------------

“Thôi đi, mấy ngày nữa để xem ngươi còn có thể nói như vậy hay không.” Vu Duy Thiển thấy người trong gương rất xa lạ, ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấy chính mình như vậy, đứng cạnh Lê Khải Liệt có cảm giác không thật sự giống trước kia.

“Bị chính mình mê hoặc hay sao?” Bị người đàn ông ở sau lưng trêu chọc, bởi vì hắn vẫn nhìn vô gương, hắn thản nhiên nhếch khóe miệng, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng sự vô tình của năm tháng như vậy, “Tuổi trẻ thật là tốt.”

Hắn bỗng nhiên nói ra những lời này, không hề có cảm khái, chỉ là bình thản khách quan nói ra như thế, thậm chí có một chút lãnh đạm quá mức, Lê Khải Liệt buông hắn ra, cùng hắn nhìn vào trong gương, “Ngươi có hối hận hay không?”

“Hối hận vì cứu Vivian? Không có khả năng.” Hắn lắc đầu, đối diện với Lê Khải Liệt ở trong gương, “Con người dù sao cũng phải chịu trách nhiệm vì những gì mình đã làm ra, ta vứt bỏ một thứ vì ngươi nên mới tạo thành kết quả hiện tại, nếu không có Vivian, tình huống sẽ càng tệ hại.”

“Cảm giác thế nào?” Tránh né vấn đề về Vivian, Lê Khải Liệt chạm vào cánh tay của Vu Duy Thiển cách lớp áo ngủ, “Ta cố gắng không đụng vào vết thương của ngươi, nhưng ngươi cũng biết tình trạng thân thể của mình hiện tại–” không tính là tốt lắm.

“Cảm giác hiện tại? Ta cảm thấy thân thể tựa như mới bị xe nghiền qua.” Liếc mắt nhìn, so với giọng điệu trào phúng thì ngữ thanh của Vu Duy Thiển rất vững vàng, ngay cả lông mi cũng không hề chớp, tầm mắt của Lê Khải Liệt lập tức rơi xuống thắt lưng và trên lưng của Vu Duy Thiển, nghĩ đến mới vừa rồi, “Ta còn tưởng rằng ta đã rất nhẹ nhàng–”

“Câm miệng của ngươi lại.” Một cái khăn mặt bị ném thẳng vào mặt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển dùng động tác hơi chậm chạp mà tiến vào bồn nước ấm.

Mỗi cử động đều khiến hắn phải cau mày, thật sự không riêng gì vẻ ngoài thay đổi mà chức năng cơ thể cũng đang suy yếu, trên phương diện nào đó thì Vu Duy Thiển thậm chí còn không bằng một người bình thường, Lê Khải Liệt đứng nơi đó, không kiềm chế được sự ảm đạm đang lan tỏa dưới đáy mắt, hắn không tiếp tục truy vấn mà chỉ nhắc nhở, “Đừng quên vết thương của ngươi không được dính nước.”

Lê Khải Liệt tiến lên, bởi vì một cánh tay không thể tùy ý cử động nên động tác của Vu Duy Thiển rất chậm chạp, Lê Khải Liệt ngồi bên cạnh bồn tắm để chà lưng cho hắn, giọng nói lắng đọng trong hơi nước, “Lần sau ngươi có thể đòi lại, ta biết ngươi thích công bằng. Bất quá trước tiên ngươi ngồi dậy đi.”

Lê Khải Liệt dứt lời, Vu Duy Thiển rốt cục cũng giương mắt lên, “Ngươi sợ ta để ý đến biến hóa của mình cho nên mới nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để an ủi ta?”

“Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, là vô nghĩa hay là chân thành.” Vu Duy Thiển phải ngồi dậy, nhìn Lê Khải Liệt thật sâu một cái, Lê Khải Liệt tiếp tục dùng xà phòng để tạo bọt.

Đây là xà phòng đặc chế, mùi hoa cỏ nhẹ nhàng có thể làm cho người ta thư giãn tinh thần, tay chân, thân thể, sau tai, bọn biển màu trắng từ trong tay của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng chà lau trên người của Vu Duy Thiển. Khi một người đàn ông kiêu ngạo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mất đi tuổi thanh xuân và chức năng cơ thể, cho dù hắn vẫn biểu hiện bình tĩnh, nhưng nội tâm chưa hẳn có thể bình tĩnh như vậy.

Cho nên Lê Khải Liệt chỉ im lặng lau mình cho Vu Duy Thiển, nhìn những giọt nước nhiễu xuống từ sợi tóc không còn đen như trước, Vu Duy Thiển ắt hẳn đang hưởng thụ, lười biếng dựa vào bồn tắm, khép hờ mắt, tiếng nước vờn quanh, bàn tay đặt bên ngoài bồn tắm khẽ nâng lên, “Lấy điếu thuốc lại đây cho ta.”

“Đợi một chút.” Lê Khải Liệt đi ra ngoài trong chốc lát rồi quay về, miệng ngậm điếu thuốc, sau đó đưa vào miệng của Vu Duy Thiển, “Thử xem.” Từ xoang mũi của hắn phả ra một làn khói.

Đây không phải mùi vị quen thuộc, là thuốc lá chuẩn bị sẵn trong phòng của bọn họ, Vu Duy Thiển hít sâu một hơi, “Thuốc lá thủ công, làn khói cũng rất đặc biệt, là công nghệ từ xưa.”

“Hình như nàng rất hiểu sở thích của ngươi thì phải?” Những lời này của Lê Khải Liệt bốc lên mùi rất chua, “Ngươi muốn ở lại đây cùng nàng đến khi nào? Nàng không cần ba ba.”

“Vậy ngươi muốn ngày mai rời đi?” Dựa vào bồn tắm, tay cầm điếu thuốc vươn ra ngoài, mùi thuốc lá và hơi nước ẩm ướt hòa lẫn vào nhau, vấn đề của hắn không được trả lời ngay lập tức, sau một lát thì Lê Khải Liệt mới trả lời bằng một giọng điệu tựa như bị đè nén, “Đáng tiếc hiện tại có thể cứu được ngươi chỉ có nàng, ngươi muốn rời đi thì ta cũng sẽ không đồng ý.”

Chỉ có Vivian có thể cứu hắn, thừa nhận điểm này khiến Lê Khải Liệt vô cùng không cam lòng mà đoạt lấy đếu thuốc từ miệng của Vu Duy Thiển, “Hiện tại nên đến phiên ta nói, thứ này không tốt cho sức khỏe của ngươi.” Tình hình đã thay đổi, Vu Duy Thiển không còn bất tử, không còn là kẻ bàng quan đứng nhìn mọi thứ, hiện tại hắn sẽ bị đủ loại sự vật trong thế giới này ảnh hưởng, bất cứ thói quen gì cũng có thể tạo thành thương tổn đối với thân thể của hắn.

Đem nửa điếu thuốc còn lại ngậm vào miệng, Lê Khải Liệt vừa nheo mắt vừa lấy tay lau đi bọt xà phòng bám đằng sau lỗ tai của Vu Duy Thiển, “Nơi này có Senzou, còn có Vivian, đến bây giờ ta còn chưa bị chết đuối vì ghen tị cũng là một điều khiến ta phải bất ngờ.”

“Ngươi có biết căn nguyên mà Senzou nói là cái gì hay không?” Giữ chặt tay của Lê Khải Liệt rồi kéo đối phương vào trong nước, Vu Duy Thiểp gạt tàn thuốc, một nhúm bụi tỏa ra, vừa vặn bám vào tóc. Ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên lạnh lẽo, bên trong tuôn ra những tia lửa bập bùng, dùng nước tẩy đi bụi bậm bám trên tóc của Vu Duy Thiển, sau đó hắn kéo đối phương vào trong lòng.

Hô hấp của Lê Khải Liệt rất nặng, cánh tay cũng siết rất chặt, lại dùng tiếng nói khàn đặc thản nhiên để trả lời Vu Duy Thiển, “Supuringu là một gia tộc có danh vọng, do chính phủ Nhật Bản đỡ đần–” Dừng lại một chút, “Chết tiệt! Ngươi có thể không nhắc đến hắn có được hay không?” Cố gắng nhẫn nhịn nhưng rốt cục vẫn tuôn ra vài câu mắng chửi.

“Ngươi tiếp tục làm ta sợ thử xem, Duy, ngươi cũng không biết tâm tình của ta là gì khi chỉ biết trơ mắt nhìn ngươi trở thành như vậy mà không thể ngăn cản! Ngươi hiểu ta hay không? Ta thấy ngươi căn bản là không hiểu! Bây giờ mà ngươi còn nói với ta về cái tên Senzou kia!” Hắn cắn răng gầm nhẹ, hàm răng siết chặt, ánh mắt quỷ bí khủng bố, “Lúc trước hắn tiếp cận ngươi là có mục đích, mặc kệ căn nguyên là cái gì, Supuringu có quan hệ gì với ngươi, hắn chỉ muốn tìm được thứ gì đó trên người của ngươi.”

“Ta biết, bất quá nơi này là chỗ của Vivan, chúng ta chỉ là khách, ngươi không thể đuổi hắn đi.” Ngón tay mang theo mùi thuốc lá xẹt qua mái tóc trước trán của Lê Khải Liệt, “Với lại, ai nói ta không biết tâm tình của ngươi?”

Xoay người đè xuống, bọt nước văng lên, “Hiện tại có phải ngươi cần một nụ hôn hay không?” Bờ môi kề sát làm cho hết thảy ngôn ngữ đều mất đi tác dụng.

Nếu nơi này không phải nhà của Vivian, nếu tình huống trước mắt không phải như vậy thì Lê Khải Liệt nhất định sẽ không nhẫn nhịn, Vu Duy Thiển biết điểm này, Lê Khải Liệt cũng vậy, mặc kệ chuyến đi Paris này nhận được cái gì hay mất đi cái gì thì ít nhất hiện tại bọn họ vẫn còn đang ôm hôn nhau.

“Vẫn chưa có tin của Bode?” Ngày hôm sau, Vu Duy Thiển vẫn giống như bình thường, rời giường rửa mặt, sau đó bắt đầu dùng bữa sáng, Lê Khải Liệt ngồi đối diện với hắn, chỉ duy nhất khác biệt chính là ở giữa bọn họ lại có thêm Vivian.

“Samantha đã phái người đi thăm dò, có tin thì sẽ lập tức báo cho ta biết, món xà lách của ngươi như thế nào?” Nhìn hắn dùng cơm, ở trước mặt Lê Khải Liệt là sữa và đủ loại thịt, thậm chí còn cò nội tạng động vật đã rửa sạch, vốn là thứ không nên đặt trên bàn ăn.

Vivian dùng ánh mắt rất đặc biệt để nhìn Lê Khải Liệt, ở trước mặt nàng là một ly chất lỏng màu đỏ rất giống nước cà chua, nàng nhấp cái miệng nhỏ rồi liếm liếm môi, “Ta nghĩ cả đời này ngươi cũng sẽ không có hứng thú với xà lách, có phải hay không?” Nàng nháy mắt, giống như đã nhìn thấu hết thảy.

Biết biến hóa trên người không thể qua mắt Vivian, nếu không thì bữa sáng mà người của Davila chuẩn bị sẽ không đặc biệt như vậy, Lê Khải Liệt thản nhiên dùng bữa sáng đặc biệt của mình, “Hâm mộ sao? Có muốn nếm thử không?”

Hắn dùng nỉa giơ lên một miếng thịt có bám theo tơ máu, Vivian nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, để lộ biểu tình chán ghét, sau đó hắn bỏ miếng thịt vào miệng của mình, “Cái này và thứ mà ngươi cần cũng chẳng có gì khác nhau.” Nhai nuốt, một sợi tơ máu tràn ra khóe miệng, hắn dùng khăn lau một chút, động tác lưu loát giống như đang ngồi ăn món nai nướng trong nhà hàng cao cấp.

Nhìn thấy vết máu trên khăn ăn cùng với nụ cười trên mặt của Lê Khải Liệt, còn có đôi mắt thú không hề có cảm tình, Vivian nôn khan một tiếng, Lê Khải Liệt cười to, trước khi Vivian giơ chân thì Vu Duy Thiển liền gõ chén một cái, “Các ngươi mấy tuổi rồi?”

“Nể mặt Duy đi.” Lê Khải Liệt không tiếp tục đùa với Vivian, Vivian hừ lạnh, “Ta mới là không cần so đo với một tên dã man như ngươi.”

Máu là một loại thần thánh đối với người của Davila, khác với thói quen ăn uống của Lê Khải Liệt, đối với người phụ nữ nếu ở trên bàn ăn mà nhìn thấy những hình ảnh máu me như vậy thì đương nhiên không thể dễ dàng chấp nhận, nhưng cũng giống như Lê Khải Liệt, nàng sẽ không cãi lời Vu Duy Thiển.

Hắn ngồi ở bàn ăn rất có uy nghiêm của chủ nhân, bọn họ tựa như một nhà ba người, chẳng qua là một loại kết hợp kỳ lạ, đều tự dùng xong bữa, không biết Vivian đã làm cái gì mà hiện tại nàng có vẻ tốt hơn rất nhiều, tinh thần và sắc mặt đều khôi phục lại như trước. Sau đó nàng cho người mang đến một phần bánh quy, vừa ăn bánh giống như một đứa nhỏ vừa phân phó người hầu chuẩn bị trà cho buổi chiều.

Bởi vì Vu Duy Thiển đồng ý sẽ ở lại đây với Vivian nên nàng lợi dụng triệt để cơ hội này, nàng nhảy lên đầu gối của hắn, còn cố ý cọ xát ngực hắn như đang làm nũng, Lê Khải Liệt lôi nàng từ trên người của Vu Duy Thiển xuống, “Đừng phá hắn.”

Vivian trừng mắt nhìn, Lê Khải Liệt nhướng mi, “Đêm qua hắn mệt lắm rồi, ngươi có cần ta nói rõ hơn không?”

“Lê Khải Liệt.” Trước khi Vivian lên án hắn thì Vu Duy Thiển dùng vẻ mặt uy nghiêm lãnh khốc bày ra biểu tình tức giận, “Đừng nói chuyện này ở trước mặt của Vivian.”

Lê Khải Liệt biết hắn kiêng kỵ tâm tình của Vivian, hắn buông tay ra, tỏ vẻ sẽ không nói tiếp.

“Ta không phải con nít, Wirth.” Vivian đứng dậy, ôm lấy khuôn mặt của hắn, nhìn khuôn mặt này, nàng cố gắng che đậy nỗi đau trong lòng, “Ngươi quên rồi hay sao? Tuổi của ta còn lớn hơn cả ngươi! Ngươi muốn bảo vệ ta đến khi nào?”

“Chúng ta là bạn bè, Vivian, trước khi có hắn thì ngươi luôn ở bên ta, ta thật có lỗi, lần này ta lại nghi ngờ ngươi.” Trên thực tế là Vivian luôn bảo vệ hắn, Vu Duy Thiển cảm thấy áy náy.



Tiếng chuông di động reo lên, Lê Khải Liệt cầm lấy, “Ta đi bắt điện thoại, hy vọng khi ta quay lại thì các ngươi còn ở nơi này, không được đi đâu hết, có biết chưa?” Hắn nhìn lướt qua mọi người trong phòng, Vivian, Woodley giống cái bóng, đương nhiên quan trọng nhất là Vu Duy Thiển.

“Còn sợ có người xông vào hay sao? Không ai có thể làm ra chuyện gì ở địa bàn của Davila, ngoại trừ người của Davila, ngươi đi đi, một chút nữa ta sẽ dắt Wirth bỏ trốn.” Ngẩng cao đầu, Vivian nửa thật nửa đùa mà uy hiếp.

“Cẩn thận.” Không để ý đến nàng, hắn chỉ dặn dò Vu Duy Thiển một câu, sau đó mới chịu ra ngoài bắt điện thoại, thuốc đồng hóa ở trong tay Bode, có liên lụy mơ hồ với bọn họ, mà Senzou lại ở ngay đây, cho nên hắn có nhiều chuyện phải lo lắng.

Nơi này tín hiệu không tốt lắm, hắn đi được vài bước, đến góc hành lang thì nhìn thấy có một bóng người vừa vặn lướt qua, đó là Senzou?

Thu hồi tầm mắt, hắn nghe thấy giọng nữ truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia, “Tin tức mà ngươi muốn ta điều tra đã có, Bode đi Paris, ở chỗ của ta cũng xảy ra một chút chuyện, tin tức về thuốc đồng hóa đã bị lộ, gần đây Hecate rất bề bộn công việc, ta sợ là không giúp gì được cho các ngươi, bất quá ta nghĩ là ngươi có thể đối phó được, đúng rồi, hình như hiện tại các ngươi đang ở–”

“Paris.” Tiếng Pháp vốn nên mềm mại nhưng khi tuôn ra từ miệng của Lê Khải Liệt lại trở nên sắc bén, nheo mắt lại, hắn từ trên cửa sổ nhìn xuống, Senzou đi qua cánh cổng lớn, leo lên xe rồi rời đi.

………….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện