Quyển: Tục Thiên – Trò Chơi Tử Thần
Chương 53: Supuringu
---------------
Thực hiển nhiên, bọn họ chính là người của Hashim được điều động đến đây, mặc đồ nhìn như du khách, nhưng theo đôi giày đặc trưng của quân đội thì có thể tìm được manh mối, trên người của bọn họ không mang theo súng, nhưng quân nhân chính là quân nhân, bọn họ đứng trên tuyết vẫn toát lên phong thái hoàn toàn khác biệt so với người thường, trước khi lên núi có thể nhìn thấy dấu vết của bánh xe, ắt hẳn là do những người này đã lưu lại trước đó.
Vu Duy Thiển đã sớm đoán được Lê Khải Liệt sẽ có hành động, chẳng qua không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không lộ ra nửa điểm dấu vết, “Ngươi báo với Hashim từ khi nào?”
“Ngay khi Ka Zhaye đến Manahattan, nếu cần điều động nhân thủ thì một người hay một trăm người cũng chẳng có gì khác biệt, đúng rồi, Lydia muốn ta gửi lời hỏi thăm đến ngươi.” Giống như đang nói chuyện phiếm với Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt vừa cười vừa trả lời trong khi ánh mắt không có ý cười lại nhìn chằm chằm vào Senzou.
Senzou nhìn thấy bị bao vây, hắn ngẩn người, tựa như cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không hề khẩn trương, “Ta muốn nhắc nhở các vị, nơi này chỉ có một mình ta, phô trương như vậy để chiêu đãi ta thì có phải là chuyện bé xé ra to hay không.”
“Ta không có hứng thú nói nhảm với ngươi, Senzou, ngươi cũng biết chúng ta muốn cái gì, đúng không?” Chín mươi chín người được Lê Khải Liệt chỉ huy đang chậm rãi tiến đến, Lê Khải Liệt cau mày, “Giao thuốc đồng hóa ra đây.”
Những làn khói trắng tràn ngập trong không khí giá rét, đó là do bọn họ hít thở mà tạo thành, trong rừng rậm cũng lượn lờ sương mù, Lê Khải Liệt đứng ở nơi đó, quân đội vốn do Ka Zhaye lãnh đạo đang lộ ra những cặp mắt hung hãn.
Lê Khải Liệt là một hoàng tử, mặc dù không được đại đa số dân chúng Hashim thừa nhận nhưng không ai có thể gạt bỏ chuyện hắn thật sự là hoàng tử, quân đội Hashim chắc chắn sẽ phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện.
Từ lúc hắn liên hệ với Hashim rồi Ka Zhaye lặng lẽ dẫn người đến Manhattan thì bọn họ luôn hành động bí mật, đây cũng là lý do Samantha cảm thấy hắn không cần nàng giúp đỡ, mà hiện tại bản chất thú tính nguyên thủy cùng dã tính nơi rừng rậm tựa hồ hỗ trợ cho nhau, quân đội hoàng gia Hashim từng bước một tiếp cận.
Chỉ cần Senzou phản kháng thì bọn họ sẽ không bận tâm mà rút ra mã tấu nơi thắt lưng để kết thúc sinh mạng của hắn, ngay trong nơi rừng sâu núi thẳm này, muốn làm cho một người mất tích thì thật sự rất đơn giản.
“Không—ngươi làm cái gì? Ngươi đã làm cái gì với nàng?” Tiếng rống giận của Bode từ trong một căn phòng nhỏ truyền ra, giọng điệu chưa từng phẫn nộ đến mức như vậy, hắn lôi một cái lồng sắt nặng chịt ra ngoài, “Senzou, chuyện này đâu giống như chúng ta đã thương lượng, ta đã đem bọn họ đến đây nhưng ngươi lại nhốt nàng vào trong lồng sắt! Ngươi xem nàng là cái gì?”
“Chẳng lẽ nàng không phải vật thí nghiệm của ngươi hay sao? Đừng phủ nhận, nàng thậm chí không phải là một con người bình thường, nàng không có trí óc.” Cẩn thận lui ra sau vài bước, Senzou tin tưởng Lê Khải Liệt vẫn chưa đến mức lập tức hạ lệnh những người Hashim làm ra chuyện gì, hắn quay đầu nhìn Bode.
Tất cả mọi người đều nhìn Bode, hắn đứng ở trước cửa, hô hấp dồn dập thở ra một làn khói trắng, nếu không phải khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ màu trắng thì hiện tại sắc mặt của hắn nhất định đã đỏ bừng, đôi tay nắm chặt vào lồng sắt, bởi vì phẫn nộ mà trở nên run rẩy.
“Thả nàng ra, đây là giao ước của chúng ta, chỉ cần ta đưa bọn họ đến đây thì ngươi sẽ thả nàng ra.” Chiếc áo choàng quái dị tung bay trong gió, giọng điệu của Bode cơ hồ trở nên méo mó.
Theo đối thoại có thể khẳng định nhược điểm của hắn bị Senzou bắt được chính là thứ ở bên trong lồng sắt.
“Nàng?” Ánh mắt của Reid quét về phía lồng sắt, hắn không tin Senzou chỉ có một mình, “Ngươi đang kéo dài thời gian hay sao? Senzou, mục đích của ngươi rốt cục là gì?”
“Người phụ nữ kia là ai?” Vu Duy Thiển đi ra từ sau lưng của Lê Khải Liệt, “Bode, cái lồng sắt này….”
Tất cả mọi người đều nhận ra Bode nói là nàng, bởi vì là tiếng Anh nên không thể nghi ngờ là đang nói về một người phụ nữ, mà cái lồng sắt trong tay của Bode làm cho Vu Duy Thiển nhớ lại ký ức không tốt, nét mặt trở nên cương cứng, ánh mắt lãnh khốc theo dõi cái lồng sắt kia.
Đó lại là một kẻ bị hại hay sao? Hay là thí nghiệm đắc ý nhất của Bode? Không, cũng không phải, Bode đang dùng hành động để chứng minh điểm này.
Hắn không kịp chờ Senzou đưa chìa khóa cho hắn, vội vàng cầm lấy một hòn đá trang trí trên bậc thềm, dùng hết toàn lực để nện xuống ổ khóa, ổ khóa bung ra, tấm vải bố trùm bên ngoài lồng sắt cũng được kéo xuống, bên trong lồng sắt là một phụ nữ mặc áo trắng.
“Eve!” Giọng điệu của hắn đang run rẩy, vươn tay một cách cẩn thận, người phụ nữ tóc hồng kia tựa như một đứa trẻ, không hề có phản ứng, nàng được hắn bế ra ngoài, nàng mở to mắt nhưng trong mắt chỉ là một mảnh vô hồn, chỉ đến khi Bode kêu nàng thì nàng mới giật giật con mắt.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật giống như đây không phải là Bode, về phần người phụ nữ kia thì không ai biết rõ lai lịch của nàng, lúc này Senzou mới mở miệng, “Ngươi có thể đem nàng đi, dù sao ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng, lần này ta rất cám ơn ngươi vì đã giúp đỡ, ngài Bode.”
Thương nhân hiển nhiên rất vừa lòng với lần giao dịch này, Lê Khải Liệt vốn không nên buông tha cho Bode, nhưng Bode dường như cũng không vội vàng muốn đào tẩu, hắn dùng tấm vải bố phủ lên người của Eve rồi tỉ mỉ kiểm tra, “Bọn họ có làm ngươi bị thương hay không, ngươi có đói bụng không, Eve?”
Eve rốt cục có phản ứng, nàng ngẩng đầu vuốt ve khuôn mặt của Bode, đụng đến chiếc mặt nạ, dường như cảm thấy khó chịu, nàng tháo nó ra, vết sẹo bỏng nổi bật trên nền tuyết trắng tạo nên hình ảnh vô cùng khủng bố, nàng giống như không có cảm giác gì, cẩn thận quan sát hắn, có lẽ thích nhiệt độ cơ thể của Bode hoặc là thích cảm xúc dưới lòng bàn tay, nàng bắt đầu dùng mặt của mình cọ vào mặt của Bode.
Hai làn da ma sát vào nhau tạo nên âm thanh sột soạt như rắn bò dưới đất, Eve không tính là xinh đẹp, nàng rất bình thường nhưng Bode lại cười đến mức cao hứng, không hề bận tâm nàng làm như vậy. Nhìn hai khuôn mặt cọ sát, hình ảnh quỷ dị diễn ra giữa khung cảnh đầy tuyết không khỏi làm cho người ta cảm thấy rét run.
“Đây là thứ không thể thiếu? Một người phụ nữ?” Trong lời nói của Lê Khải Liệt bao hàm một vài điểm không cho là đúng.
Bode mỉm cười với hắn, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt khủng bố, “Chắc ngươi không biết, Leo, là nàng đã cứu ta ra khỏi biển lửa, một vật thí nghiệm mà ta tưởng là đã mất đi năng lực tư duy, nhưng nàng cứu ta là sự thật, nàng gọi là Eve, ngươi có biết cái tên này có nghĩa là gì hay không? Những thứ kia đều là con của nàng, chính là dùng trứng của nàng cùng gien của các loài sinh vật khác để cấy ghép tạo thành những sinh vật không tồn tại trên thế giới này, nàng là nguồn gốc của hết thảy.”
Vật thí nghiệm bị nhốt dưới tầng hầm, Eve, trước khi trận nổ lớn xảy ra, gia tộc Claudy đã xem nàng như một tử cung sống, thu hoạch những loại trứng thích hợp từ trên người của nàng, không ngừng tiến hành thí nghiệm, đối với Eve mà nói, Bode là người mà nàng quen thuộc nhất, có lẽ nàng đã sớm mất đi tri giác, nhưng nàng có bản năng của động vật, nàng có thể nhận ra Bode.
�
Sau khi nghe được những lời này, mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ dị, cảm giác sợ hãi sởn gai ốc chậm rãi nảy lên, gia tộc Claudy bị ảo tưởng, chế tạo ra những loài quái vật không nên tồn tại, rốt cục bọn họ có bao nhiêu bí mật đen tối đã bị thiêu hủy trong biển lửa và còn sót lại bao nhiêu trên đời này?
Bode và Eve hiển nhiên có một loại ràng buộc mà người khác không hiểu, lúc trước hắn đưa trả đàn vi-ô-lông, luôn biểu hiện thái độ hợp tác, ngoại trừ bị Senzou uy hiếp thì hoàn toàn không có ý kháng cự đối với bọn họ, chỉ vì muốn bọn họ thuận lợi giúp hắn cứu Eve.
“Một người phụ nữ có thể khiến cho ngươi làm đến mức này, mặc kệ nói thế nào cũng vô dụng, Bode, nếu ngươi đã dám lợi dụng chúng ta thì có phải nên chuẩn bị sẵng sàng để trả giá hay không?” Trong khu rừng hoang dã này, sát khí trên người của Lê Khải Liệt quá nặng, hắn thật sự tính vứt bỏ tất cả quy tắc, không ngại giết người, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.
“Một người phụ nữ?” Bode bật cười, “Vì sao lại nói ta như vậy, Leo, chẳng phải lúc đó ngươi cũng là vì một người đàn ông hay sao? Hơn nữa ngươi đừng quên, ngươi còn cần ta điều chế thuốc cho ngươi, ngươi không thể đụng vào ta.”
“Chúng ta quả thật không thể động vào hắn.” Vu Duy Thiển không xem Bode là kẻ thù, “Hơn nữa xem thái độ của hắn đối với Eve thì có thể nhận ra hắn đã yêu nàng.” Yêu một người không hoàn chỉnh cũng không có tư duy, Bode xem như là bất đắc dĩ.
“Lưỡi của nàng đã bị cắt nhưng ít nhất nàng còn sống từ dưới địa lao của Claudy, nhưng còn ngươi, nếu không rời khỏi nơi này thì ta khó có thể bảo đảm an toàn cho tánh mạng của ngươi.” Vấn đề còn lại là chuyện của Senzou, lúc này Lê Khải Liệt sẽ không phản bác lời đề nghị của Vu Duy Thiển, bởi vì Vu Duy Thiển nói đúng.
Bode nghe thấy Vu Duy Thiển nói hắn yêu Eve, bỗng nhiên trên khuôn mặt bị bỏng lộ ra thần sắc kỳ dị, nhìn Eve đang rúc vào lòng hắn, hắn chuẩn bị dẫn nàng rời khỏi nơi này, bỗng nhiên Senzou lại chạy ra mặt sau của căn phòng nhỏ, nơi đó là một ngọn núi.
Phía sau phòng có núi, trong tình hình bị bao vây thì đây là cách duy nhất để tìm lối thoát, phát hiện hành động của Senzou, Ka Zhaye hừ lạnh, “Còn muốn chạy?” Rút ra thanh mã tấu trên lưng, hắn lập tức đuổi theo.
“Có người đến.” Không biết là do gió rừng hay là tiếng bước chân hoặc là mùi vị mà Lê Khải Liệt có thể nhận ra, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại một cách cảnh giác, nhìn xuống dưới núi, “Không ít người.”
Đang ở sâu trong rừng rậm, du khách bình thường tuyệt đối sẽ không đến nơi này, hơn nữa ở đây cách khu dân cư đông đúc khá xa, người đến đương nhiên không phải du khách, tất cả mọi người lập tức trở nên cảnh giác, Ka Zhaye đang đuổi theo sau lưng Senzou, kỳ dị là hắn phát hiện Senzou không có ý định trốn thoát khỏi nơi này mà lại móc ra một thiết bị điều khiển.
“Điện hạ!” Hắn khẩn cấp quay đầu hô to, Lê Khải Liệt nhanh tay lẹ mắt kéo Vu Duy Thiển nằm xuống, những người khác đều tản ra, Vivian tuy rằng thân thể suy yếu nhưng vẫn có thể tự bảo vệ, nàng lộn một vòng trốn dưới tàng cây.
Tuyết trắng ào ào đổ xuống, một tiếng nổ vang trời, toàn bộ khu nhà hình mái vòm lung lay sắp đổ, rốt cục sau vài tiếng nổ thì nó hoàn toàn sụp xuống, đất cát bay mù mịt, chấn động làm tuyết bị hất tung, bị gió lạnh cuồn cuộn kéo lên không trung.
Chờ đến khi mọi động tĩnh được bình ổn, bọn họ nhìn thấy vài người xuất hiện phía sau khu nhà bị sụp đổ, Senzou đang cung kính đứng sau lưng những người đó.
Đó là những ông lão, thường xuyên đối mặt với giá rét và sương tuyết, có thể là vì mắc bệnh đau mắt hàn nên đồng tử nhỏ xíu, ăn mặc rất giống Senzou, gia tộc Supuringu lưu trú ở nơi rừng sâu núi thẳm, năm người này đại diện cho những người lớn tuổi và có vị trí cao nhất của gia tộc Supuringu.
“Làm tốt lắm, ngươi không chỉ mang đến thuốc đồng hóa mà còn đem đến người cần thiết để dung hợp với căn nguyên, Senzou, ngươi không hổ là con cháu ưu tú nhất của gia tộc Supuringu.” Bên trong năm người, một người lãnh đạm nhất mở miệng nói chuyện, hắn hiển nhiên là người có địa vị cao nhất cũng có tuổi tác lớn nhất.
Lời tán dương của hắn rất thẳng thắn, Senzou khom người trả lời, “Đa tạ đã khich lệ, Ishisuke đại nhân.” Nói ra một câu không hợp với thời đại, Senzou dường như đã sớm quen với điều này.
Người từ dưới núi cũng đã tiếp cận, từ trong rừng cây thổi đến những tiếng phấn chấn hứng khởi, một đám người giẫm lên tuyết, càng lúc càng tiếp cận, trong đó có một người đi nhanh nhất, tiếng thở dốc thô tục thật dồn dập, thể lực của hắn hiển nhiên cũng không tốt, “Senzou, chúng ta đã đến! Ishisuke đại nhân đã ở đây, đại nhân có khỏe không?”
Giọng điệu nịnh nọt cũng giống như bước chân sốt ruột của người nọ, tư thế có một chút buồn cười, nhưng hắn quả thật là người của Supuringu cho nên không ai giễu cợt hắn, Ishisuke của Supuringu, người lớn tuổi nhất chỉ hơi gật đầu, hứng thú của hắn hiển nhiên không phải là đám người này.
Bên dưới khu nhà mái vòm bị nổ tung mơ hồ lộ ra một cái vòng tròn hình cầu, đó là một trận pháp. Giữa rừng núi, giữa gió tuyết, năm âm dương sư của Supuringu từ Kyoto đến đây cùng với các thành viên trong gia tộc, dường như sẽ có cái gì xảy ra với trận pháp này.
……………..
P/S: rầu, đánh chiến một màn hoành tráng cuối cùng nào:>
Chương 53: Supuringu
---------------
Thực hiển nhiên, bọn họ chính là người của Hashim được điều động đến đây, mặc đồ nhìn như du khách, nhưng theo đôi giày đặc trưng của quân đội thì có thể tìm được manh mối, trên người của bọn họ không mang theo súng, nhưng quân nhân chính là quân nhân, bọn họ đứng trên tuyết vẫn toát lên phong thái hoàn toàn khác biệt so với người thường, trước khi lên núi có thể nhìn thấy dấu vết của bánh xe, ắt hẳn là do những người này đã lưu lại trước đó.
Vu Duy Thiển đã sớm đoán được Lê Khải Liệt sẽ có hành động, chẳng qua không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không lộ ra nửa điểm dấu vết, “Ngươi báo với Hashim từ khi nào?”
“Ngay khi Ka Zhaye đến Manahattan, nếu cần điều động nhân thủ thì một người hay một trăm người cũng chẳng có gì khác biệt, đúng rồi, Lydia muốn ta gửi lời hỏi thăm đến ngươi.” Giống như đang nói chuyện phiếm với Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt vừa cười vừa trả lời trong khi ánh mắt không có ý cười lại nhìn chằm chằm vào Senzou.
Senzou nhìn thấy bị bao vây, hắn ngẩn người, tựa như cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không hề khẩn trương, “Ta muốn nhắc nhở các vị, nơi này chỉ có một mình ta, phô trương như vậy để chiêu đãi ta thì có phải là chuyện bé xé ra to hay không.”
“Ta không có hứng thú nói nhảm với ngươi, Senzou, ngươi cũng biết chúng ta muốn cái gì, đúng không?” Chín mươi chín người được Lê Khải Liệt chỉ huy đang chậm rãi tiến đến, Lê Khải Liệt cau mày, “Giao thuốc đồng hóa ra đây.”
Những làn khói trắng tràn ngập trong không khí giá rét, đó là do bọn họ hít thở mà tạo thành, trong rừng rậm cũng lượn lờ sương mù, Lê Khải Liệt đứng ở nơi đó, quân đội vốn do Ka Zhaye lãnh đạo đang lộ ra những cặp mắt hung hãn.
Lê Khải Liệt là một hoàng tử, mặc dù không được đại đa số dân chúng Hashim thừa nhận nhưng không ai có thể gạt bỏ chuyện hắn thật sự là hoàng tử, quân đội Hashim chắc chắn sẽ phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện.
Từ lúc hắn liên hệ với Hashim rồi Ka Zhaye lặng lẽ dẫn người đến Manhattan thì bọn họ luôn hành động bí mật, đây cũng là lý do Samantha cảm thấy hắn không cần nàng giúp đỡ, mà hiện tại bản chất thú tính nguyên thủy cùng dã tính nơi rừng rậm tựa hồ hỗ trợ cho nhau, quân đội hoàng gia Hashim từng bước một tiếp cận.
Chỉ cần Senzou phản kháng thì bọn họ sẽ không bận tâm mà rút ra mã tấu nơi thắt lưng để kết thúc sinh mạng của hắn, ngay trong nơi rừng sâu núi thẳm này, muốn làm cho một người mất tích thì thật sự rất đơn giản.
“Không—ngươi làm cái gì? Ngươi đã làm cái gì với nàng?” Tiếng rống giận của Bode từ trong một căn phòng nhỏ truyền ra, giọng điệu chưa từng phẫn nộ đến mức như vậy, hắn lôi một cái lồng sắt nặng chịt ra ngoài, “Senzou, chuyện này đâu giống như chúng ta đã thương lượng, ta đã đem bọn họ đến đây nhưng ngươi lại nhốt nàng vào trong lồng sắt! Ngươi xem nàng là cái gì?”
“Chẳng lẽ nàng không phải vật thí nghiệm của ngươi hay sao? Đừng phủ nhận, nàng thậm chí không phải là một con người bình thường, nàng không có trí óc.” Cẩn thận lui ra sau vài bước, Senzou tin tưởng Lê Khải Liệt vẫn chưa đến mức lập tức hạ lệnh những người Hashim làm ra chuyện gì, hắn quay đầu nhìn Bode.
Tất cả mọi người đều nhìn Bode, hắn đứng ở trước cửa, hô hấp dồn dập thở ra một làn khói trắng, nếu không phải khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ màu trắng thì hiện tại sắc mặt của hắn nhất định đã đỏ bừng, đôi tay nắm chặt vào lồng sắt, bởi vì phẫn nộ mà trở nên run rẩy.
“Thả nàng ra, đây là giao ước của chúng ta, chỉ cần ta đưa bọn họ đến đây thì ngươi sẽ thả nàng ra.” Chiếc áo choàng quái dị tung bay trong gió, giọng điệu của Bode cơ hồ trở nên méo mó.
Theo đối thoại có thể khẳng định nhược điểm của hắn bị Senzou bắt được chính là thứ ở bên trong lồng sắt.
“Nàng?” Ánh mắt của Reid quét về phía lồng sắt, hắn không tin Senzou chỉ có một mình, “Ngươi đang kéo dài thời gian hay sao? Senzou, mục đích của ngươi rốt cục là gì?”
“Người phụ nữ kia là ai?” Vu Duy Thiển đi ra từ sau lưng của Lê Khải Liệt, “Bode, cái lồng sắt này….”
Tất cả mọi người đều nhận ra Bode nói là nàng, bởi vì là tiếng Anh nên không thể nghi ngờ là đang nói về một người phụ nữ, mà cái lồng sắt trong tay của Bode làm cho Vu Duy Thiển nhớ lại ký ức không tốt, nét mặt trở nên cương cứng, ánh mắt lãnh khốc theo dõi cái lồng sắt kia.
Đó lại là một kẻ bị hại hay sao? Hay là thí nghiệm đắc ý nhất của Bode? Không, cũng không phải, Bode đang dùng hành động để chứng minh điểm này.
Hắn không kịp chờ Senzou đưa chìa khóa cho hắn, vội vàng cầm lấy một hòn đá trang trí trên bậc thềm, dùng hết toàn lực để nện xuống ổ khóa, ổ khóa bung ra, tấm vải bố trùm bên ngoài lồng sắt cũng được kéo xuống, bên trong lồng sắt là một phụ nữ mặc áo trắng.
“Eve!” Giọng điệu của hắn đang run rẩy, vươn tay một cách cẩn thận, người phụ nữ tóc hồng kia tựa như một đứa trẻ, không hề có phản ứng, nàng được hắn bế ra ngoài, nàng mở to mắt nhưng trong mắt chỉ là một mảnh vô hồn, chỉ đến khi Bode kêu nàng thì nàng mới giật giật con mắt.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật giống như đây không phải là Bode, về phần người phụ nữ kia thì không ai biết rõ lai lịch của nàng, lúc này Senzou mới mở miệng, “Ngươi có thể đem nàng đi, dù sao ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng, lần này ta rất cám ơn ngươi vì đã giúp đỡ, ngài Bode.”
Thương nhân hiển nhiên rất vừa lòng với lần giao dịch này, Lê Khải Liệt vốn không nên buông tha cho Bode, nhưng Bode dường như cũng không vội vàng muốn đào tẩu, hắn dùng tấm vải bố phủ lên người của Eve rồi tỉ mỉ kiểm tra, “Bọn họ có làm ngươi bị thương hay không, ngươi có đói bụng không, Eve?”
Eve rốt cục có phản ứng, nàng ngẩng đầu vuốt ve khuôn mặt của Bode, đụng đến chiếc mặt nạ, dường như cảm thấy khó chịu, nàng tháo nó ra, vết sẹo bỏng nổi bật trên nền tuyết trắng tạo nên hình ảnh vô cùng khủng bố, nàng giống như không có cảm giác gì, cẩn thận quan sát hắn, có lẽ thích nhiệt độ cơ thể của Bode hoặc là thích cảm xúc dưới lòng bàn tay, nàng bắt đầu dùng mặt của mình cọ vào mặt của Bode.
Hai làn da ma sát vào nhau tạo nên âm thanh sột soạt như rắn bò dưới đất, Eve không tính là xinh đẹp, nàng rất bình thường nhưng Bode lại cười đến mức cao hứng, không hề bận tâm nàng làm như vậy. Nhìn hai khuôn mặt cọ sát, hình ảnh quỷ dị diễn ra giữa khung cảnh đầy tuyết không khỏi làm cho người ta cảm thấy rét run.
“Đây là thứ không thể thiếu? Một người phụ nữ?” Trong lời nói của Lê Khải Liệt bao hàm một vài điểm không cho là đúng.
Bode mỉm cười với hắn, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt khủng bố, “Chắc ngươi không biết, Leo, là nàng đã cứu ta ra khỏi biển lửa, một vật thí nghiệm mà ta tưởng là đã mất đi năng lực tư duy, nhưng nàng cứu ta là sự thật, nàng gọi là Eve, ngươi có biết cái tên này có nghĩa là gì hay không? Những thứ kia đều là con của nàng, chính là dùng trứng của nàng cùng gien của các loài sinh vật khác để cấy ghép tạo thành những sinh vật không tồn tại trên thế giới này, nàng là nguồn gốc của hết thảy.”
Vật thí nghiệm bị nhốt dưới tầng hầm, Eve, trước khi trận nổ lớn xảy ra, gia tộc Claudy đã xem nàng như một tử cung sống, thu hoạch những loại trứng thích hợp từ trên người của nàng, không ngừng tiến hành thí nghiệm, đối với Eve mà nói, Bode là người mà nàng quen thuộc nhất, có lẽ nàng đã sớm mất đi tri giác, nhưng nàng có bản năng của động vật, nàng có thể nhận ra Bode.
�
Sau khi nghe được những lời này, mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ dị, cảm giác sợ hãi sởn gai ốc chậm rãi nảy lên, gia tộc Claudy bị ảo tưởng, chế tạo ra những loài quái vật không nên tồn tại, rốt cục bọn họ có bao nhiêu bí mật đen tối đã bị thiêu hủy trong biển lửa và còn sót lại bao nhiêu trên đời này?
Bode và Eve hiển nhiên có một loại ràng buộc mà người khác không hiểu, lúc trước hắn đưa trả đàn vi-ô-lông, luôn biểu hiện thái độ hợp tác, ngoại trừ bị Senzou uy hiếp thì hoàn toàn không có ý kháng cự đối với bọn họ, chỉ vì muốn bọn họ thuận lợi giúp hắn cứu Eve.
“Một người phụ nữ có thể khiến cho ngươi làm đến mức này, mặc kệ nói thế nào cũng vô dụng, Bode, nếu ngươi đã dám lợi dụng chúng ta thì có phải nên chuẩn bị sẵng sàng để trả giá hay không?” Trong khu rừng hoang dã này, sát khí trên người của Lê Khải Liệt quá nặng, hắn thật sự tính vứt bỏ tất cả quy tắc, không ngại giết người, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.
“Một người phụ nữ?” Bode bật cười, “Vì sao lại nói ta như vậy, Leo, chẳng phải lúc đó ngươi cũng là vì một người đàn ông hay sao? Hơn nữa ngươi đừng quên, ngươi còn cần ta điều chế thuốc cho ngươi, ngươi không thể đụng vào ta.”
“Chúng ta quả thật không thể động vào hắn.” Vu Duy Thiển không xem Bode là kẻ thù, “Hơn nữa xem thái độ của hắn đối với Eve thì có thể nhận ra hắn đã yêu nàng.” Yêu một người không hoàn chỉnh cũng không có tư duy, Bode xem như là bất đắc dĩ.
“Lưỡi của nàng đã bị cắt nhưng ít nhất nàng còn sống từ dưới địa lao của Claudy, nhưng còn ngươi, nếu không rời khỏi nơi này thì ta khó có thể bảo đảm an toàn cho tánh mạng của ngươi.” Vấn đề còn lại là chuyện của Senzou, lúc này Lê Khải Liệt sẽ không phản bác lời đề nghị của Vu Duy Thiển, bởi vì Vu Duy Thiển nói đúng.
Bode nghe thấy Vu Duy Thiển nói hắn yêu Eve, bỗng nhiên trên khuôn mặt bị bỏng lộ ra thần sắc kỳ dị, nhìn Eve đang rúc vào lòng hắn, hắn chuẩn bị dẫn nàng rời khỏi nơi này, bỗng nhiên Senzou lại chạy ra mặt sau của căn phòng nhỏ, nơi đó là một ngọn núi.
Phía sau phòng có núi, trong tình hình bị bao vây thì đây là cách duy nhất để tìm lối thoát, phát hiện hành động của Senzou, Ka Zhaye hừ lạnh, “Còn muốn chạy?” Rút ra thanh mã tấu trên lưng, hắn lập tức đuổi theo.
“Có người đến.” Không biết là do gió rừng hay là tiếng bước chân hoặc là mùi vị mà Lê Khải Liệt có thể nhận ra, bỗng nhiên hắn nheo mắt lại một cách cảnh giác, nhìn xuống dưới núi, “Không ít người.”
Đang ở sâu trong rừng rậm, du khách bình thường tuyệt đối sẽ không đến nơi này, hơn nữa ở đây cách khu dân cư đông đúc khá xa, người đến đương nhiên không phải du khách, tất cả mọi người lập tức trở nên cảnh giác, Ka Zhaye đang đuổi theo sau lưng Senzou, kỳ dị là hắn phát hiện Senzou không có ý định trốn thoát khỏi nơi này mà lại móc ra một thiết bị điều khiển.
“Điện hạ!” Hắn khẩn cấp quay đầu hô to, Lê Khải Liệt nhanh tay lẹ mắt kéo Vu Duy Thiển nằm xuống, những người khác đều tản ra, Vivian tuy rằng thân thể suy yếu nhưng vẫn có thể tự bảo vệ, nàng lộn một vòng trốn dưới tàng cây.
Tuyết trắng ào ào đổ xuống, một tiếng nổ vang trời, toàn bộ khu nhà hình mái vòm lung lay sắp đổ, rốt cục sau vài tiếng nổ thì nó hoàn toàn sụp xuống, đất cát bay mù mịt, chấn động làm tuyết bị hất tung, bị gió lạnh cuồn cuộn kéo lên không trung.
Chờ đến khi mọi động tĩnh được bình ổn, bọn họ nhìn thấy vài người xuất hiện phía sau khu nhà bị sụp đổ, Senzou đang cung kính đứng sau lưng những người đó.
Đó là những ông lão, thường xuyên đối mặt với giá rét và sương tuyết, có thể là vì mắc bệnh đau mắt hàn nên đồng tử nhỏ xíu, ăn mặc rất giống Senzou, gia tộc Supuringu lưu trú ở nơi rừng sâu núi thẳm, năm người này đại diện cho những người lớn tuổi và có vị trí cao nhất của gia tộc Supuringu.
“Làm tốt lắm, ngươi không chỉ mang đến thuốc đồng hóa mà còn đem đến người cần thiết để dung hợp với căn nguyên, Senzou, ngươi không hổ là con cháu ưu tú nhất của gia tộc Supuringu.” Bên trong năm người, một người lãnh đạm nhất mở miệng nói chuyện, hắn hiển nhiên là người có địa vị cao nhất cũng có tuổi tác lớn nhất.
Lời tán dương của hắn rất thẳng thắn, Senzou khom người trả lời, “Đa tạ đã khich lệ, Ishisuke đại nhân.” Nói ra một câu không hợp với thời đại, Senzou dường như đã sớm quen với điều này.
Người từ dưới núi cũng đã tiếp cận, từ trong rừng cây thổi đến những tiếng phấn chấn hứng khởi, một đám người giẫm lên tuyết, càng lúc càng tiếp cận, trong đó có một người đi nhanh nhất, tiếng thở dốc thô tục thật dồn dập, thể lực của hắn hiển nhiên cũng không tốt, “Senzou, chúng ta đã đến! Ishisuke đại nhân đã ở đây, đại nhân có khỏe không?”
Giọng điệu nịnh nọt cũng giống như bước chân sốt ruột của người nọ, tư thế có một chút buồn cười, nhưng hắn quả thật là người của Supuringu cho nên không ai giễu cợt hắn, Ishisuke của Supuringu, người lớn tuổi nhất chỉ hơi gật đầu, hứng thú của hắn hiển nhiên không phải là đám người này.
Bên dưới khu nhà mái vòm bị nổ tung mơ hồ lộ ra một cái vòng tròn hình cầu, đó là một trận pháp. Giữa rừng núi, giữa gió tuyết, năm âm dương sư của Supuringu từ Kyoto đến đây cùng với các thành viên trong gia tộc, dường như sẽ có cái gì xảy ra với trận pháp này.
……………..
P/S: rầu, đánh chiến một màn hoành tráng cuối cùng nào:>
Danh sách chương