Xuyên qua hết thảy cách trở, cánh tay từ phía sau duỗi đến, giống như đại bàn vươn móng gắp mồi, Vu Duy Thiển ở giữa đám đông bị kiềm hãm một cách chuẩn xác vào vòng tay ôm ấp của người nào đó, Lê Khải Liệt cắn một ngụm ở phía sau vành tai của hắn, “Bắt được ngươi.” Cánh tay của Lê Khải Liệt thân mật vòng quanh người Vu Duy Thiển, “Ngươi muốn đi đâu? Cưng yêu.”

Lời nói ngọt ngào nhưng tràn đầy nguy hiểm, sức nặng trên lưng ghìm chặt đến phát đau, Vu Duy Thiển có hai lựa chọn, thứ nhất là ở nơi này đánh nhau một trận với Lê Khải Liệt, kết quả sẽ như thế nào thì bây giờ khó có thể đoán trước, thân thể của hắn tuy rằng đã được truyền máu nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Thứ hai, tạm thời ổn định Lê Khải Liệt, sau đó sẽ tìm cơ hội.

Nhưng sau lần đầu tiên bất cẩn thì Lê Khải còn có thể sơ suất lần thứ hai nữa hay sao? Đáp án này cả hai người đều rất rõ ràng.

Nhanh chóng xoay người, ánh mắt của hắn và Lê Khải Liệt giao nhau.

Một tia lửa nhanh như chớp xẹt qua đồng tử màu tro lục, sự vật trước mắt Vu Duy Thiển đột nhiên trở nên chao đảo, trong khoảnh khắc điện quang xẹt qua thì bóng tối đột nhiên bao trùm, Vu Duy Thiển ảo não thở dài, tự nói, “Hóa ra ngươi là trực hệ của gia tộc Claudy…”

Trực hệ có nghĩa là mang năng lực khác với người thường.

Đây là biện pháp nhanh nhất của Lê Khải Liệt để chế ngự Vu Duy Thiển trong tình huống như vậy, cũng là bị ép bất đắc dĩ.

Những người khác không nhìn thấy tia sáng trong mắt Lê Khải Liệt. Vậy bọn họ nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy Lê Khải Liệt lao ra khỏi trường quay, nhảy vào đám người, bắt được một người nam nhân, hơn nữa còn ôm rất chặt, hoàn toàn không muốn buông ra, đây là điều mà mọi người nhìn thấy.

Nhưng Lê Khải Liệt phải làm như vậy, hắn phải lưu lại Vu Duy Thiển, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào. Nói cách khác, cũng chính là hắn cố ý tạo nên sự hiểu lầm này.

Chăm chú nhìn người nam nhân ngã vào lòng mình, không nhìn những ánh mắt ngạc nhiên đầy nghi hoặc ở xung quanh, hắn được sự trợ giúp của các thành viên ban nhạc mà thoát ly khỏi đám đông, lúc này quần áo trên người hắn đã bị bung gần hết nút, do bị xô kéo trong lúc hỗn loạn mà hư hao, stylist hô to, đạo diễn cũng không còn bận tâm mà xem khí cụ giám sát và điều khiển, nhìn Lê Khải Liệt một cách ngỡ ngàng, lúc này người đang tạo ra tình cảnh hỗn loạn đang bước trở về.

Lê Khải Liệt bế người nam nhân ở trong lòng rồi đi đến trước mặt đạo diễn, “Chi phí sân bãi ta sẽ bảo Owen thương lượng với ngươi, hôm nay không quay tiếp, thật có lỗi, đạo diện Kim McKay.”

“Leo! Ngươi nói cái gì?” Kim McKay ném chiếc mũ lưỡi trai xuống đất, phùng râu trợn mắt mà nhìn Lê Khải Liệt, “Cho ta một cái lý do! Ta không muốn cùng nghệ sĩ vô trách nhiệm hợp tác! Còn người này là ai? Ngươi đang làm cái gì? Ngươi phải cho ta một lời giải thích! Nếu không thể làm cho ta vừa lòng thì về sau ngươi cũng đừng hòng ta sẽ tiếp tục đạo diễn cho ngươi!”

Người xung quanh đều bị tình cảnh này làm cho sững sờ. Deer xông lên giữ chặt Lê Khải Liệt, vội vàng thấp giọng khuyên can, “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Kim McKay gần đây mới đoạt giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, hắn có thể quay clip giới thiệu cho chúng ta đã là cơ hội hiếm có, đó là Owen rất vất vả mới tranh thủ được, ngươi–”

“Ta biết.” Lê Khải Liệt cắt ngang lời nói của Deer, mất kiên nhẫn mà đẩy hắn ra rồi đi về hướng phòng xe, “Nhưng hiện tại ta có việc quan trọng hơn.”

“Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này? Đây là công việc của ngươi! Leo! Lê Khải Liệt! Ngươi đừng ở đây mà giở trò đùa giỡn với ta! Ngươi phải cho tất cả nhân viên công tác một lời giải thích!” Đạo diễn Kim McKay lớn tiếng gầm lên, hắn đối với công việc luôn có thái độ nghiêm túc và điên cuồng, đó là việc rõ như ban ngày.

“Kim McKay ghét nhất bị người khác chần chừ trong khi làm việc, có mấy ca sĩ diễn viên thuộc hàng thiên vương thiên hậu đã từng bị hắn giáo huấn, Leo, đừng ở đây chống đối với hắn!” Matthew giữ chặt Lê Khải Liệt, ý đồ ngăn cản chàng siêu sao với bản tính thất thường, “Đây là sự hợp tác quan trọng, chẳng lẽ ngươi muốn phá hủy hay sao?”

“Đây là ông chủ của quán bar kia có phải hay không? Vì sao hắn lại ở nơi này?” Deer nghi hoặc nhìn người nam nhân ở trong lòng Lê Khải Liệt, nhìn thấy quần áo mà Vu Duy Thiển đang mặc là của Lê Khải Liệt, lập tức trở nên kinh ngạc, “Giữa ngươi và hắn đã xảy ra chuyện gì?”

“Thay ta trấn an Kim McKay, ta đi trước, những chuyện khác về sau hẳn nói.” Lưu lại những lời này, Lê Khải Liệt ngoảnh mặt làm ngơ với những tiếng rống to giận dữ của Kim McKay, thẳng bước về phòng xe rồi cho tài xế nổ máy rời đi.

Đây là lần đầu tiên hắn tự tiện ly khai khi đang làm việc, những người bị hắn vứt lại hoàn toàn sững sờ, hết thảy vấn đề đều chưa có đáp án, fan hâm mộ lưu luyến không rời đang lớn tiếng quát to, trường quay phi thường hỗn loạn. Album Out of control chỉ trong lần đầu tiên quay clip quảng bá lại xuất hiện tình cảnh vô cùng phù hợp với ý nghĩa của album, hoàn toàn hỗn loạn, mất đi khống chế.

Mà nguyên nhân gây ra chuyện này chính là một người nam nhân đột nhiên xuất hiện ở trường quay.

“Liệt! Ngươi rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn phá hủy tất cả hay sao? Đây không chỉ là quay clip quảng bá, Kim McKay là đạo diễn tài năng hiếm thấy, hắn sẽ khai quật tiềm lực của các diễn viên, nếu lần này hợp tác thuận lợi thì tiếp theo ngươi còn có cơ hội trở thành diễn viên chính trong mấy bộ phim điện ảnh của hắn! Ngươi hiểu chưa? Không phải là những bộ phim điện ảnh giải trí, mà là một bộ phim có ý nghĩa chân chính với số tiền đầu tư lên đến mấy trăm triệu! Ngươi nghe không! Là mấy trăm triệu–”

Trong điện thoại truyền đến tiếng hô to của Owen, nói khàn cả giọng, như vậy cũng có thể đoán được tình trạng thịnh nộ hiện tại của hắn đã đến mức độ nào. Lê Khải Liệt ngồi trên ghế sô pha, hai chân gác trên bàn trà thay đổi vị trí cho nhau. “Ừm” một tiếng, đầu điếu thuốc ở trong bóng tối lóe đỏ rồi lại dịu xuống.

Một làn khói trắng tản ra trong không khí, hắn đem điếu thuốc dí vào gạc tàn, phả ra một vòng tròn xinh đẹp, “Owen, ta có lý do của ta, ngươi đừng hỏi, thay ta giải quyết với tên đạo diễn kia, ta biết ngươi có thể làm được.” Ánh mắt của hắn hướng sang một nơi khác trong bóng tối, ngay trong phòng, con mồi của hắn đang ngủ say.

Owen ở đầu dây bên kia ngẩn cả người, muốn Lê Khải Liệt thỉnh cầu thật sự không dễ dàng, tuy rằng vẫn có ý tứ ra lệnh nhưng hắn vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, “Chuyện lần này chờ đạo diễn Kim McKay bớt giận rồi tính sau, lần tới ngươi tuyệt đối không được đắc tội với hắn, chỉ cần tuân theo thái độ làm việc bình thường thì hắn sẽ rất thưởng thức tài năng của ngươi, chuyện lần này ta sẽ giúp ngươi nói vài lời, ngươi đừng tiếp tục gây chuyện nữa, xem như là ta van ngươi, có được hay không?”

“Đã biết.” Cúp máy, Lê Khải Liệt đi xuyên qua làn sương khói trong phòng, dưới ánh sáng mờ ảo có thể nhìn thấy cước bộ của hắn có một chút bất ổn, vỗ vào đầu vài cái, hắn lấy ra một chai whisky từ trong tủ rượu, nước đá và rượu nồng cùng nhau tiến vào cổ họng, điều này làm cho hắn thanh tỉnh một chút.

Có người đang nằm trên giường của hắn, lộ ra mắt cá chân ở bên ngoài lớp chăn, vẫn trắng ngần như buối tối đêm hôm ấy, hắn đã sớm kiểm tra tỉ mỉ bộ dáng phía dưới lớp chăn, không hề bỏ qua một đường tơ kẻ tóc.

Lê Khải Liệt cầm ly rượu đến gần, rốt cục lựa chọn đứng bên giường quan sát người nam nhân kỳ lạ này.

Lão già của nhà Claudy muốn hắn tìm một thứ, lúc ấy hắn còn chưa biết phải tìm cái gì, thứ có thể làm cho những người đó cảm thấy hứng thú nhất định không phải bình thường, nhưng hắn lại không ngờ nó chính là bất tử.

Trải qua kiểm tra, trên người Vu Duy Thiển không có bất luận thứ gì khác, duy nhất bất đồng với người bình thường là những vết sẹo, trên lưng của Vu Duy Thiển có những vết sẹo cũ, hắn đã sớm nhìn thấy, ngoại trừ như vậy thì cũng có dấu vết do súng đạn lưu lại, vô số vết sẹo rất nhỏ không thể đếm xuể, rất nhiều vết sẹo qua năm tháng bào mòn mà phai dần, nhưng sự tồn tại của chúng nó đều chứng tỏ một sự thật.

Người nam nhân này là bất tử. Trải qua cuộc sống mấy trăm năm, kiêu ngạo lại phi thường trí tuệ, phải làm thế nào mới có thể đảm bảo hắn sẽ không thoát khỏi tay mình? Bạn đang �

Lê Khải Liệt uống một hơi cạn sạch ly rượu, bỏ thêm một thứ lên tay Vu Duy Thiển, sau đó xốc chăn lên, trực tiếp tiến vào, “Ngủ ngon, cưng yêu.” (o_o)

Đó là một đêm ngắn ngủi, Lê Khải Liệt ngủ khá ngon, khi có đối thủ tràn ngập tính khiêu chiến ở ngay bên cạnh, hắn lại có thể ngủ thoải mái hơn so với bất cứ thời điểm nào khác. Trong khi Vu Duy Thiển thì cảm thấy hoàn toàn ngược lại, trong đầu chỉ có hỗn loạn.

Khi Vu Duy Thiển mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là một gương mặt vô cùng đẹp trai, gần trong gang tấc, sau đó đôi mắt màu tro lục đột nhiên mở ra, ánh mắt nóng rực thiêu đốt – Lê Khải Liệt.

“Tỉnh? Cảm giác thế nào?” Như chào buổi sáng, Lê Khải Liệt đưa tay vuốt lên mặt của Vu Duy Thiển, đối diện với đôi mắt đen láy, hắn có vẻ rất khoái trá, rất thoải mái.

“Nếu tay của ta không bị khóa ở đầu giường thì ta nghĩ rằng cảm giác của ta sẽ tốt hơn một chút.” Lay động tay của mình, còng tay va chạm lên thành giường ở trên đầu, Vu Duy Thiển đồng thời còn phát hiện, ngoại trừ mảnh băng gạc màu trắng trước ngực thì thân thể của hắn hoàn toàn trần trụi, mà nằm bên cạnh hắn là Lê Khải Liệt, theo xúc cảm trên làn da thì có thể đoán được Lê Khải Liệt cũng không mặc quần áo. (=.=)

“Nếu không khóa ngươi lại thì ngươi nhất định sẽ rời đi, ta không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này được.” Như là đang đọc lời thoại, Lê Khải Liệt trả lời vô cùng lưu loát, đáy mắt nhìn như thâm tình có tia sáng xẹt qua, “Vì ngươi mà ngay cả công việc ta cũng phải vứt bỏ để ở bên cạnh ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên tỏ vẻ biết ơn hay sao?”

“Trực hệ của gia tộc Claudy, ngươi có tiềm chất trở thành nhà thôi miên, năng lực bẩm sinh là có thể tiến hành công kích tinh thần của người khác, nhưng bản thân ngươi cũng không khá hơn là bao, hiện tại ngươi đang đau đầu kịch liệt, căn bản không còn sức lực để coi chừng ta, cũng không thể tiếp tục công việc của ngươi.” Một câu nói toạc ra nguyên nhân chân thật mà Lê Khải Liệt làm như vậy, đối với hành động của Lê Khải Liệt, phản ứng của Vu Duy Thiển rất bình thản.

“Ngươi nói đúng rồi.” Mang theo một cỗ khí thế đầy áp bách mà đến gần Vu Duy Thiển, hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Lê Khải Liệt đứng lên, mặc vào chiếc quần jean rồi tiếp tục đứng bên giường quan sát Vu Duy Thiển.

“Ngươi dự định cứ tiếp tục đứng như vậy? Khách của gia tộc Claudy ắt hẳn phải được chiêu đãi, điểm tâm của ta đâu?” Người nam nhân nằm trên giường nhíu mày nhìn Lê Khải Liệt.

“Claudy?” Lê Khải Liệt cười lạnh một tiếng, biểu tình cũng không dễ nhìn, nhắc đến từ này thì phản ứng của hắn luôn có một chút dữ dội, hắn xốc chăn lên, thân thể trần trụi của Vu Duy Thiển hiển lộ trước tầm mắt của hắn, “Bất tử của ngươi đâu?”

Lê Khải Liệt quan sát trên người Vu Duy Thiển, ánh mắt này khiến người ta phi thường khó chịu, Vu Duy Thiển mím môi thành một đường thẳng tắp, hơi nhếch lên một đường cong sắc bén, “Trí nhớ của ngươi cần phải được tăng cường rèn luyện, ta đã từng nói với ngươi, nó không phải là hiện vật.”

“Ta chỉ tin tưởng những gì mà mình nhìn thấy, bất tử của ngươi thì ta đã nhìn thấy cho nên ta tin, còn cái khác thì phải chứng thật, ngươi hiểu chưa?” Hắn cúi người, phía dưới hàng lông mày đang nhướng lên là một đôi mắt sắc bén, ý cười như có tia lửa xẹt qua, “Đừng cho ta cái cớ để tổn thương ngươi, ngươi sẽ không chết, ngươi có biết điều này mang ý nghĩa gì hay không….Vô luận ta đối đãi với ngươi như thế nào thì cũng sẽ không quá phận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện