------------
Tuyết rơi tựa như mưa, bông tuyết tung bay trong gió, Vu Duy Thiển nằm trên tuyết, hắn không có sức lực để ngồi dậy, ở trước mặt hắn là một xác chết….
Máu của người chết có màu đỏ sậm, bởi vì sắp đông lại nên có vẻ nhầy nhụa, Vu Duy Thiển cắn nát cổ họng của người kia, hiện tại đang hút máu người chết, Lê Khải Liệt nhìn thấy vết máu trên miệng của hắn, màu đỏ sậm cùng xác chết tanh hôi…..
Lê Khải Liệt từng giết người, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy máu, thậm chí hắn cũng biết mùi máu tươi của con người là thế nào, nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng Vu Duy Thiển thì khác, Vu Duy Thiển không giống hắn.
Siết chặt nắm đấm, Lê Khải Liệt giống như bị đóng đinh, theo góc độ của Vu Duy Thiển thì chỉ nhìn thấy bàn chân của Lê Khải Liệt, có lẽ đã cương cứng trước mặt hắn một lúc lâu, Vu Duy Thiển lau đi vết máu dính trên khóe miệng, hắn quay đầu lại, “Ta bảo ngươi đi tìm Vivian, vì sao lại quay về?”
Hắn vẫn có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì? Cổ họng của Lê Khải Liệt giống như mắc nghẹn cái gì đó, “Vì sao không nói cho ta biết?”
Giọng nói run rẩy trong gió, Vu Duy Thiển cũng không biết Lê Khải Liệt là đau lòng hay là phẫn nộ, hắn cũng không phân tích, hắn bỗng nhiên không biết kế tiếp nên làm cái gì, giải thích với Lê Khải Liệt hay là tiếp tục….Hắn nhìn thoáng qua xác chết ở trước mặt, là người của gia tộc Supuringu, đôi mắt trừng to một màu trắng dã, đang thẳng tắp nhìn hắn.
Người chết đương nhiên không có suy nghĩ, lại càng không nhìn hắn, hắn nếm đến hương vị máu tươi khiến người ta buồn nôn, xoay mặt đi, “Nói cho ngươi thì sao, đây là ta tự mình lựa chọn, nếu để ngươi nhìn thấy thì ngươi sẽ như hiện tại, ta đã sớm biết….”
“Ta không muốn nghe ngươi nói tiếp! Ngươi không nghĩ là ta khổ sở hay sao? Bởi vì ta đã hại ngươi trở thành như vậy? Cần máu của người chết để sống, có phải hay không? Ngươi chỉ có thể dựa vào máu của người chết mới có thể sống sót?” Phẫn nộ đến mức giọng điệu trở nên khàn khàn, tựa như một luồng sấm sét giáng xuống bầu trời đầy tuyết, dừng bên tai Vu Duy Thiển, hắn không nhìn thì cũng biết sắc mặt hiện tại của Lê Khải Liệt như thế nào, dứt khoát không ngẩng đầu.
“Ngươi cứ xem như là uống thuốc, ta không phải người Davila, cũng không phải người sống, chỉ có máu của người chết mới có ích đối với ta, sau khi uống xong thì thể lực của ta sẽ khôi phục, tựa như Vivian thu được lực lượng từ trong máu tươi,” Vu Duy Thiển nằm trên tuyết, hắn quay đầu đi, tiến đến bên cổ của xác chết, suy nghĩ cái gì đó rồi dùng sức nhấc người lên, “Liệt–”
Hắn gọi Lê Khải Liệt, khóe miệng dính vết máu có một loại cảm giác rất quỷ dị, nghiêm khắc ra lệnh, “Đừng nhìn.”
Lê Khải Liệt đi rồi quay lại, hắn đương nhiên là cố ý, việc Vu Duy Thiển giấu diếm hắn vẫn luôn làm cho hắn canh cánh trong lòng, nhưng hắn thật không ngờ là nghênh đón mình lại là một hình ảnh như vậy, Vu Duy Thiển bảo hắn đừng nhìn, nhưng hắn làm sao có thể không nhìn? Đôi mắt thú dữ tợn nhìn chằm chằm người đang nằm trên tuyết, nhìn Vu Duy Thiển nằm giữa vùng đất trắng xóa mà hút máu người chết.
Nhận thấy tầm mắt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cau mày ngẩng đầu, “Ta bảo ngươi đừng xem!” Hắn gầm nhẹ.
“Ta không cần ngươi nhìn thấy ta như vậy, hiểu chưa? Xoay đầu đi.” Đây là ước nguyện ban đầu của hắn, hắn không muốn làm cho Lê Khải Liệt biết thời gian của hắn không còn nhiều, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể quên mình là con người mà trở thành kên kên hay linh cẩu, tuy rằng không đến mức phải nhờ xác chết hôi thối để sống sót nhưng hiện tại cũng đã quá đủ–
Hít sâu một hơi, hắn cảm giác thứ hút vào miệng bắt đầu có tác dụng, xoay người đi, ngăn cản tầm mắt của Lê Khải Liệt, hắn cúi người xuống.
Băng tuyết và nhiệt độ thấp làm cho mùi máu tươi không quá nồng nặc, gió tiếp tục thổi, Lê Khải Liệt hoàn toàn đứng im bất động, đứng phía sau Vu Duy Thiển, hắn có muốn cũng không thể động đậy.
Thời gian tựa hồ dừng lại, hết thảy mọi thứ đều rời xa bọn họ, người đàn ông cao ngạo như đế vương trong mắt kẻ khác, rốt cục lại phủ phục, vì muốn khôi phục nhanh hơn, không muốn trở thành trói buộc của bất cứ người nào, vì một lần nữa lấy lại lực lượng của ngày xưa, không tiếc hút lấy thứ mà hắn cần trên một cái xác, một khối thịt cứng ngắc.
Lê Khải Liệt đáng lý phải nổi trận lôi đình, phải phát tiết tức cả thịnh nộ ra ngoài, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Duy Thiển, tiếng hút máu cực kỳ mỏng manh trong gió nhưng thính giác đã trở nên nhạy bén hơn của Lê Khải Liệt lại nghe trọn âm thanh rất nhỏ kia.
Trái tim dường bị cái gì đó bóp nghẹn, hung hăng đâm mạnh, tầm mắt dán lên bóng dáng gầy yếu của Vu Duy Thiển, kể từ khi nào, có chuyện gì đã xảy ra, vậy mà hắn lại làm cho Duy của hắn trở thành bộ dáng như hiện tại?
Vu Duy Thiển vẫn nhận thấy ánh mắt sáng quắc ở sau lưng của mình, giống lưỡi dao và ngọn lửa, không thể dễ dàng bỏ qua, hắn chỉ có thể tăng tốc hút máu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thì thầm truyền đến từ phía sau, “Ta dùng danh nghĩa tình yêu để giữ ngươi ở bên cạnh, nói cho ngươi hết thảy đều sẽ ổn, nhưng mà Duy, hiện tại ta bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì ta làm trước kia có đúng hay không…”
Nghe ra ý tứ trong lời của Lê Khải Liệt, hắn đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng dính máu cùng với sự sắc bén lạnh lùng có một chút khác với ngày xưa, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Lê Khải Liệt đứng nơi đó, dùng một loại vẻ mặt không thể diễn tả bằng lời để nhìn Vu Duy Thiển, người đàn ông phóng khoáng kiêu ngạo đã sớm mất đi nụ cười tà khí bên môi, hiện tại chỉ còn chua xót, “Duy, ta hối hận.”
Lê Khải Liệt nói như vậy với hắn.
Bông tuyết bay lượn, từ trên cao truyền đến tiếng người huyên náo, nhưng Vu Duy Thiển không hề nghe thấy mà chỉ nghe được mỗi lời nói của Lê Khải Liệt, người này hối hận.
“Ngươi nói lại một lần nữa xem!” Đồng tử màu đen toát ra mũi nhọn, hắn lảo đảo đi đến trước mặt Lê Khải Liệt, nắm chặt áo của đối phương, “Đến lúc này mà ngươi lại nói với ta là ngươi hối hận? Ngươi hối hận đối với tình cảm của chúng ta? Khi ta biến thành thế này thì ngươi mới nói là hối hận?”
Không biết Vu Duy Thiển lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ đấm ra một cú, Lê Khải Liệt thụt lui ra sau vài bước thì mới có thể đứng vững, bộ dáng nổi giận của Vu Duy Thiển vẫn làm cho hắn động lòng, cách xa vài bước, Vu Duy Thiển đứng ở nơi đó, thần sắc nghiêm nghị cao ngạo, đôi mắt đen lộ ra nhuệ khí sắc bén lạnh lùng.
“Không được phép nói hối hận.” Hắn cắn chặt khớp hàm, khuôn mặt dần dần khôi phục, giống như kỳ tích đang diễn ra, những nếp nhăn bắt đầu biến mất, nhưng không thể xóa đi độ cong mỉa mai lãnh khốc nơi khóe miệng của hắn, “Không thể không dùng cách này để hồi phục lực lượng, ta chưa nói hối hận với ngươi thì ngươi dựa vào cái gì để nói hối hận?”
Nụ cười của Lê Khải Liệt trở nên vặn vẹo, “Ta biết ngươi đã sớm chán nản, nhiều năm trôi qua ngươi chỉ muốn có được cuộc sống bình thường giống như mọi người, sinh lão bệnh tử. Nhưng khi ở bên cạnh ta, cho dù ta có thân phận gì thì cũng không thể cho ngươi cuộc sống giống người bình thường. Ngươi vì ta mà vứt bỏ bất tử, nhưng ngươi nhìn xem ta đã làm được gì cho ngươi?”
“Ta chỉ mang đến vận rủi cho ngươi!” Tiếng gầm gừ đầy áp lực và châm chọc, đâm vào lồng ngực đang siết chặt của Vu Duy Thiển, mạch máu tựa hồ đều sôi trào, Lê Khải Liệt chưa nói hết, hắn dùng sức lau đi vết máu nơi khóe miệng của Vu Duy Thiển, “Ngươi là Duy, là Duy mà ta yêu, ta làm sao có thể để cho ngươi rơi vào tình trạng như vậy?”
“Hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn!” Dùng sức lôi kéo, lồng ngực hai người chạm vào nhau, Vu Duy Thiển lấp kín miệng của Lê Khải Liệt, không cho hắn tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì nữa, mùi rỉ sắt tràn ngập trong nụ hôn, đó là bạo lực, là tàn nhẫn là mùi vị làm người ta buồn nôn, khiến nụ hôn trở nên vô cùng quyến rũ một cách kỳ dị.
Thể lực đang khôi phục, hắn có thể dựa vào xúc giác của mình để cảm nhận được Lê Khải Liệt. Không biết vì sao mỗi khi bọn họ hôn đều trở nên kịch liệt, có lẽ là mùi máu tươi dễ dàng kích thích cảm giác của đàn ông, bọn họ giống như đang nhấm nuốt máu thịt của đối phương giữa khu rừng phủ đầy tuyết.
Máu của người chết chính là mấu chốt để Vu Duy Thiển khôi phục, hắn không thể giống Vivian, xem máu là đạo cụ, tùy ý thao túng lực lượng trong đó, hiện tại hắn trở thành một sinh vật thấp hơn, ở giữa người chết và người của Davila, trong ghi chép của Zafiro có phân tích và kể lại.
Người của Davila không uống máu người chết, người không biết thì sẽ nghĩ rằng bọn họ là những sinh vật giống như ma cà rồng, máu của chết thậm chí là có hại cho bọn họ, tuy nhiên điều này không có bằng chứng cụ thể, bởi vì Vivian và người của Davila từ đó cho đến nay đều không có hứng thú đối với máu của người chết.
Nhưng Vivian hiểu được điều này có nghĩa gì, tuy rằng đây là cách duy nhất, nhưng muốn Vu Duy Thiển chấp nhận cách này, vứt bỏ kiêu ngạo, trở thành người phải dựa vào máu của người chết để sống sót thì chuyện này còn khó hơn trực tiếp giết chết hắn.
Cẩn thận leo xuống, xa xa có một thân cây, Vivian ngồi trên cây, chiếc váy lụa màu đỏ phất phơ trong gió tuyết, giống một đóa hồng nhung, nàng từ đằng xa nhìn hai người ôm hôn, thì thào tự nói, “Ngươi rốt cục đã quyết định rồi sao, Wirth? Cho dù biến thành như vậy thì ngươi cũng muốn được sống, nhưng đó chính là sinh mạng mà ngươi đã sớm chán ghét….”
Đã sớm chán ghét, đã sớm buông tha, nhưng khi đó lại gặp Lê Khải Liệt, hắn vì Lê Khải Liệt mà vứt bỏ bất tử, lại vì Lê Khải Liệt mà một lần nữa muốn được sống, hiện tại nàng đã hiểu vì sao lúc trước hắn không cho nàng nói với Lê Khải Liệt.
Không chỉ một lần nghe hắn nói ra những lời giống như di ngôn, hắn cũng từng do dự, một là buông tay làm cho thời gian của mình chấm dứt, hai là dùng tất cả biện pháp, cho dù vứt bỏ tôn nghiêm cũng phải sống sót.
Vì Lê Khải Liệt nên hắn đã lựa chọn cái thứ hai.
“Đừng nói hối hận, có nghe thấy hay không? Đừng để cho ta uổng phí tất cả những gì đã làm.” Dựa vào thân cây, vuốt ve sau gáy của Lê Khải Liệt, hiện tại Vu Duy Thiển có thể cảm giác được nhiệt độ từ trên cơ thể của Lê Khải Liệt truyền đến. Lê Khải Liệt tiếp tục lưu luyến cắn bờ môi phía trước mặt, “Hóa ra ngươi yêu ta như vậy, Duy, có biết tim của ta đang tan chảy hay không?”
Vivian có thể hiểu được chuyện này thì Lê Khải Liệt làm sao lại không rõ, ôm chặt Vu Duy Thiển vào lòng, hắn rên rỉ thở dài, người bị hắn ôm lấy đang cau mày, bộ dáng có một chút tức giận, “Nhảm nhí, ta không yêu ngươi thì còn có thể yêu ai, đến bây giờ mới nói những lời này?”
Lê Khải Liệt chỉ cười một cách thâm trầm, trong lòng vẫn rất đau xót. Tầm mắt của Vu Duy Thiển nhìn thấy có một vệt hồng ở trên cây, hắn nhìn thấy Vivian, nhẹ nhàng buông Lê Khải Liệt ra, “Ta đã hứa với ngươi ta sẽ cố gắng sống sót, ta sẽ giữ lời–”
Đồng tử màu đen chống lại đồng tử màu vàng lục của dã thú, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt thật sâu, “Vì ngươi.”
Ánh mắt giao nhau, trong lòng của hai người đều có cảm giác chấn động, Vu Duy Thiển là một người biết giữ lời, hắn nói được thì sẽ làm được, điều này có nghĩa cho dù cả đời này hắn phải dựa vào cách hút máu người chết để sống, cho dù hắn trở thành một con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, cho dù có khổ sở hay khó khăn như thế nào thì hắn vẫn cố sống sót vì Lê Khải Liệt.
Đôi mắt thú khẽ nheo lại, bên trong lóe lên một chút, theo tầm mắt hướng lên trên của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cũng nhìn thấy Vivian, “Ta không muốn ngươi trả giá đắt như vậy mà chỉ khôi phục được trong một khoảng thời gian ngắn. Ngươi còn có thể sống bao lâu? Ngươi cũng biết ta rất tham lam mà.”
Thể lực của Vu Duy Thiển khôi phục, bộ dáng thoạt nhìn cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn cách bộ dáng ban đầu một chút, vẫn còn điểm khác biệt, tinh thần của hắn có vẻ rất kém cỏi, “Ta cũng muốn hỏi Vivian về vấn đề này.”
Lê Khải Liệt hành động rất nhanh, tựa như một loài báo tuyết, chỉ thoắt hiện vài cái liền đỡ lấy Vivian từ trên thân cây, chân của nàng vừa đặt xuống đất thì đã bắt đầu oán giận, “Rốt cục mới đến phiên ta lên sân khấu hay sao, ta còn suy nghĩ không biết các ngươi muốn anh anh em em đến khi nào.”
“Vivian.” Hiện tại Vu Duy Thiển không có tâm tình để nói đùa, Lê Khải Liệt ngửa đầu nhìn, hắn không quên phía trên còn có thuốc đồng hóa, không biết đám người của Ka Zhaye thế nào, bất quá hắn có thể chắc chắn đa số xác chết rơi xuống đây đều là người của gia tộc Supuringu.
Vivian liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt, hắn giống như muốn dán chặt vào bên cạnh Vu Duy Thiển, không định cử động, “Ngươi còn chưa chịu tránh ra? Tiếp theo chỉ có ta mới biết cách làm thế nào, ngươi đứng ở đây rất vướng víu tay chân.”
Cho dù hiện tại Lê Khải Liệt có ý niệm gì xấu xa ở trong đầu thì hắn cũng sẽ không gây khó dễ cho Vivian ngay lúc này, tránh ra một bên, để cho Vivian đứng trước mặt Vu Duy Thiển.
Tuyết rơi tựa như mưa, bông tuyết tung bay trong gió, Vu Duy Thiển nằm trên tuyết, hắn không có sức lực để ngồi dậy, ở trước mặt hắn là một xác chết….
Máu của người chết có màu đỏ sậm, bởi vì sắp đông lại nên có vẻ nhầy nhụa, Vu Duy Thiển cắn nát cổ họng của người kia, hiện tại đang hút máu người chết, Lê Khải Liệt nhìn thấy vết máu trên miệng của hắn, màu đỏ sậm cùng xác chết tanh hôi…..
Lê Khải Liệt từng giết người, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy máu, thậm chí hắn cũng biết mùi máu tươi của con người là thế nào, nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng Vu Duy Thiển thì khác, Vu Duy Thiển không giống hắn.
Siết chặt nắm đấm, Lê Khải Liệt giống như bị đóng đinh, theo góc độ của Vu Duy Thiển thì chỉ nhìn thấy bàn chân của Lê Khải Liệt, có lẽ đã cương cứng trước mặt hắn một lúc lâu, Vu Duy Thiển lau đi vết máu dính trên khóe miệng, hắn quay đầu lại, “Ta bảo ngươi đi tìm Vivian, vì sao lại quay về?”
Hắn vẫn có thể dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì? Cổ họng của Lê Khải Liệt giống như mắc nghẹn cái gì đó, “Vì sao không nói cho ta biết?”
Giọng nói run rẩy trong gió, Vu Duy Thiển cũng không biết Lê Khải Liệt là đau lòng hay là phẫn nộ, hắn cũng không phân tích, hắn bỗng nhiên không biết kế tiếp nên làm cái gì, giải thích với Lê Khải Liệt hay là tiếp tục….Hắn nhìn thoáng qua xác chết ở trước mặt, là người của gia tộc Supuringu, đôi mắt trừng to một màu trắng dã, đang thẳng tắp nhìn hắn.
Người chết đương nhiên không có suy nghĩ, lại càng không nhìn hắn, hắn nếm đến hương vị máu tươi khiến người ta buồn nôn, xoay mặt đi, “Nói cho ngươi thì sao, đây là ta tự mình lựa chọn, nếu để ngươi nhìn thấy thì ngươi sẽ như hiện tại, ta đã sớm biết….”
“Ta không muốn nghe ngươi nói tiếp! Ngươi không nghĩ là ta khổ sở hay sao? Bởi vì ta đã hại ngươi trở thành như vậy? Cần máu của người chết để sống, có phải hay không? Ngươi chỉ có thể dựa vào máu của người chết mới có thể sống sót?” Phẫn nộ đến mức giọng điệu trở nên khàn khàn, tựa như một luồng sấm sét giáng xuống bầu trời đầy tuyết, dừng bên tai Vu Duy Thiển, hắn không nhìn thì cũng biết sắc mặt hiện tại của Lê Khải Liệt như thế nào, dứt khoát không ngẩng đầu.
“Ngươi cứ xem như là uống thuốc, ta không phải người Davila, cũng không phải người sống, chỉ có máu của người chết mới có ích đối với ta, sau khi uống xong thì thể lực của ta sẽ khôi phục, tựa như Vivian thu được lực lượng từ trong máu tươi,” Vu Duy Thiển nằm trên tuyết, hắn quay đầu đi, tiến đến bên cổ của xác chết, suy nghĩ cái gì đó rồi dùng sức nhấc người lên, “Liệt–”
Hắn gọi Lê Khải Liệt, khóe miệng dính vết máu có một loại cảm giác rất quỷ dị, nghiêm khắc ra lệnh, “Đừng nhìn.”
Lê Khải Liệt đi rồi quay lại, hắn đương nhiên là cố ý, việc Vu Duy Thiển giấu diếm hắn vẫn luôn làm cho hắn canh cánh trong lòng, nhưng hắn thật không ngờ là nghênh đón mình lại là một hình ảnh như vậy, Vu Duy Thiển bảo hắn đừng nhìn, nhưng hắn làm sao có thể không nhìn? Đôi mắt thú dữ tợn nhìn chằm chằm người đang nằm trên tuyết, nhìn Vu Duy Thiển nằm giữa vùng đất trắng xóa mà hút máu người chết.
Nhận thấy tầm mắt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cau mày ngẩng đầu, “Ta bảo ngươi đừng xem!” Hắn gầm nhẹ.
“Ta không cần ngươi nhìn thấy ta như vậy, hiểu chưa? Xoay đầu đi.” Đây là ước nguyện ban đầu của hắn, hắn không muốn làm cho Lê Khải Liệt biết thời gian của hắn không còn nhiều, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể quên mình là con người mà trở thành kên kên hay linh cẩu, tuy rằng không đến mức phải nhờ xác chết hôi thối để sống sót nhưng hiện tại cũng đã quá đủ–
Hít sâu một hơi, hắn cảm giác thứ hút vào miệng bắt đầu có tác dụng, xoay người đi, ngăn cản tầm mắt của Lê Khải Liệt, hắn cúi người xuống.
Băng tuyết và nhiệt độ thấp làm cho mùi máu tươi không quá nồng nặc, gió tiếp tục thổi, Lê Khải Liệt hoàn toàn đứng im bất động, đứng phía sau Vu Duy Thiển, hắn có muốn cũng không thể động đậy.
Thời gian tựa hồ dừng lại, hết thảy mọi thứ đều rời xa bọn họ, người đàn ông cao ngạo như đế vương trong mắt kẻ khác, rốt cục lại phủ phục, vì muốn khôi phục nhanh hơn, không muốn trở thành trói buộc của bất cứ người nào, vì một lần nữa lấy lại lực lượng của ngày xưa, không tiếc hút lấy thứ mà hắn cần trên một cái xác, một khối thịt cứng ngắc.
Lê Khải Liệt đáng lý phải nổi trận lôi đình, phải phát tiết tức cả thịnh nộ ra ngoài, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Duy Thiển, tiếng hút máu cực kỳ mỏng manh trong gió nhưng thính giác đã trở nên nhạy bén hơn của Lê Khải Liệt lại nghe trọn âm thanh rất nhỏ kia.
Trái tim dường bị cái gì đó bóp nghẹn, hung hăng đâm mạnh, tầm mắt dán lên bóng dáng gầy yếu của Vu Duy Thiển, kể từ khi nào, có chuyện gì đã xảy ra, vậy mà hắn lại làm cho Duy của hắn trở thành bộ dáng như hiện tại?
Vu Duy Thiển vẫn nhận thấy ánh mắt sáng quắc ở sau lưng của mình, giống lưỡi dao và ngọn lửa, không thể dễ dàng bỏ qua, hắn chỉ có thể tăng tốc hút máu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thì thầm truyền đến từ phía sau, “Ta dùng danh nghĩa tình yêu để giữ ngươi ở bên cạnh, nói cho ngươi hết thảy đều sẽ ổn, nhưng mà Duy, hiện tại ta bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì ta làm trước kia có đúng hay không…”
Nghe ra ý tứ trong lời của Lê Khải Liệt, hắn đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng dính máu cùng với sự sắc bén lạnh lùng có một chút khác với ngày xưa, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Lê Khải Liệt đứng nơi đó, dùng một loại vẻ mặt không thể diễn tả bằng lời để nhìn Vu Duy Thiển, người đàn ông phóng khoáng kiêu ngạo đã sớm mất đi nụ cười tà khí bên môi, hiện tại chỉ còn chua xót, “Duy, ta hối hận.”
Lê Khải Liệt nói như vậy với hắn.
Bông tuyết bay lượn, từ trên cao truyền đến tiếng người huyên náo, nhưng Vu Duy Thiển không hề nghe thấy mà chỉ nghe được mỗi lời nói của Lê Khải Liệt, người này hối hận.
“Ngươi nói lại một lần nữa xem!” Đồng tử màu đen toát ra mũi nhọn, hắn lảo đảo đi đến trước mặt Lê Khải Liệt, nắm chặt áo của đối phương, “Đến lúc này mà ngươi lại nói với ta là ngươi hối hận? Ngươi hối hận đối với tình cảm của chúng ta? Khi ta biến thành thế này thì ngươi mới nói là hối hận?”
Không biết Vu Duy Thiển lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ đấm ra một cú, Lê Khải Liệt thụt lui ra sau vài bước thì mới có thể đứng vững, bộ dáng nổi giận của Vu Duy Thiển vẫn làm cho hắn động lòng, cách xa vài bước, Vu Duy Thiển đứng ở nơi đó, thần sắc nghiêm nghị cao ngạo, đôi mắt đen lộ ra nhuệ khí sắc bén lạnh lùng.
“Không được phép nói hối hận.” Hắn cắn chặt khớp hàm, khuôn mặt dần dần khôi phục, giống như kỳ tích đang diễn ra, những nếp nhăn bắt đầu biến mất, nhưng không thể xóa đi độ cong mỉa mai lãnh khốc nơi khóe miệng của hắn, “Không thể không dùng cách này để hồi phục lực lượng, ta chưa nói hối hận với ngươi thì ngươi dựa vào cái gì để nói hối hận?”
Nụ cười của Lê Khải Liệt trở nên vặn vẹo, “Ta biết ngươi đã sớm chán nản, nhiều năm trôi qua ngươi chỉ muốn có được cuộc sống bình thường giống như mọi người, sinh lão bệnh tử. Nhưng khi ở bên cạnh ta, cho dù ta có thân phận gì thì cũng không thể cho ngươi cuộc sống giống người bình thường. Ngươi vì ta mà vứt bỏ bất tử, nhưng ngươi nhìn xem ta đã làm được gì cho ngươi?”
“Ta chỉ mang đến vận rủi cho ngươi!” Tiếng gầm gừ đầy áp lực và châm chọc, đâm vào lồng ngực đang siết chặt của Vu Duy Thiển, mạch máu tựa hồ đều sôi trào, Lê Khải Liệt chưa nói hết, hắn dùng sức lau đi vết máu nơi khóe miệng của Vu Duy Thiển, “Ngươi là Duy, là Duy mà ta yêu, ta làm sao có thể để cho ngươi rơi vào tình trạng như vậy?”
“Hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn!” Dùng sức lôi kéo, lồng ngực hai người chạm vào nhau, Vu Duy Thiển lấp kín miệng của Lê Khải Liệt, không cho hắn tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì nữa, mùi rỉ sắt tràn ngập trong nụ hôn, đó là bạo lực, là tàn nhẫn là mùi vị làm người ta buồn nôn, khiến nụ hôn trở nên vô cùng quyến rũ một cách kỳ dị.
Thể lực đang khôi phục, hắn có thể dựa vào xúc giác của mình để cảm nhận được Lê Khải Liệt. Không biết vì sao mỗi khi bọn họ hôn đều trở nên kịch liệt, có lẽ là mùi máu tươi dễ dàng kích thích cảm giác của đàn ông, bọn họ giống như đang nhấm nuốt máu thịt của đối phương giữa khu rừng phủ đầy tuyết.
Máu của người chết chính là mấu chốt để Vu Duy Thiển khôi phục, hắn không thể giống Vivian, xem máu là đạo cụ, tùy ý thao túng lực lượng trong đó, hiện tại hắn trở thành một sinh vật thấp hơn, ở giữa người chết và người của Davila, trong ghi chép của Zafiro có phân tích và kể lại.
Người của Davila không uống máu người chết, người không biết thì sẽ nghĩ rằng bọn họ là những sinh vật giống như ma cà rồng, máu của chết thậm chí là có hại cho bọn họ, tuy nhiên điều này không có bằng chứng cụ thể, bởi vì Vivian và người của Davila từ đó cho đến nay đều không có hứng thú đối với máu của người chết.
Nhưng Vivian hiểu được điều này có nghĩa gì, tuy rằng đây là cách duy nhất, nhưng muốn Vu Duy Thiển chấp nhận cách này, vứt bỏ kiêu ngạo, trở thành người phải dựa vào máu của người chết để sống sót thì chuyện này còn khó hơn trực tiếp giết chết hắn.
Cẩn thận leo xuống, xa xa có một thân cây, Vivian ngồi trên cây, chiếc váy lụa màu đỏ phất phơ trong gió tuyết, giống một đóa hồng nhung, nàng từ đằng xa nhìn hai người ôm hôn, thì thào tự nói, “Ngươi rốt cục đã quyết định rồi sao, Wirth? Cho dù biến thành như vậy thì ngươi cũng muốn được sống, nhưng đó chính là sinh mạng mà ngươi đã sớm chán ghét….”
Đã sớm chán ghét, đã sớm buông tha, nhưng khi đó lại gặp Lê Khải Liệt, hắn vì Lê Khải Liệt mà vứt bỏ bất tử, lại vì Lê Khải Liệt mà một lần nữa muốn được sống, hiện tại nàng đã hiểu vì sao lúc trước hắn không cho nàng nói với Lê Khải Liệt.
Không chỉ một lần nghe hắn nói ra những lời giống như di ngôn, hắn cũng từng do dự, một là buông tay làm cho thời gian của mình chấm dứt, hai là dùng tất cả biện pháp, cho dù vứt bỏ tôn nghiêm cũng phải sống sót.
Vì Lê Khải Liệt nên hắn đã lựa chọn cái thứ hai.
“Đừng nói hối hận, có nghe thấy hay không? Đừng để cho ta uổng phí tất cả những gì đã làm.” Dựa vào thân cây, vuốt ve sau gáy của Lê Khải Liệt, hiện tại Vu Duy Thiển có thể cảm giác được nhiệt độ từ trên cơ thể của Lê Khải Liệt truyền đến. Lê Khải Liệt tiếp tục lưu luyến cắn bờ môi phía trước mặt, “Hóa ra ngươi yêu ta như vậy, Duy, có biết tim của ta đang tan chảy hay không?”
Vivian có thể hiểu được chuyện này thì Lê Khải Liệt làm sao lại không rõ, ôm chặt Vu Duy Thiển vào lòng, hắn rên rỉ thở dài, người bị hắn ôm lấy đang cau mày, bộ dáng có một chút tức giận, “Nhảm nhí, ta không yêu ngươi thì còn có thể yêu ai, đến bây giờ mới nói những lời này?”
Lê Khải Liệt chỉ cười một cách thâm trầm, trong lòng vẫn rất đau xót. Tầm mắt của Vu Duy Thiển nhìn thấy có một vệt hồng ở trên cây, hắn nhìn thấy Vivian, nhẹ nhàng buông Lê Khải Liệt ra, “Ta đã hứa với ngươi ta sẽ cố gắng sống sót, ta sẽ giữ lời–”
Đồng tử màu đen chống lại đồng tử màu vàng lục của dã thú, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt thật sâu, “Vì ngươi.”
Ánh mắt giao nhau, trong lòng của hai người đều có cảm giác chấn động, Vu Duy Thiển là một người biết giữ lời, hắn nói được thì sẽ làm được, điều này có nghĩa cho dù cả đời này hắn phải dựa vào cách hút máu người chết để sống, cho dù hắn trở thành một con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, cho dù có khổ sở hay khó khăn như thế nào thì hắn vẫn cố sống sót vì Lê Khải Liệt.
Đôi mắt thú khẽ nheo lại, bên trong lóe lên một chút, theo tầm mắt hướng lên trên của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cũng nhìn thấy Vivian, “Ta không muốn ngươi trả giá đắt như vậy mà chỉ khôi phục được trong một khoảng thời gian ngắn. Ngươi còn có thể sống bao lâu? Ngươi cũng biết ta rất tham lam mà.”
Thể lực của Vu Duy Thiển khôi phục, bộ dáng thoạt nhìn cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn cách bộ dáng ban đầu một chút, vẫn còn điểm khác biệt, tinh thần của hắn có vẻ rất kém cỏi, “Ta cũng muốn hỏi Vivian về vấn đề này.”
Lê Khải Liệt hành động rất nhanh, tựa như một loài báo tuyết, chỉ thoắt hiện vài cái liền đỡ lấy Vivian từ trên thân cây, chân của nàng vừa đặt xuống đất thì đã bắt đầu oán giận, “Rốt cục mới đến phiên ta lên sân khấu hay sao, ta còn suy nghĩ không biết các ngươi muốn anh anh em em đến khi nào.”
“Vivian.” Hiện tại Vu Duy Thiển không có tâm tình để nói đùa, Lê Khải Liệt ngửa đầu nhìn, hắn không quên phía trên còn có thuốc đồng hóa, không biết đám người của Ka Zhaye thế nào, bất quá hắn có thể chắc chắn đa số xác chết rơi xuống đây đều là người của gia tộc Supuringu.
Vivian liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt, hắn giống như muốn dán chặt vào bên cạnh Vu Duy Thiển, không định cử động, “Ngươi còn chưa chịu tránh ra? Tiếp theo chỉ có ta mới biết cách làm thế nào, ngươi đứng ở đây rất vướng víu tay chân.”
Cho dù hiện tại Lê Khải Liệt có ý niệm gì xấu xa ở trong đầu thì hắn cũng sẽ không gây khó dễ cho Vivian ngay lúc này, tránh ra một bên, để cho Vivian đứng trước mặt Vu Duy Thiển.
Danh sách chương