản hơn. Có đôi khi hắn rất lười biếng, người khác nhìn thấy sự lãnh đạm của hắn chính là vì hắn lười trả lời, nhưng như vậy lại vô tình tạo thành ấn tượng. Mặc dù thân thể của hắn vẫn còn tràn đầy sức sống nhưng hắn tự biết linh hồn bên trong thân thể của mình đã không còn trẻ.
Hắn rất thưởng thức Lê Khải Liệt, sự tồn tại mạnh mẽ của Lê Khải Liệt làm cho hắn có cảm giác mới lạ, kích thích một ít tình cảm mãnh liệt mà hắn đã chôn giấu và quên lãng, có lẽ là vì đối lập mà mang đến cảm giác mới mẻ, nhưng khi giữa bọn họ xảy ra một chút tiếp xúc da thịt thì hết thảy lại trở nên có một chút hoang đường.
Hắn lại bị một người trẻ tuổi quấy rối, nói như vậy có lẽ rất kỳ quái nhưng lúc ấy hắn thật sự có một chút chật vật, nếu khi đó Bode không đột nhiên xuất hiện rồi gián đoạn hết thảy, hắn không biết nếu cứ tiếp tục thì bản thân hắn sẽ có biểu tình gì, nếu hắn thật sự…phóng thích trong miệng của Lê Khải Liệt…..
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Vu Duy Thiển cảm thấy đau đầu mà cầm lấy hộp thuốc trên bàn, lấy ra một điếu rồi châm lửa, sau đó hút sâu một hơi, nhìn làn khói trắng lượn lờ trong không khí, hắn cười một cách vô nghĩa, ông trời phù hộ, bất tử mà hắn gánh trên lưng có một lợi ích chính là hắn không cần lo lắng bản thân mình sẽ chết vì ung thư phổi.
“Ngươi muốn phóng hỏa nơi này? Sau đó có thể đào tẩu?” Tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận, xuyên qua làn khói, gương mặt của Lê Khải Liệt dần dần hiện rõ, khuôn mặt suồng sã đang tươi cười.
Vu Duy Thiển ngồi ở đó đã được một buổi chiều, lâu đến mức hắn không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, ánh nắng bên ngoài không biết đã lụi tàn từ khi nào, đập vào mắt chỉ còn một màu đỏ rực của hoàng hôn, vô cùng chói lóa.
“Chủ nhân đã trở lại, ta là khách thì phải làm cái gì? Bưng trà? Rót nước?” Ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, áo choàng tắm rộng thùng thình, sau khi tắm xong vẫn chưa chải tóc, trong tay cầm một ly cà phê đã nguội, gạt tàn bị nhét đầy tàn thuốc, ước chừng một gói thuốc lá lấy từ đầu giường của Lê Khải Liệt.
“Có ăn gì hay chưa?” Hôm nay hiếm khi ăn mặc nghiêm chỉnh, âu phục màu tro lam làm nổi bật thân hình cao lớn của Lê Khải Liệt, hắn thuận miệng hỏi, giống như một cuộc trò chuyện giữa chủ và khách, chẳng qua quan hệ có một chút đảo ngược.
“Trong tủ lạnh của ngươi chỉ còn một chai bia, thành phần của nó giống như bánh mì.” Vu Duy Thiển dùng tay làm ra động tác mời ăn, “Không cần khách sáo.”
Biểu tình của Lê Khải Liệt trở nên cứng ngắc trong khoảnh khắc, kéo lỏng cà vạt, hắn thở hắt ra, “Vậy sao? Xem ra ta sơ suất với khách của mình, một ngày, hay là hai ngày? Ngươi ở đây…”
“Hai ngày, cám ơn, ngươi còn chưa để cho ta chết đói, nếu ngươi muốn thử làm như vậy thì ta cũng rất vui vẻ phối hợp, ta còn chưa thử xem có thể chết vì tình trạng đói khát hay không.” Lạnh lùng trả lời, nở một nụ cười, Vu Duy Thiển dí điếu thuốc cuối cùng vào gạt tàn.
Cửa sổ đặc chế được Lê Khải Liệt mở ra, khói thuốc lượn lờ trong phòng rốt cục tán đi, lúc này hắn cảm thấy may mắn vì căn phòng cũng đủ lớn, thiết bị báo cháy không bị nồng độ khói thuốc tác động, ít nhất bọn họ vẫn chưa bị xối nước. Nguồn:
“Để ta đi gọi thức ăn.” Không biết có được tính là không thừa nhận sai lầm hoặc đây là một cách giải thích của Lê Khải Liệt hay không, hắn gọi điện cho nhà hàng cao cấp nhất ở phụ cận, số lượng món ăn cũng đủ ba người đàn ông ăn có thừa, làm xong hết thảy, hắn không tiếp tục mở miệng.
Vu Duy Thiển tin tưởng Lê Khải Liệt cũng không đến mức cố ý bỏ đói hắn hai ngày chỉ vì làm cho hắn khuất phục, cách giải thích hợp lý nhất chính là ngày hôm đó Lê Khải Liệt tự tung tự tác ở Quảng trường Thời đại, thật sự chọc giận vài người vốn không nên dây vào. Ở trong vòng giải trí, giao thiệp là điều quan trọng nhất, nói là mấu chốt cũng không đủ, Kim McKay không phải là một đạo diễn có tính tình dễ chịu.
Hai ngày này, khắp nơi đều đăng tin về Lê Khải Liệt, tin tức không phải chỉ nghiêng về một bên, hay là thêu hoa trên gấm, mà cũng có không ít giậu đổ bìm leo, hắn phải trả giá vì hành vi của ngày hôm đó.
Mà trong hai ngày, kỳ thật Vu Duy Thiển không phải chịu khổ quá nhiều, cà phê và thuốc lá đã triệt tiêu cảm giác đói khát, bia tuy rằng không thể xem như bánh mì, nhưng hắn tìm được một thỏi sôcôla đen cũng đủ để cơ thể hấp thu năng lượng cần thiết. Đương nhiên hắn không cần phải nói cho Lê Khải Liệt biết điểm này. (ác)
Mặc dù Vu Duy Thiển quả thật ở trong tình trạng bị bỏ đói, nhưng bộ dáng dùng bữa của hắn cũng không hề vội vàng, tựa như đang hưởng thụ một bữa tối như bình thường, hắn ăn không nhanh cũng không chậm, biểu tình thảnh thơi, tư thái tùy ý mà tao nhã, thần sắc ôn hòa, so với vẻ mặt nghiêm khắc như bình thường thì lúc này hắn không đến mức làm cho người ta cảm thấy quá khó để thân cận.
Không người nào lên tiếng, chờ ăn xong bữa tối quá mức thịnh soạn, hai người đều tự ngồi trong phòng khách, so với Vu Duy Thiển mặc một thân áo choàng tắm thì Lê Khải Liệt lại giống khách hơn là chủ nhà. Hắn buông khăn ăn, uống một hớp rượu vang, lộ ra nụ cười của dã thú đối với con mồi, “Cưng yêu, ngươi suy nghĩ thế nào?”
“Ta từ chối.” Không hề do dự mà nói ra ba chữ, tựa như đã sớm chờ câu hỏi này để phản kích.
“Hai ngày vừa qua ta thực sự không nên sơ suất, cảm thấy thật có lỗi! Vu Duy Thiển! Ngươi quá tự phủ, cho dù không phải ta thì đám người của Claudy cũng sẽ đối phó với ngươi, đó là chuyện sớm muộn! Ta cho ngươi cơ hội này thì ngươi nên cảm kích mới phải!” Có lẽ gần đây nhiều việc dồn dập làm cho Lê Khải Liệt mất đi tính nhẫn nại, hắn đột nhiên thu lại ý cười rồi đứng lên, chống vào tay vịn sô pha mà Vu Duy Thiển đang ngồi, hung hăng nhìn chằm chằm.
“Những lời này ta trả lại cho ngươi, từ tự phụ này dùng trên người ngươi mới là chính xác.” Vu Duy Thiển đẩy Lê Khải Liệt ra, ung dung trầm tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Thật có lỗi? Những từ này thực sự không giống như ngươi sẽ chính miệng nói ra.”
“Đừng đánh giá cao tính nhẫn nại của ta!” Người nam nhân bị đẩy ra lại một lần nữa áp sát, bắt lấy áo choàng tắm trên người Vu Duy Thiển, ánh mắt nóng rực lại hiện lên một vài tia lạnh lẽo, “Ta đã sớm đoán được ngươi không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, ta đã nhận ra điều này khi ở trong quán bar của ngươi, ngươi không muốn dính dáng vào tranh chấp, ngươi sống mấy trăm năm, ngươi phiền chán, nhưng ta thì không, có người khiêu chiến thì ngươi nhất định phải nghênh chiến! Ngươi trốn không thoát đâu!”
Lời nói kiên quyết vang vọng trong phòng, Vu Duy Thiển ngẩn người, đồng tử đột nhiên trở nên sắc bén, “Ngươi làm cái gì?”
“Ngươi rất thích đứa bé kia, không, không phải đứa bé, nàng so với ngươi còn lớn tuổi hơn, ta không xác định nàng là gì của ngươi nhưng nàng đối với ngươi rất quan trọng, có đúng hay không?” Ánh mắt tàn nhẫn hóa thành ý cười nhẹ nhàng, nụ cười giảo hoạt mà lại xinh đẹp, mang theo một chút tàn khốc, một chút ngả ngớn, dung hợp thành phong cách độc đáo của Lê Khải Liệt.
Danh sách chương