------------
Lê Khải Liệt không nói một lời nào, hắn ngẩng đầu khỏi bản báo cáo, mấy tờ giấy bị siết chặt trong tay hắn, ánh mắt của hắn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Vu Duy Thiển, vẻ mặt rất khó lường.
Trong phòng, Reid đứng cách xa bọn họ vài bước, hắn có cảm giác thời gian như đang tạm dừng, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà nín thở.
“Rốt cục thế nào?” Vu Duy Thiển chịu không nổi tầm mắt của Lê Khải Liệt dừng trên người hắn, hắn giật lấy bản báo cáo ADN từ trong tay của Lê Khải Liệt, vẫn chưa kịp mở ra thì hắn đã bị đối phương ôm chằm vào lòng.
“Ngươi vẫn là của một mình ta.”
Những lời này khuấy trộn bầu không khí yên lặng trong phòng, thời gian bị đình chỉ bắt đầu hoạt động trở lại.
“Ngươi là của một mình ta, Duy.” Lê Khải Liệt cất lên tiếng cười, tiếng cười nặng nề mà lại đắc ý và thỏa mãn, thở ra một hơi thật dài, cánh tay ôm chặt Vu Duy Thiển, “Tuy rằng thật đáng tiếc khi ngươi không còn người thân nào cả, nhưng ta không thể không nói là ta rất cao hứng, cho dù có bị ngươi đánh thì ta cũng muốn nói rằng ta thật sự rất cao hứng.”
Không hề che giấu niềm vui sướng của mình, tiếng cường vang vọng, Lê Khải Liệt tùy tiện ném bản báo cáo cho Reid, trang giấy rơi lả tả xuống đất, Lê Khải Liệt vừa cười lớn vừa siết thật chặt cái ôm, “Để ta làm người thân của ngươi, là tình nhân, là chồng, là người nhà của ngươi đi, nếu ngươi mất hứng thì chuyện này có thể làm cho ngươi cao hứng, có được hay không?”
Kết quả khiến hắn vui sướng nhưng cũng có nghĩa Vu Duy Thiển sẽ bị tổn thất, nhưng người phương Đông này chỉ trầm tư trong chốc lát, “Ta phát hiện ta không hề cảm thấy mất hứng, dù sao cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, bất quá chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi.”
“Ta rất cao hứng, nhưng cũng cảm thấy thật có lỗi.” Nghe thấy những lời này của Vu Duy Thiển thì Lê Khải Liệt liền có một chút áy náy, hắn biết truyền thống của người Trung Quốc, nối dõi tông đường vẫn được xem là rất quan trọng.
Rốt cục Vu Duy Thiển thật sự không cần hay là vì Lê Khải Liệt mà không cần? Không ai nhận ra, hắn chỉ sờ lên đầu của Lê Khải Liệt, động tác rất dịu dàng.
Kỳ thật ở tuổi này của hắn thì rất nhiều năm về trước hắn đã xem nhẹ chuyện này, nếu hắn cố ý đi tìm ở mỗi một ngóc ngách trên thế giới thì không chừng sẽ có con cháu của hắn tồn tại, thậm chí có thể đã sinh con đẻ cái, không chỉ là một hai người.
Mấy trăm năm, hắn không dám cam đoan không có khả năng này, nhưng hắn chưa bao giờ làm như vậy, hắn cũng không đi tìm, cũng không muốn biết, hắn là một người đứng bên ngoài thế giới, không muốn xáo trộn trật tự của cuộc sống, hắn chỉ là người ngoài cuộc, trước khi gặp được Lê Khải Liệt thì hắn vẫn là như vậy.
Chẳng qua hắn không tính sẽ nói với Lê Khải Liệt về chuyện này, một Amy Lee đã đủ làm cho hắn đau đầu, nếu nói cho Lê Khải Liệt biết thì người nọ vẫn chấp nhận nhưng nhất định sẽ rất mất hứng.
Lê Khải Liệt có thân thế đặc biệt, vì vậy cách đối đãi tình cảm của hắn rất cực đoan, Lê Khải Liệt đối với tình cảm rất cố chấp, có thể nói là vượt quá lẽ thường, nguyên nhân của việc này cũng là vì bị ảnh hưởng bởi quá khứ.
Reid nhặt lên mấy trang giấy rồi nhìn một lúc, mặt trên viết rõ ràng, không khớp, “Ta có phải nên cao hứng vì Amy Lee không có quan hệ với các ngươi hay không?” Ngồi xuống bàn làm việc, hắn nhếch môi cười với bọn họ, nụ cười luôn cứng nhắc lại trở nên rất chân thành vào lúc này, Vu Duy Thiển dường như nhớ đến cái gì đó.
“Chuyện này nhắc nhở ta.” Bàn tay trượt xuống từ mái tóc của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nắm lấy cổ của đối phương, “Khi nào ngươi cần kiểm tra ADN của ngươi với đứa nhỏ của người nào đó thì tốt nhất nên báo cho ta biết để ta chuẩn bị trước.”
Vừa cười vừa nói nhưng tuyệt đối không làm cho người ta vui vẻ, Vu Duy Thiển nhớ đến một việc, mặc dù Lê Khải Liệt không phóng túng như giới truyền thông hay đưa tin, nhưng với hoàn cảnh của người này, với vẻ ngoài và địa vị, muốn nói là không gặp phải rắc rối thì cũng rất khó có khả năng.
“Có người phụ nữ nào tìm đến nhà bảo là có con của ngươi mà ngươi không nói cho ta biết hay không?” Chỉ đơn thuần là câu hỏi, ngón tay của hắn vuốt ve phía sau gáy của Lê Khải Liệt, cố tình biểu lộ sự nghi ngờ và nỗi băn khoăn của hắn.
Hắn hoàn toàn không ý thức được bản thân mình mới một phút trước còn cảm thấy Lê Khải Liệt quá mức cố chấp đối với tình cảm, trong khi hiện tại lời nói của hắn không biến nên tính là cái gì.
Lê Khải Liệt vuốt cằm, xem xét vẻ mặt vô thức lộ ra sự ghen tuông của Vu Duy Thiển, hắn cười một cách tà khí, “Duy, hiện tại khoa học kỹ thuật rất tiên tiến…” Lời của hắn có nghĩa bóng, liếm vành tai của Vu Duy Thiển, lại thu liễm giọng điệu ám muội kia, “Hơn nữa ta cũng chỉ muốn tùy tiện như vậy với một mình ngươi mà thôi.”
Giọng nói trầm thấp làm cho người ta đắm chìm, mỗi khi Lê Khải Liệt dứt bỏ vẻ bướng bỉnh và khoa trương để nghiêm túc nói ra một câu nào đó thì sẽ có một loại uy hiếp mạnh mẽ, không cho đối phương nghi ngờ, Vu Duy Thiển nhìn hắn trong chốc lát rồi mỉm cười, “Ta tin ngươi.”
Lê Khải Liệt đứng tại chỗ, hắn cũng cười, đưa tay mơn trớn bên tai của Vu Duy Thiển, giấu vài sợi tóc đã bạc nhiều hơn vào bên dưới lớp tóc đen, sau đó thản nhiên kéo Vu Duy Thiển quay trở lại chỗ ngồi, Reid nhìn thấy, động tác lật bản báo cáo bỗng nhiên dừng lại.
Bằng khả năng quan sát, hắn đã sớm phát hiện hai người này không thích hợp, nhưng cái này vượt quá khả năng giải thích của người thường, hắn không thể nhúng tay vào, đôi khi hắn sẽ cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, là cái gì làm cho hai người kia ở trong tình cảnh như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Tuy rằng Lê Khải Liệt vui buồn thất thường, hoàn toàn khác với Vu Duy Thiển trầm tĩnh lạnh lùng nhưng không ai có thể phủ nhận mỗi khi đến thời khắc quan trọng thì hắn cũng sẽ không để cho bất cứ cái gì ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
“Các ngươi đều biết sự biến hóa trên người của mình?” Nhìn kỹ ngôn hành của bọn họ, Reid không hề kiêng kỵ khi nó ra sự thật.
Hai người đều không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua nhau, “Không thể nào rõ hơn được nữa.” Vu Duy Thiển bắt chéo chân, trả lời như vậy, hắn tựa như đang nói chuyện của người khác, Lê Khải Liệt đứng bên cạnh hắn, tay chống vào lưng ghế, cười một cách hung ác và nham hiểm. “Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi, Reid.”
“Đúng là không liên quan nhưng hãy xem mặt sau của báo cáo.” Reid đưa báo cáo đặt trước mặt bọn họ, “Trên khăn tay thu được máu của người, bản báo cáo thể hiện thành phần trong máu của ngươi đã biến hóa, có một loại vật chất khác thường đang thay đổi ngươi, hơn nữa có dấu hiệu tăng tốc biến hóa, nhiệt độ cơ thể của ngươi đã cao gấp đôi người bình thường, đáng lý hiện tại ngươi đang sốt rất cao.”
Reid nhìn Lê Khải Liệt, người bị sốt cao lại có vẻ rất khỏe mạnh, “Các thi thể trong phòng khám đã được kiểm tra, bọn họ khác ngươi, nhưng trong máu của các ngươi có một loại vật chất trên căn bản là giống nhau, với trình độ khoa học hiện tại thì vẫn chưa thể phân tích được, nhưng tốt nhất ngươi nên cẩn thận vẫn hơn.”
Lê Khải Liệt đương nhiên khác với đám quái vật, bọn họ chỉ là vật phẩm thí nghiệm và chế phẩm thất bại mà thôi, nhưng Vu Duy Thiển không có cách nào xua tan những lời của Reid ra khỏi đầu, “Vật chất trong máu của hắn một khi biến hóa đến tận cùng thì hắn sẽ trở thành cái gì?”
“Thật đáng tiếc là ta không biết, có lẽ các ngươi nên tìm một người thích hợp hơn để hỏi.” Người mà Reid nói chính là Bode, đem báo cáo đặt vào tay của Vu Duy Thiển, sắc mặt của hắn trở nên trầm trọng, “Chúng ta hy vọng có thể chiếm được thuốc đồng hóa từ tay hắn, ta không phủ nhận việc ta hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của các ngươi, hơn nữa đối với các ngươi cũng có lợi.”
Lê Khải Liệt cứ tiếp tục như thế thì không biết sẽ trở thành cái gì, Vu Duy Thiển muốn tìm Bode để hỏi một chút, “Đó là một lời đề nghị không tệ, theo như yêu cầu thì rất thích hợp.”
“Nhưng ta không phải muốn biết cái này, Bode nói Amy Lee là con cháu của ngươi, vì sao hắn phải nói dối, tựa như hắn đã nói, hắn không có lợi gì trong chuyện này.” Lê Khải Liệt canh cánh trong lòng, cho dù là giả nhưng cảm giác đó vẫn khiến hắn khó chịu đến cực điểm.
“Chuyện này rất kỳ lạ, Amy Lee nói chuyện không giống như bịa đặt, không ai có thể kể mạch lạc về chuyện quá khứ như vậy.” Vu Duy Thiển nhìn ra đằng xa, hắn đang cố gắng nhớ lại, Lê Khải Liệt nhìn thấy hắn khép hờ mắt thì liền cau mày, dùng ngón tay vuốt lại vài sợi tóc mất trật tự ở sau gáy của hắn.
“Đừng nghĩ nữa, muốn biết đáp án thì không bằng tìm thằng nhóc kia để hỏi cho rõ ràng.” Hắn yêu cầu Reid, “Amy Lee đâu, đem hắn đến đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Nếu Bode không bịa đặt thì chính là Amy Lee lừa người, các ngươi muốn ta hỏi hắn ngay lập tức? Đợi ta gọi điện thoại.” Reid bấm số nội bộ rồi hỏi về chuyện của Amy Lee, sau đó buông xuống điện thoại một cách tiếc nuối, “Đáng tiếc là hắn không còn ở đây, sau khi thẩm vấn xong thì hắn đã quay về, hắn không có tiền án tiền sự cũng không phạm tội, FBI không có lý do để bắt giam hắn.”
Hơn nữa Amy Lee dù sao cũng là một người nổi danh trong giới âm nhạc, còn có nhiều người có tiền đang xếp hàng đợi hắn, nhưng hiện tại Reid biết trên người của Amy Lee có manh mối vì vậy đương nhiên muốn tìm được người này, “Ta bảo nhân viên đem địa chỉ đến đây, nếu hắn về nhà thì chúng ta có thể đến đó tìm hắn.”
Vu Duy Thiển đứng dậy, “Vậy hỏi cho rõ ràng, ta cũng muốn biết hắn nói dối là vì mục đích gì.”
Amy Lee ở phố Tây, hai chiếc xe chạy qua đại lộ thứ năm, buổi trưa có rất ít người đi đường, thành phần tri thức vẫn chưa đến giờ tan tầm, khi chạy ngang một nhà hàng thì bọn họ mới nhớ bọn họ cũng chưa dùng bữa trưa.
Vu Duy Thiển đề nghị ăn uống trước, bọn họ đến một nhà hàng, hắn gọi cho Lê Khải Liệt hai phần thịt bò bít tết, lo lắng đến thân phận đặc biệt của Lê Khải Liệt nên bọn họ chọn một gian riêng tư để ngồi.
Đây là lần đầu tiên Reid thi hành nhiệm vụ mà lại dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp, hắn không ngờ hai người kia vẫn có thể thảnh thơi như thế, “Các ngươi cũng biết chuyện này quan trọng thế nào, ta cảm thấy hiện tại không phải lúc để ăn thịt bò bít tết.” Hắn gọi một phần mì đút lò và cà phê, còn Vu Duy Thiển đang ngồi đối diện với hắn đã bắt đầu uống một tách hồng trà, “Không ăn thịt bò bít tết thì có thể làm cho thế giới hòa bình hay sao? Nếu có thể thì chúng ta lập tức rời đi.”
Lê Khải Liệt cười rộ lên, vì để phòng ngừa bị người ta nhận ra cho nên hắn vẫn chưa tháo xuống cặp kính mát, “Cá của ngươi có hương vị thế nào?” Hắn chỉ vào đĩa cá nướng ở trước mặt Vu Duy Thiển.
Nhà hàng cao cấp luôn xử lý nguyên liệu nấu nướng thành những hình dạng không còn như ban đầu, bày ra đĩa những tạo hình thích hợp, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật làm cho người ta nghi ngờ có thể ăn no hay không.
Cho nên Vu Duy Thiển gọi hai phần, còn có một dĩa mì ống, hắn dùng đĩa ghim miếng cá rồi đưa vào miệng của Lê Khải Liệt, “Cũng không tệ, nhưng có lẽ không thích hợp với khẩu vị hiện tại của ngươi.” Hắn nhìn thoát qua miếng thịt bò vẫn còn đỏ tươi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
Cho dù lo lắng, cho dù có đau lòng thì hai người đều che giấu rất tốt, có lẽ nên nói là ăn ý, bọn họ sẽ không biểu lộ rõ ràng sắc mặt, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cho đối phương càng lo lắng mà thôi. Sau khi chấp nhận sự thật thì hiện tại bọn họ bắt đầu lấy chuyện này ra để nói giỡn.
Vu Duy Thiển trở nên già trở nên béo, Lê Khải Liệt chỉ thích ăn thịt sống, có đôi khi nhắc đến đều cười rộ lên, chỉ là sau khi cười xong thì sẽ cùng nhau trầm mặc.
Reid ăn thức ăn của mình, không tiếp tục nhắc lại, thuốc đồng hóa tựa như một quả bom hẹn giờ, hắn là đặc vụ liên bang, hắn có nghĩa vụ quan tâm đến chuyện này nhưng hai người kia chỉ lo hưởng thụ cuộc sống của bọn họ mà thôi.
�
Hiện tại cứ xem như đây là một cuộc sống yên ả.
Trước khi xảy ra tận thế thì còn bao nhiêu thời gian? Hắn uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, vị ngọt và vị đắng dung hòa vào nhau, không hổ là nhà hàng, cho dù cà phê nguội lạnh nhưng hương vị vẫn rất ngon.
“Thật xin lỗi đã quấy rầy các vị dùng bữa, có thể xin ngài ký tên một chút có được hay không?” Một nhân viên phục vụ mới tới nơi này nên không biết tuân theo quy củ, nhận ra Lê Khải Liệt, người nọ đánh bạo truyền đến một chiếc khăn ăn mới tinh và một cây viết.
Lê Khải Liệt không hề ngẩng đầu mà chỉ tiếp nhận, sau khi ký xong thì đưa trở về, nhân viên phục vụ lại nơm nớp lo sợ mà chuyển sang Vu Duy Thiển, so với Leo gần đây rất thần bí thì sự thần bí toát ra một cách tự nhiên trên thân của người phương Đông này lại càng khiến người ta không thể không hiếu kỳ.
“Còn vị này, ngài Wirth, có thể xin ngài–” Nếu Biondi đáng yêu của hắn mà biết được hắn xin được chữ ký của hai người này thì nhất định sẽ dùng một đêm nồng nhiệt để thưởng cho hắn.
“Không ngờ chỉ không đến đây có vài bữa mà phục vụ ở chỗ này lại trở nên kém như vậy.” Lê Khải Liệt ném bút của người nọ ra, “Cút cho ta!”
Thái độ hung hăng của hắn làm cho người phục vụ sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài, khi cánh cửa của gian phòng được mở ra thì Reid liền nhìn thấy một bóng người đang đi qua, “Amy Lee!” Reid lập tức lao ra ngoài.
…………
P/S: ngay cả chữ ký của vợ mà cũng ko cho ai =))
Lê Khải Liệt không nói một lời nào, hắn ngẩng đầu khỏi bản báo cáo, mấy tờ giấy bị siết chặt trong tay hắn, ánh mắt của hắn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Vu Duy Thiển, vẻ mặt rất khó lường.
Trong phòng, Reid đứng cách xa bọn họ vài bước, hắn có cảm giác thời gian như đang tạm dừng, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà nín thở.
“Rốt cục thế nào?” Vu Duy Thiển chịu không nổi tầm mắt của Lê Khải Liệt dừng trên người hắn, hắn giật lấy bản báo cáo ADN từ trong tay của Lê Khải Liệt, vẫn chưa kịp mở ra thì hắn đã bị đối phương ôm chằm vào lòng.
“Ngươi vẫn là của một mình ta.”
Những lời này khuấy trộn bầu không khí yên lặng trong phòng, thời gian bị đình chỉ bắt đầu hoạt động trở lại.
“Ngươi là của một mình ta, Duy.” Lê Khải Liệt cất lên tiếng cười, tiếng cười nặng nề mà lại đắc ý và thỏa mãn, thở ra một hơi thật dài, cánh tay ôm chặt Vu Duy Thiển, “Tuy rằng thật đáng tiếc khi ngươi không còn người thân nào cả, nhưng ta không thể không nói là ta rất cao hứng, cho dù có bị ngươi đánh thì ta cũng muốn nói rằng ta thật sự rất cao hứng.”
Không hề che giấu niềm vui sướng của mình, tiếng cường vang vọng, Lê Khải Liệt tùy tiện ném bản báo cáo cho Reid, trang giấy rơi lả tả xuống đất, Lê Khải Liệt vừa cười lớn vừa siết thật chặt cái ôm, “Để ta làm người thân của ngươi, là tình nhân, là chồng, là người nhà của ngươi đi, nếu ngươi mất hứng thì chuyện này có thể làm cho ngươi cao hứng, có được hay không?”
Kết quả khiến hắn vui sướng nhưng cũng có nghĩa Vu Duy Thiển sẽ bị tổn thất, nhưng người phương Đông này chỉ trầm tư trong chốc lát, “Ta phát hiện ta không hề cảm thấy mất hứng, dù sao cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, bất quá chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi.”
“Ta rất cao hứng, nhưng cũng cảm thấy thật có lỗi.” Nghe thấy những lời này của Vu Duy Thiển thì Lê Khải Liệt liền có một chút áy náy, hắn biết truyền thống của người Trung Quốc, nối dõi tông đường vẫn được xem là rất quan trọng.
Rốt cục Vu Duy Thiển thật sự không cần hay là vì Lê Khải Liệt mà không cần? Không ai nhận ra, hắn chỉ sờ lên đầu của Lê Khải Liệt, động tác rất dịu dàng.
Kỳ thật ở tuổi này của hắn thì rất nhiều năm về trước hắn đã xem nhẹ chuyện này, nếu hắn cố ý đi tìm ở mỗi một ngóc ngách trên thế giới thì không chừng sẽ có con cháu của hắn tồn tại, thậm chí có thể đã sinh con đẻ cái, không chỉ là một hai người.
Mấy trăm năm, hắn không dám cam đoan không có khả năng này, nhưng hắn chưa bao giờ làm như vậy, hắn cũng không đi tìm, cũng không muốn biết, hắn là một người đứng bên ngoài thế giới, không muốn xáo trộn trật tự của cuộc sống, hắn chỉ là người ngoài cuộc, trước khi gặp được Lê Khải Liệt thì hắn vẫn là như vậy.
Chẳng qua hắn không tính sẽ nói với Lê Khải Liệt về chuyện này, một Amy Lee đã đủ làm cho hắn đau đầu, nếu nói cho Lê Khải Liệt biết thì người nọ vẫn chấp nhận nhưng nhất định sẽ rất mất hứng.
Lê Khải Liệt có thân thế đặc biệt, vì vậy cách đối đãi tình cảm của hắn rất cực đoan, Lê Khải Liệt đối với tình cảm rất cố chấp, có thể nói là vượt quá lẽ thường, nguyên nhân của việc này cũng là vì bị ảnh hưởng bởi quá khứ.
Reid nhặt lên mấy trang giấy rồi nhìn một lúc, mặt trên viết rõ ràng, không khớp, “Ta có phải nên cao hứng vì Amy Lee không có quan hệ với các ngươi hay không?” Ngồi xuống bàn làm việc, hắn nhếch môi cười với bọn họ, nụ cười luôn cứng nhắc lại trở nên rất chân thành vào lúc này, Vu Duy Thiển dường như nhớ đến cái gì đó.
“Chuyện này nhắc nhở ta.” Bàn tay trượt xuống từ mái tóc của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nắm lấy cổ của đối phương, “Khi nào ngươi cần kiểm tra ADN của ngươi với đứa nhỏ của người nào đó thì tốt nhất nên báo cho ta biết để ta chuẩn bị trước.”
Vừa cười vừa nói nhưng tuyệt đối không làm cho người ta vui vẻ, Vu Duy Thiển nhớ đến một việc, mặc dù Lê Khải Liệt không phóng túng như giới truyền thông hay đưa tin, nhưng với hoàn cảnh của người này, với vẻ ngoài và địa vị, muốn nói là không gặp phải rắc rối thì cũng rất khó có khả năng.
“Có người phụ nữ nào tìm đến nhà bảo là có con của ngươi mà ngươi không nói cho ta biết hay không?” Chỉ đơn thuần là câu hỏi, ngón tay của hắn vuốt ve phía sau gáy của Lê Khải Liệt, cố tình biểu lộ sự nghi ngờ và nỗi băn khoăn của hắn.
Hắn hoàn toàn không ý thức được bản thân mình mới một phút trước còn cảm thấy Lê Khải Liệt quá mức cố chấp đối với tình cảm, trong khi hiện tại lời nói của hắn không biến nên tính là cái gì.
Lê Khải Liệt vuốt cằm, xem xét vẻ mặt vô thức lộ ra sự ghen tuông của Vu Duy Thiển, hắn cười một cách tà khí, “Duy, hiện tại khoa học kỹ thuật rất tiên tiến…” Lời của hắn có nghĩa bóng, liếm vành tai của Vu Duy Thiển, lại thu liễm giọng điệu ám muội kia, “Hơn nữa ta cũng chỉ muốn tùy tiện như vậy với một mình ngươi mà thôi.”
Giọng nói trầm thấp làm cho người ta đắm chìm, mỗi khi Lê Khải Liệt dứt bỏ vẻ bướng bỉnh và khoa trương để nghiêm túc nói ra một câu nào đó thì sẽ có một loại uy hiếp mạnh mẽ, không cho đối phương nghi ngờ, Vu Duy Thiển nhìn hắn trong chốc lát rồi mỉm cười, “Ta tin ngươi.”
Lê Khải Liệt đứng tại chỗ, hắn cũng cười, đưa tay mơn trớn bên tai của Vu Duy Thiển, giấu vài sợi tóc đã bạc nhiều hơn vào bên dưới lớp tóc đen, sau đó thản nhiên kéo Vu Duy Thiển quay trở lại chỗ ngồi, Reid nhìn thấy, động tác lật bản báo cáo bỗng nhiên dừng lại.
Bằng khả năng quan sát, hắn đã sớm phát hiện hai người này không thích hợp, nhưng cái này vượt quá khả năng giải thích của người thường, hắn không thể nhúng tay vào, đôi khi hắn sẽ cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, là cái gì làm cho hai người kia ở trong tình cảnh như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Tuy rằng Lê Khải Liệt vui buồn thất thường, hoàn toàn khác với Vu Duy Thiển trầm tĩnh lạnh lùng nhưng không ai có thể phủ nhận mỗi khi đến thời khắc quan trọng thì hắn cũng sẽ không để cho bất cứ cái gì ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
“Các ngươi đều biết sự biến hóa trên người của mình?” Nhìn kỹ ngôn hành của bọn họ, Reid không hề kiêng kỵ khi nó ra sự thật.
Hai người đều không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua nhau, “Không thể nào rõ hơn được nữa.” Vu Duy Thiển bắt chéo chân, trả lời như vậy, hắn tựa như đang nói chuyện của người khác, Lê Khải Liệt đứng bên cạnh hắn, tay chống vào lưng ghế, cười một cách hung ác và nham hiểm. “Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi, Reid.”
“Đúng là không liên quan nhưng hãy xem mặt sau của báo cáo.” Reid đưa báo cáo đặt trước mặt bọn họ, “Trên khăn tay thu được máu của người, bản báo cáo thể hiện thành phần trong máu của ngươi đã biến hóa, có một loại vật chất khác thường đang thay đổi ngươi, hơn nữa có dấu hiệu tăng tốc biến hóa, nhiệt độ cơ thể của ngươi đã cao gấp đôi người bình thường, đáng lý hiện tại ngươi đang sốt rất cao.”
Reid nhìn Lê Khải Liệt, người bị sốt cao lại có vẻ rất khỏe mạnh, “Các thi thể trong phòng khám đã được kiểm tra, bọn họ khác ngươi, nhưng trong máu của các ngươi có một loại vật chất trên căn bản là giống nhau, với trình độ khoa học hiện tại thì vẫn chưa thể phân tích được, nhưng tốt nhất ngươi nên cẩn thận vẫn hơn.”
Lê Khải Liệt đương nhiên khác với đám quái vật, bọn họ chỉ là vật phẩm thí nghiệm và chế phẩm thất bại mà thôi, nhưng Vu Duy Thiển không có cách nào xua tan những lời của Reid ra khỏi đầu, “Vật chất trong máu của hắn một khi biến hóa đến tận cùng thì hắn sẽ trở thành cái gì?”
“Thật đáng tiếc là ta không biết, có lẽ các ngươi nên tìm một người thích hợp hơn để hỏi.” Người mà Reid nói chính là Bode, đem báo cáo đặt vào tay của Vu Duy Thiển, sắc mặt của hắn trở nên trầm trọng, “Chúng ta hy vọng có thể chiếm được thuốc đồng hóa từ tay hắn, ta không phủ nhận việc ta hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của các ngươi, hơn nữa đối với các ngươi cũng có lợi.”
Lê Khải Liệt cứ tiếp tục như thế thì không biết sẽ trở thành cái gì, Vu Duy Thiển muốn tìm Bode để hỏi một chút, “Đó là một lời đề nghị không tệ, theo như yêu cầu thì rất thích hợp.”
“Nhưng ta không phải muốn biết cái này, Bode nói Amy Lee là con cháu của ngươi, vì sao hắn phải nói dối, tựa như hắn đã nói, hắn không có lợi gì trong chuyện này.” Lê Khải Liệt canh cánh trong lòng, cho dù là giả nhưng cảm giác đó vẫn khiến hắn khó chịu đến cực điểm.
“Chuyện này rất kỳ lạ, Amy Lee nói chuyện không giống như bịa đặt, không ai có thể kể mạch lạc về chuyện quá khứ như vậy.” Vu Duy Thiển nhìn ra đằng xa, hắn đang cố gắng nhớ lại, Lê Khải Liệt nhìn thấy hắn khép hờ mắt thì liền cau mày, dùng ngón tay vuốt lại vài sợi tóc mất trật tự ở sau gáy của hắn.
“Đừng nghĩ nữa, muốn biết đáp án thì không bằng tìm thằng nhóc kia để hỏi cho rõ ràng.” Hắn yêu cầu Reid, “Amy Lee đâu, đem hắn đến đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Nếu Bode không bịa đặt thì chính là Amy Lee lừa người, các ngươi muốn ta hỏi hắn ngay lập tức? Đợi ta gọi điện thoại.” Reid bấm số nội bộ rồi hỏi về chuyện của Amy Lee, sau đó buông xuống điện thoại một cách tiếc nuối, “Đáng tiếc là hắn không còn ở đây, sau khi thẩm vấn xong thì hắn đã quay về, hắn không có tiền án tiền sự cũng không phạm tội, FBI không có lý do để bắt giam hắn.”
Hơn nữa Amy Lee dù sao cũng là một người nổi danh trong giới âm nhạc, còn có nhiều người có tiền đang xếp hàng đợi hắn, nhưng hiện tại Reid biết trên người của Amy Lee có manh mối vì vậy đương nhiên muốn tìm được người này, “Ta bảo nhân viên đem địa chỉ đến đây, nếu hắn về nhà thì chúng ta có thể đến đó tìm hắn.”
Vu Duy Thiển đứng dậy, “Vậy hỏi cho rõ ràng, ta cũng muốn biết hắn nói dối là vì mục đích gì.”
Amy Lee ở phố Tây, hai chiếc xe chạy qua đại lộ thứ năm, buổi trưa có rất ít người đi đường, thành phần tri thức vẫn chưa đến giờ tan tầm, khi chạy ngang một nhà hàng thì bọn họ mới nhớ bọn họ cũng chưa dùng bữa trưa.
Vu Duy Thiển đề nghị ăn uống trước, bọn họ đến một nhà hàng, hắn gọi cho Lê Khải Liệt hai phần thịt bò bít tết, lo lắng đến thân phận đặc biệt của Lê Khải Liệt nên bọn họ chọn một gian riêng tư để ngồi.
Đây là lần đầu tiên Reid thi hành nhiệm vụ mà lại dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp, hắn không ngờ hai người kia vẫn có thể thảnh thơi như thế, “Các ngươi cũng biết chuyện này quan trọng thế nào, ta cảm thấy hiện tại không phải lúc để ăn thịt bò bít tết.” Hắn gọi một phần mì đút lò và cà phê, còn Vu Duy Thiển đang ngồi đối diện với hắn đã bắt đầu uống một tách hồng trà, “Không ăn thịt bò bít tết thì có thể làm cho thế giới hòa bình hay sao? Nếu có thể thì chúng ta lập tức rời đi.”
Lê Khải Liệt cười rộ lên, vì để phòng ngừa bị người ta nhận ra cho nên hắn vẫn chưa tháo xuống cặp kính mát, “Cá của ngươi có hương vị thế nào?” Hắn chỉ vào đĩa cá nướng ở trước mặt Vu Duy Thiển.
Nhà hàng cao cấp luôn xử lý nguyên liệu nấu nướng thành những hình dạng không còn như ban đầu, bày ra đĩa những tạo hình thích hợp, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật làm cho người ta nghi ngờ có thể ăn no hay không.
Cho nên Vu Duy Thiển gọi hai phần, còn có một dĩa mì ống, hắn dùng đĩa ghim miếng cá rồi đưa vào miệng của Lê Khải Liệt, “Cũng không tệ, nhưng có lẽ không thích hợp với khẩu vị hiện tại của ngươi.” Hắn nhìn thoát qua miếng thịt bò vẫn còn đỏ tươi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
Cho dù lo lắng, cho dù có đau lòng thì hai người đều che giấu rất tốt, có lẽ nên nói là ăn ý, bọn họ sẽ không biểu lộ rõ ràng sắc mặt, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cho đối phương càng lo lắng mà thôi. Sau khi chấp nhận sự thật thì hiện tại bọn họ bắt đầu lấy chuyện này ra để nói giỡn.
Vu Duy Thiển trở nên già trở nên béo, Lê Khải Liệt chỉ thích ăn thịt sống, có đôi khi nhắc đến đều cười rộ lên, chỉ là sau khi cười xong thì sẽ cùng nhau trầm mặc.
Reid ăn thức ăn của mình, không tiếp tục nhắc lại, thuốc đồng hóa tựa như một quả bom hẹn giờ, hắn là đặc vụ liên bang, hắn có nghĩa vụ quan tâm đến chuyện này nhưng hai người kia chỉ lo hưởng thụ cuộc sống của bọn họ mà thôi.
�
Hiện tại cứ xem như đây là một cuộc sống yên ả.
Trước khi xảy ra tận thế thì còn bao nhiêu thời gian? Hắn uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, vị ngọt và vị đắng dung hòa vào nhau, không hổ là nhà hàng, cho dù cà phê nguội lạnh nhưng hương vị vẫn rất ngon.
“Thật xin lỗi đã quấy rầy các vị dùng bữa, có thể xin ngài ký tên một chút có được hay không?” Một nhân viên phục vụ mới tới nơi này nên không biết tuân theo quy củ, nhận ra Lê Khải Liệt, người nọ đánh bạo truyền đến một chiếc khăn ăn mới tinh và một cây viết.
Lê Khải Liệt không hề ngẩng đầu mà chỉ tiếp nhận, sau khi ký xong thì đưa trở về, nhân viên phục vụ lại nơm nớp lo sợ mà chuyển sang Vu Duy Thiển, so với Leo gần đây rất thần bí thì sự thần bí toát ra một cách tự nhiên trên thân của người phương Đông này lại càng khiến người ta không thể không hiếu kỳ.
“Còn vị này, ngài Wirth, có thể xin ngài–” Nếu Biondi đáng yêu của hắn mà biết được hắn xin được chữ ký của hai người này thì nhất định sẽ dùng một đêm nồng nhiệt để thưởng cho hắn.
“Không ngờ chỉ không đến đây có vài bữa mà phục vụ ở chỗ này lại trở nên kém như vậy.” Lê Khải Liệt ném bút của người nọ ra, “Cút cho ta!”
Thái độ hung hăng của hắn làm cho người phục vụ sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài, khi cánh cửa của gian phòng được mở ra thì Reid liền nhìn thấy một bóng người đang đi qua, “Amy Lee!” Reid lập tức lao ra ngoài.
…………
P/S: ngay cả chữ ký của vợ mà cũng ko cho ai =))
Danh sách chương